Vương Tử Quân nhìn thấy vẻ mặt cô giáo kia chợt biến đổi thì cảm thấy sự việc không tốt. Tuy hắn phần lớn thời điểm đều bất động và bình tĩnh dù mưa bão kéo đến bên cạnh, thế nhưng lúc này có liên quan đến con, hắn cũng không khỏi cảm thấy có vài phần giật mình.
Vương Tử Quân đi đến gian phòng phía bên kia, hắn còn chưa kịp gõ cửa thì nghe thấy bên trong có nhiều người nói:
- Các anh quản lý thế nào vậy? Vì sao con tôi lại cùng lớp với một đứa hỗn hào như vậy? Tôi nói cho các anh biết, nếu như các anh không xử lý thằng bé kia, chúng tôi sẽ không bỏ qua.
- Còn cô này nữa, có biết thế nào là nuôi dạy trẻ không? Con cái chúng tôi là một đứa bé nghe lời, vì sao lại cướp cơm của bạn chứ? Cô có biết không, con nhà chúng tôi có đầy thứ ngon trong nhà, thế nhưng nó chỉ ăn hai cái là chán ngấy rồi.
Một giọng nữ bén nhọn vang lên, sau đó lại trở nên hà khắc:
- Lý Viên Trường, anh nhìn mà xem, nhìn con nhà chúng ta đã thành bộ dạng gì rồi kìa?
Vương Tử Quân nghe lời nói của người phụ nữ kia mà không khỏi cau mày, vừa nghe đã biết đối phương căn bản không phải là đèn cạn dầu, nhưng cho dù là người phụ nữ kia có thế nào thì hắn cũng đối mặt được. Hắn nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy có chút may mắn, may mà chính mình đến đây, nếu như đổi lại là Mạc Tiểu Bắc, chẳng phải sẽ cùng đấu khẩu với người phụ nữ này sao?
Nhưng Vương Tử Quân căn bản còn chưa hiểu rõ vợ mình, nếu như là Mạc Tiểu Bắc đi đến, chỉ sợ sẽ không cần mở miệng mà nhanh chóng ra tay.
Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu rồi khẽ gõ cửa. Khi hắn gõ cửa hai cái, một người mở cửa ra, Triệu Tịnh Yên với hai mắt hơi đỏ xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân.
Triệu Tịnh Yên thấy Vương Tử Quân thì khẽ gật đầu, nàng mời Vương Tử Quân đi vào. Lúc này người đàn ông trung niên đang nói với một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp đẽ:
- Trưởng phòng Đinh, chuyện hôm nay là nhà trẻ chúng tôi không làm tốt công tác, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý vụ này thật xác đáng.
- Bố!
Vương Tử Quân còn chưa kịp nhìn đi nơi khác, lúc này Tiểu Bảo Nhi với hai mắt đầy nước đã chạy đến. Lúc này Tiểu Bảo Nhi không còn bộ dạng đầy tinh thần như sáng sớm đến trường, không những trên người đầy bụi bẩn, trên mặt còn có vài phần dấu vết.
Khi thấy bộ dạng của con trai như vậy thì Vương Tử Quân có chút đau lòng. Dù hắn vẫn cho rằng con cái cần phải chịu chút uất ức, phải bị đòn vài lượt mới lớn khôn, thế nhưng lúc này thấy con khóc thì hắn vẫn có chút không dễ chịu.
Vương Tử Quân ôm Tiểu Bảo Nhi lên, hắn còn chưa hỏi có gì xảy ra. Lý Viên Trường vốn đang trò chuyện cùng người phụ nữ bên kia chợt đi đến, nàng chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói:
- Anh dạy bảo con cái như thế nào vậy, anh nhìn xem con anh đánh con người ta ra bộ dạng gì rồi kìa. Tôi nói cho anh biết, anh nên dạy bảo con cái cho tốt mới được.
Lời nói của người phụ nữ này làm cho Vương Tử Quân không thoải mái, đặc biệt là đối phương vừa lên tiếng vừa chỉ trỏ vào Tiểu Bảo Nhi, càng làm cho hắn khó tiếp nhận. Nhưng hắn cũng không chấp nhấp đối phương, hắn nói với người phụ nữ trẻ tuổi phía bên kia:
- Chào chị, giữa trẻ nhỏ có chút ma xát, đó là chuyện của chúng, người lớn chúng ta có thể trò chuyện với nhau, cũng đừng nên chỉ trỏ vào trẻ nhỏ như vậy.
- Chỉ trích trẻ nhỏ? Anh nói tôi chỉ trích con anh sao? Tôi nói cho anh biết, vấn đề này còn chưa xong đâu.
Người phụ nữ nói rồi kéo một đứa trẻ mập ú ra, sau đó chỉ vào mặt nó nói:
- Nhìn xem, đây là con anh gây ra đây.
Nếu như nói về tình hình vết thương thì đứa bé kia nhẹ hơn Tiểu Bảo Nhi, rõ ràng lần này xô xát với nhau thì Tiểu Bảo Nhi cũng không chiếm ưu thế gì lớn. Nhưng con trẻ ma xát với nhau thì Vương Tử Quân cũng không muốn tham gia, hắn cười với đứa bé bên kia, sau đó nói với người phụ nữ đối điện:
- Chị à, chúng còn nhỏ, đánh nhau cũng không có gì là lớn, theo tôi thấy thì nên để cho giáo viên đến xử lý chuyện này.
- Trưởng phòng Đinh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, sẽ để cho hai đứa bé sau này thuận hòa vui vẻ với nhau.
Triệu Tịnh Yên thấy thái độ bình thản của Vương Tử Quân thì thở dài một hơi, sau đó vội vàng nói.
Triệu Tịnh Yên là giáo viên, nàng thấy những xô xát nhỏ thế này chỉ cần giáo viên đứng ra xử lý là được, dù sao thì bọn trẻ cũng không thiếu tình huống va chạm với nhau, đánh nhau là bình thường. Đám trẻ thường là như vậy, đánh nhau rồi lại vui vẻ chơi với nhau thôi.
Nhưng ý tốt của Triệu Tịnh Yên căn bản không được vị trưởng phòng Đinh kia tiếp nhận, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Tịnh Yên rồi nói:
- Cô là giáo viên không hợp cách, tôi nói cho cô biết, lát nữa tôi sẽ nói với hiệu trưởng Lý về trường hợp của cô.
- Tiểu Triệu, cô công tác thế nào vậy? Lát nữa đi làm kiểm điểm.
Hiệu Trưởng Lý đi đến, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh trưởng phòng Đinh rồi nói:
- Trưởng phòng Đinh, ngài đừng nóng, tất cả đã có tôi xử lý.
Hiệu trưởng Lý chợt trầm giọng nói:
- Vị phụ huynh này lát nữa phải bảo cháu xin lỗi bạn Chử Thăng Minh, sau đó thu dọn hồ sơ của con, đi đến nhà trẻ khác, chỗ này của chúng tôi không giáo dục được con trai ngài.
Vương Tử Quân nghe lời nói của hiệu trưởng Lý mà không khỏi tức giận. Hắn biết hiệu trưởng Lý kia vì sao lại nói như vậy, thế là hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương:
- Anh vừa nói cái gì?
Vương Tử Quân những năm qua chìm nổi quan trường đã vô hình có một khí thế cực kỳ uy nghiêm, đặc biệt là khi ở thành phố La Nam, chỉ cần hắn nổi giận thì tất cả mọi người bên dưới đều cảm thấy cực kỳ đè nén.
Lúc này hiệu trưởng Lý tuy không biết thân phận của Vương Tử Quân, thế nhưng uy thế của bí thư Vương vẫn làm cho hắn cảm thấy có vài phần sợ hãi. Hắn nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, thấy đối phương chợt bừng bừng khí thế, thế là chính hắn giống như một con cừu non đứng trước mặt sư tử.
Người phụ nữ nãy giờ mở miệng nói liên tục cũng bị khí thế của Vương Tử Quân áp chế không nói nên lời. Nhưng nàng chỉ bị áp chế giây lát, sau đó nàng nhìn mặt Vương Tử Quân, vẻ mặt đã ôn hòa hơn một chút, nàng nói với hiệu trưởng Lý:
- Hiệu trưởng Lý, anh nhắc lại lời nói vừa rồi, sợ người ta không nghe rõ.
Nếu không phải biết rõ bối cảnh của người phụ nữ này thì với thân phận của hiệu trưởng Lý sẽ không bao giờ chạy đến những chỗ thế này. Bây giờ nghe người phụ nữ kia nói như vậy, hắn lập tức không còn lo lắng mà ưỡn ngực nói:
- Thưa anh, tôi nói con của anh không thích hợp với nhà trẻ chúng tôi, mong anh chuyển trường cho con trai của mình.
- Bố, là cậu ấy cướp thức ăn của bạn con.
Tiểu Bảo Nhi tuy không lớn tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, sau khi nghe người kia nói sẽ đuổi mình ra khỏi trường, nó vội vàng túm lấy áo của bố rồi dùng giọng uất ức nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt khóc như một con mèo nhỏ của con trai, hắn thầm cảm thấy khó chịu. Lúc này cảm giác tức giận trong lòng càng thêm mãnh liệt, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hiệu trưởng Lý:
- Con nhà tôi đến nhà trẻ này có thủ tục đàng hoàng, cho dù anh là hiệu trưởng cũng không có quyền lợi đuổi học sinh như vậy.
Hiệu trưởng Lý vốn có chút e ngại với Vương Tử Quân, nhưng lúc này nghe đối phương nhắc đến phương diện thủ tục thì tất cả chợt biến mất. Đối với hắn thì trong nhà trẻ mình là vua, vị trưởng phòng Đinh lại là lãnh đạo sở giáo dục, nàng có mặt ở đây càng tăng uy thế cho hắn.
Không, thậm chí nàng còn xử lý ác liệt hơn cả hắn.