Chúc Vu Bình khẽ gật đầu, hắn hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân. Bây giờ còn chưa có phương án, nếu như ra tay với Nguyễn Chấn Nhạc, như vậy là quá nóng lòng rồi.
- Trong tay anh có thứ gì sao?
Vương Tử Quân uống một ngụm rượu rồi khẽ hỏi Chúc Vu Bình.
Chúc Vu Bình không nói gì, hắn lấy từ trong túi ra một tờ giấy. Vương Tử Quân đọc nội dung bên trong, không khỏi lắc đầu.
Tuy tờ giấy có ghi bảy tám sự kiện, thế nhưng Vương Tử Quân cảm thấy nó căn bản không thể nào đưa Nguyễn Chấn Nhạc vào trong chỗ chết. Nếu điều tra về những vụ này, căn bản không có bất kỳ vấn đề gì với Nguyễn Chấn Nhạc.
Chúc Vu Bình biết rõ phần tài liệu của mình có lực sát thương không lớn, thế nên dùng giọng ngại ngùng nói:
- Bí thư Vương, Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ biết hạn chế chính mình ở nhiều phương diện, tôi và anh ta cộng sự vài năm, thật sự hiểu vài phần về anh ấy, rõ ràng là anh ta rất biết cách nín nhịn...
Vương Tử Quân cười nói:
- Điều này thì tôi biết rõ.
Dù không cho người điều tra về Nguyễn Chấn Nhạc nhưng Vương Tử Quân vẫn không hoài nghi những lời nói của Chúc Vu Bình. Nguyễn Chấn Nhạc là một tồn tại trên cao, ở trên phương diện của đối phương, sao có thể vì nhỏ mà mất lớn được?
- Vu Bình, chúng ta uống một ly.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên cụng với Chúc Vu Bình, sau đó hắn dùng giọng tự tin nói:
- Tuy anh ta rất biết cách hạn chế chính mình, thế nhưng dựa vào bản lĩnh thì tôi sẽ mạnh hơn anh ta, căn bản không thể nào yếu hơn.
Vương Tử Quân nói lời tự tin không khỏi lây sang người Chúc Vu Bình, hắn nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, sau đó nâng ly lên nói:
- Bí thư Vương nói đúng, với năng lực công tác của ngài, Nguyễn Chấn Nhạc dù là được chín ngựa kéo cũng khó thể nào theo kịp.
Hai người tiếp tục cụng ly với nhau, trên mặt Vương Tử Quân và Chúc Vu Bình đều xuất hiện nụ cười.
Vương Tử Quân không nói ra những sắp xếp của mình với Chúc Vu Bình, cũng không phải là hắn không tín nhiệm Chúc Vu Bình, ngược lại hắn cực kỳ tín nhiệm cấp dưới của mình, sở dĩ không nói ra chủ yếu là muốn có được khả năng bảo hiểm.
Nhiều người biết thì chỉ sợ sẽ có khả năng bị lộ.
- Bí thư Vương, chủ tịch Hà nói muốn đến báo cáo với ngài về vài hạng mục công tác, hỏi ngài có thời gian hay không?
Khương Long Cương cầm cặp văn kiện đứng đối diện với Vương Tử Quân, sau đó hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ngồi ở chiếc ghế phía sau bàn làm việc, khi ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu qua cửa sổ và đổ lên người hắn, người ta nhìn qua giống như hắn đang bừng bừng kim quang.
- cChút nữa có sắp xếp gì không?
Vương Tử Quân nhấp một ngụm trà nóng rồi khẽ hỏi.
Khương Long Cương nhìn vào văn kiện kẹp trong tay, hắn dùng giọng chăm chú báo cáo:
- Chín giờ bí thư Ích Dân và cục trưởng Mễ sẽ đến báo cáo với ngài về tình huống đả kích tình hình xe dù.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Vậy thì để cho bí thư Ích Dân đến lúc chín giờ ba mươi, đồng thời anh đi mua chút cà phê, tôi nghe nói chủ tịch Hà thích uống cà phê hơn uống trà.
Khương Long Cương lên tiếng đồng ý rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Vài phút sau Hà Khởi Duệ được Khương Long Cương cung kính mời vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cũng nhanh chóng tiến lên bắt tay Hà Khởi Duệ, sau đó cười nói:
- Anh Hà, tinh thần của anh lúc này là rất tốt, có phải có chuyện tốt gì muốn chia xẻ với tôi không?
Hà Khởi Duệ cười cười nói:
- Bí thư Vương, nếu nói có chuyện tốt thì thật sự là có.
Hà Khởi Duệ vừa nói vừa lấy một văn kiện trong tay đặt lên bàn:
- Bí thư Vương, vừa rồi vài vị tổng giám đốc công ty Đông Du đến tìm tôi, nói là bọn họ rất hy vọng chúng ta tổ chức hội nghị phát triển kinh tế, bọn họ tình nguyện xuất phí cho hội nghị lần này.
- À, có chuyện như vậy sao? Đây chính là chuyện tốt.
Vương Tử Quân vừa cười vừa thầm suy đoán ý đồ của đám lãnh đạo công ty Đông Du. Vào hội nghị phát triển kinh tế lần trước đã mang đến nhiều cơ hội cho thương nhân, càng làm cho các sản nghiệp ở thành phố La Nam tiến vào giai đoạn sơ bộ hoàn thành.
Nếu so ra thì đám thương nhân kia càng thêm thân cận với mình hơn dĩ vãng, Vương Tử Quân nghĩ đến phương diện này mà cười nói với Hà Khởi Duệ:
- Chủ tịch chuẩn bị như thế nào?
Hà Khởi Duệ chợt sững sờ, hắn thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi như vậy. Hắn nghĩ rằng hội nghị phát triển kinh tế chính là một đề nghị của bí thư Vương, đó là một sự việc có thanh danh và lợi ích thực tế, tất nhiên sẽ là một tay bí thư Vương chủ trì.
Hơn nữa còn có kinh nghiệm từ hội nghị trước đó, chỉ cần áp dụng tốt là được.
Nhưng Hà Khởi Duệ không thể nói như vậy, hắn là chủ tịch thành phố La Nam, hắn không thể cứ đứng trước mặt Vương Tử Quân bảo trì trạng thái nói gì làm nấy, nói như vẹt. Tuy lãnh đạo thích nghe những lời hay ý đẹp, thế nhưng lãnh đạo cũng hoan nghênh những người được việc.
Hà Khởi Duệ trầm ngâm giây lát, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy đám thương nhân sở dĩ coi trọng hội nghị phát triển kinh tế cũng là vì bọn họ nhận được lợi ích rất lớn. Vì vậy chúng ta nên làm tốt hội nghị phát triển kinh tế, như vậy sẽ càng làm cho thành phố La Nam tiến thêm một bước để quy hoạch phát triển kinh tế tương lai.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy Hà Khởi Duệ nói những lời cũng không giống với suy nghĩ trong lòng hắn, thế nhưng chủ tịch Hà nói như vậy cũng xem như cực kỳ quan tâm đến tình hình phát triển kinh tế của thành phố La Nam.
- Như vậy phía ủy ban nhân dân thành phố cho ra một phương án, sau đó chúng ta sẽ đưa vào thảo luận ở hội nghị thường ủy.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Hà Khởi Duệ.
Sau khi nói vài câu về phương diện ứng xử ở hội nghị phát triển kinh tế thì Hà Khởi Duệ rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Còn chưa chờ Khương Long Cương tiến vào trong phòng thu dọn ly trà, Tống Ích Dân và Mễ Hoa Lâm đã đi vào. Hai người bọn họ có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân, thế cho nên cùng nhau ngồi xuống, biểu hiện khá thoải mái.
Khương Long Cương lại tiến vào pha trà rót nước cho hai vị lãnh đạo, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, không quên đóng cửa lại. Khi đóng cửa thì hắn thầm nghĩ: Tuyến trung ương cho ra chỉ thị đẩy bí thư thị ủy tiến vào ban ngành thường ủy tỉnh ủy, bây giờ cả thành phố La Nam bắt đầu bận rộn. Không những tất cả quận huyện đều hoạt động, đám thường ủy thị ủy được phân công quản lý cũng đều cố gắng biểu hiện, xem ra đều muốn bí thư Vương ghi nhớ công lao của mình.
Mà chính mình cũng nên học tập một chút.
Thời gian qua nhanh, chỉ sau nháy mắt đã đến tháng tư, đáng lý phương án của trung ương đã phải được đưa xuống tỉnh ủy, thế nhưng bây giờ vẫn chưa có, rõ ràng là ở vài phương diện còn đang nghiên cứu.
Nhưng Vương Tử Quân vẫn không vội, hắn nhìn tấm biển quảng cáo thu hút đầu tư của thành phố La Nam, hắn thậm chí cảm thấy văn kiện của trung ương đưa xuống càng muộn càng tốt. Dù sao thì xu thế phát triển của La Nam là biến chuyển từng ngày, càng có thời gian thì thành phố La Nam càng thể hiện rõ ưu thế của mình.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nghe máy, chợt nghe thấy bên trong vang lên âm thanh hùng hậu:
- Chào bí thư Vương, ngài còn nhớ tôi không?
Vương Tử Quân nghe âm thanh này mà thiếu chút nữa thì bật cười. Hắn thật sự tiếp xúc với rất nhiều người, nếu căn cứ vào giọng nói trong điện thoại mà biết được đó là ai thì thật sự đã thành thánh rồi.
Vương Tử Quân đang thầm nghĩ về giọng điệu của đối phương, trong đầu hắn khẽ động, một ký ức chôn sâu trong lòng được đào lên. Hắn nắm chặt điện thoại và nói:
- Có phải ngài là giám đốc Tần, là Tần Thọ Sinh phải không?
- Ha ha ha, bí thư Vương, quả nhiên ngài không phải là người thường. Tôi đã nói mà, bí thư Vương tuyệt đối là người bạn chí cốt, sao có thể quên tôi được?
Tần Thọ Sinh ở đầu dây bên kia chợt cười ha hả nói, rõ ràng được Vương Tử Quân nhận ra bằng giọng nói điện thoại đã làm hắn cảm thấy rất có thể diện.
Vương Tử Quân cũng nở nụ cười. Khi hắn mới đến tỉnh Sơn Nam thì đã có quan hệ không tệ với giám đốc Tần, nhưng khi vị trí của hắn liên tục biến đổi, địa vị của hai người liên tục bị kéo dãn, những năm qua cũng ít liên lạc hẳn đi.
Tuy không biết Tần Thọ Sinh lúc này gọi điện thoại cho mình là ý gì, thế nhưng dù sao hai bên cũng là bạn cũ, thế cho nên Vương Tử Quân cười nói:
- Anh Tần, tình hình gia đình vẫn tốt đẹp đấy chứ? Cháu tôi bây giờ đã có công tác chưa?
- Đã đi làm rồi, tôi còn có cháu nội để ẵm bồng!
Tần Thọ Sinh cười nói, rõ ràng lời nói của Vương Tử Quân thật sự đúng ngay lòng hắn.
Sau khi nói vài câu thăm hỏi, Tần Thọ Sinh khẽ nói:
- Bí thư Vương có rãnh không, tôi đến báo cáo công tác với ngài nhé?