Sau khi gọi điện thoại thì sự việc mới vỡ lẻ, Nguyễn Chấn Nhạc nghe những lời tường thuật của Trình Hiểu Bình, thật sự sinh ra cảm giác muốn đập nát tất cả mọi thứ, đặc biệt là tên giám đốc Lý ở thành phố Tam Hồ.
Một cơ hội tốt lại bị một tên giám đốc doanh nghiệp tư nhân nho nhỏ làm đổ vỡ hoàn toàn, cũng vì tên giám đốc khốn kiếp kia mà đáng lý ra lãnh đạo đã đến thành phố Đông Bộ dùng cơm, thế nhưng lại đi đến La Nam, bắt mình chờ ngoài đường hơn một giờ.
Trình Hiểu Bình nhìn Nguyễn Chấn Nhạc trầm mặc không nói gì, trong lòng nàng liên tục bùng sóng. Nàng không ngờ một vị lãnh đạo may mắn như Nguyễn Chấn Nhạc có cơ hội biểu hiện trong sự kiện khảo sát lần này lại bị lật xuồng.
Dù Trình Hiểu Bình không biết kết quả lãnh đạo đi đến thành phố La Nam khảo sát là như thế nào, thế nhưng nàng cũng hiểu tình hình phát triển của La Nam, chỉ cần lãnh đạo đến La Nam thì sẽ bị thành tích làm lóa mắt mà thôi. Hơn nữa nàng từ trong giọng điệu của người bạn học làm chủ tịch huyện ở thành phố Tam Hồ mà cho ra những phán đoán sơ bộ về kết quả sự việc.
Hình như Vương Tử Quân cũng là một người may mắn không kém ai, nếu như năm xưa Trình Hiểu Bình nàng đi theo hắn...
Trình Hiểu Bình nghĩ đến vấn đề này mà không khỏi có chút run rẩy, nhưng cuối cùng nàng vẫn thu ý nghĩ này quay về. Năm xưa Vương Tử Quân làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, mình căn bản không phải không có ý nghĩ đâm đầu vào, thế nhưng nàng vào quá muộn, xe đã không còn đủ chỗ.
- Bí thư Nguyễn, chúng ta dùng cơm thôi.
Trình Hiểu Bình cuối cùng cũng ném tất cả sự quan tâm cho vị lãnh đạo hiện tại của mình, nàng cung kính nói với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc cuối cùng cũng thả lỏng một chút, hắn trấn định ăn một bữa cơm dưới cái nhìn của bao người bên cạnh, dù không ngon lành gì nhưng cũng phải ăn.
Nguyễn Chấn Nhạc là bí thư thị ủy Đông Bộ, hắn biết mình căn bản không thể nào mềm yếu. Dù hắn thật sự không thoải mái, nhưng dù trời sập thì hắn vẫn phải biểu hiện mặt không đổi sắc, nếu không sẽ bị người ta xem thường.
Nguyễn Chấn Nhạc có biểu hiện như vậy vẫn có tác dụng, đó chính là đám nhân viên chung quanh đã thật sự ổn định trở lại.
Nguyễn Chấn Nhạc ngồi trong nhà khách, hắn sắp xếp tất cả công tác, sau đó mới thoải mái hơn một chút. Khi hắn chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi, cuối cùng Quan Vĩnh Hạ gọi điện thoại đến:
- Nửa giờ sau lãnh đạo sẽ đến thành phố Đông Bộ.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn đồng hồ đang chỉ vào con số ba giờ chiều mà không khỏi nhíu mày, lúc này một cảm giác không tốt chợt xuất hiện trong lòng hắn.
Đáng lý ra phương án là đến thành phố Đông Bộ, sau đó mới đến Tam Hồ, nhưng phương án này lại bị Nguyễn Chấn Nhạc vung tay hoạt động và sự chen tay của chủ nhiệm Triệu mà thay đổi, trước tiên là Tam Hồ và sau đó là Đông Bộ.
Dù chỉ là thay đổi trình tự trước sau nhưng ý nghĩa của nó là không nhỏ, nếu như đến thành phố Đông Bộ trước, như vậy ấn tượng của lãnh đạo với thành phố Đông Bộ là rất lớn nhưng căn bản là không quá sâu.
Nếu như lãnh đạo đến Tam Hồ trước, sau đó sẽ đến thành phố Đông Bộ là nơi dù là thực lực kinh tế hay tất cả phương diện khác đều mạnh hơn thành phố Tam Hồ, như vậy ánh mắt lãnh đạo sẽ tươi sáng hơn, sẽ cho ra những đánh giá mạnh mẽ hơn.
Chút thủ đoạn đơn giản như vậy lại rất thực dụng, nhưng bây giờ thủ đoạn nhỏ tốt đẹp như vậy lại làm cho Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy mắc nghẹn.
Lãnh đạo từ thành phố La Nam đến thành phố Đông Bộ, dù không thừa nhận nhưng dù là nhìn vào sản nghiệp phát triển kinh tế hay bố cục thành phố thì Nguyễn Chấn Nhạc vẫn biết rõ Đông Bộ không bằng La Nam. Nếu lãnh đạo đã đến La Nam, như vậy tình huống của thành phố Đông Bộ là rất khó khăn.
Xem như Nguyễn Chấn Nhạc dùng đá đập chân mình.
Những cảm giác khó chịu không ngừng bùng phát trong lòng Nguyễn Chấn Nhạc, nhưng dù hắn có không thoải mái thế nào thì vẫn phải cố gắng tiến hành những công tác còn đang dang dở.
Nguyễn Chấn Nhạc chờ trên đường cao tốc thời gian dài mà cảm thấy đau lưng, hắn khổ sở bò lên khỏi giường, sau đó rửa mặt và dẫn toàn bộ thành viên bốn bộ ban ngành đi đến giao lộ đón tiếp đoàn kiểm tra của lãnh đạo.
Đoàn xe mà Nguyễn Chấn Nhạc chờ mong đã xuất hiện mà thong thả dừng lại. Sau khi hắn leo lên chiếc xe đặc chế cho lãnh đạo, hắn thấy được chủ nhiệm Triệu. Nhưng chủ nhiệm Triệu trước kia thường hay ngồi bên cạnh lãnh đạo, bây giờ lại có vị trí ngồi có hơi xa. Khi hắn ném cho chủ nhiệm Triệu một nụ cười, chủ nhiệm Triệu cũng cười với hắn, thế nhưng nụ cười kia rõ ràng là có chút căng cứng.
Quá trình khảo sát lần này thật sự nằm trong dự đoán của Nguyễn Chấn Nhạc, dù hắn đã làm rất nhiều chuẩn bị nhưng lãnh đạo đã nhìn qua hình tượng của La Nam, thế cho nên căn bản không còn gì là bất ngờ với thành phố Đông Bộ.
Khi đi khảo sát khu công nghiệp Lam Hà, lãnh đạo thượng cấp nói một câu: Các anh muốn có núi vàng nhưng cũng phải cân nhắc rừng xanh biển bạc, điều này làm cho Nguyễn Chấn Nhạc sinh ra cảm giác không thoải mái.
Tất nhiên lãnh đạo thượng cấp vẫn cho ra những lời khẳng định với tình huống phát triển kinh tế mạnh mẽ của thành phố Đông Bộ, cũng mở miệng khen thưởng thành tích của cán bộ thành phố Đông Bộ. Nhưng tất cả nghe vào trong tai Nguyễn Chấn Nhạc giống như chỉ là hời hợt mở miệng, dù thế nào cũng không có hương vị tốt đẹp.
Không biết có phải có người cố ý hay không, khi nhìn vào quyển sách đảm bảo an toàn trong công xưởng của một xí nghiệp, thậm chí còn có cái tên Vương Tử Quân. Khi lãnh đạo thượng cấp thấy cái tên Vương Tử Quân thì càng có hứng thú hỏi Hào Nhất Phong. Tất nhiên Hào Nhất Phong lần này rất thực tế, hắn nói đồng chí Vương Tử Quân trước kia từng làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, đã cho ra rất nhiều cống hiến cho thành phố Đông Bộ.
"Vương Tử Quân khốn kiếp, trước đó được lãnh đạo tán dương, bây giờ lại được ném ra khỏi bình, đúng là âm hồn không tan!"
Nguyễn Chấn Nhạc dù nở nụ cười tiễn chân lãnh đạo thế nhưng trong lòng lại cực kỳ buồn bực, xem ra kết quả lần này là căn bản không đạt được mục đích gì. Hắn hoàn toàn có thể nhìn nhận được sự việc từ trong mắt các vị lãnh đạo tỉnh ủy.
Lãnh đạo thượng cấp đến thị sát nghiên cứu không khỏi làm cho công tác của tỉnh Sơn Nam có chút căng thẳng, thế nhưng sau đó lại trở nên bình tĩnh không chút gợn sóng.
Một năm dần trôi qua, các nơi đang thực hiện công tác tổng kết. Trong giai đoạn tổng kết này cũng không có chuyện gì xảy ra, chính đàn tỉnh Sơn Nam không có một con sóng lớn nào bùng lên.
Trong tình huống bình yên đó, sự kiện được người ta quan tâm nhất chính là biến động nhân sự ở thành phố Tam Hồ. Bí thư thị ủy Lâm Trường Công cuối cùng cũng phải về hưu, nhưng chờ đợi Lâm Trường Công không phải là vị trí phó chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh, mà chỉ là một vị phó chủ nhiệm ủy viên hội đồng nhân dân tỉnh, tất nhiên đồng chí Lâm Trường Công vẫn được nâng lên một bậc lương để chuẩn bị sẵn sàng.
Đồng chí chủ tịch thành phố Tam Hồ là Triệu Bảo Lâm cũng không vì nguyên nhân này mà tiến lên một bước, tuyến trên điều động đồng chí Chúc Vu Bình từ thành phố Đông Bộ đến làm bí thư thị ủy Tam Hồ. Biến động này không khỏi làm cho nhiều cán bộ thành phố Tam Hồ thất vọng, dù sao thì Chúc Vu Bình tiến lên làm cho bọn họ không còn cơ hội nào.
Nếu so sánh với phương diện nhân sự thì các mặt khác cũng có biến động, thế nhưng căn bản không làm người ta cảm thấy hứng thú. Dù sao thì sự việc không liên quan đến mình, thế nên được người ta treo lên cao. Nhưng trong đó có một việc làm cho cán bộ và nhân dân thành phố La Nam rất vui vẻ, chình là tuyến trên cho ra văn kiện, yêu cầu lấy La Nam làm trung tâm phát triển du lịch giữa ba tỉnh giáp ranh.
Văn kiện này dù không dài nhưng lại xác định thành phố La Nam làm trung tâm của ba tỉnh giáp ranh, định vị này của thành phố La Nam lại càng làm cho vị trí của thành phố Tam Hồ thêm xấu hổ.
Nếu so sánh với sự kiện này thì tin tức về chủ nhiệm Triệu chỉ có vài người quan sát mà thôi, tất nhiên Vương Tử Quân cũng là một người chú tâm đến tin tức này. Chủ nhiệm Triệu tiến lên một cấp nhưng lại căn bản không có thực quyền, thật sự giống như ăn phải quả đắng, vì vị trí hiện tại chú định chỗ đứng của hắn là không cao trong tương lai, thế nên khí thế căn bản là không còn nhiều.