Món ăn vừa được dọn lên bàn, mọi người chỉ chờ chủ tịch Chử lên tiếng. Chữ Vận Phong ăn một vài miếng và cảm thấy hài lòng, lão cười nói:
- Anh Chu, phương diện này anh làm rất tốt. Tôi nói cho anh biết, mục đích của mừng thọ làm làm sao cho các cụ vui vẻ, nếu quá lãng phí thì căn bản là lộn đầu lộn đuôi.
- Vâng, lão lãnh đạo nói đúng, tôi luôn khắc ghi những chỉ thị của ngài khi công tác trong thành phố Lâm Hồ, tuyệt đối sẽ không làm cho ngài mất mặt ở phương diện này.
Chu Tiến Liên hạ tư thái của mình xuống rất thấp, thế nhưng khi nói đến thành phố Lâm Hồ thì giọng điệu lại càng thêm vang dội.
Chu Tiến Liên nói những lời này với ý gì thì Vương Tử Quân ở bên kia hoàn toàn hiểu rõ, thế nhưng hắn căn bản không mở miệng, bộ dạng lạnh nhạt.
Thật ra Vương Tử Quân không nói lời nào thì đám người nơi đây cũng là những nhân vật lãnh đạo đơn vị, thân phận của Vương Tử Quân vẫn được bày ra rõ ràng trước mặt mọi người, hơn nữa hắn còn là một người khách trong bữa tiệc mừng thọ lần này.
- Được, chúng ta cạn ly này, chúc mừng cụ mỗi năm đều có ngày hôm nay, mỗi buổi sáng vui vẻ sảng khoái như sáng nay.
Chữ Vận Phong nói rồi nâng ly lên chúc bà cụ ở phía bên kia.
Bà cụ thấy chủ tịch Chử tự mình mời rượu thì cũng vội vàng đứng lên, tất nhiên bà cụ đứng lên cũng làm cho mọi người trong đại sảnh vội vàng đứng lên.
Tuy bà cụ trước nay không uống rượu, thế nhưng lại cạn hết một ly, điều này không khỏi làm cho đám người trong phòng vỗ tay vang dội.
Khi mọi người ngồi xuống thì bữa tiệc mừng thọ bắt đầu, món ăn được đưa lên căn bản rất hoàn mỹ. Tuy sáu món hôm nay căn bản không có gì đặc thù, đại bộ phận là những nguyên liệu tầm thường, số lượng đầy đủ, thế nhưng lại được làm rất ngon, hương vị tuyệt hảo, căn bản là ai ăn vào cũng phải cảm thán. Thật ra bên trong còn có một chuyện nhỏ, đó là Chu Tiến Liên nghe một lời đề nghị của chủ nhiệm văn phòng Tiểu Triệu:
- Càng biểu hiện chất phác thì sẽ càng có lực tác động đối với một người xưa nay thường tham gia các bữa tiệc xa hoa như chủ tịch Chử, tuyệt đối là tạo nên một lực tương tác mạnh mẽ.
Quả nhiên Chữ Vận Phong cảm thấy hứng thú với bữa tiệc lần này, hơn nữa liên tục mở miệng khen món súp, liên tiếp nói vài tiếng ngon. Với thân phận của Chữ Vận Phong, có thể nói ra những lời khích lệ như vậy là không dễ dàng. Vì thế đám người chung quanh giống như đang chứng minh lời khen của chủ tịch Chử, ai cũng húp súp rất mạnh mẽ, căn bản là uống cạn.
Chữ Vận Phong biết rõ mình ngồi đây làm cho đám người chung quanh có chút gò bó, thế cho nên ăn được nửa giờ thì cười nói:
- Hôm nay là tiệc mừng thọ bà cụ, mọi người cần phải ăn uống thoải mái, nếu như vì tôi ngồi đây mà cẳn bản giống như đang tham gia họp, như vậy có phải muốn đuổi tôi đi không?
Tuy Chữ Vận Phong nói bằng giọng bình dị gần gũi, căn bản không có chút giọng điệu quan viên, thế nhưng đám người nơi đây vẫn có chút gò bó. Cuối cùng Chu Tiến Liên khẽ nháy mắt với em trai Chu Tín Quốc của mình, dưới sự cố gắng của Chu Tín Quốc, bầu không khí mới có chút sôi động.
- Lão lãnh đạo, những món này đều là món ăn gia đình, rau xanh là chủ yếu. Đồng thời tôi cũng phải kính ngài một ly, cám ơn ngài tự mình đến chúc thọ mẹ tôi, tôi xin được uống trước.
Chu Tiến Liên nói rồi nâng ly rượu lên uống cạn.
Chữ Vận Phong cười cười nói:
- Cậu Chu quá khách khí rồi, tôi và anh không những là đồng sự, còn là bạn bè. Cụ nhà là trưởng bối của tôi, tôi đến chúc thọ bà cụ cũng là điều bình thường.
Chữ Vận Phong nói những lời bình thường thế nhưng căn bản lại làm cho người ta sinh ra cảm giác tin phục. Vương Tử Quân thấy đám người Chân Hồng Lỗi ở chung quanh đang nhìn Chữ Vận Phong bằng ánh mắt cung kính, thế cho nên cũng không khỏi có thêm vài phần bội phục Chữ Vận Phong.
- Bí thư Vương, tôi mời ngài một ly, cảm tạ ngài đến chúc thọ mẹ tôi.
Chu Tiến Liên đứng lên khỏi ghế, hắn dùng giọng nói vui vẻ mời rượu Vương Tử Quân.
Chu Tiến Liên đứng lên kính rượu, tuy tư thái hạ xuống rất thấp nhưng thực tế thì hắn lại cảm thấy mình căn bản biểu hiện ra sự ưu việt không nói nên lời. Cảm giác ưu việt này làm hắn sinh ra cảm giác như tướng quân thắng trận, hắn đang dùng lời nói thấm thía để an ủi vị tướng thất bại dưới tay mình. Đó là anh em, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, không cần phải quá đặt nặng trong lòng.
Ánh mắt đám người Lý Chiêu Quýnh, Chân Hồng Lỗi và Khương Thuận Tâm đều nhìn về phía Vương Tử Quân, bọn họ đang chờ mong được thấy những phản ứng của bí thư Vương Tử Quân. Dù Chu Tiến Liên cung kính mời rượu nhưng bọn họ căn bản hiểu rõ ý nghĩa bên trong là gì.
Vương Tử Quân này sẽ nén giận uống cạn ly sao? Đối phương uống rượu sẽ có bộ dạng thế nào?
Khi mọi người đang chăm chú nhìn vào Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân nấng ly rượu lên với gương mặt không chút biểu cảm nói:
- Chánh án Chu, anh quá khách khí rồi.
Hai người cụng ly với nhau, sau đó từng người uống cạn ly rượu của mình. Khi uống xong ly rượu, đám người Chân Hồng Lỗi chợt cảm thấy trận chiến giữa hai người Vương Chu đã hạ màn.
- Tiến Liên, cậu nên kính bí thư Vương thêm một ly, hôm nay anh ấy đã cho ra một lời đề nghị rất tốt cho công tác của hệ thống tư pháp tỉnh Nam Giang.
Chữ Vận Phong uống một ngụm trà, trên mặt là nụ cười thản nhiên.
Chu Tiến Liên chợt kinh hoảng, hắn biết rõ chủ tịch Chử đang nói đến quyết định của hội nghị thường ủy. Hắn chợt sinh ra dự cảm không tốt với đề nghị của Vương Tử Quân cho hội nghị thường ủy, thế nhưng vẫn nhanh chóng nâng ly rượu lên.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên khẽ cười cụng ly với Chu Tiến Liên, ngoài miệng lại dùng giọng hời hợt nói:
- Chủ tịch Chử, tôi là chiến hữu chung chiến hào với chánh án Chu, mọi người đồng tâm hiệp lực cũng là vì công tác mà thôi.
Hai bên cụng ly, Chu Tiến Liên nâng ly uống cạn, chợt cảm thấy gương mặt nóng ran.
- Chủ tịch Chử, tôi rất hiếu kỳ, cũng không biết bí thư Vương cho ra đề nghị gì, ngài có thể nói cho chúng tôi biết được không?
Trưởng phòng tài chính Lý Chiêu Quýnh là người của Chữ Vận Phong, lúc này thấy Chữ Vận Phong vui vẻ thì mở lời nói.
Chữ Vận Phong cười cười nói:
- Bí thư Tử Quân thật sự cho ra phương án rất tốt, quyền lực phải là thanh kiếm hai lưỡi, có thể chém người khác cũng phải gây tổn thương cho chính mình. Anh ấy đề nghị thành lập cơ chế truy cứu trách nhiệm khi có oan sai, như vậy chẳng những có thể có phương pháp xử lý các sự việc phát sinh, hơn nữa còn đề cao ý thức trách nhiệm phá án của nhân viên công tác. Như vậy làm cho người trong cuộc phải có tinh thần phụ trách, đồng thời còn có bảo vệ cả nhân vien, rõ ràng là nhất cữ lưỡng tiện.
Chữ Vận Phong nói không quá nhiều thế nhưng đám người ngồi đây đều nghe rõ ràng, từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân chợt lấp lánh và có chút khác thường. Những người nơi đây có ai không phải là tinh anh trong đơn vị? Tất nhiên bọn họ nghe được ý nghĩa lời nói của chủ tịch Chữ Vận Phong.
Mặc dù không nói đến sự kiện oan sai của Khâu Triều Quế, thế nhưng tỉnh ủy đã cho ra quyết định mở ra cơ chế truy cứu án oan, như vậy đã là định luận rõ ràng về tranh chấp giữa hai người Vương Chu. Nếu như Chu Tiến Liên trước kia vẫn tiếp tục kiên trì, bây giờ căn bản chỉ còn là bọ ngựa đá xe, không dám nói lời nào.
Vương Tử Quân lại thông qua một lời đề nghị như vậy để làm cho mình nhảy ra khỏi vòng tranh chấp với Chu Tiến Liên, đưa mình đứng lên vị trí lãnh đạo cấp cao. Không những tách biệt giữa mình và Chu Tiến Liên, còn cho thấy trình độ xử lý công tác là như thế nào.