Mỹ Mỹ nhìn bộ dạng muốn ăn thịt người của La Xương Hào thế là cảm thấy kinh hoảng, nàng thành thật ngồi sang một bên, chỉ sợ tên khốn này lấy mình ra làm bia để hả giận.
Nhưng Mỹ Mỹ căn bản đã nghĩ sai, La Xương Hào lúc này nào có tâm tư quan tâm đến nàng. Hắn suy nghĩ giây lát rồi tiếp tục gọi điện thoại.
- Ha ha, giám đốc Lưu, như vậy cũng được. Đúng vậy, sáu triệu, anh yên tâm, La Xương Hào tôi là ai anh không biết sao? Hì hì, tôi xin khắc ghi phần nhân tình của anh vào trong lòng.
- Giám đốc Triệu sao? Chào anh, tôi là La Xương Hào, chúng ta đã cùng nhau chơi một đêm, hôm đó anh thật sự thần dũng, sau này chúng ta nên tiếp tục đi lại nhiều hơn.
...
Sau khi bỏ ra nửa giờ gọi điện thoại thì vẻ mặt của La Xương Hào mới dễ chịu hơn, những cuộc điện thoại vừa rồi tuy làm cho hắn cảm thấy mất mặt, thế nhưng hắn lại có được tiền, ít nhất nói rõ hắn cũng có vài phần năng lượng. Chỉ cần có thể ứng phó được nguy cơ lần này, hắn đã cảm thấy rất có giá trị. Sau khi vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại, không phải đám người kia lại vây quanh hắn như một đám chó đói sao?
- Con khốn nạn, con điếm, mày nên hiểu cho rõ, ông cũng không dễ sụp đổ như vậy.
Tuy cảm thấy miệng đắng lưỡi khô nhưng la xương hào vẫn mỉm cười nói với Mỹ Mỹ.
Mỹ Mỹ tuy bị mắng nhưng lại nở nụ cười tươi tắn nói:
- Giám đốc La, ngài xem mình nói gì kìa, nếu ngài nói ai khác thì tôi tin, nhưng nếu nói ngài thì căn bản là tôi không tin, vì ai mà không biết ngài là người hùng tài thao lược?
Mỹ Mỹ là người giỏi nịnh hót, lúc này lời nói của nàng làm cho La Xương Hào thoải mái. Hắn ôm nàng vào lòng rồi xoa xoa mông, xem như hài lòng với câu trả lời của nàng.
Biểu hiện của La Xương Hào làm cho Mỹ Mỹ đỡ sợ hơn, đồng thời cũng hạ quyết tâm, sau này nếu như có liên lạc với khách thì nên đổi số điện thoại, dùng một chiếc điện thoại căn bản là quá nguy hiểm.
- Tút tút tút.
Chiếc điện thoại mà La Xương Hào ném lên chỗ ngồi chợt đổ chuông. Nửa giờ qua điện thoại liên tục vang lên nhưng hắn căn bản không nghe máy, cũng không dám tắt máy.
Lúc này La Xương Hào có chút lo lắng, hắn cầm điện thoại lên, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên âm thanh thô bạo:
- La Xương Hào, đang làm gì, không muốn tiếp điện thoại của ông sao?
Bình thường thì La Xương Hào thường mắng người khác, nào có ai dám mắng hắn? Nhưng người ở đầu dây bên kia lại khác, chưa nói đến bối cảnh của đối phương không nhỏ hơn mình, người này còn hung ác và mạnh mẽ hơn cả hắn. Tuy đối phương mở miệng mắng chửi nhưng La Xương Hào vẫn nở nụ cười cực kỳ nhiệt tình:
- Ha ha, anh Quan, em thích gì thì anh cũng biết rồi đấy, em còn có thể làm gì nữa chứ? Vừa kiếm được một cô nàng ở đài truyền hình, thế cho nên mới vận động một chút...
La Xương Hào nói, sau đó lại cười lớn. Anh Quan bên kia căn bản đã qua cơn giận, lúc này cũng không mắng mà trêu chọc:
- Cậu La, cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên kiềm chế một chút, nếu không sau này mất hết sức khỏe, tinh sạch người vong cũng không hay.
- Cám ơn anh Quan đã quan tâm, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời dặn dò của anh. Khi nào anh rảnh thì tôi sẽ sắp xếp, chưa nói đến những thứ khác, có vài cô gái mới tiến vào trong đài truyền hình, nhìn qua không tệ, rất có hương vị.
La Xương Hào thấy mình được giải vây thì cười cười nói.
- Ha ha ha, được rồi, việc này để sau rồi hãy nói. Tôi nói cho cậu biết, trong tay tôi lúc này hơi căng, cậu rút tiền dùm tôi, lợi tức cậu chỉ trả tôi một nửa cũng được.
La Xương Hào nghe thấy đối phương gọi điện thoại đòi tiền thì thậm chí muốn chửi ầm lên, nhưng đối phương là người mà hắn căn bản không dám đắc tội. Dù hắn cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn dùng giọng nhiệt tình nói:
- Anh Quan, với tình cảm của hai anh em ta, anh nói như vậy không phải là xem thường em sao? Lúc này tính tiền với anh, tất nhiên phải trả đúng lợi tức, cũng không thể chỉ trả một nửa được.
Anh Quan sau khi nghe những lời hứa hẹn đầy hào khí của La Xương Hào thì chợt cảm động, thế là lại trò chuyện như hai anh em. Hai người giao ước cuối tuần sẽ cùng nhau họp mặt góp vui.
La Xương Hào cúp điện thoại và gương mặt trở nên âm trầm, trong miệng thầm mắng một câu, sau đó ném điện thoại xuống. Lúc này chiếc điện thoại giống như cảm thấy uất ức, thế là liên tục đổ chuông ầm ĩ.
La Xương Hào nhìn những dãy số gọi đến cho mình, hắn cũng không tiếp tục nghe máy, đầu óc đang thầm nghĩ phải làm sao để giải quyết vụ này.
Tất cả đều rút tiền sao? Tức cười, cho dù giết chết La Xương Hào cũng không lấy ra nhiều tiền như vậy, chỉ cần có thể vượt qua nguy nan lần này thì hắn sẽ tìm người thích hợp làm chút công tác, sau đó áp chế sự việc xuống bùn.
- Tút tút tút.
Khi La Xương Hào đang cảm thấy rối loạn thì điện thoại của Mỹ Mỹ vang lên. Hắn nhìn thấy đó là số điện thoại của công ty, thế là nhanh chóng nghe máy, chợt nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của nữa quản lý:
- Giám đốc La, công ty đã hết tiền, ngài nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Không còn tiền, vì sao không còn tiền? Hơn hai chục triệu mà nhanh hết vậy sao? Tôi nói cho cô biết, cô không nên vung tay quá trán, phải biết nên làm thế nào, có hiểu không?
La Xương Hào trước nay luôn rất hài lòng vì thái độ phục vụ của cô quản lý, bây giờ hắn nổi nóng mà quên mất, thế cho nên giọng nói tràn đầy ý trách cứ.
Nữ quản lý kia chờ La Xương Hào nói xong thì khẽ giải thích:
- Giám đốc La, nào có hai chục triệu, chỉ có hai triệu vốn lưu động của công ty mà thôi.
- Cô nói gì? Chỉ có hai triệu sao? Chuyện gì xảy ra? Sao lại có thể như vậy? Nhất định là bên phía ngân hàng chưa gửi tiền đến. Cô chờ chút, tôi sẽ thúc giục, tiền sẽ đến ngay.
La Xương Hào nói rồi trực tiếp cúp điện thoại.
La Xương Hào đã gọi điện thoại từ khá lâu, sau bây giờ tiền còn chưa được chuyển đến? Không phải là những người kia không chịu chuyển tiền đấy chứ? Trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là quyết định ra tay từ giám đốc Lý.
Tiếng chuông điện thoại vang lên ba lượt, giám đốc Lý nghe máy:
- Chào giám đốc La, tôi là anh Lý.
- Anh Lý, tiền của anh sao còn chưa được gửi đến?
La Xương Hào chờ điện thoại nối thông thì dùng giọng không khách khí hỏi anh Lý.
- Hì hì, giám đốc La, thật sự xin lỗi, khi ngài gọi điện thoại cho tôi, tôi còn tưởng rằng số tiền kia nằm trong tài khoản của công ty, không ngờ lại được sử dụng để trả tiền hàng. Ôi, đây cũng là tôi thất trách, vừa rồi tôi đã mắng cho đám người quản lý tài vụ và phó tổng giám đốc công ty một chặp.
Giám đốc Lý nói bằng giọng tự trách mình, giống như đang thật sự rất căm tức.
Nhưng chút trò mèo của giám đốc Lý căn bản không qua mặt được La Xương Hào. Tuy La Xương Hào không phải là người đỉnh cấp thông minh, thế nhưng cũng biết đối phương đang từ chối. Hắn dùng giọng lạnh lùng nói vào trong điện thoại:
- Anh Lý, trình độ của anh đã đạt đến mức cao rồi.
- Giám đốc La, tôi cảm thấy rất có lỗi, nhưng ngài yên tâm, anh Lý tôi dù thế nào cũng phải chuẩn bị tiền cho ngài, ngài cứ yên tâm, ha ha ha.