Du Giang Vĩ đang ở trong phòng xem xét văn kiện, tuy lúc này vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng cũng cực kỳ bức bối. Có câu thư ký và lãnh đạo căn bản là cùng chung vinh nhục, nó thể hiện rõ ràng mối quan hệ giữa hai bên là thế nào.
Vì trở thành thư ký cho Vương Tử Quân mà Du Giang Vĩ giống như được đưa lên mây, thế nhưng nếu bí thư Vương ngã xuống thì vị trí thư ký của hắn xem ra sẽ càng thêm xấu hổ. Những người đã từng được hưởng qua sức quyến rũ của quyền lực sẽ căn bản không chịu để tụt mất cơ hội trong tay.
- Giang Vĩ, bí thư Vương có bận rộn gì không?
Vu Trường Long đi đến bên cạnh Du Giang Vĩ rồi khẽ hỏi.
Du Giang Vĩ thấy Vu Trường Long thì vồi vàng đứng lên mời ngồi:
- Chủ nhiệm Vu, bí thư Vương đang xem văn kiện.
Tuy Vu Trường Long rất muốn hỏi lúc này bí thư Vương như thế nào, hắn biết bí thư của mình căn bản nắm chắc sự việc, thế nhưng cuối cùng vẫn thu lại ý nghĩ của mình. Dù sao thì chuyện không nên hỏi thì hắn cũng đừng hỏi làm gì.
- Tôi có chuyện cần báo cáo với bí thư Vương, cậu vào xem bí thư Vương có thời gian không?
Vu Trường Long áp chế xúc động trong lòng rồi nói với Du Giang Vĩ.
Du Giang Vĩ rót cho Vu Trường Long một ly trà, sau đó mới đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Thật ra hắn cũng muốn xem lúc này bí thư Vương đang làm gì, muốn xem bí thư Vương có lòng tin với khiêu chiến của chủ tịch Chử hay không?
Sau khi nghe được âm thanh quen thuộc thì Du Giang Vĩ đẩy cửa đi vào. Hắn thấy ly trà của bí thư Vương đã cạn, thế là vội vàng châm thêm nước.
Vương Tử Quân buông văn kiện rồi khẽ hỏi:
- Giang Vĩ, có chuyện gì sao?
Du Giang Vĩ cảm thấy rất ngạc nhiên vì Vương Tử Quân đang xem xét văn kiện, lúc này bí thư Vương còn tâm tư xem văn kiện sao? Hắn nhân cơ hội rót nước rồi nhìn sang.
"Vấn đề liên quan đến Hà Duyên Cường..."
Chỉ sau nháy mắt thì Du Giang Vĩ chỉ nhìn được như thế, dù sao thì ánh mắt cũng có hạn, thế nhưng chỉ bằng vào những chữ như vậy thì hắn hiểu bí thư Vương đang xem xét cái gì.
Hà Duyên Cường có quan hệ không tầm thường với vị cục trưởng cục công an tỉnh Chân Hồng Lỗi, đây là sự kiện mà ai cũng biết. Lúc này Chân Hồng Lỗi sắp tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh, như vậy Hà Duyên Cường chính là một cửa khẩu mà Vương Tử Quân có thể quan tâm.
Đáng tiếc là là sau khi Hà Duyên Cường bị xử song quy thì căn bản rất cứng minegj, dù hỏi cái gì cũng chỉ có một câu trả lời, đó là Vương Tử Quân hãm hại mình. Nếu Hà Duyên Cường mở miệng thì Vương Tử Quân căn bản cũng không cần khó xử như vậy.
- Bí thư Vương, chủ nhiệm Vu có công tác quan trọng cần báo cáo với ngài, nhờ tôi vào hỏi xem ngài có thời gian không?
Du Giang Vĩ không dám nghĩ nhiều mà nhanh chóng báo cáo.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Cho anh ta vào.
Khi Du Giang Vĩ rời khỏi phòng thì Vương Tử Quân khẽ khép văn kiện lại. Phần văn kiện này là từ ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đưa đến, tuy phản ánh một vài tình huống phạm tội của Hà Duyên Cường là sự thật, thế nhưng có rất nhiều thứ còn chưa rõ ràng, những chuyện có liên quan đến người khác thì Hà Duyên Cường nói không, có thể thấy hắn quyết định gánh vác tất cả trách nhiệm lên người.
Vương Tử Quân sở dĩ phải xem văn kiện này, căn bản là hắn còn muốn dùng nó. Hắn biết rõ Chử Vận Phong chuẩn bị làm gì trong hội nghị thường ủy lần này, khi mà thái độ của Diệp Thừa Dân còn chưa ổn định, hắn cần phải ném ra vài thứ cho Diệp Thừa Dân mở miệng giúp đỡ mình.
Nắm việc làm của Hà Duyên Cường chính là một trong những sách lược của Vương Tử Quân, thế nhưng nó căn bản cũng không quá tốt đẹp. Thế nhưng dù thế nào hắn cũng phải đưa ra, nếu không thì một vị bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy như hắn sẽ là đối tượng tế cờ của Chử Vận Phong.
Khi mà các cơ quan đơn vị trong khối tư pháp tiến hành chấp pháp theo nếp, Vương Tử Quân căn bản không còn đường lui. Tuy hắn hiểu rõ lập trường của Chử Vận Phong, thế nhưng sau hàng loạt sự kiện liên quan đến Kim Bảo Đồng Nghiệp, hắn chợt cảm thấy người ta đang cố ý đẩy mình lên dây cáp. Nếu hắn có thỏa hiệp, chỉ sợ hành động chấp pháp theo nếp ở đơn vị tư pháp sẽ biến thành bia ngắm bắn cho mọi người.
Tuy Vương Tử Quân sẽ không phải gánh chịu chỉ trích gì lớn, thế nhưng uy tín của hắn sẽ bị ảnh hưởng cực lớn, sau này khó thể triển khai mở rộng công tác. Những loại ảnh hưởng thế này căn bản là thứ Vương Tử Quân không thể tiếp nhận được.
Lúc này chỉ có thể động toàn thân mới thắng được.
Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ mông lung thì Vu Trường Long đi vào trong phòng. Vu Trường Long nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân thì khẽ nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi thành phố Đông Hồng đưa lên một tài liệu về một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Trước kia Vu Trường Long căn bản nói cười vui vẻ trước mặt Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ hắn căn bản không dám cười, vì đây sự kiện nghiêm trọng, hắn nào dám cười được?
Vương Tử Quân cũng không nhìn gương mặt của Vu Trường Long, nhưng khi hắn thấy phần tài liệu báo cáo thì không khỏi hừ lên tức giận. Lại là say rượu lái xe nhưng tạo nên hậu quả quá nghiêm trọng, liên quan đến tính mạng bốn người, còn có hai học sinh đang tuổi mới lớn. Những sinh mạng vốn đang sống tốt đẹp đột nhiên bị một kẻ say rượu lái xe không chịu trách nhiệm tước đoạt đi, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.
- Anh thông báo...
Vương Tử Quân nói rồi ném văn kiện lên bàn, hắn cầm điện thoại trong tay gọi cho cục trưởng Đoạn Văn Đống cục công an thành phố Đông Hồng:
- Cục trưởng Đoạn, đối với chuyện say rượu lái xe cần xử lý cực kỳ nghiêm túc, căn bản xử lý thật nghiêm người gây tai nạn, tuyệt đối không thể nuông chiều.
Đoạn Văn Đống không ngờ lại nhận được điện thoại của Vương Tử Quân vào lúc này, vì hắn biết rõ bây giờ bí thư Vương đang gặp phải tình huống thế nào. Sau khi nghe giọng nói cực kỳ khí phách của bí thư Vương trong điện thoại, hắn có chút cảm động:
- Bí thư Vương cứ yên tâm, cục công an thành phố Đông Hồng chúng tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của ngài.
- Người bị thương như thế nào rồi? Nhất định phải ra sức cứu chữa người bị thương.
Vương Tử Quân cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, sau đó mới tiếp tục lên tiếng.
- Bí thư Vương, người bị thương đã được đưa đến bệnh viện, đã được các bác sĩ cho ra chuẩn đoán sơ bộ. Tổng cộng có ba người bị thương nặng, số còn lại chỉ bị thương nhẹ, nhưng trên cơ bản đã có thể kết luận không còn tiếp tục xuất hiện người thương vong.
Đoạn Văn Đống căn bản hiểu rõ chuyện này, thế nên trả lời không cần nghĩ ngợi gì thêm.
- Cần phải dùng những loại thuốc tốt nhất, bác sĩ tốt nhất để cứu chữa người bệnh, nếu phía bệnh viện bên kia cần gì thì anh cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ phối hợp.
Vương Tử Quân đã khống chế được tâm tình, hắn khẽ dặn dò.
Đoạn Văn Đống đồng ý một tiếng, sau đó có chút do dự:
- Bí thư Vương, vừa rồi phụ huynh của hai học sinh đi đến chi đội cảnh sát giao thông, một phụ huynh quá kích động đã dùng điện thoại đánh chảy máu đầu kẻ gây tai họa.