- Anh ta đến đây làm gì? Khoe khoang mình là thường ủy tỉnh ủy sao? Anh cũng đúng là, sao không từ chối bây giờ đang bận gặp bạn?
Tào Chân Nhi nhìn Nguyễn Chấn Nhạc rồi dùng giọng mất kiên nhẫn nói.
Nguyễn Chấn Nhạc không nói ra chút toan tính trong lòng mình cho Tào Chân Nhi, hắn khẽ cười với nàng rồi nói:
- Nếu người ta đã muốn gặp mặt, như vậy gặp mặt nhau thì có gì chứ?
Năm phút sau xe của Vương Tử Quân đã đến bên cạnh xe Nguyễn Chấn Nhạc, hắn nhìn Nguyễn Chấn Nhạc đứng bên cạnh xe, trên mặt là nụ cười vui vẻ, thế là nhanh chóng xuống xe.
- Anh Chấn Nhạc, chị Chân Nhi, hai vị thật sự là vợ chồng hạnh phúc, thật sự làm cho người ta hâm mộ.
Vương Tử Quân bắt tay với Nguyễn Chấn Nhạc rồi cười nói với hai người.
Tuy Nguyễn Chấn Nhạc đã có quyết định của riêng mình, thế nhưng khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì hắn không khỏi cảm thấy có chút run rẩy. Hắn cố gắng áp chế cảm giác không thoải mái, sau đó miễn cưỡng cười nói:
- Chào bí thư Vương.
- Bí thư Vương, anh nói như vậy rõ ràng là khen chính mình, bây giờ có ai không biết anh và Tiểu Bắc là một cặp đôi làm cho người ta hâm mộ chứ?
Tào Chân Nhi vốn muốn đánh trả, thế nhưng lời nói cuối cùng lại có chút ghen tuông.
Tào Chân Nhi và Mạc Tiểu Bắc trước nay đều là cấp bậc công chúa làm cho người ở thủ đô cảm thấy chói mắt, khi nàng gả cho Nguyễn Chấn Nhạc còn Mạc Tiểu Bắc chỉ gả cho một tên nhà quê ở tỉnh Chiết Giang, trên cơ bản nàng đã xem như áp chế được Mạc Tiểu Bắc.
Nhưng Tào Chân Nhi còn chưa hưởng thụ được tình huống tôn vinh bao lâu thì gặp phải chuyện này, bây giờ chồng nàng bại ở tỉnh Sơn Nam, Vương Tử Quân người ta lại hát vang tiến mạnh tiến lên hàng ngũ cán bộ phó bộ.
Khi trở về không biết sẽ có bao nhiêu người nói ra nói vào, Tào Chân Nhi nghĩ đến đám người miệng lưỡi sắc bén và nhanh nhạy kia, nàng không khỏi sinh ra cảm giác mất thoải mái.
Vương Tử Quân hồn nhiên như không nghe rõ ý nghĩa câu nói của Tào Chân Nhi, hắn cười ha hả nói:
- Chị dâu, chúng ta cũng đừng thổi phồng nhau làm gì, người ngoài không biết còn tưởng chúng ta đang tham gia bầu chọn gia đình văn hóa.
Vương Tử Quân nói rồi quay sang Nguyễn Chấn Nhạc:
- Anh Chấn Nhạc, các anh chị có lẽ còn chưa dùng cơm, đi thôi, chúng ta đi ăn vài món đặc sản Sơn Viên.
Trên đường đi Nguyễn Chấn Nhạc còn suy đoán Vương Tử Quân sẽ đưa mình đi dùng cơm ở khách sạn nào, hắn thậ chí còn nghĩ đến địa phương tụ tập các nhân vật có máu mặt là khách sạn Sơn Viên, nếu Vương Tử Quân mời mình đến đó dùng cơm, như vậy mới có tư cách là người chiến thắng.
Nguyễn Chấn Nhạc đã chuẩn bị tất cả, đã sớm xem đây là một khảo nghiệm về tố chất chính chị của chính mình. Nhưng hắn thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại đưa mình đến một quán ăn tầm thường mà thôi.
- Anh Chấn Nhạc, không phải tôi không chịu bỏ tiền, nhưng chỗ này có nhiều món ăn mang đậm chất bản địa của Sơn Viên.
Vương Tử Quân vừa đi vào trong quán vừa khẽ nói:
- Khi tôi công tác ở thành phố Sơn Viên đã đi khảo sát và cho ra kết luận như vậy.
Sau khi nghe thấy lời nói giống hệt như thật của Vương Tử Quân thì Nguyễn Chấn Nhạc không khỏi mỉm cười. Hắn nhìn quán ăn với những người bình thường đi qua đi lại, biết rõ chỗ này căn bản khó thể nào gặp được các nhân vật lãnh đạo tỉnh Sơn Nam. Vương Tử Quân mời hai vợ chồng hắn đến chỗ này dùng cơm, ngoài phương diện cho vợ chồng hắn nếm thử món ăn đặc sản của Sơn Viên, còn có một nguyên nhân là tránh mặt đám nhân vật lãnh đạo tỉnh kia sao? Hắn nghĩ như vậy mà cảm thấy có chút cảm kích vì sự sắp xếp của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gọi vài món ăn bản địa Sơn Viên, sau đó Lý Đức Trụ đưa đến một chai rượu Ngũ Lương.
- Anh Chấn Nhạc, hai người chúng ta đã lâu không uống, hôm nay một bình rượu tôi và anh mỗi người một nữa, anh thấy thế nào?
Vương Tử Quân vừa mở nắp chai rượu vừa khẽ mở miệng trưng cầu ý kiến của Nguyễn Chấn Nhạc.
Tửu lượng của Nguyễn Chấn Nhạc là khá tốt, hắn nhìn chai rượu trong tay của Vương Tử Quân, sau đó cười mà nói:
- Tốt, bạn bè không chú trọng tửu lượng, chỉ uống đến khi cảm thấy thỏa mãn là được.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn bộ dạng rót rượu như mây trôi nước chảy của Vương Tử Quân, hắn không khỏi suy nghĩ thêm nhiều, hàng loạt lý do xuất hiện trong lòng hắn, nhưng hắn lại căn bản không thể nào nắm bắt được cho chính xác.
- Chị dâu có uống rượu không hay uống nước giải khát?
Vương Tử Quân nhìn Tào Chân Nhi rồi khẽ hỏi.
Sau khi Tào Chân Nhi xác định mình sẽ uống rượu, Vương Tử Quân rót giúp nàng nửa ly, sau đó hắn nâng ly lên nói:
- Anh Chấn Nhạc, chị dâu, đã lâu không có cơ hội mời hai vị dùng cơm, chúng ta cùng cạn một ly.
- Cốc.
Ba chiếc ly nặng nề cụng vào nhau, lúc này ý nghĩ trong đầu Nguyễn Chấn Nhạc càng thêm quay cuồng. Hắn nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trong lòng càng thầm nghĩ rốt cuộc anh đến với mục đích gì.
- Anh Chấn Nhạc, chị dâu, súp đậu hũ là món tạo nên thương hiệu của quán cơm này, bên trong còn bỏ hơm mười loại nấm, mời ngài nếm thử. Nếu ngài muốn khỏe mạnh thì uống nhiều súp một chút, muốn trường thọ thì ăn nhiều đậu hũ vào.
Vương Tử Quân mặc kệ tình huống tâm tư của Nguyễn Chấn Nhạc đang rất phức tạp, khi quán cơm bưng thức ăn lên thì nhiệt tình khuyên hai người Nguyễn Chấn Nhạc ăn súp. Dựa vào gia thế hiển hách của hai người Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Chân Nhi thì có món gì mà chưa dùng qua? Thế nhưng hai người bọn họ ăn món súp hôm nay và cảm thấy rất thoải mái.
Mãi đến khi bữa cơm sắp kết thúc thì Nguyễn Chấn Nhạc còn chưa suy đoán được tâm tư của Vương Tử Quân. Mà Vương Tử Quân cũng không nói những gì có liên quan đến phương diện chính đàn tỉnh Sơn Nam, cũng không nói một lời an ủi Nguyễn Chấn Nhạc.
Khi kết thúc bữa cơm, Vương Tử Quân nâng ly rượu lên nói:
- Anh Chấn Nhạc, chị dâu, chúc hai vị thuận buồm xuôi gió.
Sau khi cơm nước no nên thì Vương Tử Quân và hai vợ chồng Nguyễn Chấn Nhạc rời khỏi quán ăn. Khi đến cửa quán ăn thì Nguyễn Chấn Nhạc vẫn tiếp tục suy đoán mục đích của Vương Tử Quân ở sự kiện lần này. Nhưng đã làm hắn thất vọng, Vương Tử Quân vẫn chỉ nói ra vài lời thăm hỏi các cụ ở nhà, căn bản không nói thêm điều gì.
Nguyễn Chấn Nhạc lên xe thì tiếp tục suy xét về những lời của Vương Tử Quân, Tào Chân Nhi cũng trầm mặc không nói, rõ ràng là người phụ nữ không chịu thua cả trời này cũng đang suy xét về những gì mà Vương Tử Quân vừa thực hiện.
Xe chạy rất vững, tuy Nguyễn Chấn Nhạc rời khỏi tỉnh Sơn Nam nhưng tài xế vẫn xem như là một người tốt, được hắn sắp xếp phù hợp, căn bản là Nguyễn Chấn Nhạc nói gì nghe nấy.
- Anh không bằng hắn.
Hơn mười phút sau thì Nguyễn Chấn Nhạc chợt thở dài một câu rồi lẩm bẩm.
Tào Chân Nhi đang mãi suy nghĩ về lời nói và việc làm của Vương Tử Quân, nhưng mãi mà không tìm ra được kết quả, bây giờ nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc nói như vậy thì không khỏi hỏi:
- Anh nói vậy có ý gì?
- Anh vốn cho rằng mình đã là người phá kén thành bướm, nhưng sau bữa cơm này thì anh chợt phát hiện mình còn không bằng người ta ở phương diện này.
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì phủi tay nói:
- Anh ta mời chúng ta dùng cơm, mặc dù không nói gì cả, thế nhưng tất cả lời nói không có gì không biểu đạt cực kỳ đúng chỗ.
- Anh và anh ta sở dĩ có ân oán là vì cạnh tranh với nhau, bây giờ chúng ta rời đi, anh ấy mời chúng ta dùng cơm, thực tế thì bày tỏ một loại thiện ý.
- Nếu như chúng ta không tiếp thụ thì sao?
Tào Chân Nhi dùng giọng cực đoan nói.
- Chúng ta tiếp nhận cũng được, không tiếp nhận cũng được, ý của anh ấy đã được biểu hiện đúng chỗ. Hơn nữa nếu chúng ta không tiếp nhận, như vậy cũng chỉ để cho anh ấy càng nhìn rõ anh mà thôi.
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì nói tiếp:
- Thật sự anh không bằng anh ta.
- Lần này anh thất bại cũng chỉ là tạm thời, sau này biết đâu anh sẽ phát triển xa hơn hắn? Cần gì phải tỏ ra chán chường như vậy chứ?
Tào Chân Nhi nhìn vẻ mặt của Nguyễn Chấn Nhạc, nàng dùng giọng không phục nói. Sau khi nghe lời của Tào Chân Nhi thì Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gật đầu, tâm trí hùng dũng bị đè nén bây giờ lại bùng cháy trong lòng.
Chỉ mong sau này không nên tiếp tục cùng người kia húc vào mặt nhau nữa.
Vương Tử Quân về thành phố La Nam chưa bao lâu thì nhận được thông báo đến trường đảng học tập. Lần này chỉ đi học hai tháng, thời gian học tập tính ra cũng không dài không ngắn.
Vì có ngày báo danh rõ ràng thế nên Vương Tử Quân căn bản không dám trì hoãn. Sau khi hắn sắp xếp các sự việc ở thành phố La Nam thì đưa theo Khương Long Cương bay về thủ đô.
Trước khi Vương Tử Quân lên đường thì Mạc Tiểu Bắc đã mang theo Tiểu Bảo Nhi lên máy bay đi trước. Vương Tử Quân vốn hy vọng cả nhà cùng đi với nhau, thế nhưng Mạc Tiểu Bắc cho rằng như vậy sẽ phát sinh ảnh hưởng không tốt, nàng lấy lý do đi thăm hỏi lão gia tử để đi trước một bước.
- Bí thư Vương, phía trước hình như là Hỗ chủ nhiệm và Đồng chủ nhiệm.
Hai giờ sau, máy bay không có tình huống gì phát sinh, Vương Tử Quân ngồi trên máy bay có chút chờ mong sẽ xuất hiện mỹ nhân trước kia, thế nhưng nàng căn bản không trùng hợp xuất hiện trên chuyến bay này.
Đi xuống máy bay, Khương Long Cương đưa mắt nhìn về phía cổng khách quý, sau đó chỉ tay nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn theo ngón tay của Khương Long Cương và thấy vài người đứng nơi đó. Chủ nhiệm khu thường trú thủ đô Hỗ Khánh Điền vẫn có bộ dạng như cũ, Đồng Thiên Diệp ở bên cạnh vẫn thật sự là người cực kỳ quyến rũ xinh đẹp.
Trước kia Vương Tử Quân cũng có không ít lần về thủ đô, thế nhưng đám người Hỗ Khánh Điền cũng không đến tận đây chào đón. Xem ra Hỗ Khánh Điền công tác rất tốt, đã làm tốt công tác với phía sân bay.
Khi Vương Tử Quân thấy nhóm người Hỗ Khánh Điền,, đám người Hỗ Khánh Điền đứng bên kia cũng đã thấy Vương Tử Quân và Khương Long Cương đang đi ra. Vì vậy bọn họ nhanh chóng tiến lên nghênh đón.
Nhưng người đi đầu cũng không phải là Hỗ Khánh Điền, mà là một người đàn ông trung niên. Người này nhanh chóng tiến đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng cung kính nói:
- Bí thư Vương, anh đi đường khổ cực rồi.
Vương Tử Quân thật sự không biết người này, khi hắn đang do dự thì Hỗ Khánh Điền đang đi theo sau lưng để hỗ trợ chợt dùng giọng cẩn thận nói:
- Bí thư Vương, đây là chủ nhiệm Triệu Văn Hợp của khu thường trú tỉnh Sơn Nam ở thủ đô, chủ nhiệm Triệu nghe nói hôm nay ngài về thủ đô, thế là cố ý tới đón ngài.
- Bí thư Vương chẳng những là bí thư thị ủy La Nam, càng là lãnh đạo tỉnh Sơn Nam chúng ta, các khu thường trú chúng ta ở thủ đô đều phải có nhiệm vụ phục vụ cho lãnh đạo.
Tuy gương mặt có hơi dài nhưng Triệu Văn Hợp nở nụ cười vui vẻ cũng không quá khó nhìn.
Vương Tử Quân bắt tay Triệu Văn Hợp rồi nói:
- Chủ nhiệm Triệu quá khách khí rồi.
Đại sảnh sân bay không phải chỗ trò chuyện, vài người nói chuyện vài cdaau, sau đó nhanh chóng cùng Vương Tử Quân đi ra đại sảnh như sao sáng quanh trăng. Bốn chiếc Mercedes Benz chạy đến, sau khi đưa Vương Tử Quân ngồi lên chiếc xe đầu tiên, đoàn xe chậm rãi rời khỏi sân bay.
- Bí thư Vương, anh xem chúng ta có nên đến khách sạn Sơn Vinh hay không?
Triệu Văn Hợp ngồi kế bên tài xế, người tự mình lái xe cho Vương Tử Quân chính là Hỗ Khánh Điền.
Vương Tử Quân từng đi đến khách sạn Sơn Vinh, đây là khu thường trú tỉnh Sơn Nam, bản thân là khách sạn bốn sao, những phòng trên tầng thượng được sắp xếp không kém gì phòng tổng thống của khách sạn năm sao.
- Thôi để dịp khác, hôm nay đến khu thường trú La Nam, vì khoảng thời gian qua tôi ở trong thành phố La Nam, đã quen món ăn ở thành phố La Nam.
Vương Tử Quân từ chối mà không để lại chút dấu vết, gương mặt Triệu Văn Hợp cũng không chút biến đổi.
Thật ra khi cho ra lời mời với Vương Tử Quân thì Triệu Văn Hợp cũng đã đoán được khả năng Vương Tử Quân không đi đến làm khách ở khách sạn Sơn Vinh. Đối phương là lãnh đạo, chỉ cần có điều kiện thì thà làm đầu gà không chịu làm đuôi phượng, Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, có khu thường trú ở thủ đô, như vậy đến đó sẽ là lãnh đạo thượng cấp, nhận được sự quan tâm cao nhất.
Đi đến khách sạn Sơn Viên thì Triệu Văn Hợp dù không dám chậm trễ, thế nhưng biết đâu sẽ có vị lãnh đạo nào đó ở tỉnh Sơn Nam về thủ đô, đặc biệt là các cấp bậc lãnh đạo cao vời như bí thư hay chủ tịch tỉnh, càng làm cho Vương Tử Quân không được tự nhiên.
Nhưng biết rõ là như vậy thế nhưng Triệu Văn Hợp vẫn phải tỏ thái độ của mình cho rõ ràng, mặc kệ là Vương Tử Quân có đi hay không, hắn là chủ nhiệm khu thường trú tỉnh Sơn Nam ở thủ đô, hắn nhất định phải có thái độ phục vụ tốt đẹp đối với một vị thường ủy tỉnh ủy như Vương Tử Quân.
Hơn nữa Vương Tử Quân còn là một vị lãnh đạo tỉnh ủy có độ tuổi trẻ quá mức, tương lai rõ ràng là vô hạn.
Triệu Văn Hợp rất muốn kéo quan hệ với viên cán bộ trẻ tuổi này, thế nhưng đối với người trong quan trường thì trẻ tuổi là một loại tư bản lớn. Với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân, rõ ràng là tương lai khó thể dự đoán, hơn nữa cho dù Vương Tử Quân không bay lên thì đã có thành tựu mà người ta cả đời không đạt đến được rồi.
Sau khi dùng bữa cơm đơn giản ở khu thường trú thành phố La Nam, Vương Tử Quân nói vài câu với Triệu Văn Hợp, sau đó đi xe hơi về phía Mạc gia.
Triệu Văn Hợp và Hỗ Khánh Điền nhìn chiếc xe chở Vương Tử Quân biến mất trong dòng xe cuồn cuộn, hai người bọn họ mới quay về khu thường trú. Khi đi vào trong phòng thì điện thoại của Triệu Văn Hợp chợt vang lên.
Sau khi nói vài câu thì Triệu Văn Hợp cười đi đến bên cạnh Hỗ Khánh Điền:
- Anh Hỗ, tôi có chút việc, chủ tịch Triệu đến thủ đô chạy hạng mục, tôi cần phải tiếp đãi một chút. Nếu bí thư Vương có yêu cầu gì thì anh cứ nói với tôi.