Nếu như có thể nắm được vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, như vậy căn bản là có trợ giúp rất lớn với câu đố của Vương Tử Quân. Thế nhưng vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ căn bản là không dễ nắm bắt, người có quyền lực quyết định nhất chính là cục công an tỉnh và thị ủy Lâm Hồ, trong tay Vương Tử Quân cũng không có nhiều lực lượng như vậy.
Nhưng nếu không nắm bắt được vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, chính Vương Tử Quân giống như thầy bói mù sờ voi, chỉ có thể nhìn một sự việc thấy hình bóng đại khái mà thôi.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Du Giang Vĩ nhanh chóng đi vào nói:
- Bí thư Vương, vừa nhận được thông báo bên phía tỉnh ủy, nói là sáng mai mở hội nghị thường ủy, đây là đề tài thảo luận chủ yếu của hội nghị.
Vương Tử Quân tiếp nhận thông báo nhìn thoáng qua, sau đó trầm giọng nói:
- Ngày mai nhớ nhắc tôi một tiếng.
Du Giang Vĩ đồng ý, chuẩn bị rời khỏi phòng. Khi hắn chuẩn bị rời khỏi phòng thì Vương Tử Quân chợt khoát tay nói:
- Giang Vĩ, cậu công tác ở ủy ban tư pháp được bao lâu rồi?
Du Giang Vĩ nhìn gương mặt với nụ cười của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy có chút kinh hoảng, nhưng vẫn nói thật lòng:
- Bí thư Vương, tôi đã công tác ở ủy ban tư pháp được bảy năm.
- Thời gian bảy năm cũng không ngắn, cậu hiểu thế nào về người của ủy ban tư pháp, theo ý của cậu, nếu để cho người của chúng ta xuống cục công an tuyến dưới học hỏi kinh nghiệm, có người nào tình nguyện không?
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi khẽ hỏi.
Chẳng lẽ bí thư Vương chuẩn bị buông bỏ mình? Du Giang Vĩ thầm cảm thấy lo lắng. Bây giờ hắn cũng không muốn rời khỏi bí thư Vương, dù sao thì hắn ở bên cạnh bí thư Vương thời gian ngắn, còn chưa thật sự làm ra thành tích gì. Nếu gấp gáp xuống dưới, như vậy căn bản không phải là chuyện tốt với hắn.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy cơ quan chúng ta có nhiều người tình nguyện xuống bên dưới.
Du Giang Vĩ nói khá khô cằn, lúc này hắn thật sự có chút gấp gáp. Bí thư Vương còn chưa nói để cho mình xuống bên dưới, vì sao mình đã kinh hoảng đến mức nói không thành lời nữa rồi?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Du Giang Vĩ tuy rất bất an không yên, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể chú ý bỏ đi.
Người từ trên ủy ban tư pháp tỉnh ủy đi xuống cục công an bên dưới có thể có vị trí quan trọng, thế nhưng chỉ sợ không dễ có được vị trí cục trưởng cục công an, sau đó có thể đem sự việc này phát triển đến mức độ nào, căn bản còn phải chờ xem Mạnh Chí Đạo bên kia điều tra được tình huống gì.
Vương Tử Quân ném bỏ ý nghĩ trong lòng, hắn nâng điện thoại gọi đến phòng bệnh của ông nội. Những ngày qua Vương lão gia tử luôn náo loạn yêu cầu xuất viện, bác sĩ lại muốn ông cụ ở lại tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, vì không muốn ông ở một mình buồn bực, thế nên mỗi ngày Vương Tử Quân đều phải gọi điện thoại trò chuyện với ông mình.
- Ông, hôm nay ngài đã ăn sáng chưa?
Tuy Vương Tử Quân rất muốn hỏi sức khỏe của ông mình như thế nào, thế nhưng hắn không muốn động chạm đến thần kinh mẫn cảm của ông, vậy là chỉ có thể chuyển hướng quan tâm mà thôi.
- Tử Quân, cháu cứ làm tốt công tác của mình, duy trì công tác cũng nên chuyên chú. Năm xưa ông ở chiến trường chỉ cần có phút giây bất cẩn sẽ mất mạng ngay. Ông nói cho cháu biết, ông có thể ăn có thể uống, vậy thì nằm viện làm gì? Ngày mai ông xuất viện.
Vương Tử Quân hết sức vui mừng với sức khỏe hiện tại của ông nội, sau khi nghe thấy ông nội lớn tiếng trò chuyện, hắn cảm thấy giống như Vương lão gia tử uy phong năm xưa đã quay về.
Vương Tử Quân hàn huyên một lúc lâu với ông nội, sau đó mới đặt điện thoại xuống. Hắn thầm nghĩ nên tìm cơ hội về tỉnh Chiết Giang vài ngày, đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Người đi vào lúc này không chỉ có Du Giang Vĩ, còn có Thôi Nghênh Quốc. Khi đi vào cửa thì Thôi Nghênh Quốc cung kính nói với Vương Tử Quân:
- Chào bí thư Vương.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cung kính của Thôi Nghênh Quốc, hắn khẽ gật đầu rồi dùng giọng tùy ý nói:
- Nghênh Quốc, anh có chuyện gì sao?
Thôi Nghênh Quốc nhìn Du Giang Vĩ đang rót nước cho mình, bộ dạng muốn nói lại thôi. Vương Tử Quân giả vờ hồn nhiên như không biết, hắn nhàn nhạt phân phó Du Giang Vĩ:
- Giang Vĩ, cậu đi ra nói với Tiểu Trần bên kia một chút, mười phút sau tôi phải đi ra ngoài.
Du Giang Vĩ rời đi thì Thôi Nghênh Quốc nhanh chóng nói:
- Bí thư Vương, nếu nói bận rộn thì ngài chính là người bận rộn nhất ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Vương Tử Quân cười cười không nói gì, ánh mắt của hắn tuy có vẻ cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng ánh mắt nhìn lên mặt Thôi Nghênh Quốc, lại làm cho Thôi Nghênh Quốc cảm thấy nao nao trong lòng. Hắn tranh thủ thời gian nói:
- Bí thư Vương, tôi lần này được sắp xếp đến thành phố Lâm Hồ, kính mong bí thư Vương giúp đỡ nhiều hơn, dù tôi đến nơi nào thì cũng là binh lính của ngài.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Nghênh Quốc, anh đang công tác rất tốt ở ủy ban tư pháp, nói thật tôi cũng không nỡ để anh ra đi. Nhưng nếu anh đã có vị trí tốt ở địa phương, tôi là bí thư ủy ban tư pháp cũng là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ.
- Nhưng anh cần phải nhớ kỹ, sau này dù làm việc gì cũng phải đặt lợi ích của nhân dân lên hàng đầu, công tác đúng thực tế, thành thật làm người, tạo nên danh tiếng tốt cho người của ủy ban tư pháp tỉnh ủy chúng ta.
- Bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài.
Thôi Nghênh Quốc ưỡn ngực trầm giọng nói.
Thôi Nghênh Quốc rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Hắn vừa đi về phía phòng làm việc của mình vừa lẩm bẩm:
- Loại chuyện này cũng không phải hắn ta có thể quyết định được, chính mình sợ cái quái gì.
Trước nay những hội nghị có liên quan đến nhân sự đều được người ta cực kỳ chú ý, dù không phải là người nằm trong danh sách điều động cũng ném ánh mắt của mình về phía khu văn phòng tỉnh ủy, đừng nói là những người hiện đang được khảo sát đề bạt.
Tuy Nghiêm Chí Khoan chỉ là một nhân công tác bình thường của văn phòng thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng sáng hôm nay điện thoại của hắn giống như nổ tung. Những người có quan hệ sơ sài cũng gọi điện thoại cho hắn, hy vọng hắn có thể tranh thủ thời gian để thông báo chút tin tức.
Nghiêm Chí Khoan đối phó với những cuộc điện thoại như vậy mặc dù có chút đau đầu thế nhưng vẫn trả lời cực kỳ khách khí. Dù sao hắn cũng không phải người ở trên trời, cuộc sống bình thường cũng có không ít chuyện cần đám người có thực quyền kia ra mặt hỗ trợ.
Nhưng Nghiêm Chí Khoan căn bản là cười nhạt với những người gọi điện thoại đến cho mình. Tuy hắn mới tiến vào công tác trong văn phòng tỉnh ủy được ba năm, thế nhưng hắn căn bản là một người hiểu biết đối với những sự việc trong đơn vị của mình. Tuy cấp bậc của hắn còn chưa đến hạch tâm của đơn vị, thế nhưng hắn biết rõ những người gọi điện thoại cho mình căn bản đều không có khả năng gì.