Khi Vương Tử Quân nói ra phương án liên minh với Tần Hồng Cẩm, thế là sau đó siêu thị Quân Thành bắt đầu đi theo hướng liên minh. Ví lực ảnh hưởng, hình thức kinh doanh hơn người và chế độ quản lý tốt của siêu thị Quân Thành mà dù gia nhập vào liên minh với số tiền khá xa xỉ nhưng vẫn có nhiều nhà đầu tư tụ tập lại, vị Đông Uyển kia gia nhập vào liên minh cũng mất không ít thời gian.
Đợi trợ lý đi ra thì Tần Hồng Cẩm mới vừa rồi đang ngồi nghiêm chỉnh chợt nhớ đến người mà mình vừa gọi điện thoại, nhớ đến bộ dạng xấu xa của hắn, vì vậy mà gương mặt trắng nõn không khỏi đỏ hồng.
Vương Tử Quân ở đầu dây bên kia cũng rơi vào trầm ngâm, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, càng ngày càng bùng phát, đó chính là kết hôn với Tần Hồng Cẩm. Vì sau khi hưởng thụ sự dịu dàng của nàng, hắn thật sự không chỉ một lần có ý nghĩ này.
Nhưng ý nghĩ này chỉ sợ không dễ thực hiện, khi Vương Tử Quân dần phát triển ở xã Tây Hà Tử, ông cụ trong nhà đã vài lần lải nhải với hắn về chuyện hôn nhân, mà đối tượng kết hôn hình như là cháu gái của một vị chiến hữu của ông nội.
Vương Tử Quân nghĩ đến ý kiến của bố mẹ, hắn không khỏi lắc đầu, thầm rùng mình.
Nếu là trước kia thì Tiểu Tào đã sớm chạy xe đến bên cạnh Vương Tử Quân, nhưng hôm nay vợ của Triệu Liên Sinh phải đến thành phố Giang Châu kiểm tra sức khỏe, vì vậy mà hắn không nói hai lời, đẩy chiếc xe duy nhất của ủy ban xã cho Triệu Liên Sinh.
Vương Tử Quân định bắt xe đi về, nhưng hắn thấy lúc này cũng đã quá giờ trưa, thế là có chút trầm ngâm. Sau đó hắn đi về phía một quán mỳ, chuẩn bị lấp đầy bụng rồi quay về xã Tây Hà Tử.
Đúng lúc này từ đằng xa có một chiếc xe đạp phóng đến như bay, màu áo đỏ bay trong gió có vẻ vô cùng xinh đẹp, chiếc xe nhanh chóng phóng đến trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy chiếc xe đạp, người trên xe đạp cũng nhìn thấy Vương Tử Quân, vì vậy mà mừng rỡ hô lên một tiếng, đồng thời chiếc xe cũng khẽ lách tay lái, hơi nghiêng sang một bên.
Cô gái đạp xe kêu lên một tiếng, sau đó cùng chiếc xe đạp ngã lăn ra đường, Vương Tử Quân thấy như vậy thì vội vàng chạy đến.
- Y Phong, sao lại là cô?
Vương Tử Quân nhìn cô gái ngã trên mặt đất rồi dùng giọng kinh ngạc hỏi.
Y Phong lúc này đang từ từ ngồi dậy, sau khi nghe được lời của Vương Tử Quân thì cảm thấy rất uất ức, nước mắt cũng bùng lên: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đều là vì anh, nếu không phải vì anh sao tôi lại ngã xuống đường?
Vương Tử Quân đối mặt với một cô gái vừa nổi giận vừa khóc, hắn dù có uất ức cũng nuốt vào trong lòng.
Sau khi có chút hành vi mờ ám với Vương Tử Quân, Y Phong cũng không biết có phải là tránh né hắn hay không, mà bí thư Vương cũng có Tần Hồng Cẩm, cũng không có lòng dạ ngắt hoa bắt bướm, thế nên chưa từng gặp mặt Y Phong.
Khi thấy vẻ mặt uất ức của Y Phong, Vương Tử Quân vội vàng dựng chiếc xe của nàng lên, sau đó đỡ nàng lên nói:
- Cô Y, chuyện này đều tại tôi, không biết cô có thể cho tôi một cơ hội mời cơm hay không? Coi như tôi bồi tội.
Khi Y Phong được Vương Tử Quân nắm tay kéo lên thì gương mặt có hơi đỏ, vừa rồi chính mình còn đang nghĩ tên khốn không có lương tâm này đã lâu không liên lạc với mình, không ngờ hắn lại xuất hiện bất thình lình, thế là nàng mới hoảng hốt mà ngã xuống đất.
Sau khi nghe thấy Vương Tử Quân nói sẽ mời cơm thì chút toan tính trong lòng đã có từ khá lâu chợt biến mất sạch sẽ, nàng lập tức cười thản nhiên với Vương Tử Quân:
- Tôi sẽ cho anh cơ hội mời cơm, nhưng lúc này để tôi mời anh.
- Được, nếu cô Y muốn nịnh bợ bí thư Vương, tôi sẽ hào phóng cho cô một cơ hội.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt bụ bẫm như trẻ nít của Y Phong, hắn cười hì hì, trong lời nói có chút ý nghĩ trêu chọc.
Y Phong nhìn gương mặt mỉm cười của Vương Tử Quân, vô tình gương mặt càng đỏ hơn, nhưng chỉ sau nháy mắt nàng đã cố gắng trở nên bình thản hơn, sau đó nàng vỗ ra sau xe nói:
- Lên đây đi.
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe đạp này mà không khỏi nghĩ đến tình huống trước kia mình từng ngồi sau xe của Y Phong, trong lòng bùng lên một loại tình cảm ấm áp.
Y Phong chạy xe đạp cũng không chậm, lúc này có Vương Tử Quân ở phía sau, dù không chạy nhanh như lúc nãy nhưng cũng đủ để vượt qua vài cái ngã tư với thời gian ngắn.
Lúc này bàn tay của Vương Tử Quân giữ lấy phần yên xe rất quy củ, hắn cố nén xúc động ôm eo của Y Phong. Hắn ở phía sau nhẫn nhịn khó chịu, mà gương mặt Y Phong ở phía trước cũng giống như bị kéo căng ra.
- Này, Y Phong, cô không phải muốn mời cơm tôi ở nhà hàng lớn đấy chứ?
Vương Tử Quân nhìn bảng hiệu trước mắt mà cười lớn nói.
Y Phong nhìn thoáng qua nhà hàng phía trước, sau đó nàng trịnh trọng gật đầu:
- Bí thư Vương, anh nói không sai, tôi muốn mời anh bữa cơm ở chỗ này.
- Thức ăn ở chỗ này nổi tiếng đắt đỏ, một bữa cơm như vậy sẽ mất hết nửa tháng lương của cô mất.
Vương Tử Quân chỉ vào bảng hiệu của quán ăn Giang Viên mà cười lớn nói với Y Phong.
- Không phải nửa tháng, mà là một tháng.
Y Phong hào hứng nói một câu, sau đó nàng xuống xe đi vào trong quán ăn Giang Viên.
Vương Tử Quân đau cả đầu, cô gái này làm sao vậy? Không phải mình nhìn không rõ nhưng là thế giới này biến hóa quá nhanh, xem ra bây giờ âm thịnh dương suy, phụ nữ không phải chỉ là một nửa bầu trời nữa rồi. Nhưng hắn cũng thầm hạ quyết tâm, tiền dùng cơm hôm nay dù thế nào cũng nhất quyết không cho Y Phong trả.
Đi vào đại sảnh quán ăn Giang Viên, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một khuôn giấy màu đỏ với những dòng chữ được ghi bằng bút lông: Chúc mừng Hào Vân Trung và Mã Tiểu Hồng trăm năm hạnh phúc. Dưới những dòng chữ kia chính là ba người trẻ tuổi, bọn họ vừa ăn hạt dưa vừa chào hỏi người đến, có một quyển sổ ghi lại tên trên mặt bàn.
- Y Phong, hai trăm.
Y Phong đi ở phía trước Vương Tử Quân, nàng vừa nói vừa lấy hai trăm đồng đưa ra.
Khi thấy một người thanh niên nhận tiền và ghi lại tên của Y Phong, Vương Tử Quân lúc này mới hiểu ra. Hóa ra là người ta kết hôn, Y Phong đến tham gia lễ cưới, nha đầu kia mời mình dùng cơm, thì ra là dùng tiệc kết hôn.
Lúc này bí thư Vương cảm thấy đói bụng, thế là cũng không khách khí mà lập tức đi theo Y Phong vào trong đại sảnh.
- Ôi, đây không phải là Y Phong sao? Đã lâu không gặp, cô không phải còn đang dạy ở trường tiểu học dưới xã à?
Một âm thanh từ ngoài cửa truyền vào, sau đó là một cô gái với độ tuổi tương đồng với Y Phong lắc mông đi vào bên trong.
Cô gái này cũng có bộ dạng rất tốt nhưng căn bản là trang điểm quá đậm, nghe nói những cô gái trang điểm có ba cấp bậc, thứ nhất là giống quỷ; thứ hai là giống người; thứ ba mới là cảnh giới cao nhất, là chính mình, là đẹp nhất. Chỉ cần nhìn cặp mắt gấu trúc của cô gái kia thì biết ngay, cấp bậc trang điểm quá kém, hơn nữa đi lại uốn éo cả người, có chút phóng đãng.
Dù cô gái kia chào hỏi Y Phong nhưng Vương Tử Quân nghe vào tai lại nhướng mày, thầm nghĩ, xem ra ở đâu cũng có loại người tự cho mình là đúng, luôn thích hạ thấp người khác để nâng cao chính mình. Không cần phải nói cũng biết cô gái kia công tác ở đơn vị tôt hơn Y Phong, nếu không cũng sẽ chẳng khoe khoang trước mặt nàng như vậy.
Y Phong cũng hơi nhíu mày với cô gái vừa đến, sau đó nàng khẽ cười nói:
- Chào Xuân Chi, đã lâu không gặp, gần đây vẫn tốt chứ? Nghe nói sắp kết hôn rồi phải không?
- À, định là đến tết, nhưng anh ấy vừa được đề bạt làm cán bộ phó khoa, cũng không muốn kết hôn nhanh như vậy, sợ ảnh hưởng đến công tác, thế cho nên trì hoãn đến sang năm.
Cô gái tên là Triệu Xuân Chi này rõ ràng đầu phải muốn nói về chuyện kết hôn? Nhìn bộ dạng đắc ý của nàng, rõ ràng là đang khoe khoang chồng mình là một cán bộ phó khoa mà thôi.
Trong huyện Hồng Bắc thì các cán bộ của các phòng ban đơn vị chỉ là cấp ban, nhưng xưng hô lại cứ là trưởng khoa hay phó khoa, nghe cũng quen tai, nhưng nếu xem xét danh sách quản lý của phòng tổ chức, căn bản không có tên bọn họ trong nhóm cán bộ cấp phó khoa.
Nhưng dù là như thế thì muốn tiến lên một vị trí trưởng ban ở trong cơ quan đơn vị huyện cũng không phải dễ dàng, không ít người đến tận lúc về hưu tóc bạc trắng cũng chỉ mới là một vị trí phó ban.
- Như vậy xin chúc mừng, đến lúc đó tôi nhất định sẽ lì xì lớn.
Y Phong cũng nói rất bình thản, với trí thông minh của nha đầu này, nàng sao không hiểu Triệu Xuân Chi có ý gì? Y Phong có chút không cho là đúng, cũng không thèm hỏi về chuyện phó trưởng ban gì cả.
Vương Tử Quân đứng bên trái Y Phong, hắn nhìn chiếc mũi có hơi nhíu lại của nàng mà không khỏi cười thầm một tiếng. Tuy hắn và Y Phong tiếp xúc không nhiều nhưng vẫn mẫn cảm phát hiện ra cô nàng có một thói quen, chính là khi nào gặp phải kẻ có ý nghĩ hèn mọn với mình thì mũi hơi nhíu lại.
Triệu Xuân Chi đang hào hứng bừng bừng thì giống như bị tát một gáo nước lạnh, chủ đề phó khoa đã được nàng nhắc đi cả chục lần trước mặt đám bạn học, mỗi lần như vậy đều tiếp nhận những ánh mắt hâm mộ. Loại cảm giác được ngưỡng mộ và tán dương làm cho nàng cảm thấy rất hưởng thụ.
Không ngờ Y Phong lại có thái độ không quan tâm như vậy, thật sự là mất hứng và có chút không thoải mái. Triệu Xuân Chi đảo mắt, đúng lúc thấy được Vương Tử Quân đứng bên cạnh Y Phong.
- Ôi, anh đẹp trai, anh là hộ hoa sứ giả của Y Phong sao? Anh công tác ở đâu?
Vương Tử Quân cũng không ngờ cô gái kia lại kéo chủ đề lên người mình, hắn cũng không có hảo cảm gì với cô gái lắm mồm này, hắn cũng không muốn giải thích mà chỉ dùng giọng không đếm xỉa gì nói một câu:
- Xã Tây Hà Tử.
- Xã Tây Hà Tử chính là nơi tốt, sau này về huyện mà có gì khó xử cứ tìm đến anh Chấn Tùng, tôi chưa từng thấy có chuyện gì anh ấy làm không thành trong phạm vi huyện Hồng Bắc này.
Triệu Xuân Chi dùng giọng nhiệt liệt nói.
Vương Tử Quân hiểu ý của Triệu Xuân Chi, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười thản nhiên, đồng thời cũng gật đầu tỏ ra biết thời thế:
- Đa tạ mỹ nữ, sau này nếu có chuyện cầu cạnh, cô cũng đừng nói là không biết đấy nhé?
- Nhìn anh kìa, sao tôi có thể không quen biết một anh chành đẹp trai như anh được?
Triệu Xuân Chi cảm thấy rất thoải mái vì một câu nịnh nọt của Vương Tử Quân, thế là hào sảng đồng ý.
Y Phong nhìn bộ dạng bạn học của mình như vậy mà gương mặt có hơi đỏ, khoảnh khắc này nàng chợt nhận ra một vấn đề, đó chính là mình không nên kéo Vương Tử Quân đến đây làm loạn, không phải đây là một kẻ chán ghét sao?
Ánh sáng trong quán ăn Giang Viên rất đầy đủ, gương mặt đỏ bừng của Y Phong không tránh được ánh mắt của Triệu Xuân Chi, thế là trong lòng Triệu Xuân Chi càng thêm đắc ý. Đại khái là nếu so sánh với nàng thì Y Phong rất kém cỏi. Năm xưa khi còn đang đi học thì Y Phong này luôn là tình nhân trong mộng của đám đàn ông, thế nào cũng có vài tên thanh niên cao lớn anh tuấn chờ Y Phong đi học về, nhưng Y Phong giống như một đóa hoa mai kiêu ngạo, không nói hai lời với kẻ nào mà quay đầu bước đi. Điều này mới chính là chất xúc tác làm cho Triệu Xuân Chi cảm thấy ghen ghét.
Bây giờ thì tốt, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Y Phong cô năm xưa không phải kiêu ngạo lắm sao? Bây giờ lại tìm bạn trai công tác dưới xã, sau này về huyện công tác thì không phải cũng phải đến tìm Triệu Xuân Chi tôi sao? Có một câu nói rất chí lý, kẻ nở nụ cười cuối cùng mới là kẻ tốt nhất.
Triệu Xuân Chi càng đắc ý càng muốn mở miệng nói thêm vài câu, nhưng Y Phong cũng không cho ra cơ hội, nàng nhanh chóng quay đầu bước đi.
- Xuân Chi, nhóm bạn học chúng ta được sắp xếp ở đâu?
Y Phong không muốn dây dưa với Triệu Xuân Chi, nàng quay đầu lại khẽ hỏi.
- Sảnh Vinh Hoa, đây chính là phòng cao cấp, Tiểu Hồng đã có lời phân phó, hơn hai mươi người chúng ta cùng nhau vào đó chơi đùa.
Triệu Xuân Chi mới vừa rồi còn tỏ ra kiêu ngạo, bây giờ nói ra hai chữ Tiểu Hồng thì trên mặt treo đầy nụ cười khiêm tốn, giống như Tiểu Hồng là lãnh đạo của nàng vậy.
"Tiểu Hồng có lẽ là cô dâu vào ngày hôm nay, nhưng lãnh đạo huyện thì có họ Ngưu nhưng không có họ Mã!"
Vương Tử Quân đang thầm suy xét lai lịch của Mã Tiểu Hồng, nhưng hắn còn chưa điểm danh xong các vị lãnh đạo huyện thì đã bị Y Phong kéo về phía trung tâm tiệc cưới.
Trong đại sảnh rất náo nhiệt, tiếng nói cười của người lớn trẻ nhỏ hầu như quấn lấy nhau, Y Phong cũng không quen quán ăn Giang Viên, trong lúc gấp gáp lại kéo tay Vương Tử Quân đi về phía dối diện với sảnh Vinh Hoa.
- Cô đi nhầm rồi.
Vương Tử Quân kéo tay Y Phong lại rồi thản nhiên nói.
- Sao?
Y Phong lúc này mới dừng lại, nàng nhìn gương mặt như cười như không của Vương Tử Quân, nghĩ đến tình cảnh hiểu lầm vừa rồi, nàng ngại ngùng cúi đầu, gương mặt đầy xấu hổ:
- Bí thư Vương, vừa rồi thật sự xin lỗi, bạn học của tôi...
- Không có gì, điều này tôi biết rõ, cũng không so đo với cô ấy.
Vương Tử Quân khẽ vỗ tay Y Phong rồi cười xấu xa nói.
- Bí thư Vương, nếu không thì chúng ta đến chỗ khác dùng cơm, chỗ này đúng là quá ồn.
Y Phong nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng đề nghị nói.
- Ôi, đã đến thì cứ ở lại, hơn nữa cô không phải đã bỏ ra một tháng tiền lương sao? Chúng ta cũng không thể thâm hụt tiền được. Cô nghe nói cảnh giới ăn yến xào chưa, ăn nhiều bao nhiêu sẽ gỡ vốn bấy nhiêu.
Vương Tử Quân dùng giọng xấu xa nói, trên mặt lại có biểu hiện như một tên côn đồ.
Y Phong nghe được lời nói buồn cười của Vương Tử Quân, nàng không khỏi che miệng nở nụ cười, vẻ xấu hổ vừa rồi đã tiêu tán không còn chút tăm hơi. Nhưng một câu nói với hai chữ chúng ta của hắn lại không thể không làm lòng nàng bùng lên một tầng rung động.
Khi Vương Tử Quân và Y Phong đi đến sảnh Vinh Hoa thì bên trong đã có không ít người, những người này phần lớn là nam nữ hơn hai mươi, bọn họ đang cùng trò chuyện vui vẻ, không khí rất tốt.
Khi thấy Y Phong đi đến thì không ít bạn học nam tiến lên tiếp cận, nhưng khi bọn họ thấy mặt bí thư Vương, trong mắt không khỏi lóe lên cái nhìn xoi mói.
- Y Phong, thật sự là hoa đẹp đã có chủ, mau đến giới thiệu cho chúng tôi biết, anh chàng này công tác ở đâu?
Một cô gái dáng người cao gầy với bộ ngực lớn đang dùng hai tay xua đám đàn ông xung quanh, tạo nên một con đường đi về phía Y Phong.
Cô gái này có âm thanh khá lớn, mới nói ra thì trong phòng chỉ còn lại âm thanh của nàng. Y Phong nghiêng đầu sang chỗ khác, rõ ràng là chưa chuẩn bị đầy đủ với những gì người ta sẽ hiểu lầm, thế cho nên đâu thể nào chống chịu được nhiều ánh mắt của mọi người như vậy? Gương mặt nàng không khỏi đỏ hồng. Vương Tử Quân nhìn thấy vẻ lúng túng của Y Phong, nàng vội vàng trả lời:
- Tôi họ Vương, công tác ở xã Tây Hà Tử.
Vừa nghe thấy đó là xã Tây Hà Tử thì vẻ mặt ghen tuông của đám thanh niên lại có thêm ánh mắt hèn mọn, đối với đám người công tác ở các đơn vị trong huyện như bọn họ, xã Tây Hà Tử là nơi nào? Đó cơ bản là một địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi, giao thông không ra gì, là một vùng thôn quê lạc hậu.
Cô gái cao gầy nghe Vương Tử Quân nói mình công tác ở xã thì không khỏi có hơi sững sờ, nhưng khi nhìn kỹ lại, thấy tên kia cũng không quá phô trương nhưng lại có chút gì đó phiêu dật làm cho người ta mê muội. Tên này có gì đó ung dung đúng mực và vui vẻ, có một cảm giác không kiêu ngạo không xu nịnh, chỉ cần vung tay nhấc chân cũng có khí thế ung dung bình tĩnh, thế là nàng thầm cảm thấy đối phương không giống như tầm thường, vì thế mới nở nụ cười nói:
- Bố của anh làm công tác gì?
Một câu hỏi của cô gái làm cho chút hảo cảm của Vương Tử Quân với cô gái chợt tan biến, nhưng hắn cũng không mất lễ phép mà chỉ cười nhạt một tiếng:
- Ông ấy là một thư ký.
Vương Tử Quân nói cũng không sai, Vương Quang Vinh thật sự là một thư ký, nhưng vị trí này cũng không giống như thư ký bình thường, mà chính là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy.
Sau khi xác định Vương Tử Quân không có quyền thế gì thì đám thanh niên kia cũng không tiếp tục bâu vào, Y Phong dù có tâm tư muốn ở bên cạnh Vương Tử Quân, thế nhưng lại bị đám bạn học nhiều ngày không gặp quấn lấy người.
Vương Tử Quân cũng không có hứng thú với những vị khách trong đya, hắn tùy tiện tìm một góc ngồi xuống, sau đó tìm nước uống.
- Anh cũng đừng trách thái độ lãnh đạm của bọn họ, trước kia bọn họ đềulà những người ngưỡng mộ cuồng nhiệt Y Phong, tôi cũng là một trong số đó. Bây giờ anh ôm mỹ nhân về nhà, bọn họ tất nhiên sẽ ghen, sẽ không cho anh một bộ mặt dễ nhìn.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì một người đàn ông tiến đến nói.
Vương Tử Quân nghiêng đầu sang nhìn, tên kia đã vươn tay sang nói:
- Tôi là Vương Hoa Nguyên, đội cảnh sát giao thông.
Vương Tử Quân nhìn người thanh niên thật thà phúc hậu và khá thông minh trước mặt, hắn cũng đưa tay ra nói:
- Tôi là Vương Tử Quân, công tác ở xã Tây Hà Tử.
Vương Hoa Nguyên nghe xong lời giới thiệu của Vương Tử Quân thì trong lòng cảm thấy có chút không tự nhiên, nhưng cũng không miệt mài theo đuổi, hắn cười nói:
- Năm trăm năm trước là người một nhà, ha ha, coi như là duyên phận. Đám người chúng tôi đều là bạn học phổ thông của Y Phong, hôm nay mọi người tụ hội để chúc mừng tân hôn, nói trắng ra thì là nịnh bợ Hào Vân Trung và Mã Tiểu Hồng.
- À, sao vậy?
Vương Tử Quân lúc này nhàn rỗi, hắn nâng ly lên nói chuyện tào lao với Vương Hoa Nguyên.
- Chưa nói đến những thứ khác, dựa vào lễ kết hôn này, tôi cũng kết hôn vào năm nay nhưng sớm hơn bọn họ ba tháng, anh biết bọn họ đi bao nhiêu không?
- Bao nhiêu? Có phải hai trăm không?
- Hai trăm? Cám ơn anh đã nói như vậy nhưng lại là đoán sai rồi, chỉ là ba mươi mà thôi. Giáo viên cũng không giàu, mỗi người ba mươi đồng là cao rồi. Nhưng anh xem đám cưới của Mã Tiểu Hồng, không biết ai đề nghị mà tăng giá, lại lên đến con số hai trăm, coi như mất một tháng lương.
Vương Hoa Nguyên nói, trong mắt lóe lên cái nhìn bất mãn.
Hai trăm và ba mươi, đúng là hơn kém quá xa, Vương Tử Quân trầm mặc không nói gì, sau đó Vương Hoa Nguyên lại nói:
- Những năm nay quan hệ cũng là một mặt hàng cần kinh doanh. Ôi, người ta có bố làm trưởng phòng tài chính, thế nên bây giờ mới có câu liều mạng cha.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Triệu Xuân Chi đi đầu lớn tiếng nói:
- Các bạn, tân lang và tân nương sẽ đến mời rượu chúng ta.
Khi Triệu Xuân Chi lên tiếng thì một tên thanh niên mặc tây trang đi vào, tên này đường đường chính chính, khí thế hiên ngang.
Nếu so sánh với chú rể thì bộ dạng vị tân nương cũng không dám khen, tuy trang điểm đậm nhưng làn da thô ráp và dáng người trong áo cưới lại bộc lộ tất cả khuyết điểm của cô nàng. Vương Tử Quân thầm than, hèn gì người ta từng nói một câu, hảo hán chưa chắc đã lấy vợ đẹp.
Nhưng hôm nay có một sự thật không thể nghi ngờ: Cô gái kia chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, là một con thiên nga xấu xí nhưng rơi vào tình huống sao vây quanh trăng.
Y Phong tuy cũng tiến lên nghênh đón nhưng chỉ đứng bên ngoài cười nhạt, nếu so sánh với đám bạn học nhiệt tình cởi mở thì nàng có vẻ bình thản hơn.
Vương Tử Quân nhìn tình cảnh trước mắt mà trong lòng thầm cảm thán, nếu bước chân vào xã hội thì dù là bạn học có quan hệ tốt cũng bị một tầng lợi thế che phủ.
Cô gái tên là Mã Tiểu Hồng cười đến run cả người, cười rất hạnh phúc, liên tục nói những câu cảm ơn với những lời chúc mừng của bạn học, chút khí chất kiêu ngạo thật sự bùng ra khó thể che giấu.
- Ôi, đây không phải là Y Phong sao? Nghe nói cô đang dạy học ở xã Tây Hà Tử phải không? Sao rồi, bắt xe buýt về à?
Mã Tiểu Hồng lơ đãng thấy Y Phong cũng đến tham gia, thế nên túm tay chú rể rồi hưng phấn chạy đến.
Chú rể Hào Vân Trung vừa nghe thấy cái tên người phát ra từ trong miệng cô dâu thì vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn tranh thủ che giấu nói:
- Y Phong cũng đến đấy à!
Mã Tiểu Hồng thấy chú rể có biểu hiện như vậy thì tỏ ra mất hứng, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Y Phong.
Y Phong đứng bên ngoài đám người, thấy Mã Tiểu Hồng chào hỏi với mình, nàng chân thành gật đầu nói một câu:
- Chúc hai người tân hôn vui vẻ hạnh phúc.
Y Phong có biểu hiện bình tĩnh trấn định làm cho vẻ mặt của Mã Tiểu Hồng có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó thì nàng lại cười ha hả:
- Y Phong, cô dạy ở dưới xã mà hôm nay cũng tranh thủ chạy đến, tôi cảm ơn trước. À, hôm nay cô đến một mình sao?
- Tiểu Hồng, cô cũng đừng xem thường Y Phong, đây không phải là hộ hoa sứ giả cùng đến sao? À, là chỗ này.
Triệu Xuân Chi đứng bên cạnh Mã Tiểu Hồng dùng tay chỉ về phía Vương Tử Quân.
Vẻ mặt Mã Tiểu Hồng không có chút biến đổi, nhưng gương mặt Hào Vân Trung lại có hơi thay đổi, gương mặt tuấn tú với ánh mắt bình thường, bây giờ nhìn về phía Vương Tử Quân lại có chút địch ý.
"Người này khong phải có chút tình cảm gì đó với Y Phong đấy chứ?"
Không biết vì sao mà trong lòng Vương Tử Quân có chút mất hứng.
- Y Phong, anh này công tác ở đâu, không phải cũng là ở nông thôn giống như cậu đấy chứ?
Mã Tiểu Hồng nhìn sang Vương Tử Quân, trong miệng nhàn nhạt hỏi.