Chín giờ mười phút, Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, hắn cất bước đi về phía phòng họp.
- Bí thư Vương.
Nhân viên của văn phòng tỉnh ủy thấy Vương Tử Quân thì đều đứng lên, lúc này phó thư ký trưởng trực ban tiến lên chào hỏi Vương Tử Quân.
Mặc dù chủ động chào hỏi nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm ứng được sự khác biệt. Trước kia Vương Tử Quân đến tỉnh ủy thì các vị phó thư ký trưởng căn bản luôn tỏ ra cực kỳ cung kính, nhưng lúc này lại bày ra bộ dạng giải quyết việc chung.
Vương Tử Quân từ trong lời bắt chuyện để biết được thái độ của vị phó thư ký trưởng với mình, trong lòng cũng hiểu ý nghĩ của vị phó thư ký trưởng này. Vì vậy hắn nở nụ cười nhàn nhạt với viên phó thư ký trưởng, sau đó cất bước đi vào phòng họp.
Trong phòng họp ngồi đầy người, chẳng những có nhóm người Hào Nhất Phong, còn có vài người xa lạ. Khi Vương Tử Quân đi vào phòng, mọi ánh mắt nhìn về phía hắn.
- Bí thư Nhất Phong, xấu hổ quá, tôi đến chậm.
Vương Tử Quân nhìn Hào Nhất Phong, trên mặt xuất hiện nụ cười ung dung bình tĩnh.
Hào Nhất Phong khoát tay áo nói:
- Thời tiết chợt thay đổi, anh cũng không có biện pháp nào khác. Cũng không ai ngờ sẽ có tuyết rơi lớn như vậy, Tử Quân đến là tốt rồi, anh ngồi đi.
Hào Nhất Phong lúc này tỏ ra cực kỳ rộng lượng, mà biểu hiện rộng lượng càng vô cùng tự tin bình tĩnh. Vương Tử Quân hiểu tâm lý của Hào Nhất Phong, hắn cũng khống nói lời nào, chỉ cười nhạt một tiếng rồi ngồi xuống vị trí của mình.
- Các đồng chí, vừa rồi ủy ban kỷ luật đã thông báo, tôi cảm thấy rất đau lòng, nhưng càng là lúc này chúng ta càng phải đồng tâm hiệp lực, duy trì sự ổn định của tỉnh Sơn Nam, nghênh đón khó khăn, tiến thêm một bước duy trì và phát triển công tác.
Hào Nhất Phong đưa mắt nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó lớn tiếng nói.
Sau khi nghe lời của Hào Nhất Phong thì Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Thạch Kiên Quân. Lúc này chủ tịch Thạch Kiên Quân vẫn ngẩng đầu, thế nhưng gương mặt lại có vài phần phát lạnh. Rõ ràng Lữ Tiến Binh trốn đi bị bắt lại là một đả kích lớn với hắn.
Vương Tử Quân nghĩ đến Lữ Tiến Binh thì không khỏi cảm thấy thổn thức. Dù sô thì Lữ Tiến Binh cũng không phải là người thường, được công nhận là phụ tá đắc lực của Thạch Kiên Quân, vì Lữ Tiến Binh là một nhân vật như vậy cho nên Thạch Kiên Quân căn bản khó thể nào mở miệng nói gì được.
- Bí thư Nhất Phong nói đúng, càng vào lúc này thì chúng ta càng cần phải đồng tâm hiệp lực, chỉ cần chúng ta đồng lòng, cùng nhau giải quyết khó khăn, như vậy tôi tin tưởng tỉnh Sơn Nam sẽ đột phá mấu chốt, sẽ giải quyết ổn thỏa vấn đề...
Đường Cảnh Ung khẽ đưa mắt nhìn Thạch Kiên Quân, sau đó trầm giọng nói.
Đường Cảnh Ung lên tiếng, thật sự giống như bắt đầu, những vị thường ủy tỉnh ủy khác cũng tỏ thái độ đoàn kết bên người Hào Nhất Phong, cùng đồng tâm hiệp lực, cùng nhau giải quyết nguy cơ. Đặc biệt là những thường ủy tỉnh ủy thuộc về phái của Hào Nhất Phong, bọn họ càng lên tiếng vội vàng. Mặc dù bọn họ không nói gì đến Thạch Kiên Quân, thế nhưng lại quấn lấy Thạch Kiên Quân và Lữ Tiến Binh.
Nếu như là trước kia thì tuyệt đối sẽ có người lên tiếng cho Thạch Kiên Quân, thế nhưng bây giờ không ai mở miệng cho Thạch Kiên Quân, mà Thạch Kiên Quân cũng chỉ có thể xiết chặt nắm đấm uống nước.
Nếu như nói ra sự kiện của Cổ Thập Minh, Thạch Kiên Quân căn bản có thể kiên trì được. Nhưng Lữ Tiến Binh lại ném ra một tảng đá quá lớn, giờ khắc này hắn thật sự không biết nói gì cho phải.
- Thành phố Sơn Viên chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ cho quyết định của tỉnh ủy, không nên nuông chiều những phần tử rối loạn pháp luật kỷ cương, chúng ta nhất định phải điều tra đến cùng...
Bí thư thị ủy La Nhân Uy của thành phố Sơn Viên lên tiếng, lời nói như dao sắc, trực chỉ vào Thạch Kiên Quân:
- Nhưng có một số việc mà chúng ta nên nghĩ lại. Bí thư Nhất Phong, tôi đã công tác ở tỉnh Sơn Nam lâu năm, bây giờ nói chuyên không sợ đắc tội với người. Lữ Tiến Binh cũng chỉ là vấn đề của mình, thế cho trong chuyện này cũng có vài người có vấn đề của mình, nếu như không phải là Lữ Tiến Binh đằng sau có chỗ dựa, sao có thể không kiêng nể gì như vậy?
- Lúc này là hội nghị thường ủy, tôi bày tỏ thái độ của mình, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ quyết định của lãnh đạo ủy ban kỷ luật và tỉnh ủy, sẽ điều tra vấn đề của Lữ Tiến Binh đến cùng, sẽ cho những người nên gánh chịu trách nhiệm phải nhận lấy trách nhiệm của mình.
Những vị thường ủy tỉnh ủy được La Nhân Uy nhắc đến cũng không nói nhiều lời, gương mặt biến thành màu đen, căn bản không có biểu hiện gì khác.
Vương Tử Quân khẽ xoay cây bút trong tay, ánh mắt nhìn về phía Thạch Kiên Quân đang khá dao động. Lúc này Thạch Kiên Quân đã cầm lấy một điếu thuốc, căn bản là mái tóc cũng có chút rối loạn.
Lúc này đối mặt với những lời châm chọc khiêu khích của La Nhân Uy, Thạch Kiên Quân căn bản cũng không mở miệng, vẫn lẳng lặng hút thuốc. Vương Tử Quân nhìn điếu thuốc trên tay Thạch Kiên Quân, thế là trầm ngâm giây lát rồi mỉm cười nói:
- Tôi thật sự đồng ý quan điểm của bí thư La, bí thư Nhất Phong, chuyện này vốn tôi định nhắc lại sau, thế nhưng bí thư La Nhân Uy đã mở lời, tôi cũng thả con tép bắt con tôm, xem như bàn về quan điểm của mình.
Vương Tử Quân đột nhiên mở miệng làm cho vẻ mặt đám người nơi đây chợt biến đổi, điếu thuốc trong tay La Nhân Uy chợt rơi xuống mặt bàn, gương mặt lộ ra vẻ hèn mọn. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh. com
Vương Tử Quân đây là muốn làm gì? Thuận gió bẻ măng, bỏ đá xuống giếng sao? Thạch Kiên Quân giống như thất hồn lạc, muốn dựa vào Hào Nhất Phong sao?
Hào Nhất Phong không có chút vui mừng, lão biết rõ Vương Tử Quân là hạng người gì, lúc này đối phương căn bản không nên để xảy ra trạng thái đào ngũ. Đối phương căn bản không phải là người thuận gió bẻ măng, vì mâu thuẫn này căn bản không phải là Vương Tử Quân có thể giải quyết được.
- À, bí thư Vương thừa nhận quan điểm của tôi, tôi thật sự cảm thấy rất vui. Tôi nhớ đây hình như là lần đầu tiên anh ấy thừa nhận quan điểm của tôi.
La Nhân Uy chống tay lên bàn hội nghị rồi cười tủm tỉm nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Tôi trước nay luôn giúp đỡ những quan điểm chính xác, nếu bí thư La cảm thấy áy náy, như vậy có thể mời tôi bữa cơm.
Câu nói này vừa ra khỏi miệng thì gươgn mặt La Nhân Uy chợt thâm đen lại, những người khác cũng buồn cười, thầm than miệng lưỡi của Vương Tử Quân quá trơn tuột, dựa theo những lời vừa rồi thì trước kia quan điểm của La Nhân Uy luôn là sai sao?
La Nhân Uy tức giận đến mức toàn thân phát run, vốn lần này lão định đánh rắn dập đầu, thế nhưng không ngờ lời nói của Vương Tử Quân trước sau như một lại sắc bén như vậy.
Khi La Nhân Uy định phản kích lại Vương Tử Quân vài câu, đúng lúc này Vương Tử Quân đã trầm giọng nói:
- Bí thư Nhất Phong, tôi cho rằng ngài phải có chút trách nhiệm ở sự kiện đồng chí Lữ Tiến Binh phạm sai lầm. Anh là lãnh đạo tỉnh ủy, đã quá tín nhiệm đồng chí Lữ Tiến Binh ở phương diện nhân sự, không tiến hành cho ra những ước thúc hữu hiệu, thế cho nên xuất hiện tình huống hôm nay.
- Tín nhiệm đồng chí, ủy quyền đơn giản nói từ phương diện nào đó cũng là tư duy tốt, thể hiện tư duy cầu tiến ở trong thể chế cán bộ, nhưng nếu tín nhiệm mù quáng, không kịp chỉ ra chỗ sai, thậm chí dễ dàng nhân nhượng tha thứ, đó là mặc kệ, là không có trách nhiệm với đồng chí của mình.
Vương Tử Quân nói đến đây thì tiếp tục:
- Tôi còn trẻ, nói chuyện có chút khô cứng thẳng thắn, không vòng quanh như bí thư Nhân Uy, kính mong bí thư Nhất Phong tha thứ cho.
La Nhân Uy đang uống trà, sau khi nghe được lời nói của Vương Tử Quân thì thiếu chút nữa đã phun cả ra. Vương Tử Quân vừa rồi nói lời châm chọc cũng không là vấn đề, bây giờ thì tốt, đối phương nói vài lời đầy căm phẫn, rõ ràng có ý châm chọc bí thư Nhất Phong.
Trời đất chứng giám La Nhân Uy trước nay luôn theo sát tiến độ của bí thư Nhất Phong, nào không biết tốt xấu mà châm chọc bí thư Nhất Phong? Bây giờ Vương Tử Quân nói không phải không có lý, thật sự quá đáng giận.