Nhan Sĩ Tắc cười rất khiêm tốn, hắn bắt tay bí thư Mục rồi cười nói:
- Bí thư Mục quá khách khí rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nói thật thì khi đó tôi cũng là hành động thiếu suy xét.
- Pháp lý nhân tình, dù chúng ta thật sự nói về pháp luật, thế nhưng trước nay chúng tôi cũng không làm cho hai phương diện kia phát sinh xung đột. Anh thật sự xử lý sự việc rất tốt, đã cho chúng tôi một phần tham khảo trong công tác lần sau.
Bí thư Mục nói những lời mạnh mẽ như thác đổ, bàn tay bắt tay Nhan Sĩ Tắc càng thêm chân thành.
Triệu Quân Dũng nhìn vẻ chân thành và vui vẻ của bí thư Mục, hắn chợt sinh ra một ý nghĩ khác lạ. Đây là tình huống gì? Vì sao bí thư Mục lại chuyển biến như vậy? Sao lại nhiệt tình với Nhan Sĩ Tắc như thế?
Triệu Quân Dũng cảm thấy đầu óc mình căn bản là không đủ dùng, nhưng có một điều hắn biết rõ, chính là trường hợp này căn bản không còn thích hợp để ra tay với Nhan Sĩ Tắc.
Nhan Sĩ Tắc dùng lý do có việc để không tiếp nhận lời mời chiêu đãi của bí thư Mục, Triệu Quân Dũng chờ đám người Vương Tử Quân rời đi, thế là dùng giọng chú ý hỏi:
- Bí thư, tình huống thế nào?
- Tình huống rất tốt, anh phá án không xong nhưng lại điều tra được một tấm gương điển hình.
Bí thư Mục nói xong thì ném cho Triệu Quân Dũng một phần văn kiện, sau đó cất bước bỏ đi.
Triệu Quân Dũng nhìn bí thư Mục giận dữ bỏ đi mà trong lòng chợt lo lắng, trong lòng đầy hoài nghi. Khi ánh mắt hắn rơi lên bài viết trên văn kiện, thế là đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Sau khi xem xong bài viết, Triệu Quân Dũng bị dọa làm cho toàn thân vã mồ hôi lạnh. Trong lòng thầm nghĩ may mà mình may mắn gặp mặt bí thư Mục ở chỗ này, nếu không hôm nay hắn căn bản là không xong việc.
Triệu Quân Dũng xuống thành phố La Nam điều tra nhưng lại tìm được một gương điển hình, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó khăn. Hắn không chịu được ánh mắt hung thần ác sát của bí thư Mục, nó giống như muốn ăn thịt hắn vậy. Nếu như là lãnh đạo khác thì không có vấn đề, hắn có thể tiếp nhận được. Nhưng bí thư Mục thì lại khác, vì đối phương nói một câu có thể thay đổi vận mệnh của hắn.
Bí thư Mục có thể như vậy sao? Nhớ ngày hôm đó Triệu Quân Dũng được bí thư Mục khen ngợi là người có khả năng, có năng lực, hơn nữa còn khôn khéo, công tác rất có ý nghĩ, đầu óc linh hoạt, có khả năng làm sống động công tác. Lần này hắn điều tra án lại xuất hiện sự kiện ngoài ý muốn, cũng không phải hắn có thể làm khác được, sao trách được hắn chứ? Hơn nữa cổ nhân có câu không không dùng sức đánh kẻ có đức, Mục Nhạc Thành anh không thấy được bộ mặt tận tâm tận lực của tôi sao?
Khi Triệu Quân Dũng đang cảm thấy cực kỳ uể oải, chợt có một vị phó phòng tuyên truyền tỉnh ủy đi đến.
- Chủ nhiệm Triệu, tất cả mọi người nói ủy ban kỷ luật là mỏ quạ đen, chỉ cần các anh điều tra thì căn bản không có chuyện gì tốt. Nhưng lần này thì hay quá, anh đã mở ra một tiền lệ mới, không những điều tra được một vị cán bộ chí hiếu, còn có một bí thư dũng cảm, thật sự rất đáng giá.
Vị phó phòng tuyên truyền kia nói xong thì nhanh chóng bỏ đi, điều này càng làm cho tâm tình của Triệu Quân Dũng thêm đè nén. Hắn gãi gãi đầu, nhìn khu nhà thường ủy cao ngất, thế là càng cảm thấy khó chịu.
Đây là tình huống gì? Đáng tiếc là không có ai trả lời câu hỏi trong lòng Triệu Quân Dũng.
Trong khu thường trú thành phố La Nam ở Sơn Viên, Nhan Sĩ Tắc nâng ly lên nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi kính anh một ly.
Vương Tử Quân đối mặt với Nhan Sĩ Tắc cũng nâng ly lên nói:
- Chuyện này anh xử lý không sai, dù là tôi thì cũng sẽ xử lý như vậy, cho anh ta dùng lương trả số tiền đã sử dụng là được. Tuy chúng ta cần phải xem xét những việc làm trái luật, thế nhưng cũng phải biết phân biệt rõ tình hình nặng nhẹ thế nào.
Nhan Sĩ Tắc gật đầu thật mạnh, hắn uống cạn ly rượu của mình, lúc này mới dùng giọng áy náy nói:
- Bí thư Vương, chuyện này tôi vẫn xử lý thiếu suy xét, thiếu chút nữa tạo nên ảnh hưởng mặt trái với ngài.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Muốn nói xin lỗi thì phải là tôi mới đúng, anh chẳng qua chỉ là vạ lây mà thôi.
Nhan Sĩ Tắc căn bản hiểu rõ tình huống lần này của mình, đồng thời cũng thấy rõ đối phương rất quyết liệt và tuyệt tình. Hắn là người tiến lên từ cơ sở cho đến vị trí hiện tại, thế nên cũng hiểu những tình huống đấu tranh gay gắt giữa người và người. Một khi có vị trí để trống thì người muốn tranh cướp sẽ chẳng bao giờ tỏ ra nhân từ với nhau.
- Bí thư Vương, chúng ta cũng không thể bỏ qua như vậy được.
Sau khi rót đầy ly rượu của mình, Nhan Sĩ Tắc trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy chuyện này hắn có được lợi ích không nhỏ, chẳng qua là nhờ một bài viết của phóng viên mà giải quyết êm thấm, nhưng những nguy hiểm trong đó vẫn căn bản là khó thể che giấu.
Đối phương căn bản là muốn đánh mình, hơn nữa đã ra chiêu, nếu như Vương Tử Quân căn bản không ra tay chế địch, như vậy thật sự khó thể nào nói nổi.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Vương Tử Quân cũng không tiếp tục nói về đề tài này, hắn nâng ly rượu lên cụng với Nhan Sĩ Tắc.
Hai người uống vài ly rượu, sau đó Vương Tử Quân chợt nói:
- Chủ tịch Nhan, anh có biết lần này hội nghị thường ủy tỉnh ủy nghiên cứu vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ là ai không?
Nhan Sĩ Tắc dừng lại một lát rồi khẽ nói:
- Phụ nữ cũng là người có thể gánh vác nửa bầu trời.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đúng vậy, phụ nữ cũng không phải chỉ là phái yếu, sau khi Trình Hiểu Bình lên nhận chức, chắc chắn sẽ có khí phách không nhỏ.
Nhan Sĩ Tắc nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, thế là trong lòng chợt có ý nghĩ, thầm lo lắng cho Trình Hiểu Bình ở thành phố Đông Bộ.
Tình hình ở thành phố Đông Bộ vẫn như trước, thế nhưng mối quan hệ giữa ủy ban nhân dân và thị ủy căn bản liên tục ấm lên. Khi chức vụ tăng tiến, Trình Hiểu Bình trước đó là phó chủ tịch thường vụ thành phố đã tiến lên làm người chủ trì công tác ủy ban nhân dân thành phố Đông Bộ.
Dù chỉ là người chủ trì công tác thế nhưng có sự giúp đỡ to lớn của Nguyễn Chấn Nhạc, trên cơ bản Trình Hiểu Bình cũng không khác gì một vị chủ tịch thành phố. Trong lúc công tác thì Trình Hiểu Bình cố gắng tiến thủ, kiên quyết cải cách, hoàn toàn đẩy ngã tất cả những gì còn sót lại của Chúc Vu Bình, dời tất cả trung tâm công tác lên phương diện phát triển kinh tế.
Trình Hiểu Bình lên chức, nàng rất hiểu rõ Nguyễn Chấn Nhạc đang cần cái gì. Nếu nàng muốn vị trí của nàng càng thêm ổn định, như vậy phải cho bí thư Nguyễn thấy được tài năng của mình, thấy mình công tác như thế nào. Nhưng phương diện phát triển kinh tế phải nói là một điểm yếu chí mạng của nàng.