Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn cầm trong tay một phần danh sách kinh phí do chính Trình Viên Lệ đưa đến. Phần kinh phí này dùng cho những bệnh viện hiện đang cần đề cao trình độ vệ sinh phòng dịch, cũng như mua thêm trang thiết bị phục vụ khám chữa bệnh, nếu như phân phối trong tỉnh Nam Giang thì căn bản phải mất một khoản ngân sách bảy tám chục triệu.
Bảy tám chục triệu căn bản không phải là con số lớn với tỉnh Nam Giang, nếu Vương Tử Quân và Trình Viên Lệ đến tìm Chử Vận Phong thì căn bản có thể giải quyết nhanh gọn. Nhưng đây là phương diện thuộc về vệ sinh y tế, nếu mình đi tìm Chử Vận Phong, chủ tịch Chử có xem mình vươn tay quá dài hay không? Nhưng nếu để một mình Trình Viên Lệ đi, chỉ sợ rủi ro quá lớn.
Tài chính căng cứng, đòi tiền được sao? Lúc này còn chưa có bệnh dịch, anh nói tiền đó để phòng bệnh, người ta ở bên kia sẽ có hàng trăm lý do không xuất tiền.
Lúc này muốn làm nên chuyện thì tất cả đều phải có tiền.
Vương Tử Quân đang suy nghĩ xem làm sao để có được số tài chính kia cho Trình Viên Lệ, đúng lúc này sự việc đề bạt nhóm người trong ủy ban tư pháp lại xuất hiện trong lòng hắn. Lúc này phòng tổ chức còn chậm chạp chưa thông qua, tác dụng của ai là lớn nhất? Vương Tử Quân hiểu rất rõ điều này.
Vương Tử Quân biết dù mình có tiến hành chất vấn thì Lục Trạch Lương bên kia cũng sẽ tìm lý do thoái thác, còn tìm ra được nhiều lý do để mình phải nuốt bồ hòn làm ngọt. Hắn nghĩ đến gương mặt tươi cười của Lục Trạch Lương, thế là trong lòng thầm nổi giận, dù sao thì cảm giác bị người ta véo lên cổ cũng không chút dễ chịu.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nhanh chóng suy xét vấn đề. Bây giờ sự kiện nhân sự đề bạt không có được văn kiện chỉ nằm trong ủy ban tư pháp, thế nhưng các khu văn phòng căn bản là liên hệ rất chặt, không biết có bao nhiêu người đang nhìn vào kết quả lần này.
Người lương thiện thường bị ức hiếp, lúc này nếu Vương Tử Quân xử lý không tốt, chỉ sợ sau đó sẽ phát sinh nhiều việc không hay. Hắn là bí thư ủy ban tư pháp, nếu như không bảo vệ được lợi ích của cán bộ trong đơn vị mình, như vậy làm sao có thể đủ uy tín kéo người ta theo sau cùng phát triển?
Vương Tử Quân suy xét nguyên nhân hậu quả, hàng loạt ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Tuy tìm bí thư Diệp là biện pháp hay, thế nhưng nếu là như vậy thì rõ ràng là biểu hiện vô năng, biết đâu Lục Trạch Lương sẽ tìm được lý do tốt để đá mình quay về. Nếu kết quả là như vậy thì mình vừa mất người vừa không hoàn thành chuyện tốt trong đơn vị.
Chử Vận Phong bên kia thì càng không cần phải nói, tuy chủ tịch Chử lên tiếng thì Lục Trạch Lương sẽ nghe theo, thế nhưng Chử Vận Phong sẽ giúp đỡ mình sao?
Khi Vương Tử Quân đang lo lắng thì điện thoại chợt vang lên. Hắn nhanh chóng gnhe máy, chợt thấy bên trong vang lên âm thanh của Hoắc Quang Lĩnh:
- Bí thư Tử Quân, anh đang bận rộn gì vậy?
Vương Tử Quân nghe thấy người gọi đến là Hoắc Quang Lĩnh thì cười nói:
- Còn bận rộn gì nữa, chỉ là mò mẫm qua ngày mà thôi, anh đang làm gì thế?
- Vẫn đang vì vụ án của Hà Duyên Cường. Bí thư Tử Quân, chúng tôi phát hiện có vài đồng chí cục công an thành phố Đông Hồng liên quan đến vụ án này, bây giờ đang chuẩn bị bắt giữ bọn họ đi hỗ trợ điều tra, vì vậy mới gọi điện thoại thông báo với anh.
Hoắc Quang Lĩnh ở đầu dây bên kia mở miệng rất nghiêm túc.
- Có tình tiết gì đột phá không?
Vương Tử Quân căn bản rất quan tâm đến vụ Hà Duyên Cường, lúc này nghe Hoắc Quang Lĩnh nói như vậy thì dùng giọng quan tâm hỏi.
- Còn không có gì mới, Hà Duyên Cường là người cứng miệng, chúng tôi thật sự không dễ dàng chút nào. Nhưng dù hắn có cứng miệng thì một số việc có làm sẽ để lại dấu vết. Ngài cứ yên tâm, không bao lâu nữa chúng tôi sẽ cho ngài một niềm vui.
Hoắc Quang Lĩnh nói đến đây thì giống như nghĩ đến điều gì đó:
- Cậu Vương, nghe nói cậu gặp phiền toái sao?
Vương Tử Quân cười khổ một tiếng nói:
- Đúng vậy, không ngờ có vài người không biết xấu hổ, cố tình bóp cổ tôi ở sự kiện này.
- Hì hì, tiểu nhân thường là như thế, anh đây cũng không giúp đỡ cậu được gì, thế nhưng chỗ anh có vài thứ mà cậu có thể dùng. Thế này đi, lát nữa tôi cho người đưa đến cho cậu.
Hoắc Quang Lĩnh ở bên kia dùng giọng bình tĩnh nói.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và nghĩ đến lời nói vừa rồi của Hoắc Quang Lĩnh, thứ mà Hoắc Quang Lĩnh chính mình nói ra chắc chắn sẽ có độ nặng, xem ra trong tay của vị bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy có vài thứ tốt.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân cảm thấy dễ chịu hơn. Tuy những gì mà Hoắc Quang Lĩnh đưa đến dễ làm cho quan hệ giữa mình và Lục Trạch Lương càng thêm chuyển biến xấu, thế nhưng nếu Lục Trạch Lương căn bản đã quyết định vạch mặt, hắn cũng không cần giữ thể diện cho đối phương.
Nửa giờ sau Du Giang Vĩ cầm một túi văn kiện lớn đưa đến phòng làm việc của vương tử quân. Vương Tử Quân cũng không mở ra ngay, chờ Du Giang Vĩ ra khỏi phòng thì hắn mới mở ra xem.
Bên trong túi văn kiện là một vài công văn được sao chép, Vương Tử Quân nhìn những thứ này mà không khỏi lộ ra nụ cười.
Diệp Thừa Dân ngồi trong phòng làm việc của mình xem báo chí, ánh nắng ban mai chiếu lên người của lão, làm cho bí thư tỉnh ủy có thêm vài phần uy nghiêm.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Khuất Chấn Hưng đi vào đổi bình trà mới cho bí thư Diệp Thừa Dân, sau đó hắn khẽ nói:
- Bí thư Diệp, trưởng phòng Lục đến.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu rồi nói:
- Mời anh ấy đi vào.
Khuất Chấn Hưng rời khỏi phòng được vài phút thì Lục Trạch Lương cất bước đi vào. Tuy Lục Trạch Lương làm việc căn bản không phải phục tùng theo đúng chỉ thị của Diệp Thừa Dân, thế nhưng những công tác vẻ bề ngoài lại làm rất khá. Sau khi đi vào trong phòng làm việc của Diệp Thừa Dân thì hắn cười nói:
- Bí thư Diệp, vừa nhận được thông báo của tuyến trên, chuẩn bị công tác bầu chọn các đơn vị cá nhân tiên tiến trong tỉnh.
Tuy không phải là vinh dự gì quá lớn thế nhưng Diệp Thừa Dân vẫn cười nói;
- Thật là quá tốt, trưởng phòng Lục, chúng ta nhất định phải có khen thưởng chính đáng với các đồng chí có nhiều cống hiến.
- Nhưng dù thế nào cũng không được lười biếng công tác, vì bây giờ công tác cơ sở là cực kỳ quan trọng.
- Cám ơn sự giúp đỡ của bí thư Diệp, tôi nhất định sẽ thực hiện theo đúng chỉ thị của ngài.
Lục Trạch Lương nói rồi ngồi xuống vị trí đối diện với Diệp Thừa Dân, hắn nâng ly trà được Khuất Chấn Hưng đưa đến, sau đó nói tiếp:
- Bí thư Diệp, anh Lộ của sở giao thông công chánh đã đến tuổi về hưu, anh xem có nên tiến hành điều chỉnh ban ngành sở giao thông hay không?
Diệp Thừa Dân trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói:
- Chuyện của anh Lộ thì cứ để từ từ, đợi đến hội nghị hội đồng nhân dân năm sau rồi hãy cho ra quyết định.
Mặc dù Lục Trạch Lương có chút thất vọng với câu trả lời của Diệp Thừa Dân thế nhưng lại không dám phản bác. Dù sao thì Diệp Thừa Dân cũng là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, chỉ thị của lãnh đạo nếu không có sai lầm gì thì Lục Trạch Lương đều phải nghe theo. Hơn nữa phương diện điều chỉnh ở sở giao thogon là sự việc sớm hay muộn, tất cả không rời khỏi lòng bàn tay của một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy như hắn, thế nên hắn căn bản cũng không có gì cần bối rối.
Chẳng qua đám người đang rất bức thiết muốn tiến lên có chút khó chịu, thời gian quá dài căn bản là có thể làm hỏng việc. Lục Trạch Lương hạ quyết tâm, sau đó hắn cười nói:
- vậy thì xem như để anh Lộ vất vả thêm một thời gian.
- À, anh liên lạc với anh Lộ, giai đoạn công tác cuối cùng phải làm thật tốt công tác của mình. Đúng rồi, anh cũng nên bàn bạc một chút về phương án sắp xếp cho anh Lộ với bí thư Diêu. Anh Lộ đã khổ sở công tác cả đời, vì vậy nên quan tâm một chút.
Lục Trạch Lương tất nhiên sẽ không cứng mặt với Diệp Thừa Dân ở phương diện lo lắng chăm sóc cán bộ về hưu, hơn nữa giám đốc sở giao thông công chánh có quan hệ khá tốt với hắn, hắn cũng vui vẻ thuận nước giong thuyền theo lời lãnh đạo.
- Vẫn là bí thư Diệp quá chu đáo, anh Lộ có được một vị lãnh đạo như anh thật sự là quá phúc khí.
Lục Trạch Lương nói lời tốt đẹp nhưng Diệp Thừa Dân căn bản cảm thấy không thoải mái, tất nhiên cũng không thoải mái về một Lục Trạch Lương trước mặt vui ẻ sau lưng liên tục làm nhiều hành vi mờ ám. Nhưng lúc này căn bản chưa đến thời điểm động vào Lục Trạch Lương, thế cho nên gương mặt của Diệp Thừa Dân cũng tràn đầy nụ cười.
- Đúng rồi, Trạch Lương, tôi nghe nói gần đây ủy ban tư pháp có điều chỉnh một vài cán bộ, vì sao lúc này còn chưa có hồ sơ thẩm tra?
Diệp Thừa Dân cũng không nói điều gì vượt quá ý nghĩ của Lục Trạch Lương, lúc này Vương Tử Quân và Diệp Thừa Dân đi lại rất gần với nhau, bây giờ mình véo cổ Vương Tử Quân, đối phương đi tìm Diệp Thừa Dân là chuyện đương nhiên. Sự kiện này hắn đã sớm có chuẩn bị, thế cho nên sau khi nghe Diệp Thừa Dân nói thì giả vờ vô tội:
- Thật sự có chuyện này sao? Tôi sẽ về hỏi rõ ràng, tại sao tác phong lại lề mề như thế, sau đó sẽ nhất định chỉnh đốn.
Diệp Thừa Dân không nói gì thêm, lão nhìn Lục Trạch Lương, khẽ nâng ly trà trước mặt lên uống một ngụm.
Lục Trạch Lương thấy Diệp Thừa Dân uống nước thì vội vàng nói lời cáo từ:
- Bí thư Diệp, ngài cứ bận rộn, tôi phải đi trước.
Sau khi Lục Trạch Lương đóng cửa lại thì Diệp Thừa Dân mới đặt nặng ly trà lên bàn. Lục Trạch Lương chơi chiến thuật kéo dài, thứ này sao qua mắt được Diệp Thừa Dân? Lão hít vào một hơi thật sâu, gương mặt không khỏi biến đổi.
Diệp Thừa Dân có chút trầm ngâm, sau đó nhấc chiếc điện thoại màu đỏ bí mật lên bấm một dãy số. Điện thoại vang lên hai tiếng chuông, bên kia có người nghe máy, một phút sau thì Diệp Thừa Dân bắt đầu công tác báo cáo của mình. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Diệp Thừa Dân báo cáo rất cung kính, cũng rất thân cận. Tiếng cười rảnh rỗi bên kia cũng không hoàn toàn truyền vào trong tai của Diệp Thừa Dân.
- Thừa Dân, phòng tổ chức không phải là một đơn vị dễ dàng, anh cho một vị cán bộ trẻ tuổi nắm công tác tổ chức, như vậy có quá đột ngột không?
Vấn đề của người đầu dây bên kia đưa ra căn bản làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy trái tim bị xiết chặt, thế nhưng lão nhanh chóng trầm giọng nói:
- Lãnh đạo, đồng chí Vương Tử Quân tuy còn trẻ nhưng công tác rất mạnh mẽ, hơn nữa tôi còn thấy cậu ấy là người có kinh nghiệm cơ sở cực kỳ phong phú, tôi cảm thấy cậu ấy có thể nắm bắt được công tác tổ chức trong tỉnh Nam Giang, nhất định sẽ bày ra cục diện mới cho tỉnh Nam Giang.
- Ừ!
Đầu dây bên kia chỉ khẽ ừ một tiếng, thế nhưng một tiếng ừ như vậy lại làm cho Diệp Thừa Dân cực kỳ vui vẻ. Lão căn bản biết rõ vị lãnh đạo ở đầu dây bên kia, một tiếng ừ căn bản là tán thành ý kiến của mình.
Diệp Thừa Dân đặt điện thoại xuống mà trong lòng không khỏi cảm thấy hưng phấn, chuyện này nếu được xác định sẽ có ý nghĩa không nhỏ với lão, điều này đại biểu cho lão đã mở ra cục diện mới ở tỉnh Nam Giang.
Lục Trạch Lương không biết những hưng phấn trong lòng Diệp Thừa Dân, khi Diệp Thừa Dân đang gọi điện thoại thì hắn đi đến phòng làm việc của phó bí thưDiêu Trung Tắc. Hắn đến phòng làm việc của bí thư Diêu Trung Tắc căn bản là tùy ý hơn đến với Diệp Thừa Dân.
Sau khi hai người ngồi xuống ghế sa lông thì Diêu Trung Tắc trực tiếp hỏi:
- Bí thư Diệp có căn dặn gì với ban ngành sở giao thông hay không?
- Anh ấy nói cho anh Lộ công tác thêm vài ngày, đợi đến đầu năm sau họp hội đồng nhân dân thì sẽ thống nhất điều chỉnh.
Lục Trạch Lương cũng không che giấu mà trực tiếp nói ra ý kiến của Diệp Thừa Dân. Diêu Trung Tắc vốn nở nụ cười vui vẻ thế nhưng gương mặt lại nhanh chóng trở nên âm u. Hắn nhìn thoáng qua Lục Trạch Lương, cũng không nói gì thêm.
Lục Trạch Lương không nói gì, có một số việc mà mọi người hiểu ngầm hay hơn mở miệng với nhau.
Sau khi trầm ngâm khoảng nửa phút thì Diêu Trung Tắc chuyển chủ đề:
- Trưởng phòng Trạch Lương, anh cứ mãi níu kéo chuyện của Vương Tử Quân sao?
Diêu Trung Tắc là phó bí thư nắm công tác tổ chức, hắn biết rõ chỗ dựa của Lục Trạch Lương là cái gì. Tuy hắn cảm thấy Lục Trạch Lương làm như vậy là có chút quá mức, thế nhưng nhìn qua cũng không thấy có bệnh tật gì.
Vấn đề nhân sự căn bản là rất mẫn cảm, hơn nữa bên trong khó nói thành vấn đề. Chỉ cần Lục Trạch Lương có thể lấy được lý do chính đáng, cho dù Vương Tử Quân có nói thế nào cũng không làm gì được.
- Anh Lục, có một số việc mà hăng hái quá sẽ hóa dở.
Diêu Trung Tắc năng ly trà lên uống một ngụm, trên mặt lại khôi phục nụ cười như thường.
- Bí thư Diêu đã cho ra chỉ thị như vậy, thế thì coi như Tiểu Vương kia có vận may, tôi cũng không muốn quá làm khó hắn, trước cuối năm tôi nhất định sẽ thông qua hồ sơ thẩm tra. Dù không muốn cho Vương Tử Quân ăn tết vui vẻ, thế nhưng ít nhất cũng phải để cho các vị cán bộ ủy ban tư pháp ăn tết vui vẻ chứ?
Lục Trạch Lương nở nụ cười thoải mái, bộ dạng giống như muốn thả tay cho Vương Tử Quân một đường sống. Diêu Trung Tắc nhìn bộ dạng bừa bãi của Diêu Trung Tắc, hắn chợt cảm thấy muốn nói vài lời khuyên bảo, thế nhưng cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng. Dù sao thì vị trí của hắn và Lục Trạch Lương căn bản là không quá khác biệt quá lớn, hơn nữa hắn cũng không nên mở miệng sở sự kiện này.
Hơn nữa Lục Trạch Lương có nhược điểm so ra tốt hơn một Lục Trạch Lương nghiêm túc khi dựa vào mình.
- Tút tút tút.
Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, điện thoại của Lục Trạch Lương chợt vang lên. Điện thoại của các vị lãnh đạo thường là rất bí mật, ít người biết đến, Lục Trạch Lương cầm điện thoại nhìn thoáng qua rồi trực tiếp cúp điện thoại.
- Anh có chuyện gì bận thì cứ đi mà xử lý.
Diêu Trung Tắc thấy Lục Trạch Lương cúp điện thoại thì cười nói.
- Không có chuyện gì, chỉ là một cuộc điện thoại bình thường mà thôi.
Lục Trạch Lương tuy vẫn nở nụ cười thế nhưng trong lòng có chút tức giận. Người gọi điện thoại đến cho hắn là văn phòng của phòng tổ chức, trong văn phòng người biết số điện thoại của hắn chỉ có thư ký trưởng mà thôi. Bây giờ viên thư ký trưởng kia liên tục gọi điện thoại cho mình, xem ra về nhà phải cho đối phương một bài học.
Khi Lục Trạch Lương thầm nghĩ phải làm sao để phê bình thư ký trưởng văn phòng một trận, điện thoại của hắn lại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, gương mặt trở nên âm trầm.
Vẫn là văn phòng của phòng tổ chức gọi điện thoại đến, điều này làm cho cảm gáic tức giận của Lục Trạch Lương chợt biến mất. Người của văn phòng căn bản không phải hoàn toàn hiểu rõ về hắn, thế nhưng cũng không phải là người ngu, bây giờ liên tục gọi điện thoại rõ ràng là có chuyện gì đó cực kỳ quan trọng.
Lục Trạch Lương nhìn Diêu Trung Tắc rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Diêu, tôi ở bên kia có chút việc, thế nên sau này sẽ tiếp tục đến báo cáo với ngài.
Diêu Trung Tắc cười nói:
- Cậu cứ về mà xử lý công tác, hai người chúng ta nào cần khách khí như vậy.
Lục Trạch Lương rời khỏi phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, thư ký nhanh chóng bắt kịp:
- Trưởng phòng, vừa rồi phó chủ nhiệm Dương gọi điện thoại đến, nói là có chuyện gấp cấn báo cáo với ngài.
Lục Trạch Lương chợt nhíu mày, phó chủ nhiệm Dương chính là cán bộ được hắn đề bạt lên, chuẩn bị tiếp nhận vị trí chủ nhiệm văn phòng. Người này không những thông minh, còn biết mình nên làm gì, có thể nói là tìm được niềm vui cho mình. Một người như vậy sao hôm nay lại gọi điện thoại cho mình không tuân theo quy củ như thế?
Lúc này điện thoại của Lục Trạch Lương lại vang lên, hắn nhìn dãy số gọi đến, thế là trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.
- Trưởng phòng, tôi là Dương Chí Lĩnh, vừa rồi viện kiểm sát thành phố Đông Hồng đi đến, nói là cần mang vài vị cán bộ của chúng ta đi hỗ trợ điều tra vì có liên quan đến phương diện đề bạt phó viện trưởng Đỗ Quân Khoa của học viện Nam Giang.
Giọng nói của Dương Chí Lĩnh có vài phần dồn dập.
Người của viện kiểm sát của thành phố Đông Hồng đến điều tra người của đơn vị mình, điều này làm cho Lục Trạch Lương cảm thấy cực kỳ tức giận, nhưng hắn cũng hiểu đây không phải là một sự kiện cô lập. Hắn biết về Đỗ Quân Khoa, người này làm phó viện trưởng đã tham ô trên một triệu tiền xây dựng cơ bản, bị xử phạt tù hơn mười năm.
Sự việc này vốn đã qua khá lâu, lại không ngờ bây giờ có người lật ra, mục đích có lẽ là vì Dương Chí Lĩnh. Khi đó Dương Chí Lĩnh là phó trưởng ban của ban số năm, hắn là người phục trách khảo sát Đỗ Quân Khoa.
Tu Lục Trạch Lương không biết trong sự kiện này có những thứ gì, thế nhưng lời nói căng thẳng của Dương Chí Lĩnh nói rõ là có vấn đề.
Lúc này viện kiểm sát thành phố Đông Hồng lật lại vụ án đã qua hơn một năm, chỉ có một khả năng duy nhất là có người thúc đẩy phía sau, mà người thúc đẩy là ai thì Lục Trạch Lương không cần nghĩ cũng biết.
- Phối hợp với ban ngành tư pháp, thực hiện nghĩa vụ công dân.
Lục Trạch Lương khẽ hít vào một hơi rồi nói tiếp:
- Người ta yêu cầu ai sang phối hợp thì chủ động thực hiện đúng quy định.
Không chờ Dương Chí Lĩnh nói thêm điều gì, Lục Trạch Lương trực tiếp cúp điện thoại. Hắn cũng không bối rối đối với những chuyện này, chưa nói đến phương diện đám cán bộ bên ban số năm căn bản đều có kinh nghiệm, chưa chắc xảy ra vấn đề, dù có xảy ra vấn đề thì cũng không liên lụy gì đến hắn, thế cho nên cũng không có gì phải gấp.
Nhưng dù là như vậy thì Lục Trạch Lương cũng cảm thấy không thoải mái, dù sao đây cũng là một loại khiêu khích quyền uy. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nói với thư ký đang đi phía sau:
- Cậu gọi điện thoại cho kiểm sát trưởng Kim cho tôi.
Thư ký nhanh chóng bấm số điện thoại của Kim Bồng Mạch, khi Kim Bồng Mạch tiếp điện thoại thì nhanh chóng cười nói:
- Trưởng phòng Lục, điều này cũng không trách được tôi, ban giám sát chấp pháp của ủy ban tư pháp đến chỗ chúng tôi đốc tra, chúng tôi cũng không có cách nào khác.
Lục Trạch Lương vốn có một bụng lời nói, thế nhưng lại bị một câu của Kim Bồng Mạch làm cho nuốt ngược vào trong. Lục Trạch Lương hít vào một hơi rồi cười nói:
- Anh Kim, tôi gọi điện thoại cho anh chủ yếu là nói rõ ràng, nếu trong đơn vị chúng tôi có tồn tại những nhân viên phạm pháp làm loạn kỷ cương thì thái độ của tôi là điều tra đến cùng, căn bản không nuông chiều.
- Trưởng phòng, điều này tôi cũng căn bản là không biết, chỉ là có vài đơn thư tố cáo, hơn nữa còn có khẩu cung, thế nhưng chứng cứ rõ ràng là rất ít. Anh cũng biết rõ tính chất công tác của chúng tôi rồi đấy, dù chỉ là tin đồn thất thiệt, thế nhưng chúng tôi không điều tra thì cũng là thất trách.
Kim Bồng Mạch nói rất cẩn thận, thế nhưng những lời như thế căn bản không làm cho trưởng phòng Lục vui lên được. Sau khi trưởng phòng Lục khuyến khích Kim Bồng Mạch một phen, cũng tỏ vẻ sẽ toàn lực giúp đỡ công tác của viện kiểm sát, sau đó cúp điện thoại.
Lục Trạch Lương đi ra khỏi khu văn phòng thường ủy, hắn nhanh chóng đi về phía khu văn phòng của phòng tổ chức. Khi đi vào trong khu văn phòng của phòng tổ chức, hắn thấy hai nhân viên công tác của ban số năm đi ra với gương mặt bối rối. Khi thấy Lục Trạch Lương thì bọn họ giống như tìm được cứu tinh:
- Chào trưởng phòng.
Lục Trạch Lương căn bản hiểu rõ tâm tình của hai người này, hắn khoát tay áo, sau đó nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của mình, không quan tâm đến tâm tình cấp bách của hai người kia. Hai tên nhân viên nhìn trưởng phòng Lục rời đi, tuy có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng căn bản là không dám nói ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn trưởng phòng Lục đi qua hành lang.
Long Điền Hỉ ngồi trên ghế trong phòng làm việc mà tâm tình căn bản là không quá tốt. Chiều qua trợ thủ của hắn đề bạt một vị trưởng khoa và vẫn bị gọi đi hỗ trợ điều tra, nhưng tinh thần của tên nhân viên kia hôm nay căn bản là không tốt chút nào.
Con bà nó đúng là thần tiên đánh nhau kẻ phàm gặp nạn, ngày hôm qua cùng với một viên phó viện trưởng viện kiểm sát thành phố Đông Hồng uống trà trò chuyện, vị phó viện trưởng kia căn bản là dùng giọng tố khổ nói một tràng, nội dung chủ yếu là tổ giám sát chấp pháp của ủy ban tư pháp tỉnh ủy giống như nổi điên, liên tục cầm theo nhiều đơn thư tố cáo hỏi bọn họ vì sao không điều tra cho rõ ràng.
Chưa nói đến phương diện độ tin cậy của những đơn thư tố cáo kia là không cao, dù sự việc có điều tra đúng như đơn thư tố cáo thì cũng không phải là phạm tội. Nhưng bây giờ đám người của ban giám sát chấp pháp cứ khăng khăng níu kéo cho bằng được.
Bọn họ còn nói nếu như không chỉnh đốn và cải cách thì căn bản sẽ báo cáo lên trên.