Du Giang Vĩ nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, thế là cảm thấy tâm tính thiện lương của mình giống như bùng cháy. Nụ cười của bí thư Vương làm cho hắn cảm thấy lựa chọn của mình là không sai, lúc này nên nói ra ý nghĩ của mình, nhất định sẽ được đi vào trong vòng quan hệ của bí thư Vương. Hắn thầm áp chế kích động rồi lên tiếng:
- Bí thư Vương, phục vụ tốt cho ngài chính là nguyện vọng lớn nhất của tôi.
Du Giang Vĩ hăm hở vui vẻ rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân vẫn ngồi sau bàn làm việc, hắn lẳng lặng hút thuốc, suy tư về những sự việc mà Du Giang Vĩ vừa nói. Vương Tử Quân căn bản cảm thấy không có gì khó khăn khi nắm trong tay quyền khống chế hoàn toàn ủy ban tư pháp, mặc dù trong này có ba vị phó bí thư, thế nhưng hắn có thân phận là thường ủy tỉnh ủy và lãnh đạo đứng đầu đơn vị, căn bản là chiếm hết ưu thế.
Những người trong cơ quan tất nhiên sẽ không ngốc mà đối phó với Vương Tử Quân, khó khăn trước mặt hắn không phải là làm sao khống chế ủy ban tư pháp, cái khó chính là quán triệt ý chỉ tinh thần của mình vào trong hệ thống tư pháp trong tỉnh.
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, sau đó cầm bút lên, khẽ ghi lại những cái tên được Du Giang Vĩ nhắc đến vừa rồi.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân buông bút thì chuông điện thoại vang lên, hắn khẽ cầm lên. Đây là điện thoại số cá nhân của hắn, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó cười nói:
- Alo!
...
- Ba ba.
Tiểu Điềm Đậu bị Tần Hồng Cẩm buộc tóc thành hai cái sừng trâu trên đầu, nó giống như một thiên sứ đang nằm trên người Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn con gái đã cao hơn một mét, thế là trong lòng có vài phần kích động. Khi địa vị của hắn dần lên cao, cơ hội gặp mặt Tiểu Điềm Đậu căn bản là ngày càng ít. Lần này hắn đến công tác ở tỉnh Nam Giang, càng là lần đầu tiên được gặp lại con gái.
- Nói cho bố xem, nhà trẻ có vui không?
Vương Tử Quân ôm con gái rồi dùng giọng vui vẻ nói.
- Cũng rất vui, nơi đó rất náo nhiệt, có nhiều bạn chơi đùa với con. Đúng rồi, lớp con có một người tên là La Nhân Quả, người này thích ăn hiếp bạn bè. Con đã nói cho cậu ấy vài lần, thế nhưng mãi mà không nghe.
Tư duy của con trẻ thật sự là rất phong phú, mới nói mà nội dung đã nhảy sang chuyện khác.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của con gái, hắn khẽ véo gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Điềm Đậu rồi cố ý hỏi:
- Vậy thì làm sao bây giờ? Nói với cô giáo sao?
- Hừ, con không nói với cô giáo, con đánh cho cậu ấy một trận, thế là cũng không dám ức hiếp bạn bè nữa.
Tiểu Điềm Đậu nói rồi vung hai bàn tay nhỏ bé mập mạp lên, giống như cố gắng biểu hiện sức mạnh trước mặt bố mình.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, sau đó hắn cười ha hả nói:
- Con đánh người ta một trận sao?
- Đúng vậy, đánh cậu ấy khóc nhè.
Tiểu Điềm Đậu nói đến đây thì giọng điệu vốn đắc ý lại có vài phần thất lạc:
- Nhưng cô giáo lại phê bình con.
- Cô giáo sao lại phê bình con?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thất lạc của Tiểu Điềm Đậu thì hỏi tiếp.
- Cô giáo nói không nên đánh bạn.
Tiểu Điềm Đậu có chút uất ức:
- Nhưng này ba ba, rõ ràng là cậu ấy làm sai, vì sao con không được đánh chứ?
May mà kiếp trước bí thư Vương từng là giáo viên, những năm qua tuy chìm nổi quan trường thế nhưng vẫn chưa quên chức nghiệp kiếp trước của mình. Hắn vội vàng mở lời khuyên với con gái từ nhiều góc độ, thế cho nên mới làm cho Tiểu Điềm Đậu vốn đang sắp khóc đến nơi trở nên vui vẻ chạy đi chơi.
- Anh đấy, quá chiều con, cô giáo Hà phê bình Tiểu Điềm Đậu cũng có thông qua em, em cũng đồng ý.
Y Phong đặt một ly trà bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó nàng dùng giọng oán giận nói với hắn.
- Con nít mà, không thể chỉ phê bình, lúc thích hợp cũng cần phải sử dụng vũ lực giải quyết vấn đề.
Vương Tử Quân nói rồi khẽ kéo Y Phong vào lòng.
Y Phong trừng mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nói:
- Em nói cho anh biết, quan điểm này của anh là không đúng, rõ ràng là đang bao che khuyết điểm của con mình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tức giận của Y Phong thì càng nghĩ đến tình huống hai người gặp mặt nhau lúc ban đầu, khi đó Y Phong thật sự giống như Tiểu Điềm Đậu, tràn đầy tinh thần trọng nghĩa.
Y Phong nhìn ánh mắt mê ly của Vương Tử Quân, nàng dịu dàng nằm trong lòng hắn. Dù hai người chung đụng thì ít xa cách lại nhiều, thế nhưng nàng căn bản chưa từng hối hận vì lựa chọn của mình. Nàng đã từng trải qua tình huống bị tình yêu thiêu đốt điên cuồng, thế nhưng đóa hoa có đẹp thế nào cũng sẽ có lúc héo tàn, trên đường tình yêu thì nàng luôn điên cuồng theo đuổi, nàng căn bản không bao giờ để vuột mất người mình yêu.
- Được rồi, chị Hồng Cẩm sắp về rồi đấy.
Y Phong dùng tay vuốt mái tóc có hơi rối của mình, sau đó nàng đứng lên khỏi người Vương Tử Quân rồi nói.
Vương Tử Quân đã hơn một tuần chưa đụng chạm vào phụ nữ, hắn thật sự có chút xúc động. Thế nhưng con gái ở ngay bên cạnh, hắn tuy có ý nghĩ nhưng căn bản chỉ có thể kiềm chế mà thôi.
- Lúc này Hồng Cẩm đang bận rộn gì vậy?
Vương Tử Quân nhận điện thoại của Tần Hồng Cẩm mà chạy đến, lại không ngờ nàng không có mặt ở đây.
- Chị Hồng Cẩm đang tiến hành phương án di dời sản nghiệp.
Y Phong nói đến đây thì khẽ tiếp tục:
- Em nghe chị Hồng Cẩm nói chuẩn bị dời tổng bộ của tập đoàn đến thành phố Ma Đô.
Dời tổng bộ đến thành phố Ma Đô, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân có hơi nhíu mày. Tập đoàn Quân Thành phát triển rất tốt ở các tỉnh phía nam, tổng bộ của tập đoàn ở thành phố Ngân Bằng căn bản là phát triển chiếm hết thiên thời địa lợi, đang đi lên với xu thế hừng hực khí thế, căn bản là cực kỳ khó miêu tả.
Thế nhưng bây giờ Tần Hồng Cẩm lại muốn dời tổng bộ đến thành phố Ma Đô, có lẽ nguyên nhân cũng là vì mình đến đây. Cho đến nay Vương Tử Quân cảm thấy Tần Hồng Cẩm thua thiệt rất nhiều, tuy lúc bắt đầu thì hắn là người chủ trì xây dựng tập đoàn Quân Thành, thế nhưng Tần Hồng Cẩm là người chính thức đưa tập đoàn Quân Thành tiến lên giai đoạn huy hoàng vào lúc này. Hiện tại Tần Hồng Cẩm càng vì tương lai của mình mà di dời tổng bộ của tập đoàn ra khỏi tỉnh Nam Giang.
Y Phong giống như cảm nhận được tâm tình của Vương Tử Quân, nàng khẽ kéo tay Vương Tử Quân, sau đó lại lao vào lòng hắn:
- Anh không nên nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đều là người cùng một nhà, anh nếu so đo quá nhiều thì căn bản sẽ làm cho chị Hồng Cẩm thêm đau lòng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Y Phong, hắn chợt cảm thấy say mê. Khi hắn chuẩn bị hôn lên mặt nàng, Tiểu Điềm Đậu chợt chạy đến, khi thấy bố mẹ như vậy thì nó che mắt nói:
- Mẹ đúng là không biết ngại, lớn như vậy mà còn ngồi trong lòng bố...
Y Phong nghe lời nói của con gái mà không khỏi cảm thấy đỏ mặt, thế là không khỏi rời khỏi lòng Vương Tử Quân.
Bí thư Vương căn bản là có da mặt dày với lời nói của Tiểu Điềm Đậu, hắn cười hì hì đi đến bên cạnh con gái rồi nói:
- Tiểu Điềm Đậu, đến đây với bố, bố kể chuyện cổ tích cho nhé.