Lạc Minh Hạo là người có kinh nghiệm tham gia quân ngũ, tất nhiên đánh nhau cũng có thủ đoạn hơn người, chẳng qua hảo hán không chịu nổi số đông. Khi Lạc Minh Hạo đang bị người ta vây quanh tấn công thì Lý Đức Trụ vừa vặn chạy đến. Thấy Lạc Minh Hạo bị đánh, Lý Đức Trụ tất nhiên sẽ không ngồi yên. Hai người cùng ra tay đánh tan được đám côn đồ, rõ ràng là tà ác không đàn áp được chính nghĩa, ông chủ bên kia bị hai tát in dấu tay lên mặt.
Nhóm người Lạc Minh Hạo căn cứ vào nguyên tắc ổn thỏa làm ăn mà không báo cảnh sát. Bọn họ vốn cho rằng sự kiện này sẽ nhanh chóng trôi qua, thế nhưng không ngờ năm phút sau có mười tên cảnh sát chạy đến, đám người này không nói hai lời mà đưa Lý Đức Trụ và Lạc Minh Hạo đi ngay. Triệu Tịnh Quyên gọi điện thoại cho khá nhiều người là công an, thế nhưng bọn họ căn bản đều ăn nói ấp úng giống như có gì đó rất cấm kỵ.
- Nói như vậy là đám người kia ra tay trước sao?
Vương Tử Quân nhìn Triệu Tịnh Quyên rồi khẽ hỏi.
Triệu Tịnh Quyên đan hai tay vào nhau, nàng nghe xong câu hỏi của Vương Tử Quân thì vô thức trả lời:
- Còn không phải sao? Nếu không phải bọn họ đi vào gây rối đập phá, Lạc Minh Hạo cũng không ra tay.
- Ra tay đánh người cũng không đúng, các người có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, để cho người của đồn công an đến xử lý, vũ lực có thể giải quyết được vấn đề sao?
Vương Tử Quân cau mày trầm giọng nói.
- Vô ích mà thô, đã có vài lần chúng tôi báo công an, thế nhưng căn bản không có ai quản. Mỗi lần như vậy người của đồn công an cũng chạy đến, cũng tiến hành kiểm tra theo thông lệ, còn yêu cầu chúng tôi cung cấp thông tin của đám người kia. Sau đó đồn công an cũng làm ra vài bản ghi chép, cuối cùng không giải quyết được gì.
Triệu Tịnh Quyên nói đến đây thì thở phì phì nói:
- Có một lần tôi và Minh Hạo đi trên đường, vừa vặn gặp mặt người đến đập phá quán bar của chúng tôi. Khi đó Lạc Minh Hạo bắt được tên này, sau đó đưa đến đồn công an. Kết quả là một giờ sau đồn công an thả người, nói là đã điều tra nhưng không có chứng cứ, không thể tùy tiện giữ người.
- Cái gì mà điều tra không tìm được chứng cứ? Chúng tôi có cung cấp đầy đủ hình ảnh từ camera của quán bar, rõ ràng là người này đến đập phá gây rối.
Gương mặt Vương Tử Quân chợt trở nên âm trầm, hắn nghe những lời tự thuật của Triệu Tịnh Quyên, hắn biết những gì đang diễn ra. Hắn trầm ngâm giây lát rồi mở miệng an ủi:
- Đồng chí Tịnh Quyên, cho dù là hàng ngũ công an thì cũng có những con sâu làm rầu nồi canh, nhưng tuyệt đại bộ phận các đồng chí vẫn là người chăm chú công tác, phụ trách với nhân dân.
Mặc dù không dám gật đầu với những lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn vào biểu hiện của Vương Tử Quân, Triệu Tịnh Quyên căn bản không phản bác, nàng chỉ cúi đầu vân vê bàn tay của mình.
- Lúc này hệ thống tư pháp của tỉnh Nam Giang đang trong giai đoạn đẩy mạnh hoạt động tăng cường tố chất và ngoại hình, đã tiến vào giai đoạn truy cứu trách nhiệm. Cô có thể phản ánh sự việc như vậy với những cơ quan chuyên nghiệp, tôi tin tưởng bọn họ sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục.
Vương Tử Quân nhìn biểu hiện khó tin của Triệu Tịnh Quyên, sau đó hắn nói tiếp:
- Tình huống của bạn trai cô thuộc loại phòng vệ chính đáng, căn bản không có việc gì.
- Tút tút tút.
Khi Tử Quân chuẩn bị mở miệng thì điện thoại di động vang lên. Nàng lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó lên tiếng:
- Chị hào, tôi là Tĩnh Quyên, chuyện của Minh Hạo thế nào rồi? Chị em khi nào thì được thả ra? Cần bao nhiêu em cũng đưa đến, chỉ cần người được thả là được.
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà Triệu Tịnh Quyên bên này tỏ ra cực kỳ căng thẳng:
- Chị Triệu, chị nhất định phải giúp Minh Hạo, chúng em không mở quán bar nữa, chúng em sẽ chuyển cho hắn, như vậy được không?
Triệu Tịnh Quyên dùng giọng nức nở nói, thế nhưng lời cầu khẩn của nàng căn bản là không có tác dụng, người ở bên kia vẫn cúp máy.
Triệu Tịnh Quyên nắm chặt điện thoại trong tay rồi khóc nức nở.
- Bọn họ nói có một đại nhân vật mở miệng, nói là dù thế nào cũng phải cho Minh Hạo vào tù vài năm.
Triệu Tịnh Quyên nói bằng giọng có vài phần mất hồn mất vía.
Vương Tử Quân cau mày, hắn đưa cho Triệu Tịnh Quyên một chiếc khăn rồi an ủi:
- Đồng chí Tịnh Quyên, lúc này ra trận cũng không nên làm rối loạn đội hình. Có câu vô lý đi nửa bước cũng khó, có lý đi khắp thiên hạ, chị đã kết luận bạn trai của mình không có sai lầm, như vậy cần phải tìm những nơi có trách nhiệm, nói rõ ràng sự việc, cứu anh ấy ra là được.
- Đúng, đồng chí Tịnh Quyên, chị đi đến văn phòng quản lý trật tự trị an để phản ánh, tôi cũng không tin mình không thể nói lý lẽ.
Khương Long Cương nghe rõ tâm tư của Vương Tử Quân, thế là vội vàng khích lệ Triệu Tịnh Quyên.
- Điều này có tác dụng sao?
- Tất nhiên là có tác dụng.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Triệu Tịnh Quyên rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
Vẻ mặt Triệu Tịnh Quyên chậm rãi bình tĩnh trở lại, vẻ bình tĩnh của Vương Tử Quân làm cho nàng an lòng hơn vài phần, nàng gật đầu nói:
- Tôi sẽ đi ngay.
- Long Cương, cậu đi với cô ấy.
Vương Tử Quân có chút do dự, sau đó khẽ phân phó Khương Long Cương.
Khương Long Cương đồng ý một tiếng, thế nhưng hắn cũng không đi theo Triệu Tịnh Quyên ra ngoài. Hắn có chút do dự, sau đó nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, Đức Trụ cậu ấy...
- Tính tình của tiểu tử này cũng nên sửa đổi một chút, hôm nay để cho cậu ta ở đó ăn khuya, nếu không sau này sẽ tiếp tục làm việc bất chấp hậu quả.
Vương Tử Quân căn bản tán thưởng tính cách nghĩa khí của Lý Đức Trụ, thế nhưng người này sẽ đi trên con đường tham chính, sẽ phải chịu sự ước thúc của phương diện đối nhân xử thế, cũng phải cho một bài học mới được.
Sau khi nghe bí thư Vương Tử Quân nói sẽ gõ đầu Lý Đức Trụ, Khương Long Cương thở dài một hơi, sau đó cười cười với Vương Tử Quân rồi đi ra ngoài.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị rời đi, giám đốc khách sạn Nam Giang Thành Giang dương đi đến, khi thấy Du Giang Vĩ đứng bên cửa thì cười nói:
- Cậu Du, cậu đến chỗ anh mà không nói một tiếng, có phải là xem thường anh không?
Khi Thành Giang Dương chuẩn bị vươn tay ra bắt chặt tay Du Giang Vĩ, hắn chợt phát hiện người ngồi bên trong là Vương Tử Quân. Dù bây giờ khách sạn Nam Giang đã thay đổi chế độ nhưng tổng quát mà nói thì Thành Giang Dương vẫn là người của chính quyền, hắn căn bản không xa lạ gì vị bí thư ủy ban tư pháp mới đến nhận chức ở Nam Giang.
- Bí thư Vương, tôi không ngờ ngài đến khách sạn Nam Giang.
Nếu như Thành Giang Dương có thể bắt tay với Du Giang Vĩ, hắn căn bản không có tư cách để bắt tay với Vương Tử Quân. Hắn nhanh chóng dịch người đi vào, sau đó dùng giọng nịnh nọt cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Tôi đến đây thăm người bạn.
Vương Tử Quân nói rồi đứng lên cất bước đi ra ngoài.
Thành Giang Dương cũng nhanh chóng đi theo Vương Tử Quân ra ngoài, khi Vương Tử Quân lên xe thì hắn mới khẽ thở ra một hơi. Nhưng hắn cũng không dám lau mồ hôi trán, hắn khẽ nói với Du Giang Vĩ ở bên cạnh:
- Cậu Giang Vĩ, bí thư Vương không có ý kiến gì với chất lượng phục vụ của khách sạn chúng tôi đấy chứ?
- Bí thư Vương chỉ đến thăm một người bạn, cũng không có chuyện gì.
Du Giang Vĩ thấy bộ dạng run sợ của Thành Giang Dương thì cảm thấy buồn cười. Thành Giang Dương cũng xem như là một người phát triển rất khá, bây giờ đối mặt với Vương Tử Quân thì mồ hôi trán vã ra như tắm.