Bí Thư Trùng Sinh

Chương 137: Làm quan không tác chủ cho dân thì không bằng về nhà bán khoai lang

Triệu Liên Sinh nhìn Vương Tử Quân đang nói những lời tâng bốc mà thiếu chút nữa không bực đến mức chết ngất, hắn tìm đến Vương Tử Quân chính là muốn đẩy khổ sở này đi, bây giờ thì tốt, đối phương không đợi mình mở miệng đã chặn họng rồi.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt âm trầm của Triệu Liên Sinh, hắn khẽ cười nói:

- Chủ tịch Triệu, tôi biết rõ chuyện này có hơi căng, nhiệm vụ quan trọng, trách nhiệm lớn, nhưng càng là hạng mục như vậy thì càng cần đồng chí trưởng thành lão luyện đến chủ trì công tác, anh đã vất vả nhiều, đợi đến khi hoàn thành hạng mục, tôi sẽ nhất định thỉnh công cho anh.

Vương Tử Quân nói như vậy thì Triệu Liên Sinh thật sự không dám nói vì mất hết mặt mũi, tất cả lý do đều không còn, tất cả chỉ còn lại sự buồn bực.

- Bí thư Vương, nếu đã như vậy thì tôi đi trước.

Triệu Liên Sinh âm trầm đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, trong miệng càng thầm mắng tên khốn xảo quyệt kia, nhưng đúng lúc này thì máy nhắn tin của hắn chợt vang lên.

- Họ Triệu kia, đi đến gặp mặt cũng không được, cho ra một câu trả lời thuyết phục, cứ trốn tránh như vậy làm gì?

Dù không ghi danh nhưng Triệu Liên Sinh vẫn biết rõ đây là kẻ nào nhắn tin đến, hắn nghĩ đến tình huống đối phương cứ mãi quấn lấy mình mà thật sự vừa sợ vừa bực.

- Bốp!

Triệu Liên Sinh tát mạnh vào miệng mình, sau đó lẩm bẩm:

- Ai bảo lắm mồm.

Nhưng khi tay của Triệu Liên Sinh vừa đập lên miệng thì đúng lúc Vương Tử Quân cầm ly trà từ trong phòng đi ra, khi thấy Triệu Liên Sinh đang tát chính mình, Vương Tử Quân dùng giọng giật mình và quan tâm nói:

- Chủ tịch Triệu, anh đây là...

Triệu Liên Sinh thấy Vương Tử Quân đi ra, vẻ mặt lúng túng, hắn tranh thủ thời gian mở miệng giải thích:

- Bí thư Vương, đây...À, tôi có hơi đau răng...

- Đau răng cũng là căn bệnh không thể xem thường, chủ tịch Triệu cần phải tranh thủ uống thuốc, nếu không sẽ phát bệnh...

Tiền thiếu gia có thể nói là mang đến nhiều trò tra tấn với Triệu Liên Sinh, cũng không phải chỉ đơn giản là đau răng, sau khi gọi điện thoại nhiều lần mà không có kết quả thì có một hôm xe của bí thư Tiền dừng lại trong ủy ban xã, nhưng bước xuống xe không phải là bí thư Tiền, chính là Tiến thiếu gia.

Dù Triệu Liên Sinh ngàn lần không muốn cũng khó thể nào trốn tránh được, vì vậy đành phải xấu hổ chường mặt ra gặp Tiền thiếu gia.

- Anh Triệu, không ngờ anh cũng rất biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Tiền thiếu gia ngồi xuống bên bàn làm việc của Triệu Liên Sinh rồi dùng giọng trêu tức nói.

Triệu Liên Sinh tuy cảm thấy rất phiền chán nhưng dù sao cũng là một người đanh đá chua ngoa trong thể chế, hắn biết rõ lần này Tiền thiếu gia đến không có ý gì tốt, thế là hắn tranh thủ nở nụ cười dùng giọng khiêm tốn nói:

- Ôi, huynh đệ, cũng đừng chê cười anh Triệu trợn mắt làm việc, bận đến mức tối mặt tắt đèn, cũng sớm mệt chết đi được, nào có thời gian được nhàn nhã?

- Ôi, anh Triệu, bố thường hay phê bình tôi chơi bời lêu lổng, không có việc gì làm cho ra hồn, nhưng ông ấy thật sự không thích thái độ cuộc sống của tôi. Tôi nói với anh những lời thế này, mong anh cũng đừng nói lại với bố tôi, nếu không ông ấy sẽ cho tôi biết tay. Mà anh cũng nên giúp đỡ anh em, cũng cho tôi có cơ hội nở mặt nở mày chứ?

Triệu Liên Sinh nhìn gương mặt cực kỳ chính thức của Tiền thiếu gia, hắn thầm nghĩ, trời ạ, chỉ bằng vào thái độ và cách làm việc của anh thì thật sự không ai yêu mến cho nổi, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Điều này...Thời đại này ai cũng đi về phía trước, tư tưởng con người cũng đã ngày càng đổi mới, bí thư Tiền không thích cậu làm như vậy, thuần túy chỉ là có chút khác biệt về chính kiến và tư tưởng, đúng, chỉ là như vậy mà thôi, không gì hơn.

- Anh Triệu quả nhiên có văn hóa, khó trách ông cụ trong nhà đã nhiều lần ra sức đưa anh lên vị trí bí thư xã. Vì muốn chúc mừng anh Triệu, tôi đã cố ý chuẩn bị một chiếc tivi màu, đã đưa đến nhà anh.

Tiền thiếu gia nói như nước chảy mây trôi, thế nhưng Triệu Liên Sinh lại liên tục xê dịch mông trên ghế.

Thấy Tiền thiếu gia tỏ ra vô lễ ngạo mạn, một cảm giác tức giận chợt bùng lên trong lòng Triệu Liên Sinh, nhưng vừa mới nổi giận thì đã tan biến sạch, vì hắn cảm thấy mình không thể nào đắc tội được Tiền thiếu gia.

Chỉ là một chiếc tivi đưa đến nhà làm cho Triệu Liên Sinh cảm thấy giống như một quả bom hẹn giờ, làm cho tâm thần của hắn khó thể nào tập trung. Đúng lúc hắn chuẩn bị mở miệng từ chối thì Tiền thiếu gia đã đứng lên nói:

- Anh Triệu, huynh đệ tôi đây đến cổ động anh, cũng mong anh không làm tôi thất vọng.

Tiền thiếu gia vừa nói vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Triệu Liên Sinh.

Lúc này Triệu Liên Sinh thật sự không biết làm sao cho phải, hắn thật sự không muốn giao công trình cho Tiền thiếu gia, dù sao thì ánh mắt sắc bén của Vương Tử Quân vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình. Nếu để đối phương điều tra ra vấn đề, như vậy đừng nói là Tiền thiếu gia, ngay cả chính hắn cũng khó thể nào ăn cho hết.

Nhưng hậu quả đắc tội với Tiền thiếu gia cũng đủ làm cho trái tim của Triệu Liên Sinh trở nên băng giá, khi thấy Tiền thiếu gia sắp bước ra khỏi phòng, hắn nhanh chóng chạy theo.

Khi hai người ra khỏi cửa thì đúng lúc thấy Vương Tử Quân đang đứng bên cạnh xe của Tiền Học Bân và nở nụ cười thản nhiên, Tiền thiếu gia không có ấn tượng gì với Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác khó chịu. Khi hắn thấy có một kẻ đang nhìn chằm chằm vào xe mình như ruồi bọ, hắn quát lên:

- Nhìn cái gì vậy? Đứng sang một bên.

Vương Tử Quân cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Tiền thiếu gia, sau đó hắn vẫy vẫy tay với bảo vệ đứng cách đó không xa, lại nói:

- Đây là xe của bí thư Tiền, anh đứng đây canh giữ thật kỹ cho tôi, nếu bí thư Tiền đến đây không có xe quay về, tôi sẽ hỏi tội anh.

Vương Tử Quân nói rồi đi về phòng làm việc của mình.

Tiền thiếu gia thấy Vương Tử Quân bước đi ung dung thong thả, trong lòng thầm buồn bực vì tên khốn này không biết từ đâu nhảy ra, nhưng hắn gần đây đã quen kiêu ngạo ngang ngược, hắn cũng không quan tâm, chỉ cười lạnh một tiếng rồi cầm chìa khóa đi về phía chiếc Santana.

- Đồng chí, anh không thể tiếp cận chiếc xe này.

Bảo vệ cửa ủy ban xã chính là một quân nhân xuất ngũ hơn hai mươi tuổi, tất nhiên hắn sẽ không dám qua loa với lời phân phó của bí thư đảng ủy xã, căn bản không cho Tiền thiếu gia tiếp cận chiếc xe.

- Con bà mày tránh ra cho tao, xe này là của tao.

Tiền thiếu gia nổi giận lớn tiếng quát mắng tên bảo vệ cổng.

- Đồng chí, anh là bí thư Tiền sao? Vừa rồi bí thư Vương cũng đã nói rồi, đây là xe của bí thư Tiền, nếu tôi để mất thì không thể nào gánh được trách nhiệm.

Tên bảo vệ không có ý nhượng bộ.

Tiền thiếu gia không khỏi giận tím mặt, hắn nổi giận muốn vung nắm đấm lên cho đối phương một trận no đòn. Nhưng khi hắn thấy tên bảo vệ cao hơn mét tám, hơn nữa còn có khổ người to lớn khỏe mạnh hơn mình gấp đôi, cuối cùng quay sang lựa chọn Triệu Liên Sinh để giải nguy.

- Chủ tịch Triệu, người của anh không cho tôi lấy xe đi.

Tiền thiếu gia quay đầu sang chỗ khác, sau đó lớn tiếng quát lên với Triệu Liên Sinh.

Triệu Liên Sinh đã sớm thấy tình huống này, thủ đoạn của Vương Tử Quân làm cho hắn cảm thấy rất sảng khoái, những ngày qua hắn bị tên Tiền thiếu gia này làm cho thần kinh hoảng hốt, bây giờ thấy đối phương bị hành hạ thì không khỏi sinh ra khoái cảm.

Triệu Liên Sinh nghe thấy âm thanh xin giúp đỡ của Tiền thiếu gia, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

- Vệ Hoa, chiếc xe này do cậu ấy chạy đến, cho cậu ấy chạy đi thôi.

Triệu Liên Sinh khẽ hạ thấp âm thanh, để cho lời nói của mình có thêm uy thế. Nhưng hắn thật sự không ngờ tên bảo vệ kia cũng là một kẻ cứng rắn, sau khi nghe được bí thư phân phó thì chấp hành rất nghiêm. Viên bảo vệ trầm ngâm một lát, sau đó ấp úng nói:

- Chủ tịch Triệu, anh xem chuyện này có nên xin chỉ thị của bí thư Vương không?

Triệu Liên Sinh dù thế nào cũng thật sự không ngờ mình đụng phải một cây đinh như vậy, hắn vừa muốn nổi giận thì trong lòng khẽ động, hắn nói với Tiền thiếu gia:

- Tiền thiếu gia, vị vừa rồi chính là Vương Tử Quân, anh ấy là bí thư, cậu xem...

- Anh ta là Vương Tử Quân?

Ánh mắt Tiền thiếu gia chợt trừng lên, hắn thật sự không ngờ tên thanh niên vừa rồi chính là Vương Tử Quân mà thường xuyên làm ra những chuyện làm bố mình phải giật mình.

- À, đó là bí thư Vương, Tiền thiếu gia, chuyện kia nhìn qua thì có vẻ do tôi làm chủ, nhưng trên thực tế...

Triệu Liên Sinh còn chưa nói hết thì Tiền thiếu gia đã vung tay lên nói:

- Sao anh không nhắc nhở tôi sớm?

Tiền thiếu gia vừa nói vừa chạy về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn khẽ gõ cửa nói:

- Bí thư Vương, vừa rồi thật sự là có mắt không thấy núi Thái Sơn, mong bí thư Vương bao dung tha thứ.

Tiền thiếu gia vừa nói vừa nhanh chóng báo rõ lai lịch của mình.

Vương Tử Quân đã sớm đoán được đối phương là ai, bây giờ thấy người ta giới thiệu khiêm tốn như vậy, thế là cũng cười ha hả nói:

- Thật sự là người một nhà lại không biết nhau, thì ra là Tiền thiếu gia cùng đi với bí thư Tiền.

- Không phải, tôi chỉ mượn xe của bố đi đến đây, bí thư Vương, cám ơn anh đã cho người ra giữ xa, tôi đây đến để cảm tạ.

- Không cần, không cần, tôi chỉ sợ có ai đụng vào xe của bí thư Tiền, Tiền thiếu gia có lẽ sẽ không quan tâm, nhưng tôi lại không thể không chú ý.

Hai người nói chuyện với nhau vài câu rồi bắt tay cáo biệt, bộ dạng có vẻ rất lưu luyến. Tiền thiếu gia cũng có một điểm tốt, đó là sẽ không động vào những kẻ mà chính bố mình cũng không làm gì được, Vương Tử Quân chính là một trong vài người mà bố của hắn không thể nào động vào trong huyện Hồng Bắc.

Triệu Liên Sinh nhìn bộ dạng giống như bọt nước vỡ tung của Tiền thiếu gia, trong lòng càng thêm ảm đạm, rõ ràng chênh lệch của mình và Vương Tử Quân đang ngày càng kéo rộng ra.

Triệu Liên Sinh nhìn chiếc xe của Tiền thiếu gia chạy nhanh ra khỏi ủy ban, trong đầu không khỏi bùng lên ý nghĩ, hắn cắn răng, một quyết định chợt bùng lên trong lòng.

- Bí thư Vương, phòng tổ chức huyện ủy đã hỏi xem chúng ta có định luận gì về vị trí phó chủ tịch xã chưa? Nếu như đã xác định tình huống thì nhanh chóng đăng báo.

Trương Dân Cường đứng trước bàn làm việc của Vương Tử Quân và khẽ xin chỉ thị.

Đối với vị bí thư trẻ tuổi này, Trương Dân Cường thật sự cảm thấy cảm kích và tôn trọng, không phải vì gì khác, đó chính là có thể nắm vào trong tay quyền bổ nhiệm vị trí phó chủ tịch xã mà không ai biết chẳng ai hay. Khi bí thư Vương này mới đến thì mình kiên quyết ở cùng một phái với Triệu Liên Sinh, phải biết rằng trong huyện đã sớm có định luận về vấn đề này, đó chính là vị trí phó chủ tịch xã phải do huyện ủy phân phối. Không ngờ bí thư Vương đơn giản kéo quyền bổ nhiệm vị trí phó chủ tịch xã cho xã Tây Hà Tử, lại đặt vào trong tay của Trương Dân Cường.

Vương Tử Quân cũng từng suy xét về vị trí phó chủ tịch xã này, nhưng hắn dù sao cũng đến đây với thời gian quá ngắn, còn không có thế lực của mình. Trác Trường Vĩ tuy trung thành nhưng lý lịch quá cạn, lúc này mới làm trưởng ban tài chính được vài ngày, ngồi còn chưa ấm ghế, nếu đề bạt lên làm phó chủ tịch xã thì khó có kẻ phục tùng.

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu, sau đó đột nhiên nói:

- Dân Cường, anh là phó bí thư nắm công tác tổ chức, chuyện này anh cứ đề xuất ý kiến, định ra hai nhân tuyển cho ủy viên Lý.

Trương Dân Cường vốn rất bình tĩnh nhưng lúc này cũng cảm thấy da đầu run lên, hắn không ngờ Vương Tử Quân lại ném một vấn đề mẫn cảm như vậy cho mình, lại đơn giản ủy quyền cho mình như thế. Quyền nhân sự luôn là một phương diện mà các đời bí thư đều phải nắm trong lòng bàn tay, đừng nói là một vị trí quan trọng như phó chủ tịch xã.

- Bí thư Vương, như vậy cũng không quá phù hợp.

Trương Dân Cường trầm ngâm một lát, sau đó uyển chuyển từ chối.

- Nào không phù hợp? Anh là cán bộ công tác tổ chức nhiều năm, anh có cặp mắt sáng suốt, vào thời điểm thích hợp anh cũng cần phân ưu giải hạn cho tôi. Bí thư Trương, cứ làm như thế.

Vương Tử Quân phất phất tay, hắn càng ngày càng thấy mình quen thuộc với vị trí bí thư này. Hắn là lãnh đạo đứng đầu một xã, nếu cứ tập trung tất cả quyền lực trên tay cũng không phải là chuyện tốt, mình phải vừa khống chế tốt toàn cục, lại vừa phải có năng lực điều động thủ hạ tích cực làm việc. Dù sao thì mọi người cũng là cộng sự với nhau, vào thời điểm thích hợp thì cũng phải lơ đãng cho ra vài quả táo, để cho bọn họ nếm mùi ngon ngọt.

- Bí thư Vương, không tốt rồi, người dân thôn Hậu Truân đang vây quanh người của tập đoàn Chính Hồng.

Đỗ Hiểu Mạn đẩy cửa xông vào dùng giọng thở dốc báo cáo với Vương Tử Quân.

Nhưng lúc này dù là Vương Tử Quân hay Trương Dân Cường cũng không quan tâm đến vấn đề thất lễ của Đỗ Hiểu Mạn, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

Hạng mục xây dựng công ty lương thực của tập đoàn Chính Hồng chính là một công trình trọng điểm của cả thành phố, nếu như có bất kỳ chuyện gì xảy ra, như vậy người chịu trách nhiệm đầu tiên chính là Vương Tử Quân, chính hắn thật sự khó thể nào chịu nổi.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, sau đó lại nhìn thoáng qua Trương Dân Cường:

- Bí thư Trương, chúng ta phải đi xem thế nào, Hiểu Mạn, cô thông báo cho đồn công an, để bọn họ nhanh chóng đi duy trì trật tự.

Vương Tử Quân nói rồi vội vàng đi về phía chiếc xe jeep, Trương Dân Cường cũng theo sát phía sau. Hai ngày này chủ tịch Triệu đi họp, tất cả sự việc đều ép lên người bí thư Vương.

Trong hạng mục của tập đoàn Chính Hồng, nhà máy Trá Du của xã Tây Hà Tử rõ ràng là không đủ mức độ, vì muốn chứng thực hạng mục này đúng chỗ mà xã Tây Hà Tử đã vài lần đàm phán với tập đoàn Chính Hồng, quyết định mở rộng một trăm mẫu đất, xây dựng và hiện đại hóa nhà máy Trá Du.

Vì đây là một hạng mục đầu tư lớn, thế cho nên vấn đề thủ tục rất thuận lợi.

Vì đây là một hạng mục đầu tư lớn, thế cho nên vấn đề thủ tục rất thuận lợi.

Trong quá trình đầu tư xây dựng thì tập đoàn Chính Hồng đã bồi thường rất tốt, bây giờ sắp kết thúc, không ngờ lại phát sinh sai lầm.

Nếu tập đoàn Chính Hồng bị làm cho trễ nãi, như vậy đừng nó là trong xã, dù là cấp huyện cũng khó thể nào chịu nổi. Bí thư thị ủy Hoàng Nham Bình đã sớm báo cáo với tỉnh, hứa hẹn đầu năm sau sẽ nhất định xây dựng xong.

Tiểu Tào cũng biết Vương Tử Quân đang rất gấp, xe jeep được khởi động và chạy đi cực nhanh, chỉ một lát sau đã đến thôn Hậu Truân.

Lúc này hiện trường thôn Hậu Truân đang đầy người, khi thấy chiếc xe jeep phóng đến thì đám người kia càng kêu gào hăng say hơn.

- Bí thư Vương đến, mọi người nhường đường một chút.

Khi Tiểu Tào xuống mở cửa xe thì cũng nhanh chóng hét lớn lên với bốn phía.

- Bí thư Vương, anh đến vừa đúng lúc, tôi muốn hỏi anh, anh rốt cuộc là bí thư của nhân dân chúng tôi, hay là bí thư của đám người tư bản kia? Text được lấy tại Truyện FULL

Một âm thanh chất vấn vang đội bùng lên khi Vương Tử Quân đi vào trong đám người.

Câu chất vấn của tên kia nhanh chóng được nhiều người hưởng ứng, sau đó lại nghe thấy có người phụ họa:

- Đại ca nói không sai, chúng ta cũng muốn hỏi xem, làm quan mà không làm chủ cho dân, khong bằng về nhà bán khoai lang. Các người thu đất của chúng tôi, sau này chúng tôi sống thế nào? Ăn không khí sao?

Khi những âm thanh rối loạn kia vang lên, Vương Tử Quân thấy ở trung tâm đám người có năm tên đàn ông to lớn vạm vỡ xếp thành hàng, đây chính là những người lớn tiếng ồn ào. Năm người đàn ông này đều hơn ba mươi tuổi, gương mặt ngăm đen, có chút khí chất dã man.

Trưởng ban địa chính Triệu Đức Vượng thấy Vương Tử Quân đi đến thì giống như con đang bị ức hiếp thấy mẹ ruột, hắn tranh thủ tiến lên đón chào, sau lưng là vài vị đại biểu của tập đoàn Chính Hồng, đầu người nào cũng đầy mồ hôi.

- Mạnh Đại Hổ, anh muốn làm gì?

Trương Dân Cường là người đã công tác lâu năm ở xã Tây Hà Tử, tất nhiên hầu như quen thuộc phần lớn người trong xã, lúc này vừa thấy mặt kẻ gây chuyện thì lớn tiếng hô lên.

- Bí thư Trương, tôi không nói với anh, vì anh không phải là bí thư đảng ủy xã, anh không thể nào lo liệu được. Bí thư Vương, tôi hỏi anh một câu, anh có phải là công bộc cho dân không? Có phải là quan phụ mẫu của dân không? Anh nói xem, anh bán hai mẫu đất nhà mình cho tư bản, cha mẹ có thể mắng anh là đứa con phá hoại không?

Mạnh Đại Hổ vừa nói vừa quay ra sau lưng lên tiếng:

- Mọi người nói cho bí thư Vương nghe, xem đất có phải là đường số mệnh của chúng ta không? Không ăn không uống có thể sống được không?

Đám thôn dân đứng chung quanh nhìn Mạnh Đại Hổ bắt đầu ồn ào, tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt, nhưng đám người bên cạnh Mạnh Đại Hổ lại tranh thủ thời gian phụ họa.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những gì đang diễn ra, cảm giác không yên lòng chợt hạ xuống, xem ra không phải thôn dân Hậu Truân đứng ra ngăn cản, chỉ là năm người này. Vương Tử Quân không quan tâm đến những lời ồn ào của năm người kia, hắn đưa mắt nhìn lên người Trương Dân Cường.

- Bí thư Vương, năm người này là anh em Mạnh gia ở thôn Hậu Truân, được gọi là Ngũ Hổ Mãnh gia, trong thôn Hậu Truân này không ai dám trêu chọc vào.

Trương Dân Cường nhìn Ngũ Hổ Mạnh gia, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.

- Ngũ Hổ Mạnh gia?

Vương Tử Quân chợt nhíu mày, hắn khẽ gật đầu nói với Trương Dân Cường:

- Anh trước tiên đi nói vài lời với bọn họ, tôi hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Trưởng ban địa chính Triệu Đức Vượng hơn bốn mươi tuổi, hắn đã vị vây ở đây khá lâu, vẻ mặt thật sự không quá tốt, bây giờ thấy bí thư ngoắc tay với mình thì tranh thủ thời gian chạy đến nói:

- Bí thư Vương, Ngũ Hổ Mạnh gia này trước đó nói rằng muốn nhận thầu cung cấp đá, bọn họ chào giá gấp đôi thị trường, tập đoàn Chính Hồng suy xét đến vấn đề thành phẩm, vì vậy mà không đồng ý. Bây giờ đang san lấp mặt bằng có hai mẫu đất của bọn họ, vì vậy bọn họ đứng ra uy hiếp tập đoàn, yêu cầu mỗi mẫu bồi thường một triệu, không thì dù có thiên vương đến cũng không thể nào đẩy bọn họ đi được.

"Một mẫu một triệu? Đúng là há rộng miệng sư tử!"

Sau khi biết rõ mục đích của đám người này, Vương Tử Quân hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn về phía Trương Dân Cường đang mở miệng khuyên giải đám người Ngũ Hổ Mạnh gia, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn vẫy tay nói:

- Chúng ta về.

Trương Dân Cường đang nổi giận vì những lời nói gở của Mạnh Đại Hổ, lúc này nghe được lời của Vương Tử Quân, hắn có chút không cam lòng, cũng không muốn rời khỏi đây.

- Bí thư Vương, anh không thể đi, chuyện này nếu không giải quyết cho rõ ràng, anh đừng hòng có thể đi được.

Mạnh Đại Hổ thấy Vương Tử Quân phải đi thì đứng ra ngăn cản.

- Giải quyết chuyện này sao? Mạnh Đại Hổ, anh không phải nói sẽ không cho phép đụng vào đất nhà mình sao? Tốt, tôi không thể để các anh ăn không khí, tôi không trưng thu đất nhà các anh.

Vương Tử Quân vừa nói vừa xoay người đi về phái đám người ủy ban xã và đại biểu của tập đoàn Chính Hồng:

- Chúng ta đi.

Mạnh Đại Hổ vốn đang muốn gân cổ lên chống lại Vương Tử Quân, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì thật sự không biết làm gì hơn. Hắn thấy đám người Vương Tử Quân đi ra mà không thèm quan tâm, đột nhiên hắn cười lớn:

- Tôi còn tưởng thằng nào đến làm bí thư, thì ra là một thằng mềm như trứng dái.

Mạnh Đại Hổ mở miệng mắng chửi thì nhanh chóng đưa đến những tiếng cười lớn, mà hắn cũng không hạ giọng, thế lên âm thanh rơi hết vào trong tai đám cán bộ xã. Tiểu Tào tự nhận mình là tâm phúc của bí thư Vương, lúc này vừa nghe thấy Mạnh Đại Hổ dám sỉ nhục bí thư Vương, tất nhiên sẽ tỏ ra giận dữ.

- Bí thư Vương, tôi đi xử lý tên kia.

Tiểu Tào nói rồi xoay người muốn đi về phía Mạnh Đại Hổ.

- Tiểu Tào, bỏ qua đi, chuyện này quay về rồi nói.

Mặc kệ biểu hiện của Tiểu Tào là thật hay giả, Vương Tử Quân vẫn giữ chặt lấy tay của hắn rồi nói.

Chỉ mất hơn mười phút thì đám người đã về dến ủy ban xã, Vương Tử Quân để cho Triệu Đức Vượng đưa đám người của tập đoàn Chính Hồng đi nghỉ ngơi, mà hắn cùng nhóm Trương Dân Cường đi về phòng làm việc của mình.

Khi mọi người còn chưa kịp ngồi xuống thì đồn trưởng đồn công an Triệu Tứ Dược chạy đến dùng giọng không kịp thở nói:

- Bí thư Vương, tôi vừa mới đưa người đi phá án, khi người của văn phòng ủy ban xã cho ra thông báo thì đã đi khá xa rồi...

Triệu Tứ Dược cúi đầu giống như tiếp nhận phê bình, giống như hắn đã làm ra một lỗi lầm gì đó rất lớn vậy.

Vương Tử Quân khẽ nhìn Triệu Tứ Dược rồi nói:

- À, phá án nặng như Thái Sơn, anh cứ đưa người đi, sự việc đã xong.

Triệu Tứ Dược không ngờ Vương Tử Quân căn bản không mượn cớ mắng mình, điều này làm cho hắn không thể dùng được những lời kịch mà mình đã chuẩn bị sẵn, thế là chỉ có thể xấu hổ gật đầu đi ra bên ngoài.

Trương Dân Cường đợi Triệu Tứ Dược đi xa mới khẽ nói:

- Bí thư Vương, cái này có vẻ trùng hợp.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn vừa định mở miệng thì chuông điện thoại vang lên. Không đợi Vương Tử Quân áp tai lên ống nghe, bên trong đã vang lên tiếng khiển trách của bí thư huyện ủy Tôn Lương Đống:

- Vương Tử Quân, cậu làm thế nào vậy? Chỉ chuyện nhỏ như vậy mà làm không xong, toi nói cho cậu biết, đây là hạng mục lớn nhất mà chúng ta kêu gọi được, cậu cần phải lấy đại cục làm trọng, cần phải xuy xét toàn diện, nếu vấn đề nhỏ như vậy không xong thì còn ai dám đến đầu tư? Nếu tiếp tục xuất hiện nhiễu loạn như vậy, tôi sẽ yêu cầu phòng tổ chức thay người.

Tôn Lương Đống tất nhiên là nói nhảm, nhưng sau khi nghe những lời quát mắng không phân biệt tốt xấu như vậy thì kẻ nào cũng không vui nổi. Vương Tử Quân lẳng lặng nghe những lời răn dạy của bí thư Tôn, cũng không giải thích, cung không nói lơi nào, đợi đến khi Tôn Lương Đống phát tiết xong thì hắn mới dùng giọng tràn đầy khí phách đảm bảo:

- Bí thư Tôn, anh cứ yên tâm, tôi sẽ đảm bảo hạng mục của tập đoàn Chính Hồng khởi công đúng thời hạn.

Khi Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống thì Trương Dân Cường phát hiện nụ cười trên mặt bí thư Vương càng thêm sáng lạn, Trương Dân Cường cộng sự với Vương Tử Quân thời gian không lâu, nhưng hắn cũng biết rõ vài điều về tính cách của bí thư. Nhìn vào biểu hiện của Vương Tử Quân vào lúc này, Trương Dân Cường thầm cảm thấy bí thư đang thật sự nổi giận.

- Bí thư Vương, chuyện này hình như rất cổ quái?

Trương Dân Cường trầm ngâm một chút rồi khẽ lên tiếng nhắc nhở.

- Tất nhiên là kỳ quái, nếu không phải kỳ quái, anh nghĩ xem sự kiện này sao lại đến tai của bí thư Tôn nhanh như vậy được? Không, nghe giọng điệu của bí thư Tôn, có lẽ sự việc đã rơi vào trong tai của bí thư Hoàng, nếu không phải bí thư Hoàng mở miệng dạy bảo, có lẽ với phong cách của bí thư Tôn, sẽ không nổi giận điên cuồng như vậy.

Vương Tử Quân vừa nói vừa đốt cho mình một điếu thuốc.

- Bí thư Vương, Ngũ Hổ Mạnh gia này chính là cố tình gây sự, tôi thấy không bằng sử dụng đồn công an, dứt khoát hành động với bọn họ.

Trương Dân Cường trầm ngâm một lát rồi nói với Vương Tử Quân.

- Dứt khoát hành động?

Vương Tử Quân trầm ngâm trong giây lát, sau đó gật đầu nói:

- Chúng ta nên hành động, nhưng nếu sử dụng công an thì hình như không phù hợp.

...

Trong xã Tây Hà Tử có một quán ăn nhỏ, chủ yếu bán những món đặc sản thôn quê, tuy quán nhỏ nhưng vì nấu nướng ngon nên cũng có rất nhiều người đến ủng hộ.

Lúc này ở một gian phòng trong quán ăn có sáu người ngồi quanh bàn, là một bàn tiệc lớn với đầy đủ các món rượu thịt, chính giữa bàn còn có một tô thịt chim trĩ rất lớn.

- Triệu đại ca, ly này tôi xin mời anh.

Mạnh Đại Hổ dùng tay xoa xoa dầu mở, sau đó lớn tiếng nói với Triệu Tứ Dược.

Triệu Tứ Dược yên tâm thoải mái ngồi ở vị trí chủ vị, thấy Mạnh Đại Hổ mời rượu thì trong lòng có chút xem thường nhưng vẫn khẽ nâng ly nói:

- Đại Hổ, huynh đệ chúng ta uống cạn ly.

Bốn tên khác đang dùng cơm nghe được lời đề nghị của Triệu Tứ Dược thì cũng nhanh chóng nâng ly lên, đối với năm anh em bọn họ thì lời nói của Triệu Tứ Dược hầu như là thánh chỉ.

- Triệu đại ca, hôm nay thật sự quá sảng khoái, tên bí thư kia thì có năng lực gì, chỉ cần Triệu đại ca mở miệng, như vậy cứ chờ mà xem, anh em chúng tôi dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.

Mạnh Đại Hổ vừa nói vừa cầm lấy một đùi chim trĩ lên nhai nuốt.

Triệu Tứ Dược căn bản xem thường đám người lỗ mãng này, nhưng loại người này cũng có chỗ tốt, chỉ cần cảm thấy mình tốt, bọn họ sẽ cực kỳ trượng nghĩa, ngay cả trái tim cũng giao cho anh. Trước mắt chính là thời điểm Triệu Tứ Dược ra tay giúp đỡ Triệu Liên Sinh, hắn mới ra tay lợi dụng anh em Mạnh gia, hắn coi như tra thuốc nhỏ mắt cho Vương Tử Quân, lại đảm bảo không đi quá giới hạn.

Triệu Tứ Dược uống cạn ly của mình rồi thản nhiên nói:

- Đại Hổ, chuyện này cậu nhất định phải nắm chắc, không cần phải ra tay trước, tôi nhắc nhở các cậu vài câu, chỉ cần các cậu không ra tay đánh người, như vậy bọn họ sẽ không có cách nào với các cậu.

- Triệu đại ca, anh cứ yên tâm, chúng tôi rất biết cách kìm chế. Tuy anh em chúng tôi thường hay dùng nắm đấm để giải quyết sự việc, nhưng có những chuyện không thể dùng vũ lực để giải quyết cho được, làm không tốt sẽ phải chịu thiệt, điều này anh em cũng hiểu.

Mạnh Nhị Hổ đang buồn bực dùng cơm, hắn chợt ngẩng đầu lên dùng giọng nghiêm trang nói.

- Nhị Hổ nói đúng, nên làm như vậy. Những ngày này tên họ Vương kia không dám gây náo động, cũng nên cho hắn biết xã Tây Hà Tử này là do ai định đoạt.

Triệu Tứ Dược nói rồi lại nhấp một ngụm rượu rồi đặt lên bàn.

- Đúng vậy, nên cho tiểu tử kia biết kết cụ khi đắc tội với ngài.

Ngũ Hổ Mạnh gia nghe được lời của Triệu Tứ Dược, bây giờ cảm đám lên tiếng phụ họa.

Trong lúc mọi người nâng ly cạn chén thì đám Ngũ Hổ Mạnh gia đều ăn uống no say, sau khi Triệu Tứ Dược kiên trì tính tiền thì anh em Mạnh gia thật sự xem Triệu Tứ Dược là đại ca, nhiệt tình mời đồn trưởng Triệu nếu không có việc gì thì đến chiều về nhà chơi.

Đợi năm anh em Mạnh gia đi xa, Triệu Tứ Dược cũng nhàn nhã đi về một hướng khác. Sau khi đi được cả cây số thì Triệu Tứ Dược chậm rãi đứng lại, lúc này có một chiếc xe cảnh sát chạy đến.

- Tứ Dược, thế nào rồi?

Triệu Liên Sinh thò đầu ra trên ghế lái.

- Đại ca, em làm việc mà anh chưa yên tâm sao? Ngũ Hổ Mạnh gia đã được em xử lý tốt.

Triệu Tứ Dược lên xe rồi dùng giọng nhẹ nhàng thản nhiên nói.

- À, như vậy cũng tốt, cậu nuôi vài tên này cũng có thể dùng để náo loạn, phải làm cho gà bay chó chạy mới có lợi cho chúng ta.

Triệu Liên Sinh dùng giọng oán giận nói, trên mặt lại không có vẻ chán chường như trước.

Triệu Tứ Dược gật đầu nói:

- Đại ca, nếu đã xảy ra chuyện này, dù Vương Tử Quân có tình nguyện hay không, tôi cảm thấy đối phương sẽ vận dụng lực lượng của đồn công an, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Triệu Tứ Dược giống như hiểu rất rõ về anh em Mạnh gia, đừng nghĩ bọn họ vỗ ngực ầm ầm, chỉ cần bắt về đồn là sẽ biến thành một đám nhu nhược, chịu không được vài ba lời dọa nạt và vài cái tát. Nếu để người ta bắt đi hỏi cung, sợ rằng trộm gà không được còn mất nắm gạo, vậy cũng phiền toái.

- Vận dụng người của cậu bắt người thì tốt, nếu hắn dám làm thế thì tôi càng vui sướng hơn.

Triệu Liên Sinh nói rồi móc ra một cái danh thiếp đưa cho Triệu Tứ Dược:

- Cậu xem đây là cái gì?

- Phóng viên Trần Vân Phàm của báo đô thị mới.

Triệu Tứ Dược khẽ ghi nhớ vài chữ này, đồng thời cũng nhớ những con số điện thoại bên dưới, sau đó hắn chợt hiểu ý của Triệu Liên Sinh, trong lòng không khỏi cảm thán:

- Đại ca, nếu dùng tốt thì chúng ta có thể cho tên họ Vương kia biết tay, tôi dù không cần chức đồn trưởng cũng phải lột một lớp da của hắn ra.

- Thế thì không nên, chúng ta không nên hy sinh vô vị. Tứ Dược, cậu cứ theo sát tình hình, tôi còn phải đi học tập vài ngày.

Triệu Liên Sinh nói rồi khẽ vỗ vai Triệu Tứ Dược, bộ dạng anh em thật mật.

Triệu Tứ Dược không phải kẻ ngu, trong lòng tất nhiên sẽ biết rõ tâm tư của Triệu Liên Sinh. Sự việc đã đến nước này, cũng không còn cơ hội đứng vào hàng ngũ, chỉ có thể đi bước một mà thôi.

- Tin tưởng lúc tôi quay lại thì xã Tây Hà Tử sẽ thay đổi lớn.

Triệu Liên Sinh lái xe không khỏi tươi cười nói.

Sự kiện xảy ra ở xã Hậu Truân nhanh chóng rơi vào tai đám cán bộ xã, những người mẫn cảm thì thấy sắp có bão tố bùng lên, thế là bầu không khí ủy ban xã càng thêm nặng nề.