Vương Tử Quân vừa uống súp vừa mở miệng yêu cầu Tiểu Bảo Nhi đang bày ra bộ dạng khổ sở ăn nhanh một chút. Sau đó Tiểu Bảo Nhi quệt miệng nói với Mạc Tiểu Bắc:
- Mẹ, mẹ làm súp cho chồng, cũng không quan tâm đến con sao? Con phải uống sữa sao?
Vương Tử Quân bị Tiểu Bảo Nhi chọc cười, Mạc Tiểu Bắc cũng vui vẻ, sau khi lấy cho Tiểu Bảo Nhi một bát súp thì nở nụ cười.
Bảy giờ bốn mươi lăm hầu như là một thời gian cố định, Vương Tử Quân đi ra khỏi nhà, Du Giang Vĩ đợi sẵn bên xe nhanh chóng tiến lên nhận lấy cặp công văn trong tay Vương Tử Quân, sau đó mở cửa xe giúp lãnh đạo.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị lên xe thì một chiếc xe chậm rãi chạy đến bên cạnh, Chử Vận Phong thò đầu ra nói:
- Bí thư Tử Quân, cậu lên xe của tôi, hai chúng ta trò chuyện một lát.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của chủ tịch Chử Vận Phong, hắn cười nói:
- Coi như hôm nay đi nhờ xe của chủ tịch.
Khi Vương Tử Quân đi đến, thư ký Xà Tiểu Cường của chủ tịch Chử Vận Phong nhanh chóng đi xuống mở cửa xe cho Vương Tử Quân.
- Bí thư Tử Quân, tôi rất muốn tâm sự với cậu, thế nhưng mãi mà không có thời gian phù hợp. Cậu đến tỉnh Nam Giang đã được ba bốn tháng rồi, thế nào, cậu có thích ứng với khí hậu Nam Giang không?
Chử Vận Phong chờ Vương Tử Quân ngồi xuống rồi dùng giọng quan tâm hỏi.
Vương Tử Quân biết rõ Chử Vận Phong tìm mình căn bản không phải chỉ đơn giản là trò chuyện cho vui, thế nên hắn cười nói với chủ tịch Chử Vận Phong:
- Tuy khí hậu thành phố Đông Hồng khác biệt rất lớn với phương bắc, thế nhưng bây giờ cũng xem như đã thích ứng.
- Thích ứng là tốt rồi, từ sau khi cậu đến tỉnh Nam Giang, thành tích của khối tư pháp căn bản là quá rõ ràng, đặc biệt là phương diện đảm bảo trật tự trị an càng mạnh mẽ hơn. Bây giờ trật tự trị an biến chuyển tốt đẹp, trước mắt đang có cục diện rất tốt.
Chử Vận Phong nói đến đây thì cười nói:
- Hai ngày trước người ở quê lên nói bây giờ những tình huống ẩu đả đánh nhau đã giảm đi rất nhiều, tôi nghe vậy mà cảm thấy rất vui.
Vương Tử Quân vừa mở lời khiêm tốn vừa phỏng đoán ý tứ của chủ tịch Chử Vận Phong. Mình và Chử Vận Phong một người là bí thư ủy ban tư pháp, một người là chủ tịch tỉnh, hai bên không có công tác nào giao tiếp với nhau. Lúc này chủ tịch Chử Vận Phong mở miệng khích lệ mình, xem ra lần này mình lên xe lãnh đạo cũng không có gì hay.
Vương Tử Quân đã loáng thoáng biết rõ ý nghĩ của chủ tịch Chử Vận Phong, hắn thản nhiên ứng phó với những lời khích lệ của lãnh đạo, cũng không nôn nóng, không kiêu ngạo, không xu nịnh.
Chử Vận Phong nhìn người đàn ông trẻ tuổi bình tĩnh ổn định ngồi bên cạnh, lão cũng cảm thấy có chút đau đầu. Phải làm sao để thuyết phục Vương Tử Quân để giải quyết cho xong? Xem ra cũng không dễ dàng chút nào.
Tối qua Chử Vận Phong đã suy nghĩ rất lâu, lão vốn định gọi Vương Tử Quân đến phòng làm việc để bàn bạc, thế nhưng vì muốn xây dựng bầu không khí tốt, thế là lựa chọn phương thức gọi Vương Tử Quân lên xe.
Chử Vận Phong căn bản cực kỳ giúp đỡ thành phố Ba Uẩn phát triển kinh tế, nhưng Lữ Bân Tương căn bản lại là kẻ khác người trên phương diện xử lý tất cả công tác liên quan. Cho dù tổ điều tra đến quấy nhiễu công tác của thành phố Ba Uẩn, như vậy Lật Binh Đông muốn xử lý những chuyện thế này thì nên báo cáo cho tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh, Lật Binh Đông lại ra tay tiễn chân đám người tổ điều tra, rõ ràng là quá giới hạn.
Nhưng Lữ Bân Tương là một người có khả năng, nếu không thì Chử Vận Phong sẽ không sắp xếp đối phương ở thành phố Ba Uẩn. Lão ký thác kỳ vọng vào Lật Binh Đông, nghĩ rằng không lâu sau thành phố Ba Uẩn dưới sự lãnh đạo của Lật Binh Đông sẽ phát triển thành một địa phương mạnh mẽ trong tỉnh.
Sự thật chứng minh hai năm qua Lật Binh Đông không phụ lòng kỳ vọng của Chử Vận Phong, đối phương căn bản là dám ngĩ dám làm, dám mạo hiểm tiến lên, đẩy thành phố Ba Uẩn vốn luôn ở cuối bảng xếp hạng phát triển kinh tế tiến lên vị trí thứ hai trong tỉnh.
Chử Vận Phong căn bản rất thích che chở cho những người có khả năng, vì vậy mới đồng ý tìm nói chuyện với Vương Tử Quân, hy vọng Vương Tử Quân không nắm chặt không tha. Nhưng dù thế nào thì Chử Vận Phong cũng phải nể mặt Vương Tử Quân, muốn để cho bí thư Vương nuốt trôi cơn tức này cũng không dễ dàng gì.
Nhưng nếu không dễ dàng thì cũng phải chịu, dù sao cũng phải nhìn vào đại cục, chỉ cần cho Lật Binh Đông nói lời xin lỗi thì tất cả sẽ xong.
Sau khi nói vài chuyện không liên quan, Chử Vận Phong chợt thay đổi chủ đề:
- Bí thư Vương, trước mắt tỉnh Nam Giang đang đi đầu trên phương diện phát triển kinh tế, hầu như là mục tiêu cho các tỉnh thành chung quanh, thế cho nên áp lực của một người làm chủ tịch tỉnh như tôi là rất lớn. Cậu là người chủ trì công tác của khối tư pháp, thế nhưng lại là người nổi tiếng đẩy mạnh phát triển thành phố La Nam, sau này nên có nhiều lời đề nghị ở phương diện phát triển kinh tế. Tôi mong cậu cho ra nhiều lời chỉ giáo, chủ động bàn bạc với tôi.
- Cám ơn chủ tịch Chử đã coi trọng, tôi đến Nam Giang được vài thán, thế nhưng căn bản còn chưa quen thuộc với tình hình phát triển kinh tế nơi này. Nhưng ngài cứ yên tâm, tôi cũng là một phần tử của tỉnh Nam Giang, chỉ cần có lợi cho sự phát triển của Nam Giang, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.
- Tốt, tuy trong mắt người ngoài thì tỉnh Nam Giang chúng ta là nơi phát triển kinh tế, thế nhưng tỉnh chúng ta phát triển chủ yếu ở phía nam và vùng duyên hải, kinh tế của vùng núi phía bắc căn bản là không khả quan. Vì thế mà trước đó tỉnh ủy đã chế định chiến lược phát triển vùng kinh tế phía bắc, có chính sách nghiêng với vùng núi phía bắc, bắt buộc phải đẩy kinh tế các thành phố phía bắc tiến lên, tiến tới san lấp những khoảng cách phát triển giữa các vùng miền.
Chử Vận Phong nói đến đây thì dùng giọng cảm khái nói:
- Hai năm qua chúng ta đã đầu tư vào rất nhiều, cũng cho ra chút thành tích. Đặc biệt là thành phố Ba Uẩn, nơi đây liên tục phát triển, tăng trưởng kinh tế rất khả quan.
Vương Tử Quân nghe Chử Vận Phong nhắc đến thành phố Ba Uẩn thì thầm nghĩ nội dung chính đã đến. Chử Vận Phong tìm mình nói chuyện chủ yếu là biện hộ cho thành phố Ba Uẩn. Hắn căn bản rất căm tức với hành vi của Lật Binh Đông, vì vậy hắn cũng không nói lời nào, chỉ chờ Chử Vận Phong tiếp tục lên tiếng.
Chử Vận Phong thấy Vương Tử Quân chỉ cười mà không nói gì, thế là trong lòng lại thầm đánh giá đối phương cao hơn một chút. Nhưng lão nói đến đây rõ ràng là tên đã lên dây, thế cho nên không thể nào rút lời về. Lão lập tức nói tiếp:
- Lật Binh Đông là người có nhiều khuyết điểm, nhưng có một phương diện có thể khẳng định, chính là có khả năng phát triển kinh tế. Hai năm qua thành phố Ba Uẩn dưới sự chỉ đạo của Lật Binh Đông đã đẩy kinh tế tiến lên bậc thang mới.
- Tôi rất tức giận khi được biết sự việc anh ấy đã làm ngày hôm qua, tôi đã tiến hành khiển trách. Đồng chí này chỉ nghĩ đến địa phương của mình, cái nhìn đại cục có hơi kém. Đối với những đồng chí như thế này thì tôi thường tiến hành phê bình, thật sự không bao giờ nương tay; khi cần gõ thì cũng không thể không dùng gậy.
Chử Vận Phong nói với ngôn từ chính nghĩa, cực kỳ dứt khoát và kiên quyết, bộ dạng không cho Lật Binh Đông biết tay thì không thu quân.
Chử Vận Phong khéo léo mở miệng với ý nghĩa quá rõ ràng. Lão đang nói với Vương Tử Quân, nói rằng cần gõ lên đầu của Lật Binh Đông, thế nhưng bây giờ căn bản không nên, vì sự phát triển của thành phố Ba Uẩn vẫn còn nhờ vào Lật Binh Đông.
Vương Tử Quân khẽ cười nói:
- Chủ tịch Chử, tôi đồng ý với ý kiến của ngài, tôi căn bản cảm thấy nên tách bí thư Lật ra để nhìn. Anh ấy dù có chút bệnh tật nhỏ, thế nhưng ý nghĩ chủ lưu là tốt, anh ấy xử lý vấn đề cũng là vì công tác. Mặc dù phương thức có hơi kém, thế nhưng tôi cảm thấy cũng không có gì là quá.
Vương Tử Quân nói làm cho Chử Vận Phong giống như sinh ra cảm giác nghe lầm. Lão đã chuẩn bị rõ ràng, đã suy nghĩ vài phương án tốt, kết quả lão chờ mong chính là lời nói hiện tại của Vương Tử Quân.
Thế nhưng Chử Vận Phong thật sự không ngờ một bí thư Vương luôn cường thế ở tỉnh Nam Giang lại sảng khoái đồng ý với quan điểm của mình như vậy, điều này làm cho lão sinh ra cảm giác mất khống chế, sinh ra dự cảm cực kỳ bất ổn.