Tiểu Lý và Tiểu Lý hầu như cùng vào công tác trong ủy ban tư pháp cùng một thời điểm, cũng là một người khôn khéo, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói giọng quỷ, còn phát triển tốt hơn cả Du Giang Vĩ. Nhưng bây giờ thân phận của Du Giang Vĩ đã khác, khi hắn đến đây như quan khâm sai thì Tiểu Lý chỉ là một nhân viên kiểm tra tư liệu giống như nô bộc mà thôi.
- À, thật sự có chuyện như vậy, chúng tôi đã điều tra, trước mắt đã có kết luận: Chỉ là vu hãm mà thôi. Hai người bị đồn công an bắt được là phần tử phạm pháp, có nhiều lần phạm tội, vì đánh nhau nên bị công an giữ lại.
Tiểu Lý mở tư liệu ra nhìn rồi cười tủm tỉm nói với Du Giang Vĩ.
- Anh nói hai người kia đều đã từng bị bắt giữ vì đánh nhau sao?
Du Giang Vĩ bắt được cán dao trong tay Tiểu Lý, thế là trầm giọng nói.
- Đúng vậy, đồn công an có báo cáo rất rõ ràng.
Tiểu Lý trầm giọng nói.
Chủ nhiệm Triệu nhìn gương mặt không chút tốt đẹp của Du Giang Vĩ, thế là hắn chợt cảm thây sự việc không tầm thường, hắn vội vàng đổi giọng nói:
- Cậu Du, vụ án này vốn không phải là chúng tôi tự mình điều tra, là văn phòng trật tự trị an của thành phố Đông Hồng lập án điều tra. Anh cũng biết chúng tôi công tác hơi nhiều, trên cơ bản đều là để cho địa phương điều tra cụ thể cho ra tình hình thực tế, sau đó xem xét cân nhắc...
- Chủ nhiệm Triệu, tôi không biết Lạc Minh Hạo kia là ai, thế nhưng tôi lại biết người kia, anh ấy đã nhiều lần bị bắt vì tội đánh nhau gây rối sao? Thật sự đáng cười, hôm qua anh ta vừa mới đến tỉnh Nam Giang, nào có phạm pháp trước đó? Thật sự là không ra gì.
Giọng nói của Du Giang Vĩ không quá lớn nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc. Chủ nhiệm Triệu nhìn ánh mắt âm u của Du Giang Vĩ, thế là không nhịn được phải rùng mình. Hắn cũng căn bản không quan tâm đến vụ này, hắn chỉ sắp xếp cho Tiểu Lý gọi điện thoại cho phía thành phố Đông Hồng, giám sát là được. Hơn nữa người phụ trách của văn phòng quản lý trật tự trị an ở thành phố Đông Hồng đã gọi điện thoại cho hắn, sau đó hẹn hắn dùng cơm, thế là chuyện này xem như kết thúc mỹ mãn.
Nhưng chủ nhiệm Triệu căn bản không ngờ một sự việc như vậy lại có vấn đề, lại kéo cả Du Giang Vĩ vào bên trong. Mặc dù cấp bậc của Du Giang Vĩ thấp hơn hắn, thế nhưng cương vị của đối phương là đặc thù, thế cho nên hắn cũng không muốn chọc vào một nhân vật như vậy.
- Cậu Du, đây là chúng tôi công tác sở sẩy, xử lý sự việc có chút qua loa, tôi sẽ đưa người đi điều tra, sẽ nhanh chóng cho ngài câu trả lời thuyết phục.
...
Trong phòng VIP của khách sạn Kim Lãng, Hà Bính Sở đang thản nhiên nằm trên giường hưởng cảm giác thoải mái của cô gái mát xa mặc bikini mang lại cho mình. Hai bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng linh hoạt liên tục hoạt động trên bờ vai của hắn, hai tay của hắn cũng không thật thà, liên tục chạy qua lại trên người nàng.
Lúc này trên mặt Hà Bính Sở đã căn bản không còn dấu năm ngón tay, tâm tình của hắn rất tốt, tối qua hành hung tên khốn kia làm cho hắn cảm thấy rất đã nghiền.
- Dám trêu chọc ông sao? Ông phế mày.
Hà Bính Sở mắng một câu rất hung hăng, sau đó tiếp tục xoa nắn hai bộ vị mềm mại vừa tay của cô gái mát xa. Cô gái này tuy đau đến mức muốn chảy nước mắt nhưng không dám lên tiếng.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hà Bính Sở cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó miễn cưỡng nghe máy:
- Anh Đặng, tiểu tử anh ở nơi nào, tôi nói cho anh biết bên phía Kim Lãng này phục vụ rất tốt, anh nên đến thả lỏng gân cốt một chút.
- Cám ơn Hà thiếu gia, tôi sẽ đến ngay.
Đồn trưởng Đặng căn bản cảm thấy rất vinh hạnh vì lời kêu gọi của Hà Bính Sở.
- À, anh Đặng, hôm qua thật sự đánh rất đã tay, bây giờ vẫn có hơi ngứa ngáy. Thế này đi, tối nay anh sắp xếp cho tôi nện cho tên kia một trận nhé.
Hà Bính Sở khoát tay áo với cô gái mát xa, sau khi cô nàng rời khỏi phòng thì hắn trầm giọng nói.
Đồn trưởng Đặng có chút do dự, sau đó khẽ khuyên nhủ:
- Hà thiếu gia, tôi không muốn ngài mất hứng, nhưng hai tên kia căn bản đã không đứng lên nổi, nếu thật sự tiếp tục thì tôi sợ bọn họ sẽ không chịu nổi.
- Hừ, anh Đặng, anh mềm yếu sợ hãi như vậy thì còn làm ăn gì được nữa? Theo tôi thấy anh ở trước mặt ông cụ nhà tôi khoác lác là lớn mật công tác, bây giờ có chuyện không tìm ra được biện pháp, thật sự uổng công tôi xem trọng anh. Được rồi, nếu anh không giúp được thì tôi cũng không miễn cưỡng...
Giọng nói của Hà Bính Sở rõ ràng có mang theo vài phần bất mãn.
Lời nói của Hà Bính Sở tương đối có lực sát thương với đồn trưởng Đặng, bình thường Hà Bính Sở muốn gì thì hắn cũng chiều, không phải vì muốn mở cửa sổ từ chỗ của Hà Bính Sở để kéo quan hệ với vị đại nhân kia sao? Lúc này hắn bị Hà công tử cho một đòn vào mặt, thế là tranh thủ thời gian sửa lời:
- Hà thiếu gia, chỉ cần ngài nhắn nhủ một lời, tôi nào không sắp xếp thỏa đáng chứ? Nhưng lần này thật sự có chút phiền toái mà thôi, ngài yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp là được.
Hai người nói chuyện rồi nở nụ cười, sau đó nói thêm vài câu. Hà Bính Sở chợt nói:
- Anh Đặng, tội danh của tiểu tử kia không phải vẫn còn quá nhẹ sao? Anh nghĩ xem, tìm cho hắn ta một lý do gán tội thật nặng, không phải bình thường anh rất thông minh sao?
Dưới câu trả lời khúm núm của đồn trưởng Đặng, Hà Bính Sở mất kiên nhẫn cúp điện thoại. Hắn tiếp tục vẫy vẫy tay với cô gái bên kia, bảo mỹ nữ này tiếp tục công việc.
Cô gái quả nhiên không hỗ danh là người được đào tạo chuyên nghiệp, chỉ một lát sau đã đưa Hà Bính Sở vào trạng thái hưng phấn. Khi hắn đã lột sạch cô gái thì điện thoại lại vang lên. Lúc này hắn nào có tâm tư nghe điện thoại, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó bực bội cắt máy.
Nhưng điện thoại giống như đang cố ý làm khó Hà Bính Sở, khi hắn mới hoạt động được hai cái thì điện thoại tiếp tục đổ chuông. Lúc này cô gái đang rên rỉ cũng có chút mất tự nhiên.
- Con bà nó, thằng nào mất hứng như vậy?
Hà Bính Sở mở miệng rồi thuận tay cầm điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói của cục trưởng Mã:
- Hà công tử, có phiền toái phát sinh, văn phòng quản lý trật tự trị an của tỉnh phái người đến giám sát.
Hà Bính Sở cũng không quan tâm, hắn thuận miệng mắng:
- Anh Mã, bọn họ đến thì sao? Tôi còn tưởng rằng trời sập chứ? Tôi đã nói với anh rồi, đừng kêu gào với tôi, chuyện này tôi quản được. Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Điền, sẽ giải quyết nhanh chóng.
Hà Bính Sở nói rồi cúp điện thoại, nhưng hắn cũng không gọi điện thoại cho anh Điền của văn phòng quản lý trật tự trị an của thành phố Đông Hồng, mà tiếp tục cố gắng trên người cô gái trong phòng.
Dưới sự phối hợp của cô gái bên dưới, Hà Bính Sở lại lấy được hưng phấn. Nhưng điện thoại lại tiếp tục vang lên, tiếng chuông làm cho hắn rất bực bội, hắn cầm điện thoại ném xuống đất.
Tất cả trở nên tĩnh lặng, Hà Bính Sở cuối cùng cũng chuyên tâm vào công tác. Khi tiếng rên của cô gái liên tục biến đổi, hắn cảm thấy mơ mơ màng màng, khoái cảm dâng trào.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Hà Bính Sở nghe thấy âm thanh này và rất bực bội. Lúc này hắn vẫn chưa thỏa mãn, vẫn muốn chơi bời thêm, thế nhưng đành phải qua loa cho xong việc. Khi cô gái kia đang tranh thủ dọn dẹp chiến trường, hắn đi ra ngoài cửa.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi đến với nụ cười tươi tắn trên môi, Hà Bính Sở cũng không chờ cho đối phương cười được lâu, hắn nhanh chóng tiến lên cho đối phương hai cái tát.