Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này người gọi chính là Thạch Kiên Quân. Chủ tịch Thạch nói những lời không khác gì Lâm Trạch Viễn, nhưng Vương Tử Quân lại nghe từ trong lời nói của Thạch Kiên Quân có ý nghĩa của một đồng minh.
- Cám ơn chủ tịch Thạch, ngài yên tâm, trong lòng tôi biết rõ!
Xuân qua hoa nở, thời tiết đang không ngừng nóng lên, khi thời tiết thay đổi thì một bầu không khí khẩn trương bắt đầu xuất hiện ở diễn đàn chính trị của tỉnh Sơn Nam. Trên phương diện nhân sự trước nay căn bản là khong có chút bí mật, hơn nữa những chuyện có liên quan đến vị trí thường ủy tỉnh ủy càng được không biết bao nhiêu người chú ý.
- Bí thư Vương, lúc này trước mắt anh có chuyện vui, có phải là nên mời khách không?
Bí thư thị ủy Triệu Lô là Sở Cẩm Thu vừa đi vừa cười lớn rồi duỗi tay ra với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bắt tay với Sở Cẩm Thu rồi cười nói:
- Là chuyện tốt của mọi người, còn không biết là ai mời khách.
Mặc dù trong tỉnh Sơn Nam mọi người đều biết tranh chấp lần này thuộc về Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng Vương Tử Quân tuyệt đối không tỏ ra tự đắc ở phương diện này. Dù sao thì trong quan trường có rất nhiều chuyện xấu, không đến giai đoạn cuối cùng thì không bao giờ dám nói ra những âm thanh không hài hòa, dù là ai cũng không dám nói ra những lời điên cuồng.
Nhưng những điều băn khoăn của Vương Tử Quân căn bản là quá xa xôi với Sở Cẩm Thu, mặc dù Sở Cẩm Thu là bí thư thị ủy, thế nhưng với tình huống kinh tế trước mắt của thành phố Triệu Lô, đã sớm quyết định hắn căn bản không có đất diễn ở sân khấu lần này.
Dù trong lòng có chút thất lạc nhưng ngồi dưới đài xem người ta biểu diễn với nhau trên sân khấu cũng là một chuyện rất thoải mái. Hơn nữa Sở Cẩm Thu là ủy viên tỉnh ủy, biết đâu khi đó lá phiếu trong tay hắn sẽ có tác dụng.
Trong hai người Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, tất nhiên Sở Cẩm Thu sẽ giúp đỡ cho Vương Tử Quân. Dù sao thì mối quan hệ giữa hắn và Vương Tử Quân là không tệ, hơn nữa thành phố Triệu Lô lại có rất nhiều lợi ích từ thành phố La Nam, hắn không thể đắc tội với Vương Tử Quân, cũng không muốn gây khó dễ cho mình.
- Này, bí thư Vương, anh cũng đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo tôi. Chủ tịch Mao đã từng nói, quá khiêm tốn sẽ thành ra kiêu ngạo. Ngày hôm qua cục thống kê đã cho ra thông báo, anh cũng không phải không được nhìn thấy.
Sở Cẩm Thu cùng Vương Tử Quân đi về phía phòng họp, sau đó lại cảm thán:
- Tuy chỉ là bắt đầu nhưng xu thế thay đổi giang sơn đã xuất hiện, lúc này vị trí thành phố phát triển kinh tế mạnh mẽ thứ ba trong tỉnh căn bản đã là trong túi của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ ràng về bản báo cáo này, bây giờ tổng sản lượng của thành phố La Nam đã vượt qua thành phố Đông Bộ, hoàn toàn xứng đáng cho vị trí thành phố phát triển kinh tế thứ ba trong tỉnh Sơn Nam. Tuy lúc này mới chỉ là tháng tư, thế nhưng những người hiểu rõ về thành phố La Nam và thành phố Đông Bộ đều biết rõ con số tăng trưởng và sản lượng giữa hai bên sẽ tăng mạnh, căn bản không bao giờ thu hẹp.
Vì bây giờ là hội nghị kinh tế toàn tỉnh, thế cho nên khi hai người đi về phía phòng họp thì gặp không ít người quen. Nếu nói về tuổi thì Sở Cẩm Thu lớn hơn Vương Tử Quân, hơn nữa còn quen thuộc và có mối liên hệ với nhiều người ở tỉnh Sơn Nam hơn nhiều.
Nhưng nhìn trình tự những người kia tiến lên chào hỏi, Sở Cẩm Thu chợt cảm nhận được hương vị khác thường. Hắn và Vương Tử Quân vốn đều là bí thư thị ủy, quy tắc chào hỏi thường căn cứ theo tuổi lớn nhỏ, nhưng lúc này đây mọi người hình như đều giống nhau.
- Chào bí thư Vương, bí thư Sở, hai vị đến khá sớm đấy.
Khi Sở Cẩm Thu chuẩn bị mở miệng mắng, đúng lúc bí thư thị ủy thành phố Thường Khánh là Lục Quảng Niên đi đến, hắn lớn tiếng chào hỏi hai người.
Sở Cẩm Thu nhìn nụ cười trên mặt Lục Quảng Niên thế là trong lòng có chút ảm đạm, nhưng hắn vẫn tươi cười tiến lên nghênh đón, sau đó tiếp tục hàn huyên với Lục Quảng Niên.
Địa vị biến đổi rồi, tuy còn chưa bắt đầu nhưng trong quan trường đã có những người để lộ tâm tư của mình.
Lúc này trong nước đang đặt phương diện phát triển kinh tế lên độ cao mới, tất nhiên tỉnh Sơn Nam cũng không dám phớt lờ. Trong hai năm qua hầu như từng quý đều phải có báo cáo và hội nghị xem xét phương diện phát triển kinh tế từng thành phố, tiến hành phân tích và khuyến khích.
- Bí thư Vương, mời ngài ngồi bên này.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng họp thì một tên cán bộ trẻ tuổi tiến lên đón chào, hắn đưa Vương Tử Quân về phía một chiếc bàn ở vị trí chính giữa phòng họp.
Tuy tuyến trên cũng không nói điều gì rõ ràng về vị trí của các vị lãnh đạo tuyến dưới, thế nhưng mỗi lần có hội nghị phát triển kinh tế thì các thành phố phát triển mạnh mẽ đều được sắp xếp ở những bàn chính giữa, điều này làm cho đám người bên dưới hiểu rõ, những vị tri kia cũng không phải là dễ ngồi. Những người ngồi ở vị trí chính giữa tất nhiên là sảng khoái tinh thần, những người được sắp xếp ở hai bên tất nhiên cũng sẽ cố gắng để có được vị trí như vậy.
Trước kia vị trí của thành phố La Nam vẫn luôn là mở góc phía đông, nhưng khi kinh tế thành phố La Nam phát triển vượt bậc, vị trí của nó liên tục biến động.
Trước kia những nhân viên công tác phải rất lâu mới thay đổi vị trí của lãnh đạo thành phố một lần, nhưng khi mà thành phố La Nam liên tục phát triển, đám nhân viên sắp xếp vị trí thường rất coi trọng thành phố La Nam, chỉ sợ mình không chú ý sẽ rước lấy những phiền toái không cần thiết.
Cuối năm trước thành phố La Nam được sắp xếp ngồi bên cạnh thành phố An Dịch, nhưng lúc này lại được đổi đến ở bên cạnh thành phố Đông Bộ. Thành phố La Nam và Đông Bộ là hai địa phương phát triển kinh tế mạnh mẽ, vị trí của hai thành phố cũng giống nhau, cắm rễ lên vị trí thứ nhất và thứ hai ở trung tâm.
Nhưng thành phố Sơn Viên dù sao cũng là thành phố tỉnh thành, hơn nữa kinh tế cũng phát triển mạnh, vì vậy luôn ngồi ở vị trí cũ của mình. Thành phố An Dịch thì tụt một ghế so với Sơn Viên, tất nhiên cũng không thể nào thay đổi được.
Những thành phố khác đều lấy trung tâm là các thành phố phát triển mà được sắp xếp ngồi ở hai bên.
Lúc này bên trái của thành phố Sơn Viên chính là vị trí của La Nam, đại biểu cho thành phố La Nam là địa phương phát triển kinh tế thứ ba trong tỉnh Sơn Nam.
Khi Vương Tử Quân đi về phía vị trí kia, Nguyễn Chấn Nhạc và quyền chủ tịch thành phố Đông Bộ là Trình Hiểu Bình vừa nói chuyện vừa sóng vai đi đến. Vì Trình Hiểu Bình chăm chú nói chuyện, thế cho nên khi đi đến vị trí cũ, chợt thấy Vương Tử Quân cũng đi về phía chiếc ghế kia.
Vương Tử Quân đi về phía nào thì ai cũng hiểu, Nguyễn Chấn Nhạc phát hiện Vương Tử Quân và mình cùng đi về một phía, thế là chợt hiểu rõ vấn đề. Hắn nhìn gương mặt Vương Tử Quân, trong lòng chợt bùng lên cảm giác tức giận.
- Chào bí thư Nguyễn.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn đối thủ của mình, hắn vươn tay chào hỏi Nguyễn Chấn Nhạc. Tuy hắn không thích Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng dù thế nào thì hắn vẫn phải giữ vững phong độ của mình.
Nguyễn Chấn Nhạc cố gắng áp chế cảm giác không thoải mái trong lòng, hắn cũng cười vươn tay nói:
- Bí thư Vương, đã lâu không gặp, dạo này thế nào?
Hai người ân cần mở miệng thăm hỏi lẫn nhau, khi hai bên chia tay, Vương Tử Quân tiếp tục đi về vị trí mới của thành phố La Nam, Nguyễn Chấn Nhạc cũng tiếp tục đi về vị trí mới của mình là ở bên cạnh thành phố An Dịch.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì bầu không khí phòng họp lặng ngắt như tờ, hầu như tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người hai vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này. Bọn họ đều biết rõ một vị trí thường ủy tỉnh ủy sẽ được chọn từ hai người này, tuy bọn họ đều cảm thấy không phục, thế nhưng bọn họ đều là những người thành tinh trong quan trường, sẽ không làm cho đối phương nắm lấy thóp của mình, vì thế biểu hiện là cực kỳ hòa hợp êm ấm.
- Bí thư Tử Quân, thành phố La Nam lần này thật sự là một ngôi sao sáng trên bầu trời.
Khi Vương Tử Quân ngồi xuống, chủ tịch Quan Quả Đống của thành phố Sơn Viên chợt cười nói.
Vương Tử Quân có quan hệ bình thường với Quan Quả Đống, lúc này nghe thấy Quan Quả Đống chào hỏi thì cười nói:
- Chào chủ tịch Quan, muốn nói là ngôi sao sáng thì thành phố La Nam chúng tôi căn bản không thể nào vượt được ngài, nghe nói tỉnh Sơn Nam chúng ta đang tiến hành chỉnh hợp một vài xí nghiệp xe hơi, sẽ xây dựng thành phố Sơn Viên là trung tâm sản xuất xe hơi. Biết đâu hai năm sau chúng ta sẽ ngồi xe hơi được sản xuất ở thành phố Sơn Viên để đi khắp bốn phương tám hướng thì sao?
- Ha ha, sẽ có một ngày như vậy.
Nụ cười trên mặt Quan Quả Đống càng thêm đậm, lời nói của Vương Tử Quân thật sự đúng tâm khảm của hắn. Hắn gần đây thật sự có lời đề nghị chỉnh hợp các công ty xe hơi với tỉnh ủy, nhưng lại bị chủ tịch Thạch Kiên Quân sắp xếp vào một trong những phương diện quan trọng nhất trong năm nay.
Hai người Vương Tử Quân và Quan Quả Đống trò chuyện với nhau, Quan Quả Đống chợt hạ thấp âm thanh xuống nói:
- Bí thư Vương, lần này tôi thấy anh thật sự là gặp dịp tốt, anh yên tâm, nếu có gì cần thì cứ mở miệng. Tôi không thể nào hoàn thành được chuyện lớn, thế nhưng phương diện phất cờ hò reo và trợ uy thì căn bản không là vấn đề.
Quan Quả Đống nói làm cho Vương Tử Quân chợt sững sờ, nhưng khoảng thời gian sững sờ chỉ là phút chốc, ngắn đến mức hầu như là không đáng kể. Vương Tử Quân thầm hiểu đây là những lời lấy lòng của Quan Quả Đống với mình, càng là một loại đầu tư.
Trong quan trường có sự khác biệt về tình huống giúp đỡ nhau lúc khốn khó hoặc là trong lúc sung sướng, dù đa số mọi người đều thích dệt hoa trên gấm, thế nhưng cao thủ thật sự thường nắm chắc thời cơ để cho ra những lời ủng hộ của mình.
Quan Quả Đống rõ ràng là một cao thủ như vậy, hắn cảm thấy Vương Tử Quân là người có khả năng chiến thắng cao nên mới tiến hành đặt cược, hay là đều nịnh nọt cả hai bên, đặt cược cả hai bên?
Tuy Vương Tử Quân hoài nghi về những suy nghĩ của Quan Quả Đống, thế nhưng hắn vẫn thành thật nói những lời cảm tạ:
- Cám ơn anh Quan, nếu thật sự có ngày như vậy, tôi nhất định sẽ không quên lòng tốt của anh.
Vương Tử Quân bây giờ căn bản không thể nào nói không, nếu như hắn quá khiêm tốn, như vậy sẽ đắc tội với Quan Quả Đống. Tuy Quan Quả Đống không phải là bí thư thị ủy Sơn Viên, thế nhưng hắn là một chủ tịch tỉnh thành, hắn cũng là ủy viên tỉnh ủy. Nếu nói những lời không hay với Quan Quả Đống, chỉ sợ sẽ mất đi lá phiếu của đối phương.
Khi hai người mở miệng trò chuyện với nhau, các vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam bắt đầu tiến lên ngồi ở vị trí của mình. Bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong và chủ tịch Thạch Kiên Quân cùng xuất hiện một lúc, tất nhiên đó là biểu hiện coi trọng hội nghị lần này.
Hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam không phát biểu quá lâu, nhưng bọn họ lại có rất nhiều yêu cầu. Không những cho ra những lời khen ngợi với quá trình phát triển kinh tế mạnh mẽ của thành phố La Nam, cũng tiến hành phê bình những thành phố tụt hậu về phía sau.
Hội nghị phát triển kinh tế mất hơn nửa buổi sáng mới tan, Lý Quý Niên đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn kéo Vương Tử Quân đến một góc rồi nói:
- Bí thư Tử Quân, phía sở tài nguyên môi trường của chúng tôi có một hạng mục, anh nên cho ra lời mời. Tuy tài chính không nhiều, thế nhưng nhiều rận vẫn có thịt, vẫn mạnh hơn không có rất nhiều.
Lý Quý Niên đã mập hơn dĩ vãng khá nhiều, xem ra công tác ở đơn vị cấp tỉnh là khá thoải mái, tinh thần sáng láng, mặt mày hớn hở.
Vương Tử Quân hiểu đây là hành động biểu hiện sự ủng hộ đối với mình, nó khác biệt với Quan Quả Đống, hai người xem như là những kẻ cùng chung hoạn nạn. Hơn nữa Lý Quý Niên được thoải mái như lúc này chính là nhờ vào Vương Tử Quân vung tay tranh thủ, vì vậy Vương Tử Quân cũng không khách khí quá mức với Lý Quý Niên, hắn chỉ bắt chặt tay đối phương rồi khẽ gật đầu.
Giữa hai người thân quen nếu nói những lời khách khí thì sẽ hóa thành xa lạ, hai bên không nói lời nào nhưng căn bản càng làm cho người ta cảm nhận được hương vị nồng nàn.
- Bí thư Vương, chủ tịch Thạch mời ngài đến phòng làm việc một chuyến.
Khi Lý Quý Niên mời Vương Tử Quân đi uống rượu, thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nở nụ cười vui vẻ đi đến bên cạnh, hắn lên tiếng băng giọng điệu có vài phần nịnh nọt.
Thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh không bằng thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng cũng là một tồn tại hiển hách trong số các vị cán bộ cấp giám đốc sở trong tínhn.. Nếu như người này vận tác tốt, muốn tiến lên vị trí phó chủ tịch tỉnh còn dễ dàng hơn cả các vị bí thư thị ủy bên dưới.
Vị thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố này khách khí với Vương Tử Quân như vậy, không phải Vương Tử Quân là bí thư thị ủy thành phố La Nam, chính là vì nguyên nhân Vương Tử Quân là bí thư thị ủy sẽ sắp tiến lên làm một thường ủy tỉnh ủy.
Vương Tử Quân hàn huyên hai câu với vị thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, sau đó cùng đối phương đi về phía phòng làm việc của Thạch Kiên Quân. Lý Quý Niên nhìn Vương Tử Quân rời đi, trong mắt lóe lên cái nhìn hâm mộ.
Vị chủ nhiệm văn phòng biết rõ Lý Quý Niên sắp xếp tiệc rượu để chiêu đãi bí thư Vương Tử Quân, bây giờ Vương Tử Quân bị chủ tịch Thạch mời đi, chợt nhớ đến việc này và hỏi Lý Quý Niên:
- Giám đốc Lý, có cần trả phòng khách sạn không?
Theo những gì mà chủ nhiệm văn phòng biết về Lý Quý Niên, sự kiện mời rượu lần này sẽ nhất định phải hủy bỏ.