Cục trưởng Mã do dự giây lát, sau đó hắn hạ quyết tâm dùng giọng chém đinh chặt sắt nói:
- Cậu cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh, anh nhất định sẽ xử lý thật tốt.
Sau khi nghe xong lời đảm bảo của cục trưởng Mã, vẻ mặt Hà Bính Sở đã tốt đẹp hơn một chút, sau đó hắn vỗ tay nói:
- Tốt, anh Mã đã nói rồi đấy, tối nay tôi chờ tin tức tốt đẹp của hai vị.
Hà Bính Sở nói đến đây thì vỗ vỗ lên vai cục trưởng Mã rồi nói:
- Anh Mã, tối nay tôi mở tiệc chỗ này, chúng ta sẽ uống vài ly.
- Cũng không cần, phải là tôi an ủi cậu mới đúng.
Cục trưởng Mã nào dám để cho Hà Bính Sở phải bỏ tiền, thế là dùng giọng được sủng ái mà kinh hoàng nói.
- Anh Mã, anh cũng không nên khách khí, nếu anh không đến là xem thường tôi. Họ Hà tôi không có gì dám cam đoan, thế nhưng cũng có vài phần danh tiếng. Trong địa bàn Đông Hồng này anh cứ nghe lời tôi, chỉ cần kẻ nào không phụ lòng tôi, trước nay tôi chưa từng bạc đãi kẻ đó bao giờ. Tất nhiên nếu có gì không đúng, cũng đừng trách tôi ra tay độc ác.
Hà Bính Sở nói đến đây thì cục trưởng Mã chỉ có thể gật đầu theo, vì sự việc đã xem như thương lượng tốt, bầu không khí trong phòng cũng thoải mái hẳn lên.
Lúc này ở trước mặt cục trưởng Mã thì căn bản không có vị trí của đồn trưởng Đặng, hắn vừa giúp đỡ châm trà cho hai người, vừa nói vài câu vui cười.
- Anh Đặng đừng nói chuyện cười nữa, tôi cười là cảm thấy đau mặt.
Hà Bính Sở khẽ khoát tay áo với đồn trưởng Đặng, hắn nhe răng nhếch miệng cười nói.
Đồn trưởng Đặng định lên tiếng, đúng lúc này điện thoại đổ chuông. Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của cục trưởng Mã thì thuận tay cúp điện thoại.
Nói chuyện với lãnh đạo mà điện thoại đổ chuông, phải để cho lãnh đạo chờ anh, như vậy có phải là người hiểu quy củ hay không? Khi đồn trưởng Đặng đang oán trách kẻ nào không có ánh mắt gọi điện thoại cho mình vào lúc này, đúng lúc điện thoại lại vang lên.
Lúc này đồn trưởng Đặng có chút xấu hổ, hắn chuẩn bị tinh thần cúp điện thoại, chợt cục trưởng Mã nói:
- Nghe điện thoại đi.
Đồn trưởng Đặng nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, hắn trầm giọng nói:
- Tôi đang bận, lát nữa tôi gọi điện thoại lại.
- Đồn trưởng, vừa rồi nhận được điện thoại của văn phòng xử lý trật tự trị an, nói là có người phản ánh vụ án của Lạc Minh Hạo, chủ yếu là phản ánh chúng ta phá án có vấn đề, hành vi của chúng ta đối với sự kiện quán bar Cụ Phong đến gây rối chính là lạm dụng chức quyền gây rối loạn trật tự trị an.
Người ở đầu dây bên kia căn bản không chờ đồn trưởng Đặng cúp điện thoại mà dùng giọng nóng lòng như lửa đốt nói.
Là điện thoại của văn phòng trật tự trị an? Hơn nữa còn phản ánh vụ án của Lạc Minh Hạo. Đồn trưởng Đặng định cúp máy nhưng những ngón tay chợt đông cứng, sau khi suy xét lại vấn đề thì hắn nói:
- Cậu chờ chút, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại trả lời.
Hà Bính Sở và cục trưởng Mã vẫn trò chuyện cùng nhau, nhưng bọn họ cũng nghe được nội dung trò chuyện qua điện thoại của đồn trưởng Đặng. Cục trưởng Mã căn bản không hỏi mà chờ đồn trưởng Đặng mở miệng báo cáo. Nhưng Hà Bính Sở căn bản không có lòng nhẫn nại như vậy, hắn đứng lên hỏi:
- Anh Đặng, có người chọc chuyện này lên trên sao?
- Hà công tử, văn phòng xử lý trật tự trị an của ủy ban tư pháp thành phố đã yêu cầu chúng tôi nhanh chóng chứng thực vụ án này, phải báo cáo cụ thể tình huống phá án.
Đồn trưởng Đặng tỏ ra có vài phần khổ sở.
- Văn phòng cái con khỉ, anh Đặng, anh xử lý theo lời tôi là được. Tôi cũng không tin có tên chó má nào dám quản chuyện của tôi, đúng là đáng cười.
Hà Bính Sở chửi ầm lên:
- Anh Mã, khi nào thì có một văn phòng chó má như vậy? Anh nói tôi nghe xem, thằng nào quản vụ này?
- Cậu Hà, không phải trong tỉnh có một vị bí thư ủy ban tư pháp mới đến nhận chức sao? Bí thư Vương này nhận chức và đốt lửa, vì tăng cường tố chất của nhân viên công tác, vì đẩy cao hình tượng của ban ngành nên mở ra văn phòng xử lý trật tự trị an, chuyên giám sát các đơn vị chấp pháp.
Cục trưởng Mã nói đến đây thì dùng giọng cẩn thận nói:
- Nếu không thì chúng ta chờ thêm một chút nữa vậy?
- Anh Mã, tôi sẽ lo phía văn phòng trật tự trị an.
Hà Bính Sở nói rồi tiếp tục:
- Đám người khốn nạn kia dám quản việc của ông, đúng là nhàn rỗi sinh loạn.
Những ngày qua đồn trưởng Đặng cảm thấy rất nhức đầu vì văn phòng quản lý trật tự trị an, lúc này nghe Hà công tử mở miệng mắng mà cảm thấy rất khoái trá, sảng khoái tinh thần. Hắn cảm thấy sự việc này có chút khó giải quyết, thế nhưng sau khi nghe Hà công tử nói như vậy thì tảng đá trong lòng cũng biến mất.
- Hà công tử, ngài cứ chờ đó mà xem.
...
Lạc Minh Hạo là một người đàn ông trẻ tuổi tráng kiện, tuy không quá cao nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác mạnh mẽ hơn người. Lúc này hắn vừa hút thuốc vừa khẽ nói với Lý Đức Trụ ở bên cạnh:
- Trụ Tử, thật sự xin lỗi cậu, đã làm liên lụy đến cậu.
Lý Đức Trụ lại tươi cười nói:
- Cái này có là gì đâu, chúng ta là anh em, nếu cậu nói như vậy nữa thì rõ ràng là khách khí với tôi.
Tuy ngoài miệng nói chuyện vui vẻ nhưng Lý Đức Trụ cũng có vài phần không yên. Hắn không phải hối hận giúp bạn mình, hắn lo lắng đến phản ứng của bí thư Vương. Chính mình đến Đông Hồng thăm lãnh đạo, bây giờ thì chính mình lại gây chuyện.
Mong sao không tạo nên phiền toái gì cho bí thư Vương.
- Hì hì, không nói đến những thứ này nữa, sau khi ra ngoài tôi sẽ mời cậu vài ly.
Lạc Minh Hạo cũng là người sảng khoái, sau khi nghe Lý Đức Trụ nói như vậy thì nở nụ cười lên tiếng.
- Đúng rồi, Trụ Tử, nghe nói bây giờ cậu là lái xe cho lãnh đạo sao?
Lạc Minh Hạo nói vài câu về tình hình của mình, sau đó quay sang hỏi Lý Đức Trụ.
- À, trước kia tôi lái xe cho bí thư Vương của thị ủy La Nam.
Lý Đức Trụ cười cười dùng giọng khiêm tốn nói. Hắn lái xe cho bí thư Vương và cảm thấy rất tự hào. Bí thư Vương là một cán bộ tốt, lãnh đạo không những thông qua cố gắng của mình để biến một địa phương lạc hậu trở thành thành phố phát triển kinh tế bậc nhất trong tỉnh, hơn nữa phong cách làm việc càng không thể chê vào đâu được. Mặc dù có rất nhiều cơ hội nhưng đến bây giờ bí thư Vương vẫn chưa từng vươn tay ra lấy bất cứ thứ gì có lợi cho mình.
Sau khi đi đến công tác ở đội cảnh sát giao thông thành phố La Nam, phạm vi kết giao của Lý Đức Trụ càng thêm rộng khắp, dù là lãnh đạo xí nghiệp hay quần chúng nhân dân, chỉ cần nhắc đến bí thư Vương là không có ai không dựng ngón tay cái lên. Lý Đức Trụ tin tưởng, đám người kia đều nói sự thật. Dù sao thì bây giờ bí thư Vương cũng đã rời khỏi La Nam, rời khỏi Sơn Nam, căn bản không còn lực ảnh hưởng quá lớn đến tương lai của bọn họ.
Dfu là như vậy thì chỉ cần bí thư Vương mở miệng sẽ có tác dụng giống hệt như trước trong thành phố La Nam. Lý Đức Trụ là lái xe cho bí thư Vương, hắn đi đến đâu vẫn có thể diện giống như trước. Hắn đi nhận chức cũng không phải vì bí thư Vương thăng chức, còn có một nguyên nhân khác, vì bí thư Vương căn bản làm được nhiều chuyện tốt cho thành phố La Nam.