Hào Nhất Phong có thể không biết hôm nay là ngày tốt lành gì, lão thức dậy mà cảm thấy cực kỳ không tình nguyện. Cũng không phải là lão muốn ngủ nướng, vì từ sau khi làm lãnh đạo, có mấy lần lão thật sự cảm thấy mệt mỏi sau giấc ngủ? Sau khi thức dậy lão thấy vai mình mỏi nhừ, sau khi tập thể dục mười lăm phút mới tốt hơn một chút.
Khi ăn sáng thì Hào Nhất Phong thường mở tivi xem thời sự, nhưng khi lão đang ăn thì thấy hình ảnh khẽ thay đổi, chợt nghe MC nói:
- Thành phố La Nam thuộc khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam, là một vùng núi, kinh tế luôn tụt hậu về phía sau. Những năm gần đây thị ủy thành phố La Nam không cần dựa giẫm vào ai, dựa vào hai sản nghiệp du lịch và công nghệ cao để đẩy mạnh thành phố phát triển...
Một vài hình ảnh về thành phố La Nam liên tục xuất hiện trên tivi, sau khi nhìn hình ảnh này thì Hào Nhất Phong cảm thấy thức ăn căn bản là quá khô cứng, thật sự rất khó chịu, nước chua trong dạ dày cũng trào lên.
Tối qua sự việc xảy ra trên inte làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy không thoải mái, bây giờ cảm giác còn chưa tiêu tan, bây giờ thời sự lại có bản tin như vậy, làm cho lão cảm thấy cực kỳ khó tiếp nhận.
- Bố, không thể tưởng tượng được dưới sự lãnh đạo của ngài mà trong tỉnh Sơn Nam lại có một địa phương tốt như vậy, hai ngày nữa con nhất định sẽ đến đó chơi.
Con trai của Hào Nhất Phong vừa mới về nhà được hai ngày đang dùng ánh mắt chuyên chú nhìn lên màn hình tivi, hắn dùng giọng chuyên chú không kém nói.
Hào Nhất Phong nhìn đứa con sắp ba mươi tuổi của mình mà hận không thể đập cái bánh bao lên đầu nó, nhưng cuối cùng lão vẫn ăn cái bánh vào trong bụng.
Hướng gió đã thay đổi.
Hào Nhất Phong thầm cảm khái, tám giờ lão đi đến phòng làm việc của mình, sau đó xem báo theo thói quen. Sau khi lật đến trang thứ hai nhật báo Sơn Nam, vẻ mặt lão càng thêm khó coi.
"Giải phóng tư tưởng đẩy mạnh phát triển thành phố La Nam!"
Hào Nhất Phong nhìn bài viết về thành phố La Nam, thế là cảm thấy có chút đau răng.
Nhưng cảm giác đau răng của Hào Nhất Phong chỉ mới bắt đầu, ngoài nhật báo Sơn Nam, còn có rất nhiều những tờ báo khác đang tuyên truyền về tình hình phát triển của thành phố La Nam. Đặc biệt là những tờ báo quan trọng trong nước càng đăng tải hình ảnh của Vương Tử Quân
Trên tấm ảnh là một Vương Tử Quân với nụ cười tươi rói, bộ dạng cực kỳ tự tin. Cũng có tấm ảnh chụp tình huống bí thư Vương đang ngồi trên đài chủ động thảo luận trực tuyến với nhân dân thông qua inte.
Hào Nhất Phong nhìn bài viết mà không khỏi thầm nghĩ:
- Không phải là tình huống ngày hôm qua sao?
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Hào Nhất Phong cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy bên trong vang lên âm thanh của Quan Vĩnh Hạ.
- Bí thư Nhất Phong, ngài đọc báo hôm nay chưa? Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Sau khi nghe lời nói của Quan Vĩnh Hạ, Hào Nhất Phong lúc này đã ý thức đượ vấn đề, hắn gật đầu nói:
- Tôi đã xem rồi.
- Bí thư Hào, tôi đề nghị tối nay nên tổ chức hội nghị thường ủy sớm.
Giọng nói Quan Vĩnh Hạ lại vang lên trong điện thoại.
"Sớm mở hội nghị thường ủy?"
Hào Nhất Phong khẽ cau mày, lão biết rõ ý nghĩa lời nói của Quan Vĩnh Hạ, nhưng bây giờ tổ chức hội nghị thường ủy thì có ích lợi gì?
Trước đó Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân đã đạt thành hiệp nghị, vì Vương Tử Quân đã bị dư luận đưa lên đầu sóng ngọn gió. Vì sự ổn định của tỉnh Sơn Nam mà Thạch Kiên Quân phải cho ra thỏa hiệp. Còn lúc này thì sao? Tuy Vương Tử Quân vẫn ở trên đầu sóng ngọn gió, thế nhưng thế gió đã xoay chiều.
Dưới tình thế này thì càng gắng gượng càng không hay, thế nhưng Thạch Kiên Quân sẽ đồng ý giải quyết dứt khoát sao?
- Ừ!
Hào Nhất Phong không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ dùng một câu nói để chứng tỏ mình đã biết, coi như hoàn thành câu trả lời của mình.
"Chăm chút vào công nghệ cao để đẩy mạnh phát triển La Nam!"
Hào Nhất Phong tiện tay lật một trang báo, thế là hai hàng chân mày nhíu chặt. Đây là một trang đầu, hơn nữa còn là một tờ báo có lực ảnh hưởng rất lớn ở trong nước.
Tuy tờ báo này chủ yếu nói về thành phố La Nam, nhưng Hào Nhất Phong xem ra tất cả đang tạo thế cho vị bí thư thị ủy La Nam.
- Tút tút tút!
Điện thoại lại vang lên không chút an phận, Hào Nhất Phong bị cắt dòng suy nghĩ riêng, lão cảm thấy rất mất hứng, thế nhưng vẫn phải cầm lấy điện thoại.
- Ha ha ha, bí thư Nhất Phong phải không? Tôi là anh Tả của báo Trần Nhật.
Một giọng nói vang dội truyền vào trong tai của Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong nghe điện thoại và hiểu người này là ai, trước nay lão căn bản đều rất khách khí với vị tổng biên tập tờ báo lớn của quốc gia này. Tuy lúc này báo chí đưa ra những tin tức làm lão mất hứng, thế nhưng lão vẫn phải cười hì hì nói:
- Chào anh, đã nhiều ngày anh chưa đến tỉnh Sơn Nam chỉ đạo công tác, khi nào anh rảnh thì nên đến Sơn Viên, chúng ta uống vài ly.
Hào Nhất Phong nói làm cho tổng biên tập Trần cảm thấy rất vui, hắn cười ha hả nói;
- Cám ơn bí thư Nhất Phong, tôi cũng không khách khí đâu đấy, đến lúc đó cũng mong anh đừng ghét bỏ một vị khách đường đột như tôi.
- Anh Tả là khách quý của tỉnh Sơn Nam, anh không đến tôi mới nổi giận ấy chứ.
Hào Nhất Phong là người rất giỏi ứng phó cục diện, thế cho nên những lời nói thế này cũng căn bản là quen việc dễ làm. Tổng biên tập Trần cũng là một người không kém ở phương diện này, thế cho nên hai người mới nói chuyện thân mật như vậy.
- Ha ha ha, anh Hào, hôm nay anh có xem báo của tòa soạn chúng tôi không? Tối qua phóng viên có làm một bài vết về tỉnh Sơn Nam, tôi thấy rất có tính đại biểu, thế nên trực tiếp cho bọn họ làm tựa đề giúp đỡ anh, rõ ràng là chúng tôi cũng tận sức rồi.
Hôm nay Hào Nhất Phong còn chưa xem báo Trần Nhật, lúc này nghe nói tổng biên tập Tả đặt tiêu đề tốt cho mình, thế là vừa nhanh chóng ứng phó trong điện thoại vừa mở tờ báo Trần Nhật ra xem xét.
"Vùng núi phát triển nhảy vọt, từ lạc hậu đến huy hoàng!"
Đề mục được in đậm bằng chữ đen khá lớn, đặt vào chính giữa trang nhất, cực kỳ có lực tác động vào thị giác.
Mặc dù không có kinh nghiệm công tác trong tòa soạn, thế nhưng với kinh nghiệm xem báo chí nhiều năm qua của mình, Hào Nhất Phong tất nhiên biết rõ ràng bài này mạnh yếu ra sao. Hèn gì tổng biên tập Tả phải gọi điện thoại cho mình, nếu ôột sự việc như vậy xảy ra và anh ta không gọi điện thoại để thỉnh phần thưởng, chỉ sợ sẽ rất khó nói.
Nhưng khi nhìn vào bốn chữ thành phố La Nam thì Hào Nhất Phong lại cảm thấy rất khó chịu. Tổng biên tập Tả ở bên kia căn bản không biết Hào Nhất Phong đang nghĩ gì, hắn vẫn dùng giọng khá lớn nói:
- Bí thư Nhất Phong, anh thật sự là một lãnh đạo tuyệt vời, thành phố La Nam chỉ mất chưa đến ba năm đã từ một địa phương tụt hậu nghiêm trọng tiến lên thành phố trọng tâm của khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam. Nếu bản tin tốt đẹp này không được chúng tôi đưa lên, như vậy rõ ràng đã phụ lòng kết giao tốt đẹp giữa hai người chúng ta.