Bí Thư Trùng Sinh

Chương 126: Một mũi tên trúng hai chim

Thấy Vương Tử Quân không tỏ ra có vấn đề gì, Lý Trường Hưng nói tiếp:

- Bí thư Vương, bây giờ phòng giáo dục đã chuyển đến số tiền sửa chữa hai mươi điểm trường trong xã, lại thúc giục chúng tôi nhanh chóng khởi công. Tôi và anh Triệu cũng hiểu nên khởi công, nhưng có một số việc tôi chưa nghĩ đến, mong bí thư Vương hỗ trợ.

Vương Tử Quân gần đây rất quan tâm đến việc dạy vào học, thế cho nên hắn gật đầu nói:

- Anh nói đi.

- Bí thư Vương, bây giờ mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội. Đội thi công rất khó tìm, công trình của chúng ta lại quá nhỏ, căn bản không đáng để đấu thầu. Vì vậy tổ giáo dục chúng tôi muốn làm phiền bí thư giúp đỡ, đưa ra những quy định cho các đội xây cất kia.

Lý Trường Hưng nói, nụ cười trên mặt rất rạng rỡ.

"Tìm đội thị công?"

Vương Tử Quân nghe vài hiểu tâm ý của Lý Trường Hưng, những năm nay chỉ cần nghe nói có công trình thì các công ty kiến trúc sẽ bay đến như ruồi, sẽ là bát tiên quá hải, thi triển đủ mọi thần thông, vận dụng đủ mọi loại quan hệ. Những người được phân công quản lý chuyện này nếu như thao tác tốt thì thật sự có thể nhận được hoa hồng cao, hầu bao phong phú, hầu như có thể mượn gió bẻ măng.

Vương Tử Quân không ngốc, hắn tất nhiên biết rõ Lý Trường Hưng nói như vậy có ý gì, đối phương nào phải là cầu cạnh gì mình? Rõ ràng là biến tướng muốn tốt cho mình, rất ẩn giấu, gián tiếp biểu đạt tâm ý rất đúng chỗ. Nhưng loại chuyện này thì hắn cũng không nghĩ dính vào, cũng không muốn dính vào, bản thân hắn cũng không thiếu tiền, ăn thịt của người thì khó thể mở miệng, bắt người thì mềm tay, ít nhất trước mắt hắn không muốn làm tù binh của tiền tài, hắn cảm thấy chỉ có thể như vậy mới đứng sừng sững trước cám dỗ của đồng tiền.

Vương Tử Quân đang định mở miệng từ chối, hắn lại thấy nụ cười sáng lạn trên mặt Lý Trường Hưng, trong lòng không khỏi nhớ đến những cải biến trong trường vào kiếp trước. Cùng vì quan thương cấu kết mà làm cho ngôi trường của học sinh mới sử dụng được năm năm thì xuống cấp nghiêm trọng.

Lý Trường Hưng là một người bản chất không xấu nhưng cũng không phải loại người kiên trì nguyên tắc, nếu như để sự việc phát triển theo chiều hướng như vậy, xử lý Lý Trường Hưng là chuyện nhỏ nhưng làm ra một đống công trình bã đậu thì hối hận cũng không kịp. Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì trầm giọng nói:

- Được, chuyện này sẽ do ủy ban xã ra mặt, sẽ thay anh xác định đội thi công.

...

Trong phòng ăn của quán ăn Giang Viên, vài người Triệu Liên Sinh đang uống rượu rất vui vẻ, nhưng lúc này ngồi trên chiếc ghế chủ vị không phải là Triệu Liên Sinh, mà là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi.

- Tiền thiếu gia, tôi kính cậu một ly!

Lúc này trên mặt Triệu Liên Sinh không còn cao cao tại thượng như ở dưới xã, hắn cung kính nâng ly rồi nở nụ cười với người thanh niên kia.

Gương mặt của người thanh niên được gọi là Tiền thiếu gia cũng tràn đầy nụ cười, nhưng vẻ kiêu ngạo trên mặt vừa nhìn qua đã biết ngay. Hắn khẽ nâng ly rượu lên nói:

- Anh Liên Sinh, anh rót rượu như vậy thật sự muốn em say chết.

Hai ly rượu thủy tinh khẽ cụng vào nhau, Triệu Liên Sinh dốc rượu Ngũ Lương vào miệng, chỉ cảm thấy ổ bụng nóng ran và bùng lên chút ấm áp. Hắn buông ly rượu, sau đó nhìn về phía ly rượu của Tiền thiếu gia, thấy bên trong ly vẫn còn một nửa.

Vẻ mặt Triệu Liên Sinh chợt biến đổi nhưng ngay sau đó lại giống như chưa từng có gì phát sinh, hắn thành khẩn nói:

- Tiền thiếu gia, hai này qua thật sự khá mệt mỏi, muốn nhờ cậu sắp xếp một chút, tôi muốn gặp mặt bí thư Tiền, muốn báo cáo công tác với lãnh đạo.

Tiền thiếu gia tuy tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ, vài ngày trước Triệu Liên Sinh ký kết hợp đồng đã đắc tội với ông cụ nhà mình, bây giờ đối phương muốn nhờ mình giải thích với bố.

Tiền thiếu gia đối với loại chuyện thế này tất nhiên sẽ tình nguyện giúp đỡ, nhưng hắn cũng không sảng khoái đồng ý. Hắn suy nghĩ một lát, sau đó gõ gõ vào ly rượu nói:

- Anh Liên Sinh, không phải tôi không muốn giúp đỡ anh, hai ngày qua bố tôi rất bận, tôi cũng ít khi được gặp bố.

Tâm tình của Triệu Liên Sinh chợt rơi xuống đáy cốc, hắn bỏ tiền ra mời vị đại công tử này dùng cơm, hắn đã nghĩ đến thủ đoạn cuối cùng, nếu như lần này cũng không có tác dụng gì, xem như chỉ có thể kết luận: Mình đã bji Tiền Học Bân từ bỏ.

Từ sau khi Vương Tử Quân đến xã Tây Hà Tử, địa vị của Triệu Liên Sinh ngày càng sa sút, nếu không còn sự giúp đỡ của bên trên, như vậy sẽ càng thêm khó khăn. Hắn là một vị cán bộ cấp chính khoa có dã tâm, hắn cũng không thể thỏa mãn vì chút thành tựu vào lúc này.

Triệu Liên Sinh nghĩ đến đây thì bức bối hít vào một hơi thuốc thật sâu, lại nghe thấy vị Tiền thiếu gia kia lên tiếng:

- Anh Liên Sinh, yêu cầu này của anh cũng có chút gây khó cho tôi, nhưng tôi cũng không thể nhìn anh Liên Sinh bó tay chịu trói được. Thế này đi, ngày mai bố tôi sẽ về nhà dùng cơm, theo tôi thấy, anh Triệu không bằng đến nhà quây quần dùng cơm là được.

"Quây quần dùng cơm?"

Những chữ như vậy rơi vào trong tai của Triệu Liên Sinh giống như âm thanh của tự nhiên, hắn biết rõ, có vị đại công tử này ra tay, như vậy tình huống mình báo cáo rõ ràng với bí thư Tiền sẽ không chạy đi đâu được.

Triệu Liên Sinh thân ở trong quan trường, chút vấn đề như vậy tất nhiên là biết rõ, nếu không thể tiếp xúc nhiều với lãnh đạo thì chỉ có thể ra tay ở những người bên cạnh, cái này gọi là chiến thuật vu hồi, nhiều khi cũng có thể cho ra hiệu quả lớn.

Triệu Liên Sinh thầm mừng rỡ, hắn nâng ly rượu lên nói:

- Tiền thiếu gia, tôi kính cậu một ly.

Tiền thiếu gia nhìn vẻ mặt vui mừng rạng rỡ của Triệu Liên Sinh mà thầm nghĩ, khó trách người ta nói Triệu Liên Sinh là một con chó, ném ra một khúc xương sẽ vẫy đuôi lấy lòng. Tuy trong lòng Tiền thiếu gia cảm thấy rất hèn mọn nhưng vẫn thân mật uống cạn nửa ly rượu Ngũ Lương.

Tiền thiếu gia tên là Tiền Thiếu Phương, là con trai lớn của phó bí thư huyện ủy Tiền Học Bân, người này không tham gia công tác nhà nước, nghiệp vụ chủ yếu là nhận thầu một vài công trình kiến trúc.

Vì có bố là Tiền Học Bân bao phủ, thế cho nên Tiền Thiếu Phương làm ăn xuôi chèo mát mái, không gặp phải bất kỳ tình huống đau khổ nào khác. Dù là bất kỳ công trình nào lớn hay nhỏ, chỉ cần Tiền thiếu gia có hứng thú, đều có thể nhúng tay vào.

Tiền Thiếu Phương khẽ đặt ly rượu xuống bàn, hắn hít vào một hơi vừa lẩm bẩm:

- Rượu Ngũ Lương này đúng là dễ uống, rượu Giang Châu của chúng ta tuy tốt nhưng uống vào cũng không có hương vị như rượu Ngũ Lương này, chẳng qua giá cả của nó có hơi đắt.

- Người nào trong huyện Hồng Bắc này mà không biết Tiền thiếu gia có giá trị con người trên cả triệu? Người khác có thể không uống được rượu Ngũ Lương, nhưng đối với cậu, thứ này cũng không phải là vấn đề.

Vương Lục Thuận ngồi dưới tay đang ăn thịt lại dùng giọng mơ hồ không rõ nói.

Tiền Thiếu Phương có lẽ đã chán nghe những lời nịnh nọt như thế này, thế nhưng Vương Lục Thuận nói ra vẫn làm cho hắn rất hưởng thụ, hắn cười ha hả nói:

- Tiểu Vương, anh thật sự rất biết cách nói, nhưng nói thật, tôi cũng đã sắp phát điên lên, rượu Ngũ Lương này cũng khó thể uống nổi, bây giờ cả huyện Hồng Bắc không có hạng mục gì, thật sự mất hứng.

Nếu so tuổi thì Vương Lục Thuận lớn hơn Tiền Thiếu Phương cả chục tuổi, nhưng bây giờ lại bị một kẻ nhỏ hơn chục tuổi gọi là Tiểu Vương, điều này làm cho Vương Lục Thuận cảm thấy buồn bực. Nhưng ngay sau đó hắn đã trở lại bình thường, vì tất cả đều là người một nhà, hơn nữa lãnh đạo của mình có việc cần cầu người, thế nên nói chuyện cũng phải có ba phần khách khí.

Triệu Liên Sinh nhìn gương mặt trẻ măng của Tiền Thiếu Phương, hắn có chút trầm ngâm, một kế sách chợt xuất hiện trong lòng. Xã Tây Hà Tử có hai mươi trường tiểu học cần sửa chữa, hắn tuy không trực tiếp quản lý nhưng cũng được biết về vấn đề này. Nói thật là hắn rất bội phục vì Vương Tử Quân có thể tìm về tài chính để sửa chữa cho các điểm trường tiểu học trong xã, vào thời điểm quan trọng thế này mà kiếm được tiền của phòng giáo dục, căn bản không phải ai cũng có thể hoàn thành được.

Nhưng có một vấn đề Triệu Liên Sinh hiểu rõ ràng, đây chính là thành tích mà Vương Tử Quân tranh thủ được, đối phương tuyệt đối sẽ không cho mình nhúng tay vào. Nghĩ đến Vương Tử Quân thì Triệu Liên Sinh thật sự có chút tức tối, từng tình huống tranh chấp xảy ra làm cho hắn cảm nhận được sự đanh đá chua ngoa của Vương Tử Quân, người trẻ tuổi kia không thể khinh thường, đừng nghĩ đối phương còn non mà lầm, đó thật sự là một người rất độc đáo và chua ngoa.

Khi vị bí thư trước Vương Tử Quân còn tại vị ở xã Tây Hà Tử, Triệu Liên Sinh dựa vào bản lĩnh của mình mà hầu như làm cho người này mất hết quyền lực, nhớ năm đó hắn đắc ý như thế nào, lực khống chế hầu như là không có gì nghi vấn. Nhưng lúc này lại khác, lực ảnh hưởng của vị bí thư trẻ tuổi kia càng lúc càng lớn, thậm chí Triệu Liên Sinh cảm nhận được đại vị của một chủ tịch xã như mình càng lúc càng rút, hầu như lung lay sắp đổ.

"Không phải không cho mình tham gia sao? Ông sẽ cho mày biết mùi!"

Một cảm giác ghen ghét bùng lên trong lòng Triệu Liên Sinh, hắn cảm thấy ngực mình rất đau nhức.

- Tiền thiếu gia, nếu nói về phương pháp kiếm tiền thì tôi lại có.

Triệu Liên Sinh nâng ly rượu lên dùng giọng âm trầm nói.

Tiền Thiếu Phương cũng không rót rượu mà dùng giọng không đếm xỉa nói:

- Anh Triệu, anh sẽ không nói đến hạng mục của tập đoàn Chính Hồng đấy chứ? Tôi cũng biết đó là một khối thịt béo, nhưng đáng tiếc là ông nhà đã lên tiếng, tôi nếu dám nhúng tay vào sẽ bị chặt đứt chân.

Triệu Liên Sinh nhìn thấy chút không cam lòng trong mắt Tiền Thiếu Phương, thế là không khỏi bội phục vài phần với lãnh đạo của mình. Hạng mục kia là của thương nhân Hongkong đầu tư, càng là tiêu điểm của thị ủy, dù chỉ cần một chút khe hở của hạng mục cũng đủ làm cho người ta cả đời không lo chuyện cơm áo, nhưng nguy hiểm trong đó thật sự là quá lớn.

Tiền Học Bân có thể đưa ra yêu cầu như vậy với Tiền đại thiếu gia, xem như ánh mắt của lãnh đạo không phải sâu xa như bình thường.

Triệu Liên Sinh thầm tán dương lão lãnh đạo của mình, ngoài miệng lại càng nói lời nịnh hót, hắn cười ha hả nói:

- Cậu Tiền, lãnh đạo biết rõ hạng mục kia không thể động vào, anh Triệu của cậu cũng hiểu đạo lý đó, chúng ta là anh em có giao tình lâu năm, sao tôi lại đẩy cầu vào trong hố lửa cho được?

Tiền Thiếu Phương trước nay tuy chỉ dựa vào bố để tìm kiếm công trình xây dựng, nhưng bản thân hắn cũng không phải loại người yếu kém, nghe thấy Triệu Liên Sinh nói như vậy thì trong lòng hiểu ra vấn đề.

Có tiền chính là mẹ, bây giờ tiền trong túi đã có hơi cạn, điều này tất nhiên sẽ làm cho Tiền Thiếu Phương phải lo lắng. Hắn thấy Triệu Liên Sinh ăn nói úp mở thì lập tức nhấc chai rượu Ngũ Lương còn hơn một nửa lên rót đầy ly:

- Anh Triệu, anh em đều là người chân thực thành thật, tất nhiên cũng có lúc không hiểu rõ, chỉ kính xin anh Triệu chỉ điểm, có chỗ tốt cũng không thiếu cho anh Triệu.

- Xem cậu nói kìa, anh Triệu tiết lộ cho cậu vài phần tin tức, không phải cũng muốn anh em kiếm thêm được chút tiền sao?

Sau đó hai người cùng cười, quan hệ thêm thân cận vài phần. Sau khi uống cạn thêm một ly rượu, Triệu Liên Sinh lúc này mới chậm rãi nói:

- Xã Tây Hà Tử chúng tôi gần đây không phải chỉ có một hạng mục, hạng mục của tập đoàn Chính Hồng thì cậu không được động vào, nhưn chuyện tu sửa hơn hai mươi trường tiểu học trong xã, tôi nghĩ cậu nhất định sẽ có hứng thú.

"Tu sửa hai mươi trường tiểu học?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Ánh mắt Tiền Thiếu Phương chợt sáng lên, hắn mở một công ty xây dựng, tất nhiên biết rõ lợi nhuận của một công trình kiến trúc, đặc biệt là công trình tu sửa hơn hai mươi trường tiểu học, chỉ cần qua tay là dễ dàng có ngay năm sáu chục ngàn.

Những năm chín mươi thì nhân viên nhà nước chỉ có được số lương hai ba trăm đồng, nếu có được năm sáu chục ngàn, căn bản cũng xem như là một số tiền lớn.

- Ha ha ha, tôi đã nói rồi, anh Triệu chính là phúc tinh của anh em, hôm nay xem như ứng nghiệm. Anh Triệu, chưa nó đến những thứ khác, bây giờ anh em mời anh ba ly, cảm tạ anh đã giao công trình kiến trúc kia cho em.

Tiền Thiếu Phương đã nghĩ rõ những vấn đề bên trong, hắn chợt tỉnh táo tinh thần, sau đó chuẩn bị rót rượu cho Triệu Liên Sinh.

Triệu Liên Sinh thấy Tiền Thiếu Phương quả nhiên đã nhập hồn về xác, hắn thấy rất đắc ý, nhưng hắn lại nhanh chóng che ly rượu của mình lại rồi nói:

- Cậu Tiền, với giao tình của anh em chúng ta thì chuyện xuất toàn lực giúp đỡ là đương nhiên, nhưng nói thật với cậu, bây giờ anh còn chưa làm gì được.

Tuy Tiền Thiếu Phương đặt hết tinh lực lên vấn đề kinh doanh, nhưng hắn lại hiểu rõ những tình huống gió thổi cỏ lay ở huyện Hồng Bắc như lòng bàn tay. Khi Vương Tử Quân đến thì có nhiều chuyện xảy ra, hắn tất nhiên sẽ bết rõ ràng.

- Anh nói chuyện này còn phải chờ tên Vương Tử Quân kia đồng ý có phải không?

Tiền Thiếu Phương đặt ly rượu xuống rồi thản nhiên nói.

- Đúng vậy, chính là cần bí thư Vương gật đầu đồng ý, khoản tiền kia là do anh ta kiếm về được.

Triệu Liên Sinh nói đến đây thì khẽ cười lộ hàm răng trắng.

tiền thiếu phương tuy nghe nói Vương Tử Quân kia nhiều ít cũng có chút không thoải mái với bố mình, nhưng hắn thấy, chỉ cần mình duỗi tay thì Vương Tử Quân kia sẽ chịu thua mà thôi. Dù thế nào thì bố mình vẫn là phó bí thư huyện ủy, có mấy người trong thể chế tình nguyện đắc tội với lãnh đạo quản lý chức quan của mình?

"Cùng lắm thì ném ra vài đồng thi vấn đề được giải quyết!"

Tiền Thiếu Phương thầm hạ quyết tâm, sau đó hắn nâng ly rượu lên nói:

- Tôi sẽ lo chuyện của Vương Tử Quân, anh Triệu, tôi hiểu rõ tâm ý của anh, tất nhiên sẽ không thiếu tình huống cảm tạ.

Tiền Thiếu Phương nói rồi cầm chai rượu rót đầy ly cho Triệu Liên Sinh.

Triệu Liên Sinh thấy mình đạt được mục đích thì thầm nở nụ cười, hắn thoải mái nâng ly với Tiền Thiếu Phương. Vì lúc này có chung lợi ích nên Tiền Thiếu Phương cũng không bày ra cái giá như vừa rồi, cũng không đi lòng vòng, trực tiếp uống rượu làm cho chủ và khách đều vui vẻ, cuối cùng còn có chút men say.

Đoàn người uống rượu xong thì lưu luyến chia tay ngoài cổng quán ăn Giang Viên, nhóm Triệu Liên Sinh leo lên xe của đồn công an bỏ đi, Triệu Tứ Dược phụ trách lái xe xì lên một tiếng khinh miệt:

- Cái quái gì vậy? Không phải là con trai của một phó bí thư huyện ủy sao? Nếu như tôi ở vào địa vị của hắn, tôi còn làm tốt hơn hắn nhiều lần. Những năm nay có thể phát triển được tốt hay không nào cần phải xem vào năng lực cá nhân? Rõ ràng là cha già liều mạng.

Triệu Tứ Dược có ý kiến như vậy chủ yếu là lúc vừa rồi mời rượu, Tiền Thiếu Phương ngồi đó tiếp nhận ly rượu được hắn dâng lên bằng cả hai tay, thế nhưng người này chỉ nhấp môi, căn bản không có ý uống cạn. Tuy Triệu Tứ Dược ở trong huyện chẳng là thứ gì, nhưng hắn cũng là kẻ đắc ý ở xã Tây Hà Tử, khi đó tuy không nói gì nhưng cũng ghi tạc hình bóng ngạo mạn của Tiền Thiếu Phương vào trong lòng.

- Tứ Dược, những lời này chính bản thân hiểu rõ là được, ngàn vạn lần đừng nói lung tung, tai vách mạch rừng. Tiền Thiếu Phương bên kia cũng không phải là người cậu có thể đắc tội được.

Triệu Liên Sinh nhíu mày lên tiếng khiển trách Triệu Tứ Dược.

Triệu Tứ Dược rất tôn kính người anh em kết bái là Triệu Liên Sinh, sau khi bị Triệu Liên Sinh dạy bảo vài câu, hắn cười hì hì nói:

- Xem đại ca nói kìa, em cũng chỉ càu nhàu vài câu trước mặt anh mà thôi, trước mặt người ngoài em sẽ không biết giữ lời sao? Nói thật, em chỉ không quen nhìn bộ dạng của tên kia mà thôi.

- Đại ca, anh ném cho tên khốn không ra gì kia một miếng thịt béo, sợ rằng hắn sẽ làm cho nát bét.

Triệu Tứ Dược chạy xe rồi dùng giọng tùy ý nói.

- Giao cho hắn? Hừ hừ, tôi chẳng qua chỉ làm cho đối phương bị chặn ngang họng mà thôi, đỡ cho đám người kia đắc ý quên hình, cho sự việc thêm trầm trọng một chút.

Triệu Liên Sinh châm một điếu A Thi Mã, sau đó hít vào một hơi, dùng giọng độc ác nói.

Ba chữ "đám người kia" vừa ra khỏi miệng Triệu Liên Sinh thì trong xe trở nên yên ắng, đám người dĩ vãng làm loạn ở xã Tây Hà Tử thật sự trầm mặc, đám người kia đại biểu cho ai thì bọn họ biết rõ ràng, đó chính là một tảng đá lớn trong lòng bọn họ.

Vương Lục Thuận từ khi lên xe không nói câu nào, hắn không muốn chen vào không phải vì không đủ thân phận, mà cũng vì sự việc sửa chữa trường học trong xã. Hắn là một người xã Tây Hà Tử, tuy hắn làm người không tốt nhưng cũng có chút cảm tình với quê hương, hắn cảm thấy nín thở vì Triệu Liên Sinh giới thiệu hạng mục sửa chữa trường học trong xã cho Tiền Thiếu Phương.

Tiền Thiếu Phương là ai? Tuy tiếp xúc không nhiều nhưng Vương Lục Thuận lại hiểu rất rõ, nếu để cho vị công tử kia trộn lẫn vào, cuối cùng sẽ có kết quả thế nào thì biết ngay.

"Chất lượng công trình không tốt, công trình bã đậu!"

Những chữ này liên tục lóe lên trong đầu Vương Lục Thuận, hắn nghĩ đến tình huống ngôi trường con cháu mình sẽ phải học tập, thế là không khỏi có chút bất mãn với Triệu Liên Sinh.

Nhưng chút bất mãn này Vương Lục Thuận chỉ giấu ở trong lòng mà không dám nói ra.

Xe dừng lại vững vàng trước cổng ủy ban xã, Triệu Liên Sinh có vài phần mem say loạng choạng bước xuống, một bữa cơm hoàn thành hai việc, điều này làm hắn cảm thấy có chút thành tựu, hắn khẽ cười vài tiếng rồi đi về phòng nghỉ ngơi.