Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1390: Hay rình, giỏi phỏng đoán

Gió lạnh bùng lên làm cho tỉnh Sơn Nam trở nên giá mướt, trong gió lạnh gào thét, trong hội trường thành phố La Nam vẫn ấm áp như mùa xuân, từng đợt tiếng vỗ tay liên tục vang ra từ bên trong.

- Những đơn vị phát triển kinh tế tiên tiến của thành phố La Nam: Huyện Dương Phong, khu công nghiệp kỹ thuật cao, huyện Dương Cương...

Khi thư ký trưởng Đổng Trí Tân cất cao giọng thì những tiếng nhạc vang lên, vài cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám dùng hai tay bưng huy chương đi ra với dáng vẻ thướt tha mềm mại.

Lúc này các cán bộ lãnh đạo huyện Dương Phong, khu công nghệ cao, huyện Dương Cương từ bên trái hội trường ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên. Bọn họ đi đến bên cạnh Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ, sau đó tiếp nhận huy chương trong tay hai vị lãnh đạo thành phố La Nam.

Sau khi tiếp nhận huy chương thì nhóm người xoay mặt về phía những người bên dưới, bầu không khí trong hội trường chợt lặng yên không một tiếng động, từng tràng vỗ tay vang lên liên tục như sấm dậy. Vì lúc này sự kiện nhận huy chương không khỏi làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Cũng không phải những đơn vị tiên tiến chỉ nhận được huy chương, còn có một khoản tiền thưởng năm triệu. Phương pháp thưởng như vậy căn bản làm cho người ta cảm thấy rất bất ngờ, thật sự là khai sáng lịch sử phát triển của La Nam, thậm chí là chưa từng có trong tỉnh Sơn Nam.

Mỗi năm cứ đến thời điểm khen thưởng đều là vào mùa gió lạnh, thế nhưng lại là thời điểm vui sướng của các đơn vị được nhận thưởng. Dù sao thì bọn họ cũng đã phấn đấu một năm, tạo ra tình cảnh phát triển tốt của thành phố La Nam, đại hội khen ngợi của thị ủy La Nam chính là một đợt tổng kết công tác cho mọi người.

- Lúc này xin mời thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy Vương Tử Quân lên phát biểu đôi lời.

Sau khi phát thưởng xong thì Đổng Trí Tân lớn tiếng tuyên bố.

Vương Tử Quân mặc một bộ tây trang màu tím nhạt khá trưởng thành lão luyện, thế nhưng hắn vẫn quá trẻ tuổi, có vẻ là một vị thường ủy cực kỳ có tinh thần trong tỉnh ủy. Hắn mỉm cười dùng tay gõ gõ vào micro, sau đó trầm giọng nói:

- Thưa các đồng chí, hôm nay tổ chức hội nghị khen thưởng, tôi cảm thấy rất vui. Đầu năm rồi tôi đã đứng đây nói vài lời với các đồng chí, yêu cầu mọi người chung sức hăng hái phát triển. Bây giờ là cuối năm, tôi mở tiệc thỉnh công cho mọi người, đồng thời cũng có giải thưởng lớn...

Vương Tử Quân nói bằng giọng điệu không quá lớn thế nhưng lại rất có độ nặng. Lúc này hội trường im ắng như tờ, tất cả cán bộ đều lẳng lặng nghe lãnh đạo nói vài lời, không ít cán bộ lấy vở ra ghi chép lại.

Lý Nhị Bình ngồi bên dưới phòng họp, nàng nhìn đám cán bộ đang lúi húi ghi chép mà trong đầu sinh ra những ý nghĩ miên man bất định. Nàng đã từng xem qua một quyển sách, trong đó có một phần lý luận làm cho người ta cảm thấy rất nhập tâm, làm cho nàng bội phục sát đất. Đó chính là muốn phát triển mạnh mẽ thì cần nắm giữ ba châm ngôn: Giỏi rình rập, dám tranh đoạt, biết ứng phó, có thể phỏng đoán. Nàng kết hợp lý luận này với thực tế công tác của mình, tự nhận có được lợi ích không nhỏ, cảm nhận được rất nhiều.

Lúc này thành phố La Nam nhìn thì có vẻ ổn định, hài hòa, hăm hở tiến lên, thế nhưng nàng là cán bộ lãnh đạo cấp thành phố, nàng tin tưởng những người có cùng địa vị như nàng đang cảm thấy rất bất an không yên.

Vương Tử Quân là vua của La Nam, điều này căn bản không khoa trương, đây là một câu nói cực kỳ chính xác về hiện trạng của La Nam vào lúc này.

Trong thời gian bốn năm đã đưa một thành phố lạc hậu như La Nam thành trung tâm của tỉnh, thậm chí tốc độ phát triển kinh tế vượt qua cả thành phố Sơn Viên, trở thành một tấm danh thiếp mới của tỉnh Sơn Nam, thế cho nên thanh danh của Vương Tử Quân căn bản đạt đến đỉnh phong.

Trước đó vài ngày nàng nghe nói có một công nhân nói vài câu càn rỡ về Vương Tử Quân, thế là bị một viên chức trong xưởng đi đến cho hai bạt tai. Dù đây chỉ là một câu chuyện cười cho vui, thế nhưng ít nhất cũng đủ chứng tỏ uy tín thâm căn cố đế của Vương Tử Quân ở La Nam.

Đi theo Vương Tử Quân chính là ý nghĩ của đại đa số cán bộ thành phố La Nam, nhưng bây giờ ý nghĩ đó lại không thể thay đổi được tình trạng hiện tại.

Tuy bây giờ Vương Tử Quân vẫn giống như trước kia, thế nhưng tình huống bên trong tỉnh đã đến trạng thái gay cấn. Chủ tịch Thạch đã sứt đầu mẻ trán vì sự kiện liên quan đến Lữ Tiến Binh và Cổ Thập Minh, vài ngày nữa sẽ phải rời đi, bí thư Vương sẽ phải đến làm trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy.

Trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy Sơn Nam vốn là một vị trí rất tốt, thế nhưng chức vụ này giống như dùng để nghiên cứu, nếu như đơn vị không chiếm được sự giúp đỡ của lãnh đạo, như thế thì chỉ còn là một bài trí cho đẹp mà thôi.

Nếu không còn sự giúp đỡ của chủ tịch Thạch, bí thư Vương còn đứng vững bàn chân ở tỉnh Sơn Nam sao?

Lý Nhị Bình sở dĩ cảm thấy trong lòng rối loạn thì vài ngày trước nàng đi dùng cơm và được một vị lãnh đạo tỉnh ủy nói:

- Đồng chí Nhị Bình, chị cần phải chuẩn bị tư tưởng, tỉnh ủy sẽ gia tăng trọng trách cho chị.

Sau khi nghe được tin tức này thì Lý Nhị Bình căn bản là cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, làm cho vài ngày qua nàng căn bản là không thể tập trung. Lúc này nàng càng xem xét lời nói của vị lãnh đạo kia, thế là càng cảm thấy có ý nghĩa sâu xa. Nàng biết rõ vị lãnh đạo kia nói đến tỉnh ủy là đại biểu cho cái gì, nàng biết rõ chỉ cần mình tỏ lời, như vậy tương lai sẽ thay lề đổi lối.

Nhưng Lý Nhị Bình thật sự khá mâu thuẫn, nàng công tác nhiều năm ở La Nam, sức ảnh hưởng đến từ Vương Tử Quân là rất lớn. Đối với nàng thì vị bí thư trẻ tuổi đang phát biểu trên đài là người cực kỳ có bản lĩnh, có địa vị khong nhỏ trong lòng nàng, vị trí căn bản là không thể thay đổi được.

Nếu như Lý Nhị Bình tiếp nhận ý tốt của đối phương, như vậy rõ ràng là phản bội Vương Tử Quân.

Nhưng nếu như Lý Nhị Bình không tiếp nhận, nàng biết rõ điều này có ý nghĩa gì với vợ chồng mình. Tuy tuyến trên sẽ không làm gì được bí thư Vương, thế nhưng đối phó với một nhóm cán bộ cấp sở như bọn họ, căn bản chỉ là quân cờ trong tay, thích đánh thì đánh, thích thí thì thí.

Không phải anh không muốn rời La Nam sao? Được thôi, tôi cho anh lên cơ quan tỉnh công tác, treo cho anh một chức vụ, đơn giản mà thôi.

- Một ngày mai tốt đẹp đang chờ đón chúng ta, bây giờ chúng ta cần nắm chặt quản lý, vượt qua áp lực tiến lên. Chúng ta cần biến La Nam thành một địa phương với con người hài hòa hạnh phúc, tràn đầy vui vẻ và phát triển.

Vương Tử Quân dùng một câu nói để kết thúc bài phát biểu, tiếng vỗ tay vang lên không dứt.

Trong mắt Lý Nhị Bình thì bí thư Vương rất ung dung bình tĩnh, căn bản không giống như có chút biểu hiện khó chịu vì tai vạ sắp đến. Vương Tử Quân đang giả vờ sao? Nhiều ngày qua tin tức về Thạch Kiên Quân đang lan rộng, sao hắn ta lại không có chút phản ứng gì cả? Nàng đã nghe chồng Dương Chí Dương nói, đám quan viên muốn gặp bí thư Hào Nhất Phong phải xếp hàng dài ngoài cửa phòng.

Những người kia vì sao lại đến gặp bí thư Hào Nhất Phong, không phải đang chạy đến thể hiện lòng trung thành sao? Hơn nữa những người kia trước đó phần lớn đều đứng về phía hàng ngũ của chủ tịch Thạch Kiên Quân, bọn họ bây giờ muốn chạy đến biểu hiện lòng trung của mình với bí thư Hào, để đảm bảo vị trí của mình.

Theo Lý Nhị Bình được biết thì gần đây có nhiều cán bộ thành phố La Nam chạy đến Sơn Viên. Tuy nàng không biết những người kia có biện pháp gì, thế nhưng tình thế căn bản là không tốt cho Vương Tử Quân.

Dưới sự dẫn dắt của Vương Tử Quân, đám thường ủy thị ủy tiến vào trong phòng họp. Trên đường đi Vương Tử Quân trò chuyện vui vẻ bình tĩnh, thế nhưng Lý Nhị Bình lại cảm thấy vẻ ung dung của Vương Tử Quân chỉ là tâm cơ quá sâu, không lộ ra bên ngoài mà thôi.

Lúc này Lý Nhị Bình đã đoán đúng, Vương Tử Quân đang cố giả vờ. Lúc này hắn thật sự cảm thấy căng thẳng, vì sự kiện tốt hắn bàn với Thạch Kiên Quân đang được thực hiện.

Sự việc thành hay bại ảnh hưởng đến hướng đi của tỉnh Sơn Nam, bây giờ hắn dù đang mở hội nghị khen thưởng ở thành phố La Nam, thế nhưng tâm tư lại không nằm ở La Nam.

Bên phía thành phố Sơn Viên đã xử lý thế nào rồi? Vương Tử Quân nhìn về phía không trung rồi thầm nghĩ.

...

Nếu so sánh với bầu không khí náo nhiệt ở phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, lúc này chỉ có thể dùng câu: "Giăng lưới bắt chim" để mô tả phòng làm việc của chủ tịch Thạch Kiên Quân. Tuy hắn vẫn là lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng bây giờ căn bản không có mấy người đến tìm hắn báo cáo công tác.

Cho dù có người chạy đến báo cáo công tác cũng mang đến rất nhiều công văn giấy tờ, để cho Thạch Kiên Quân phải ký tên lên trên. Đám cán bộ lãnh đạo đơn vị ban ngành thì không chịu đến, nếu có việc thì sẽ nhờ trợ thủ chạy đến báo cáo công tác.

- Chủ tịch Thạch, anh thật sự khó có được cơ hội nhàn nhã.

Trương Đông Viễn đi vào trong phòng làm việc của Thạch Kiên Quân, sau đó cười ha hả nói với Thạch Kiên Quân.

Thạch Kiên Quân đang chăm sóc hoa, khi thấy Trương Đông Viễn thì nói:

- Đông Viễn, người ta thấy chỗ này của tôi là địa phương nguy khốn, thế cho nên lánh đi tránh nạn, thế nên tôi được nhàn nhã một chút.

Thạch Kiên Quân nói mình nhàn nhã thì căn bản chỉ là tương đối, vì bây giờ tình thế bấp bênh nhưng hắn vẫn là chủ tịch tỉnh Sơn Nam, vẫn còn nhiều công tác cần phải xử lý.

Sau khi rót một ly trà cho Trương Đông Viễn, Thạch Kiên Quân mời Trương Đông Viễn ngồi xuống ghế sa lông rồi nói:

- Thế nào, lần này hội nghị về công tác tài chính có thành công không?

- À, cũng khá tốt. Chủ tịch Thạch, năm nay phương diện tài chính của tỉnh Sơn Nam phát triển rất khá, đặc biệt là số tiền thu nhập từ thuế càng tăng mạnh. Hai ngày trước tuyến trên còn đặc biệt gọi điện thoại đến khẳng định công tác của chúng ta.

Trương Đông Viễn cũng không khách khí với Thạch Kiên Quân, lão tiếp nhận ly trà rồi cười ha hả nói.

Thạch Kiên Quân cũng cười cười. Hắn là chủ tịch tỉnh, hắn có thể làm ra thành tích ở phương diện phát triển kinh tế, đây là thành tích khó lường. Nếu như không phải là Lữ Tiến Binh xảy ra vấn đề, sự kiện hắn tiếp nhận vịt trí của bí thư Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam căn bản là ván đóng thuyền.

Nhưng bây giờ sự kiện ván đóng thuyền lại xảy ra vấn đề, Thạch Kiên Quân căn bản không thể nào tiếp nhận vị trí của bí thư Hào Nhất Phong, thành tích bây giờ căn bản không còn quan trọng nữa.

Có một người phụ tá như Trương Đông Viễn làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy rất vui sướng, đó là một trợ thủ tốt, không những có năng lực mà còn rất đúng mực. Chưa nói đến phương diện làm tốt tất cả công tác và nhiệm vụ, khó có được chính là vung tay vừa phải, chú ý mức độ, không việt vị, không tranh công, điều này làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy mình rất thoải mái.

Sau khi nói chuyện hai câu với Trương Đông Viễn, Thạch Kiên Quân chợt thay đổi chủ đề:

- Đông Viễn, tuyến trên có gọi điện thoại đến, trưng cầu ý kiến của tôi về tỉnh Sơn Nam, tôi đề cử anh. Anh là người có năng lực, có khí phách, nếu anh nắm giữ sự vụ ở tỉnh Sơn Nam, cho dù tôi đi thì cũng an tâm.

Tuy Thạch Kiên Quân nói rất chân thành nhưng dù là Trương Đông Viễn hay là Thạch Kiên Quân cũng biết khả năng của sự kiện này là không lớn. Chưa nói đến phương diện gì khác, Hào Nhất Phong nhất định sẽ chối bỏ Thạch Kiên Quân.

- Cám ơn chủ tịch Thạch.

Tuy biết khả năng không lớn nhưng Trương Đông Viễn vẫn chân thành cảm tạ Thạch Kiên Quân. Dù sao thì Thạch Kiên Quân đề bạt lão, thế nào lão cũng phải có tâm tư như vậy.

Thạch Kiên Quân khoát tay áo nói:

- Độ mạnh yếu của lời nói đề cử của tôi như thế nào thì anh cũng biết rồi, hai người chúng ta không nên tiếp tục nói về phương diện này. Dù kết quả thế nào, lãnh đạo thượng cấp nhất định cũng hiểu rõ năng lực của anh.

- Chủ tịch Thạch!

Trương Đông Viễn còn định nói gì đó, thế nhưng do dự một lúc rồi lại khẽ lên tiếng:

- Hôm nay tổ chức hội nghị có người nói đến sự kiện góp vốn phi pháp tạo thành không ít ảnh hưởng. Tôi cảm thấy đồng chí kia nói rất hay, thế cho nên đề xuất với tất cả đơn vị tham gia hội nghị, nhất định phải tiến hành đả kích thật nghiêm, đảm bảo tài sản của quần chúng được bảo vệ.

Thạch Kiên Quân nhìn vẻ kiên quyết trong mắt Trương Đông Viễn, thế là chỉ cười cười mà không nói gì thêm.

Khi Thạch Kiên Quân đang trò chuyện với Trương Đông Viễn trong phòng, lúc này trong phòng của Hào Nhất Phong, La Nhân Uy đang báo cáo công tác cho bí thư Nhất Phong. Lúc này tần suất đến phòng làm việc của Hào Nhất Phong để báo cáo là rất lớn, mỗi ngày đều đến một lần.

Khi tần suất báo cáo của La Nhân Uy ngày càng nhiều thì những lời đồn càng bùng lên mạnh mẽ. Rất nhiều người nói rằng La Nhân Uy sẽ tiếp nhận vị trí của Đường Cảnh Ung, sẽ là phó bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, còn có một lời đồn nói rằng La Nhân Uy sẽ tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh của Thạch Kiên Quân.

Hai lời đồn kia đều rất có thị trường, dù là kết quả gì thì La Nhân Uy vẫn tăng tiến địa vị và uy vọng. Khi tin đồn này lan tràn, nụ cười trên mặt La Nhân Uy càng thêm sáng lạn, đám lãnh đạo tỉnh ủy thấy mặt cũng kính sợ hơn.

- Nhân Uy, thành phố Sơn Viên cũng cần phải nỗ lực ở phương diện phát triển kinh tế.

Hào Nhất Phong đẩy kính lên sống mũi, sau đó khẽ nói với La Nhân Uy.

Khi đến La Nhân Uy thấy một tờ báo trên bàn làm việc của Hào Nhất Phong, mà tờ báo này cũng có mặt trên bàn của lão. đó chính là bài vết thống kê tình huống phát triển kinh tế của các thành phố trong tỉnh. Tuy thành phố Sơn Viên vẫn xếp hạng cao, thế nhưng tốc độ phát triển kinh tế lại đứng ở vị trí thứ mười.

- Bí thư Nhất Phong, chuyện này tôi phải làm kiểm điểm với ngài, tôi không làm tốt công tác để cho tình huống phát triển kinh tế của Sơn Nam phải lỡ hẹn.

La Nhân Uy dùng giọng chân thành nói lời kiểm điểm với Hào Nhất Phong, đối với La Nhân Uy cũng không phải không tìm được lý do, theo như tình huống của thành phố Sơn Viên vào lúc hiện tại, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ra được mười nguyên nhân khách quan làm cho kinh tế phát triển chậm. Nhưng lúc này lão không muốn giải vây cho mình, với trí tuệ chính trị của lão, lãnh đạo phê bình thì anh chỉ cần đào sâu tư tưởng chịu trách nhiệm, kiểm điểm mạnh mẽ là được. Nếu anh trăm phương ngàn kế giải vây cho mình, như vậy là không có trình độ, không kiếm niềm vui cho lãnh đạo. Thế cho nên La Nhân Uy căn bản không ngu ngốc như vậy.

Thành phố Sơn Viên phát triển kinh tế có hơi kém, vấn đề này đã được Hào Nhất Phong biết rõ ràng. Lão sở dĩ nhắc đến vấn đề này chính là muốn cơ hộ gõ lên đầu La Nhân Uy, mà tất nhiên La Nhân Uy cũng hiểu rất rõ điều này.