Vương Tử Quân là một cán bộ còn trẻ đã được lãnh đạo coi trọng như vậy, xem ra cần phải nối liền cảm tình ngay mới được.
- Chủ nhiệm Vũ, đã ba giờ hai mươi lăm rồi.
Một vị nhân viên công tác đi đến bên cạnh Vũ Tiểu Dương rồi khẽ nói.
Khi Vũ Tiểu Dương đi ra khỏi phòng của lãnh đạo thì nhắc nhở một nhân viên công tác ở bên cạnh, yêu cầu đối phương nhắc nhở mình khi đến thời gian ba giờ hai mươi lăm phút. Bây giờ nghe được lời báo cáo của đối phương, hắn nhìn đồng hồ của mình, trong lòng có chút do dự.
Vũ Tiểu Dương thầm nghĩ mình có nên tiến vào nhắc nhở hay không, đúng lúc này thấy cửa phòng đóng chặt được mở ra, thủ trưởng và Vương Tử Quân cùng đi ra ngoài.
- Bí thư Tử Quân, công tác cơ sở rất quan trọng, nhưng bây giờ cậu còn là thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, cũng không cần đặt ánh mắt ở trên thành phố La Nam. Cậu cần phải chiết xạ ánh mắt ra toàn tỉnh, suy nghĩ xem nên tiến hành đẩy mạnh xúc tiến và phát triển tỉnh Sơn Nam.
Thủ trưởng tiến lên một bước rồi khẽ mở miệng dặn dò Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đứng rất thẳng, sau khi lãnh đạo dặn dò thì hắn trầm giọng nói:
- Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực ý nghĩ của ngài, sẽ cố gắng hết khả năng vì sự phát triển của tỉnh Sơn Nam, sẽ cho ra những cố gắng lớn nhất.
- Tốt, tôi sẽ chờ tin tức tốt từ cậu, đồng thời có chuyện gì cậu có thể liên lạc với Tiểu Dương.
Thủ trưởng nói rồi vẫy vẫy tay với Tiểu Dương:
- Tiểu Dương, cậu giúp tôi tiễn chân Tử Quân.
Vũ Tiểu Dương vội vàng tiến lên, Vương Tử Quân lại nói lời cáo từ với lãnh đạo, sau đó cùng Vũ Tiểu Dương đi ra khỏi Tứ Hợp Viện.
- Bí thư Tử Quân, sau này nên liên lạc nhiều hơn.
Vũ Tiểu Dương nói rồi dùng sức xiết chặt bàn tay của Vương Tử Quân, bộ dạng giống như không cần phải nói thêm điều gì khác.
Vương Tử Quân cũng dùng sức bắt chặt tay Vũ Tiểu Dương, cũng tiến hành đáp lời đối phương:
- Anh Vũ, chào mừng khi nào rảnh anh và chị dâu đến thành phố La Nam, chúng tôi tuy chỉ là địa phương nhỏ nhưng khu du lịch Cô Yên Sơn cũng rất thuận tiện đê du ngoạn.
Vũ Tiểu Dương căn bản rất thỏa mãn với cách xưng hô anh Vũ của Vương Tử Quân, lại càng cảm thấy vui mừng vì lời mời của đối phương với mình. Thật ra hắn là người thân trong quan trường, lại ở bên cạnh lãnh đạo, thế cho nên nhận được khá nhiều lời mời. Thế nhưng trước kia hắn căn bản xem những lời như vậy là những câu rao hàng của đám tiểu thương ngoài chợ, chỉ mỉm cười cho qua, chưa từng nghĩ rằng đó là thật. Nhưng hôm nay hắn lại có ý nghĩ khác, tất cả là vì người cho ra lời mời có sự khác biệt lớn.
- Có thời gian thì tôi nhất định sẽ đến.
Sau khi bắt tay Vương Tử Quân thì Vũ Tiểu Dương cũng nhanh chóng đi ra.
Vương Tử Quân ngồi trên chiếc xe dành cho lãnh đạo thượng cấp mà người người sùng kính, hắn nói với lái xe:
- Anh đưa tôi ra đầu đường là được, tôi sẽ cho người đến đón.
Lái xe có thể được Vũ Tiểu Dương lựa chọn tất nhiên không phải là kẻ ngu, hơn nữa hắn đã biết vừa rồi Vương Tử Quân đến nơi nào. Hắn cũng thấy rõ tình huống Vũ Tiểu Dương tỏ ra cực kỳ thân mật với Vương Tử Quân, thế nên cảm thấy đối phương căn bản không đơn giản.
Người có thể làm cho chủ nhiệm Vũ nóng sốt muốn kết giao, căn bản là không ai dám chậm trễ. Nếu sau khi quay về vì chuyện này mà hắn bị chủ nhiệm Vũ mắng, chỉ sợ được không bù mất.
Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, lái xe chợt cười nói:
- Bí thư Vương, ngài không cần khách khí với tôi, nhiệm vụ của tôi hôm nay là đưa ngài về đến nơi. Chủ nhiệm Vũ nếu biết tôi không làm tốt nhiệm vụ, chỉ sợ tôi sẽ bị phê bình.
Khi thấy lái xe cố ý muốn đưa đến nơi, Vương Tử Quân cũng chỉ có thể ngồi yên mà thôi.
Lật Tòng Ba đi trên con đường nhỏ trong trường đảng, hắn suy tư về những việc trong tỉnh của mình. Khi đang suy nghĩ miên man, đột nhiên một chiếc Audi dừng lại trước đó không xa. Hắn vốn cũng không quan tâm đến chiếc xe phía bên kia, dù sao đến cấp bậc của hắn thì có người ngồi Santana mới thật sự là quái dị.
Khi hắn chuẩn bị nghiêng đầu đi, chợt thấy Vương Tử Quân từ trong xe Audi chui ra. Vương Tử Quân là người mà hắn luôn có ý muốn kết giao, dù sao thì người thanh niên kia cũng có thủ đoạn cao vời, tương lai vô hạn.
Lật Tòng Ba có chút trầm ngâm, sau đó cất bước đi đến nghênh đón Vương Tử Quân. Khi hắn đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, chiếc xe Audi cũng chậm rãi đi qua một khúc quanh chạy ra ngoài.
Vì xe chạy chậm nên Lật Tòng Ba thấy rõ biển số, ánh mắt của hắn rất tốt, tuy cách xa hơn chục mét nhưng biển số xe vẫn hiện rõ trong mắt hắn.
Sao lại là biển số kia?
Lật Tòng Ba sở dĩ nhớ rõ như in biển số xe kia cũng là vì trước đó bí thư Triệu đến thăm hắn cũng hẹn dùng cơm, nhưng nhân vật chính của bữa cơm hôm đó không phải là hắn mà là Vũ Tiểu Dương.
Bữa cơm hôm đó Vũ Tiểu Dương rất nhiệt tình với bí thư Triệu, thế nhưng lại không quan tâm đến Lật Tòng Ba. Tất nhiên Lật Tòng Ba bị người ta ghẻ lạnh cũng không cảm thấy không thoải mái, dù sao thì cấp bậc của hắn vẫn còn chưa đủ để Vũ Tiểu Dương phải chú ý, hắn cảm thấy đó giống như là chuyện đương nhiên.
Lật Tòng Ba nhớ rõ biển số chiếc xe kia, cũng là vì khi đưa tiễn Vũ Tiểu Dương, đối phương đã ngồi lên chiếc xe này. Bây giờ Vương Tử Quân ngồi trên chiếc xe kia quay về, điều này nói rõ điều gì?
Lật Tòng Ba thầm suy đoán, hắn đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói:
- Hay cho bí thư Vương, hôm nay không ở nhà với vợ con mà chạy đến đây, có phải sợ tôi cô đơn nên đến mời buổi tối uống rượu không?
Ai mời ai uống rượu thì Vương Tử Quân và Lật Tòng Ba căn bản không quan tâm, thế nhưng Lật Tòng Ba sở dĩ nói như vậy cũng là vì tỏ vẻ thân cận với Vương Tử Quân.
Khi thấy Lật Tòng Ba thì Vương Tử Quân cũng cười nói:
- Chủ tịch Lật, trưa nay vừa uống vài ly, thế nên cũng không uống nữa. Nhưng nếu anh đang rảnh, tôi mời anh uống trà.
Uống trà hay uống rượu cũng không là gì quan trọng với Lật Tòng Ba, quan trọng là lúc này hắn muốn làm thân cận mối quan hệ với Vương Tử Quân. Sau khi nghe lời đề nghị của Vương Tử Quân, hắn nào từ chối? Thế là hắn cười ha hả nói:
- Vậy thì chúng ta đi uống trà, tôi nói cho cậu biết, thật ra đến quán trà cũng không phải được uống thứ ngon. Chỗ chúng tôi có một loại hồng trà, tuy danh tiếng không lớn nhưng hương vị tốt hơn nhiều so với những loại khác. Hai ngày qua tôi đã cho người đưa đến một chút.
Những tình huống tặng trà cho nhau thế này là rất bình thường trong quan trường, tất nhiên Vương Tử Quân cũng không từ chối ý tốt của người khác, hắn cười nói:
- Anh Lật, cám ơn anh.
- Này, giữa anh em chúng ta còn khách khí với nhau làm gì?
Lật Tòng Ba vung tay lên, giọng nói cực kỳ thân mật.
Hai người ngồi lên xe của Lật Tòng Ba, chỉ mười phút sau đã đi đến một quán trà. Sau khi nhân viên phục vụ dâng trà lên, hai người uống vài hớp, sau đó Lật Tòng Ba chợt nói:
- Tử Quân, có một việc cậu đã nghe nói chưa?