Sáng sớm ngồi trong phòng làm việc, Vương Tử Quân dùng sức dụi mắt. Tối qua Tiểu Bảo Nhi được cô giáo cho giấy khen, thế là cả nhà rất vui, Tiểu Bảo Nhi ăn cơm tối nhiều hơn một chút, kết quả là nửa đêm nôn mửa, điều này làm cho Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc căn bản không được ngủ ngon.
Sau khi tự mình làm giả một đơn xin phép nghỉ, Mạc Tiểu Bắc ở lại nhà với Tiểu Bảo Nhi. Nhưng Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, hắn không thể không rửa mặt đi đến phòng làm việc bắt đầu công tác.
Vu Trường Long đến báo cáo theo thông lệ, sau đó hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, hôm nay tôi công tác nghe được một tin tức còn chưa biết được thật giả thế nào.
Khi nối gần quan hệ với Vương Tử Quân, Vu Trường Long càng công tác chăm chỉ, rất nhiều tin đồn trong văn phòng thông qua miệng hắn truyền đến tai bí thư Vương.
- Anh nói đi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Vu Trường Long, thế là hắn khoát tay nói.
- Tôi nghe Tiểu Lý của văn phòng tỉnh ủy nói, công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp chuẩn bị rút khỏi tỉnh Nam Giang chúng ta.
Vu Trường Long nói rồi cẩn thận quan sát phản ứng của Vương Tử Quân. Hắn còn một câu chưa nói ra, nguyên nhân mà công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp đưa ra chính là hoàn cảnh đầu tư của tỉnh Nam Giang là không tốt.
Những lời này căn bản chĩa vào người Vương Tử Quân.
Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh Nam Giang, lão coi trọng nhất là sự phát triển kinh tế của tỉnh Nam Giang. Đây là một vị chủ tịch tỉnh đi từ cơ sở lên cấp tỉnh, không những có uy tín cực kỳ cao trong tỉnh, còn cực kỳ có năng lực ở phương diện thúc đẩy phát triển kinh tế.
Nhiều người quen biết hiểu rõ Chử Vận Phong là người khó chịu thế nào trên phương diện phát triển kinh tế, căn bản không bao giờ để người ta làm vật chướng ngại cho sự phát triển kinh tế. Năm xưa khi còn làm bí thư thị ủy, lão đã từng nắm bắt một vị chủ tịch huyện không hợp chính kiến và liên tục bố trí chướng ngại vật cho mình, hơn nữa còn dùng giọng hùng hồn nói:
- Những người gây ảnh hưởng đến phương diện phát triển kinh tế như anh không đá đi thì đá ai?
Lúc này chủ tịch Chử đang cực kỳ coi trọng sự phát triển của thành phố Ba Uẩn, thậm chí còn nói trong nhiệm kỳ này sẽ đẩy thành phố Ba Uẩn biến thành một trung tâm kinh tế của tỉnh. Một mục tiêu tốt đẹp như vậy căn bản cực kỳ phù hợp với tính cách của chủ tịch Chử Vận Phong. Nhưng lúc này một trụ cột trong sự nghiệp phát triển kinh tế của thành phố Ba Uẩn là công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp lại rút lui, nguyên nhân là hoàn cảnh đầu tư không tốt, có lẽ điều này sẽ làm cho Chử Vận Phong cảm thấy cực kỳ khó tiếp nhận.
Toan tỉnh đều biết Lật Binh Đông cực kỳ giúp đỡ với công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp, hoàn cảnh đầu tư sẽ căn bản không là bệnh tật của người này. Như vậy rõ ràng công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp đang chĩa vào những hoạt động của ủy ban tư pháp tỉnh.
Tất nhiên người đứng đầu ủy ban tư pháp tỉnh ủy là Vương Tử Quân.
Đối mặt với tình huống công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp rút khỏi tỉnh Nam Giang, chỉ sợ bí thư Vương sẽ phải tiếp nhận lửa giận từ chủ tịch Chử. Tuy chủ tịch Chử không phải là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Nam Giang, thế nhưng uy tín của lão cũng không thấp hơn Diệp Thừa Dân trong tỉnh ủy. Nếu như Chử Vận Phong không ủng hộ công tác của bí thư Vương, như vậy các công tác của khối tư pháp trong tỉnh sẽ căn bản là gánh nặng đường xa.
Vương Tử Quân khẽ đặt cây bút trong tay xuống, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Hắn hiểu rõ ràng lực ảnh hưởng của Chử Vận Phong ở trong tỉnh Nam Giang, lúc này công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp rút lui, tất nhiên Chử Vận Phong sẽ có cái nhìn không hay về mình.
Cũng may Vương Tử Quân đã sớm chuẩn bị đối với tình huống này, vì thế hắn cũng căn bản không rối loạn trận tuyến. Hắn cười cười nói với Vu Trường Long:
- Đầu tư hay rút lui là chuyện của xí nghiệp, nhưng trước khi bọn họ bỏ đi phải xử lý cho tốt sự kiện quần chúng ba thôn trong thành phố Ba Uẩn gặp phải tai họa. Anh thông báo cho phía tòa án, để bọn họ đốc xúc tòa án nhân dân thành phố Ba Uẩn nhanh chóng xử lý vụ này theo đúng pháp luật.
- Vâng, bí thư Vương.
Khi thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, Vu Trường Long mới thở dài một hơi.
Sau khi Vu Trường Long rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, Du Giang Vĩ đến gõ cửa phòng, sau đó báo cáo hành trình công tác ngày hôm nay của Vương Tử Quân. Khi vị trí càng ngày càng lên cao, hành trình của Vương Tử Quân căn bản không phải do hắn quyết định.
Sau khi Du Giang Vĩ báo cáo công tác một lượt, Vương Tử Quân chợt nói:
- Tôi đã nhờ anh viết văn kiện chấp pháp theo nếp và xây dựng hoàn cảnh xã hội tốt đẹp như thế nào rồi?
- Bí thư Vương, đã được chuẩn bị xong.
Du Giang Vĩ tuy không biết Vương Tử Quân muốn mở hội nghị thảo luận kia làm gì, thế nhưng bí thư Vương đã nói như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Vì vậy chỉ cần có thời gian thì Du Giang Vĩ cố gắng làm cho xong, bây giờ cơ bản đã xong.
Vương Tử Quân tiếp nhận bài viết của Du Giang Vĩ, cảm thấy nội dung rất phù hợp với tâm ý của mình, thế nên càng có thêm vài phần tán thưởng với Du Giang Vĩ. Hắn đặt văn kiện xuống rồi cười nói:
- Cậu nên báo cáo sự kiện này cho bí thư Chí Đạo và chủ nhiệm Trường Long, để cho bọn họ nhanh chóng tổ chức hội nghị. Đúng rồi, hội nghị thảo luận lần này cũng không phải chỉ có ủy ban tư pháp chúng ta, còn phải mời tất cả các phương diện đến tham gia thảo luận.
- Vâng, bí thư Vương, anh xem nên tổ chức khi nào?
Du Giang Vĩ thấy bí thư Vương quan tâm đến sự kiện này như vậy, thế là càng không khỏi thêm chú ý.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ treo tường, sau đó thản nhiên nói:
- Quyết định vào ngày thứ tư.
Vì mười giờ sáng Vương Tử Quân cần phải chủ trì một hội nghị, thế cho nên hắn cũng không bàn việc khác với Du Giang Vĩ. Khi Du Giang Vĩ cùng đi với bí thư Vương xuống lầu, lái xe Tiểu Trần đã khởi động xe sẵn sàng, Du Giang Vĩ nhanh chóng mở cửa xe giúp Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị lên xe, một chiếc Mercedes Benz chậm rãi dừng bên cạnh. Chu Ba Nhâm xuống xe, hắn thấy Vương Tử Quân thì vươn tay nói:
- Chào bí thư Vương, tôi là Chu Ba Nhâm của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp.
Vương Tử Quân căn bản đã từng nghe qua đại danh của Chu Ba Nhâm, nhưng đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau, hắn nhìn nụ cười trên mặt của đối phương rồi cười nói:
- Chào giám đốc Chu, rất vui được gặp anh.
- Ha ha, có chút không tốt lắm, giám đốc Đổng của tôi còn đang bị giam giữ, ngài nói xem như vậy thì tôi vui sao được?
Chu Ba Nhâm nói tiện thể chĩa mũi dùi về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến lời nói của đối phương, hắn cười cười rồi dùng giọng bình tĩnh tự nhiên nói:
- Nghĩa vụ của nhân dân là tuân thủ đúng pháp luật, cần phải học tập và rút ra kinh nghiệm mới được.
- Bí thư Vương, tôi cũng muốn tâm sự với anh nhiều hơn, thế nhưng chủ tịch Chử bên kia còn đang chờ, chúng ta lần sau trò chuyện thêm vậy.
Chu Ba Nhâm như cười như không nói với Vương Tử Quân, sau đó cất bước về phía văn phòng tỉnh ủy.
Vương Tử Quân chỉ cười cười với hình bóng của Chu Ba Nhâm, hắn bình tĩnh leo lên xe. Những câu sau của Chu Ba Nhâm rõ ràng là chĩa vào hắn, lúc này đối phương đến gặp Chử Vận Phong, rõ ràng là chủ tịch Chử có ý giữ đối phương ở lại Nam Giang, thế cho nên Chu Ba Nhâm có chút kiêu ngạo.
Vương Tử Quân tham gia hội nghị tổng kết hoạt động đảm bảo trật tự trị an trong quý của khối tư pháp, ngoài các vị bí thư ủy ban tư pháp thị ủy, còn có các vị lãnh đạo các đơn vị công an - kiểm sát - tòa án. Khi xe của Vương Tử Quân dừng lại bên ngoài hội trường, lúc này đám người phó bí thư ủy ban tư pháp Phùng Thường Quốc đã chờ sẵn nghênh đón.
- Bí thư Vương, cục trưởng Chân vừa rồi có gọi điện thoại đến, nói là chủ tịch Chử tìm mình có chuyện, thế cho nên không thể tham gia hội nghị.
Phùng Thường Quốc chờ Vương Tử Quân đi đến phòng nghỉ ngơi ngồi xuống thì mới khẽ báo cáo.
Công tác tổng kết tình hình trật tự trị an quan trọng nhất là cục công an, bây giờ lãnh đạo cục công an tỉnh Nam Giang không tham gia, rõ ràng khó thể nào nói nổi. Nhưng Chân Hồng Lỗi có lý do rõ ràng, Vương Tử Quân căn bản không có chuôi dao nào để nắm vào.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Như vậy thì dặn dò các đồng chí công an, để bọn họ truyền đạt tinh thần chỉ thị của cục trưởng Chân.
- Vâng.
Phùng Thường Quốc thở dài một hơi, lúc này hắn mới thấy vị trí của mình chẳng qua là chất vấn mỏi mồm mà thôi, giữa Vương Tử Quân và Chân Hồng Lỗi thì căn bản không thể đắc tội với người nào. Lúc này Chân Hồng Lỗi xin nghỉ, thực tế thì liên quan rất lớn đến sự bất mãn của Chử Vận Phong với Vương Tử Quân.
Bí thư Vương thúc đẩy hoạt động chấp pháp theo quy định pháp luật, điều này Phùng Thường Quốc hoàn toàn đồng ý, thế nhưng cái mông của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp rõ ràng là mông hổ, không thể nào tùy ý rờ vào. Lúc này Kim Bảo Đồng Nghiệp muốn rời khỏi tỉnh Nam Giang, chủ tịch Chử căn bản sẽ không ngồi yên, tự mình sắp xếp vài thứ làm khó Vương Tử Quân, căn bản là quá bất mãn với Vương Tử Quân.
Không có sự ủng hộ của chủ tịch tỉnh, công tác của khối tư pháp sẽ càng thêm khó khăn. Tuy Vương Tử Quân cũng là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng hắn căn bản còn chưa có tư cách chơi trò cao tay với Chử Vận Phong ở Nam Giang.
Khi Phùng Thường Quốc cảm thấy bối rối xem có nên khuyên bí thư Vương thu tay lại hay không, đúng lúc này điện thoại vang lên. Hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, hai hàng chân mày của Phùng Thường Quốc chợt nhíu lại, hắn tươi cười nói:
- Chào chánh án Chu, tôi là Phùng Thường Quốc.
- Bí thư Phùng, có việc cần làm phiền anh một chút, tôi đã đi sắp đến hội trường, thế nhưn lại nhận được điện thoại của chủ tịch Chử, nói tôi nhanh chóng đến gặp mặt. Làm phiền anh nói với bí thư Vương một tiếng, tôi sẽ cử phó chánh án Lý đến ngay.
Giọng nói tràn đầy nụ cười của Chu Tiến Liên truyền ra từ trong điện thoại.
Nhưng những lời thân mật của Chu Tiến Liên căn bản lọt vào tai và làm cho Phùng Thường Quốc cảm thấy khó chịu, trong lòng thầm nghĩ không phải anh đang tự tìm phiền phức sao. Vừa rồi Chân Hồng Lỗi cũng đã báo cáo, bây giờ Chu Tiến Liên cũng nói mình phải đi gặp chủ tịch Chử, tuy bí thư Vương đang cười nhưng trong lòng căn bản là không thoải mái, vào thời điểm mấu chốt này còn bày trò sao?
Cũng may Phùng Thường Quốc không phải là người thường, hắn không muốn để cho Vương Tử Quân châm lửa đốt mình, thế nên hắn chần chờ giây lát rồi nói:
- Chánh án Chu, bí thư Vương ở bên cạnh tôi, anh trực tiếp báo cáo với bí thư Vương thì hay hơn.
Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại từ trên tay của Phùng Thường Quốc, sau khi nghe xong lý do xin nghỉ của Chu Tiến Liên, hắn chợt cười nói:
- Chánh án Chu, nếu chủ tịch đã nói anh sang, như vậy thì anh cứ đi. Anh không cần tham gia hội nghị, thế nhưng anh nhất đinh phải chăm chú chứng thực tinh thần của hội nghị mới được.
Chu Tiến Liên sở dĩ gọi điện thoại cho Phùng Thường Quốc là vì không muốn phải đối diện với Vương Tử Quân. Nếu là trước kia hắn sẽ mong chờ tình huống giằng co tranh cãi vài câu với Vương Tử Quân, dù sao thì hắn cũng được chủ tịch Chử giúp đỡ phía sau. Nhưng lúc này hắn căn bản không biết phải làm sao, dù là Chử Vận Phong tự mình gọi đến gặp nhưng hắn vẫn sinh ra cảm giác lo lắng bất an, cũng không chịu đối diện với bí thư Vương.
- Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực tinh thần chỉ đạo của hội nghị, tuyệt đối không để phát sinh sai lầm.
Chu Tiến Liên vội vàng tỏ thái độ, sau đó nói hai câu cho vui. Chờ Vương Tử Quân cúp điện thoại thì Chu Tiến Liên mới vội vàng lấy điện thoại ra xa tai.
Lúc này Chu Tiến Liên hy vọng lãnh đạo của mình có thể áp chế được Vương Tử Quân, nếu không thì cuộc sống sau này của hắn căn bản là không quá khá giả gì. Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, gương mặt kiên nghị của Chử Vận Phong xuất hiện trong đầu hắn. Nhiều năm đi bên cạnh đãc làm cho hắn cực kỳ tin tưởng chủ tịch Chử, thế nên hắn không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ đầu óc mình bị điên rồi, rõ ràng lại so sánh Vương Tử Quân với chủ tịch Chử Vận Phong.
Lãnh đạo cục công an và tòa án tỉnh không đến, đây rõ ràng là không hay. Tuy Vương Tử Quân ngồi chính giữa đài chủ tịch thế nhưng vẻ mặt đám người bên dưới cũng có chút phức tạp. Những người này căn bản cực kỳ linh thông tin tức trong tỉnh Nam Giang, thế nên chỉ sau nửa giờ thì đủ mọi tin đồn chợt xuất hiện.
Vương Tử Quân đứng trên hội nghị tiếp tục phát biểu thúc đẩy phương châm chấp pháp theo quy định để tạo dựng hoàn cảnh xã hội ổn định, phục vụ cho sự phát triển của tỉnh Nam Giang. Vương Tử Quân mở miệng mà ánh mắt cực kỳ yên tĩnh, căn bản không có gì khác biệt so với dĩ vãng.
Khi Vương Tử Quân đang phát biểu trên đài chủ tịch, lúc này trong phòng làm việc của mình, Chử Vận Phong đang tưới hoa, động tác nhàn hạ, bình tĩnh tiêu sái.
- Chủ tịch tỉnh, giám đốc Chu đã đợi nửa giờ rồi.
Xà Tiểu Cường nhìn Chử Vận Phong đang tưới hoa, thế là khẽ báo cáo.
Chử Vận Phong khẽ gật đầu, lão cũng không nói lời nào. Sau khi tưới được phân nửa thùng nước thì lão mới nói:
- Tiểu Cường, đã thông báo cho cục trưởng Chân và chánh án Chu chưa?
- Hai người bọn họ đang chạy về đây.
Xà Tiểu Cường nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chử Vận Phong, trong đầu không khỏi chuyển động. Chủ tịch Chử vốn không cho mình thông báo cho hai người kia, thế nhưng sau khi nghe nói khối tư pháp tổ chức hội nghị thúc đẩy chấp pháp theo quy định để thúc đẩy xây dựng hoàn cảnh xã hội tốt đẹp thúc đẩy kinh tế, bí thư mới cho mình gọi điện thoại cho cục trưởng Chân và chánh án Chu.
Mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng, thế nhưng người của văn phòng tỉnh ủy và văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thường hay chạm mặt nhau. Khi đám nhân viên hai bên gặp mặt nhau thì đều có nhiệm vụ quan trọng hạng nhất, thế cho nên cần phải làm tốt công tác phối hợp, không nên để cho các vị lãnh đạo tông xe vào nhau.
Lúc này chủ tịch Chử biết bí thư Vương đang tổ chức hội nghị của ủy ban tư pháp thì lại triệu tập cục trưởng Chân và và chánh án Chu, ý nghĩa của nó là gì thì Xà Tiểu Cường căn bản cực kỳ hiểu rõ.
- À, lát nữa Lật Binh Đông cũng sẽ đến, bọn họ sẽ đến đông đủ, khi đó anh cho bọn họ đi vào trong phòng làm việc của tôi.
Chử Vận Phong ngồi trên ghế, sau đó đeo kính lão của mình, lại tiếp tục xem văn kiện.
Xà Tiểu Cường giúp Chử Vận Phong châm đầy trà, sau đó chuẩn bị lui ra ngoài. Khi hắn chuẩn bị mở cửa, Chử Vận Phong chợt nói:
- Tiểu Cường, hai ngày này có người nói nên để cho cục trưởng Chân kiêm nhiệm phó chủ tịch tỉnh, cậu cảm thấy thế nào?
Xà Tiểu Cường chợt dừng bước, lúc này trong đầu hắn chợt bùng sóng. Những chuyện này chủ tịch Chử lại trưng cầu ý kiến của hắn, hắn thật sự không biết làm sao cho phải.
Chân Hồng Lỗi đi theo Chử Vận Phong còn sớm hơn cả Xà Tiểu Cường, còn là dòng chính đầu tiên của chủ tịch Chử Vận Phong, nếu như cục trưởng Chân kiêm nhiệm phó chủ tịch tỉnh, như vậy sẽ hoàn toàn khống chế cục công an tỉnh và thậm chí là cả ủy ban tư pháp, công tác tư pháp sẽ tiến lên giai đoạn mới. Lúc này Vương Tử Quân làm bí thư ủy ban tư pháp, nếu muốn quán triệt ý chỉ của mình thì rõ ràng là càng thêm khó khăn.
Xà Tiểu Cường liên tục suy xét, hắn chuẩn bị cho chủ tịch Chử một câu trả lời khẳng định, nhưng hắn còn chưa nói thì chủ tịch Chử đã khoát tay cho đi.