Hà Bính Sở tiếp nhận gậy cao su, gương mặt cực kỳ dữ tợn, đúng lúc này đèn được bật sáng rực.
- Thằng khốn, dám đánh tao, dám đánh vào mặt tao.
Hà Bính Sở lớn tiếng mắng chửi, sau đó vung gậy đánh về phía Lý Đức Trụ.
Lý Đức Trụ muốn tránh nhưng bốn phía đã bị người ta vây chặt, những người này cũng không cho hắn cơ hội phản công, nhanh chóng chặn hết tất cả đường lui.
Sáng sớm Vương Tử Quân có thói quen vung tay sờ sang bên cạnh, thế nhưng lúc này hắn lại sờ vào khoảng không, thân thể vốn ở bên cạnh đã không còn.
Vương Tử Quân mở to mắt nhìn, chợt ý thức được Mạc Tiểu Bắc đã thức dậy. Hắn nghiêng tai nghe ngóng, chợt thấy có âm thanh vang lên trong nhà bếp.
Mạc Tiểu Bắc đang nấu cơm, xem ra cảm giác có vợ ở bên cạnh là khác hẳn.
Vương Tử Quân cảm khái một câu rồi quyết định nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng khi hắn đang chuẩn bị ngủ thì cửa bị đẩy ra, Mạc Tiểu Bắc mỉm cười đi đến bên cạnh.
Lúc này Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, khi Vương Tử Quân còn chưa kịp có phản ứng thì nàng đã ném cho hắn một bộ đồ thể thao màu xanh:
- Em thấy bên dưới có một sân cầu lông, chúng ta đánh cầu lông một chút thôi.
- Vợ, anh không muốn thức dậy vào lúc này.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cua Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng vui cười nói.
- Không được, anh phải dậy, em nói cho anh biết, Tiểu Bảo Nhi đã chuẩn bị thức dậy chạy bộ, anh làm bố cũng không thể không bằng con được.
Mạc Tiểu Bắc dùng giọng trầm thấp nói, còn mang theo vài phần uy hiếp.
Vương Tử Quân nghe giọng nói nghiêm trọng và xảo quyệt của Mạc Tiểu Bắc, thế là hắn chỉ có thể cố gắng đứng lên. Hắn mặc quần áo thể thao lên người, sau đó ôm Mạc Tiểu Bắc vào trong lòng.
- Được rồi, con trai đang rửa mặt, vào đây ngay bây giờ đấy.
Mặc dù Mạc Tiểu Bắc cảm thấy rất hưởng thụ, thế nhưng nàng vẫn kiên định đẩy Vương Tử Quân ra khỏi mình.
Bí thư Vương căn bản không dễ dàng bị đánh bại như vậy, khi hắn đang không ngừng cố gắng thì đã nghe thấy giọng nói của Tiểu Bảo Nhi:
- Mẹ, bố đã thức dậy chưa, chúng ta chạy bộ thôi.
Khu nhà thường ủy tỉnh ủy Nam Giang căn bản là một khu đất rất rộng, năm xưa quy hoạch rất khá, có cả một ngọn núi nhỏ, còn có không ít sân thể thao. Trước khi Mạc Tiểu Bắc đến đây thì Vương Tử Quân căn bản không biết những cái sân này, nhưng hôm nay địa phương dành cho những ông lão trên năm mươi lại liên tục vang lên những tiếng cười trong trẻo như chuông bạc.
- Bí thư Tử Quân, đây là con của anh sao? Hì hì, cậu bé này thật đáng yêu.
Vừa chạy không được bao xa thì có người thứ tư mở miệng chào hỏi Vương Tử Quân. Lần này người ve vuốt gương mặt nhỏ nhắn như quả táo của Tiểu Bảo Nhi chính là chủ tịch Chữ Vận Phong. Với ánh mắt chuyên nghiệp của Vương Tử Quân, chủ tịch Chữ Vận Phong chào hỏi mình, chỉ sợ phần nhiều là hướng về phía con mình.
Tuy Tiểu Bảo Nhi bị người ta sờ mặt và cảm thấy không thoải mái, thế nhưng dưới ánh mắt của Mạc Tiểu Bắc, nó vẫn chào Chữ Vận Phong một tiếng ông, điều này không khỏi làm cho Chữ Vận Phong nở nụ cười rất thoải mái.
Sau khi hàn huyên vài câu đơn giản với Chữ Vận Phong, hai người nhanh chóng tách ra hai hướng khác nhau. Hai người cũng không bàn chuyện công tác, vì vậy bầu không khí rất vui vẻ.
Vương Tử Quân tốn hơn nửa giờ để tập thể dục buổi sáng, trong khoảng thời gian này Tiểu Bảo Nhi giống như một ngôi sao trên sân, hầu như bất cứ người nào cũng muốn nói vài câu trêu chọc với nó.
- Bố, những đồng sự của bố sao thích vuốt mặt người ta vậy?
Sau khi về đến nhà dùng cơm sáng thì Tiểu Bảo Nhi quệt miệng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giống như người lớn của Tiểu Bảo Nhi, hắn chỉ cười cười mà không nói gì.
Vương Tử Quân phấn chấn tinh thần đi vào trong phòng làm việc xử lý vài việc vặt, sau đó chuẩn bị nghiên cứu hành trình công tác hôm nay. Trong tháng này hắn phải đi đến các thành phố trong tỉnh Nam Giang để khảo sát tình hình, đồng thời hắn cũng phải xem xét các vụ án, như vậy mới có thể hiểu rõ thêm vài phần.
- Giang Vĩ, chuyện kia thế nào rồi?
Vương Tử Quân khẽ đưa cặp tài liệu của mình cho Du Giang Vĩ rồi hỏi.
Du Giang Vĩ lên tiếng:
- Bí thư, Triệu Tịnh Quyên đã đi đến văn phòng trật tự trị an để phản ánh tình huống, người của văn phòng cũng nhanh chóng lên tiếng, sẽ xử lý vụ này trong thời gian ba ngày.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cất bước đi ra ngoài. Lúc này điện thoại của Du Giang Vĩ chợt vang lên, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó cúi đầu nghe điện thoại. Sau khi nói hai câu, hắn khẽ quay sang nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, là điện thoại của anh Long Cương, anh ấy nói Triệu Tịnh Quyên nhận được thông báo của văn phòng trật tự trị an, nói bọn họ phản ứng tình huống không chân thực.
- Ừ!
Vương Tử Quân đồng ý một tiếng, hắn tiếp tục đi xuống bên dưới. Du Giang Vĩ lúc này không hiểu rõ thái độ của Vương Tử Quân, cũng không dám mở miệng nhiều.
Khi Vương Tử Quân lên xe, hắn chợt quay sang nói với Du Giang Vĩ:
- Anh để cho bọn họ phản ánh lên văn phòng xử lý trật tự trị an trực thuộc ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Du Giang Vĩ nhận được chỉ thị của lãnh đạo thì không dám chậm trễ, hắn lập tức điện thoại đến cho Khương Long Cương. Du Giang Vĩ thầm suy đoán tâm tư của bí thư Vương, cảm thấy bí thư Vương đang sử dụng sự kiện này để tiến hành khảo nghiệm công tác của hệ thống văn phòng xử lý trật tự trị an trong tỉnh Nam Giang.
Người phụ trách công tác của văn phòng xử lý trật tự trị an là phó bí thư Mạnh, Du Giang Vĩ tuy có quan hệ khá tốt với người này, thế nhưng hắn cũng không dám mở miệng mật báo. Hắn là thư ký của lãnh đạo, có nhiều chuyện hắn cần phải biết nhưng không được nói ra.
Vương Tử Quân lần này đến nghiên cứu thành phố Loa Hồ, hắn đi trên đường hai giờ liền mà sinh ra cảm giác mệt mỏi. Khi xe của Vương Tử Quân rời khỏi đường cao tốc, bí thư Trịnh Trung Đạt của ủy ban tư pháp thành phố Loa Hồ đã chờ sẵn.
Có thể thấy thành phố Loa Hồ căn bản chuẩn bị rất tốt để nghênh đón Vương Tử Quân, đặc biệt là bí thư Trịnh Trung đạt càng tiến hành báo cáo nhiều hoạt động của địa phương cho Vương Tử Quân.
Lần này Vương Tử Quân đến thành phố Loa Hồ cũng không phải cố gắng tìm ra bệnh tật gì, chủ yếu là muốn làm quen công tác ở các thành phố, vì thế mà bầu không khí giữa hai bên là rất tốt.
Lúc dùng cơm bí thư Chương Hữu Quang của thành phố Loa Hồ tự mình đến tiếp khách, cũng có hơn phân nửa thành viên ban ngành của thành phố Loa Hồ đến tham gia. Bầu không khí bữa tiệc rất nhiệt liệt, đúng lúc này điện thoại của Du Giang Vĩ lại vang lên.
Du Giang Vĩ là thư ký tuy không ngồi cùng bàn với Vương Tử Quân, tuy lúc này Chương Hữu Quang cho lời mời, thế nhưng hắn vẫn phải ngồi ngoài. Chương Hữu Quang căn bản cũng không quá cưỡng cầu, thế nên cho thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy tiếp đón Du Giang Vĩ ở bên ngoài.
- Cái gì? Anh nói văn phòng xử lý trật tự trị an ủy ban tư pháp tỉnh ủy không chịu làm gì sao?
Du Giang Vĩ nhíu mày, khi hắn chuẩn bị nói hai câu an ủi thì lời nói của Khương Long Cương lại làm cho hắn sợ hãi.
- Anh chờ chút, tôi sẽ chuyển cáo cho bí thư Vương.
Du Giang Vĩ nói rồi không quan tâm đến viên thư ký trưởng văn phòng thị ủy Loa Hồ ở bên cạnh, hắn nhanh chóng chạy vào trong.
Lúc này bên trong đang mời rượu lẫn nhau, phó bí thư chuyên trách của thành phố Loa Hồ là nữ, nàng đang nâng ly rượu mời Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, là điện thoại của tỉnh ủy.
Du Giang Vĩ cũng là người phản ứng nhanh, khi thấy mọi người nhìn mình, hắn biết mình có chút đường đột. Hắn chần chờ giây lát rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn bước đi ra, lại tiếp nhận điện thoại trong tay Du Giang Vĩ.