. - Giám đốc Lý, thành phố La Nam làm như thế nào, có phải là muốn giao tất cả hợp đồng kia cho xí nghiệp địa phương hay không?
Lãnh đạo thượng cấp dù vẫn rất bình tĩnh nhưng vẻ mặt rõ ràng là không vui.
Giám đốc Lý nhìn khắp bốn phía, khi thấy vẻ mặt cung kính của các vị lãnh đạo thành phố và tỉnh ủy, thế là trong lòng có hơi sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn lấy can đảm nói:
- Điều này...Cũng không phải, bọn họ...Bọn họ vốn là không có những xí nghiệp làm các công đoạn như vậy.
Thành phố La Nam không có các xí nghiệp tự sản xuất các linh kiện, như vậy lãnh đạo còn dám cho ra chỉ thị như vậy, bọn họ đang muốn làm gì? Nguyên nhân của nó thật sự đáng để cho người ta nghiền nghẫm. Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy nhịp tim gia tăng. Hai người bọn họ lúc này thật sự có hành động cực kỳ ăn ý, cả hai đi đến bên cạnh lãnh đạo, chuẩn bị nhận kiểm điểm với lãnh đạo.
- Vì sao lại như vậy?
Lãnh đạo thượng cấp suy nghĩ giây lát, sau đó lên tiếng hỏi giám đốc Lý.
- Điều này...Hình như là vì vị trí thành phố trọng tâm, đám cán bộ thành phố La Nam có ý kiến vì sự kiện thành phố Tam Hồ tiến lên làm thành phố trọng tâm.
Giám đốc Lý dù sao cũng biết rõ một phần với sự kiện này, thế cho nên trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng ấp úng nói.
Lãnh đạo thượng cấp trầm ngâm giây lát, trên mặt chợt xuất hiện nụ cười:
- Anh Lý, anh cứ yên tâm, chính quyền nhất định sẽ giúp anh giải quyết vấn đề này. Đồng thời tôi cũng nhắc với anh một câu, xí nghiệp có quyền tự chủ kinh doanh, cần phải được tôn trọng.
Dưới những lời cảm tạ chân thành của giám đốc Lý, lãnh đạo thượng cấp rời khỏi xưởng giấy. Khi lên xe thì bầu không khí đã trở nên cực kỳ nghiêm túc và căng thẳng, thậm chí còn cực kỳ áp lực.
Có người có thể trốn được kiếp nạn, nhưng lại có người căn bản không có nơi nào để ẩn nấp. Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân cùng lên xe, lúc này bọn họ căn bản không thể nào trốn được, thậm chí ngay cả bí thư Lâm Trường Công cũng không thể nào tránh đi được.
- Thủ tướng, chúng tôi không làm tốt công tác mới xuất hiện sự kiện này, chúng tôi nhất định sẽ điều tra thật kỹ, sẽ xử lý thật nghiêm túc những người tương quan trách nhiệm.
Hào Nhất Phong ngồi trênn xe dùng giọng trầm bổng nói lời bảo chứng với lãnh đạo thượng cấp.
Vẻ mặt lãnh đạo thượng cấp khôi phục lại như thường, lão nhìn thoáng qua Hào Nhất Phong, ánh mắt rơi lên người Lâm Trường Công:
- Các anh có biết rõ sự kiện thành phố La Nam chống lại xí nghiệp của thành phố Tam Hồ hay không?
Lúc này áp lực lên người Lâm Trường Công là rất lớn, hắn chỉ cảm thấy sau lưng ươn ướt, trong bụng vang lên những âm thanh rột rột. Đầu óc hắn liên tục xoay chuyển, hắn cố gắng xem xét ngôn từ, sau đó cẩn thận nói:
- Chúng tôi thật sự biết rõ sự kiện này.
- Vậy các anh lựa chọn biện pháp gì?
Lãnh đạo thượng cấp dù vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh nhưng nghe vào trong tai Lâm Trường Công lại làm cho hắn sinh ra cảm giác thật sự khó thể nào hít thở.
Lâm Trường Công thật sự có nghe qua sự kiện này, nhưng tình huống là như vậy, hắn có biện pháp nào khác được sao? Sau khi thành phố Tam Hồ cướp lấy vị trí thành phố trọng tâm trên tay của thành phố La Nam, bản thân thành phố Tam Hồ có chiếc mũ thành phố trọng tâm, anh còn có thể muối mặt đi tìm Vương Tử Quân sao? Lâm Trường Công sẽ điên cuồng chạy đến thành phố La Nam, sẽ yêu cầu Vương Tử Quân quan tâm đến xí nghiệp thành phố Tam Hồ sao? Như vậy căn bản là Lâm Trường Công không còn thể diện gì nữa.
- Chúng tôi đã tiến hành điều tra nghiêm túc, đã tìm ra vấn đề, đang định để cho ủy ban nhân dân thành phố Tam Hồ tiến hành phối hợp với thành phố La Nam để xử lý...
Lâm Trường Công không thể nói là mình không có phản ứng, biện pháp xử lý duy nhất chính là không làm gì cả. Nhưng lúc này có nhiều lãnh đạo ngồi trên xe, hắn chỉ có thể dùng bộ sách võ thuật bình thường để đối chiêu.
Lãnh đạo thượng cấp căn bản là khá bất mãn với câu trả lời của Lâm Trường Công:
- Đạo làm quan nằm ở cơ thể nhân dân, làm chính trị cần phải đưa dân ra khỏi vòng vây hãm. Một khi là quan phụ mẫu địa phương, mọi người cần phải cố gắng công tác, phải giải nạn cho các xí nghiệp địa phương, như vậy mới được dân tâm, mới thuận dân ý, mới có thể làm tốt công tác phát triển kinh tế.
Xe vẫn chạy trên đường rất vững vàng, lúc này chủ nhiệm Triệu như ngồi trên đống kim, trong lòng tràn đầy cảm giác không tốt. Lúc này nhắc lại sự kiện thành phố trọng tâm, không phải là muốn cái mạng của mình sao?
Chủ nhiệm Triệu chợt cảm thấy hai chân như mềm nhũn, giống như cơ thể thật sự suy nhược, trong lòng lạnh ngắt, một cảm giác kinh hoàng chưa từng có xuất hiện trong đầu, lờ mờ còn sinh ra cảm giác sợ hãi. Hắn nghĩ đến tình huống sự việc bại lộ, thế là cả người chợt run rẩy, trong lòng rối loạn. Hắn trợn tròn mắt nhìn đoàn xe chạy về hướng thành phố La Nam, chỉ cảm thấy mình căn bản là không có ý nghĩ gì, thật sự vô kế khả thi.
- Chúng ta bây giờ sẽ đi đâu?
Trong bầu không khí tràn đầy áp lực, lãnh đạo thượng cấp chợt lên tiếng hỏi.
- Đi đến thành phố Đông Bộ.
Nhân viên ở bên cạnh nhanh chóng trả lời lãnh đạo.
- Bây giờ còn chưa đến mười một giờ, còn có chút thời gian, không phải nói con đường này chạy sang thành phố La Nam sao? Chúng ta đến thành phố La Nam dùng cơm.
Lãnh đạo thượng cấp lên tiếng rồi khẽ nhắm mắt lại.
Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt không ngừng biến đổi. Tất cả đang xảy ra ngay trước mắt, bọn họ thật sự sinh ra cảm giác không yên. Lãnh đạo đột nhiên cho ra quyết định làm cho trái tim của bọn họ treo lên giữa không trung, càng cảm thấy cực kỳ bất an.
Vốn chỉ là một việc nhỏ, vì sao lại biến thành như vậy? Bây giờ thay đổi tuyến đường sang thành phố La Nam, không thể khẳng định sẽ không sinh ra thiêu thân. Vương Tử Quân là người có năng lực, là một người vừa có năng lực vừa có thành tích quá chói sáng, rõ ràng là người mà chính mình căn bản không thể nào khống chế được.
Hào Nhất Phong cầm lấy điện thoại di động, lên tiếng phân phó cho đoàn xe. Lúc này đoàn xe đang chuẩn bị chạy về phía thành phố Đông Bộ, đột nhiên chuyển hướng về phía thành phố La Nam.
Vì trước đó căn bản không có chuẩn bị sẽ đến thành phố La Nam, thế cho nên không có lực lượng cảnh sát bố trí trên đường, đoàn xe chỉ được một chiếc xe cảnh sát dẫn đầu chạy về phía trước như bay.
Một lúc sau lãnh đạo thượng cấp đưa mắt nhìn ra cửa sổ, gió đông bắc đang thổi xuống ào ạt, khung cảnh có chút thê lương. Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân đều đưa mắt lên người thượng cấp, trong lòng thầm bàn tính xem nên giải thích như thế nào với lãnh đạo.
Xe chạy đi rất nhanh, có nhiều đoàn xe bị xe mở đường giành quyền ưu tiên vượt lên trước, khung cảnh không ngừng lướt qua cửa sổ.
- Nhất Phong, sao trên đường có nhiều xe khách đi lại như vậy?
Lãnh đạo thượng cấp chợt lên tiếng hỏi.
Hào Nhất Phong nghe thấy lãnh đạo lên tiếng, thế là thầm thả lỏng một chút, lão vội vàng lên tiếng:
- Đây là những đoàn xe du lịch, bọn họ đang đi du lịch.
Hào Nhất Phong lên tiếng, lại một chiếc xe du lịch bị vượt qua, tiếng nhạc khẽ truyền đến:
- Tiếng hát thắng lợi vang lên khắp không gian...
Chiếc xee kia mở nhạc rất lớn, rõ ràng người trên xe cũng rất vui vẻ, lãnh đạo thượng cấp nghe tiếng nhạc mà khẽ cười, bầu không khí chuyển biến tốt hơn một chút. Lãnh đạo chỉ vào những chiếc xe chở khách du lịch rồi cười nói:
- Mùa đông là mùa du lịch ế hàng, thành phố phía nam tỉnh Sơn Nam này có gì tốt, vì sao lại có nhiều người đến tham quan như vậy?
- Thủ trưởng, đây là các du khách đi ngắm núi Cô Yên Sơn. Lúc này núi Cô Yên Sơn thành phố La Nam vẫn còn khá tươi tốt, bên đó còn có vài sơn cốc rộng, dfu là mùa đông nhưng không chịu ảnh hưởng bởi gió lạnh nên khí hậu rất tốt, thật sự giống như mùa xuân. Đồng thời còn có một nguyên nhân quan trọng, chỗ này có suối nước nóng, ngài xem, khách du lịch liên miên không dứt.
Thạch Kiên Quân đã từng đi đến viếng thăm Cô Yên Sơn, thế nên hắn hiểu rất rõ, vì vậy khi thấy Hào Nhất Phong không trả lời được thì nhanh chóng lên tiếng.
Mặc kệ trước kia hai người bọn họ tranh chấp như thế nào, nhưng bây giờ hai người bọn họ lại phối hợp cực kỳ ăn ý. Dù sao thì tình thế bây giờ thật sự là ép người, bọn họ phải liên thủ với nhau, phải ứng phó tình huống khó khăn này. Sự kiện không chỉ ảnh hưởng đến tương lai phát triển của cả hai người bọn họ, còn liên quan đến hình tượng của tỉnh Sơn Nam, bọn họ cũng không dám để nó tiếp tục phát sinh vấn đề.
- Khu du lịch Cô Yên Sơn luôn được quảng cáo trên đài truyền hình trung ương, không thể ngờ tỉnh Sơn Nam lại có một chỗ tốt như vậy, đúng là thế ngoại đào viên.
Lãnh đạo thượng cấp lại biểu hiện ra tâm tình vui vẻ, điều này làm cho Thạch Kiên Quân và Hào Nhất Phong cảm thấy phấn chấn tinh thần. Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó Thạch Kiên Quân nói tiếp:
- Khu du lịch Cô Yên Sơn được kiến thiết hơn hai năm qua, khi đó thành phố La Nam dùng khu du lịch Cô Yên Sơn làm cơ sở tiến hành liên hợp với công ty Đông Du để cùng nhau khai phá. Bây giờ khu du lịch đã được đầu tư hơn hai tỷ, chỉ sau hai năm đã thu hút được hơn mười triệu khách du lịch, là một con số khổng lồ để thúc đẩy thành phố La Nam phát triển kinh tế.
- Khu du lịch Cô Yên Sơn thuộc vào địa phận huyện Dương Phong, có một cây treo tiền như vậy nên kinh tế huyện Dương Phong có bước phát triển rất mạnh. Trước kia huyện Dương Phong là một huyện nghèo nhất tỉnh, bây giờ đã trở thành một trong mười huyện mạnh mẽ nhất tỉnh. Hơn nữa huyện Dương Phong nhờ phát triển du lịch mà còn thúc đẩy các hạng mục kinh tế khác phát triển theo, thật sự là đầu tư vào một điểm mà phát xạ khắp vùng.
Dù giới thiệu về khu du lịch Cô Yên Sơn chẳng khác nào hát bài ca ngợi Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này Hào Nhất Phong cũng chỉ có thể bỏ qua chút bực tức cá nhân, phải dùng giọng tràn đầy nụ cười nói:
- Khu du lịch Cô Yên Sơn của thành phố La Nam có thể nói là một tấm danh thiếp đánh bóng tên tuổi của tỉnh Sơn Nam, bây giờ có nhiều phim truyền hình và điện ảnh được quay ở khu du lịch Cô Yên Sơn, là một địa phương được các đoàn làm phim yêu mến.
Lãnh đạo thượng cấp nghe mà liên tục gật đầu, càng cảm thấy thích thú với khu du lịch Cô Yên Sơn. Lão mỉm cười lắng nghe những lời của Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân, sau đó nói:
- Một hạng mục tốt có thể kéo cả địa phương phát triển, thành phố La Nam có khu du lịch Cô Yên Sơn, như vậy phải định vị chính mình thật chuẩn, nhìn vào điểm này đã thấy tỉnh Sơn Nam có nhân tài.
Lâm Trường Công cũng ngồi trên xe, dù đã ra khỏi thành phố Tam Hồ, bí thư thị ủy Tam Hồ như hắn có thể xuống xe. Nhưng lúc này lãnh đạo không mở miệng, hắn chỉ có thể quật cường ngồi yên mà thôi. Sau khi nghe hai vị lãnh đạo tỉnh ủy hợp lực ca tụng Vương Tử Quân, hắn thật sự cảm thấy khó chịu.
Tuy trong lòng không thoải mái nhưng Lâm Trường Công không thể không thừa nhận hai vị lãnh đạo nói đúng, chính hắn cũng cực kỳ hâm mộ khu du lịch Cô Yên Sơn, đây chính là một bát vàng dành cho người thành phố La Nam. Hàng năm thành phố La Nam có được hiệu quả và lợi ích phát triển kinh tế rất mạnh, tất cả giống như những hạt tuyết rơi từ trên trời xuống làm cho người ta phải đỏ cả mắt.
Lần này Lâm Trường Công đi theo các vị lãnh đạo đến La Nam, là phúc hay là họa đây? Hắn ngồi trên xe rất quy củ, hắn cảm thấy mình giống như một con cá bị đặt lên thớt, chỉ có thể vùng vẫy tránh né và thở hồng hộc mà thôi, không thể có năng lực bơi về biển cả tự do tự tại là thành phố Tam Hồ.
Dù tình huống lần này là do thành phố La Nam tạo ra, thế nhưng Lâm Trường Công biết rất rõ tình huống phát triển kinh tế của La Nam. Nếu thành tích của La Nam bày ra trước mắt lãnh đạo, rốt cuộc sẽ là tình huống gì, hắn biết rất rõ ràng.
Lâm Trường Công hiểu rõ thì làm được gì? Bây giờ hắn thật sự là không thể làm gì hơn. Cho dù hắn biết rõ người ta muốn đánh mình cũng chỉ có thể mỉm cười nuốt răng vào bụng mà thôi.
Tình huống phát triển của thành phố La Nam là một sự thật hiển nhiên, căn bản không cần áp chế, cũng áp chế không nổi.
- Xây dựng khu du lịch Cô Yên Sơn, xây dựng đường cao tốc Sơn La, xem ra ban ngành thành phố La Nam đã thực hiện được không ít công tác.
Sau khi nghe Hào Nhất Phong lên tiếng giới thiệu, lãnh đạo thượng cấp chợt mở miệng nói.
Hào Nhất Phong nghe những lời ca tụng của lãnh đạo thượng cấp, trong lòng thật sự có đủ hương vị. Cơ hội lần này là khó có được, lão đành phải nghĩ một đằng làm một nẻo mà thôi, chỉ có thể mở miệng hát ca khúc ca tụng Vương Tử Quân. Dù sao lãnh đạo cũng muốn đến thành phố La Nam, đây là một thành phố phát triển quá tốt đẹp, nếu chính anh là lãnh đạo đứng đầu một tỉnh mà còn bất mãn, như vậy sẽ lưu lại ấn tượng thế nào cho lãnh đạo đây? Không phải là anh đang xoi mói, tìm xương trong trứng gà sao?
- Tỉnh ủy chúng tôi cực kỳ hài lòng về tình hình phát triển của thành phố La Nam!
- Đúng vậy, thủ trưởng, năm trước thành phố La Nam phát triển hơn trăm phần trăm, năm nay dù chưa đến công tác báo cáo cuối năm, thế nhưng phát triển cao hơn năm trước không phải là vấn đề.
Thạch Kiên Quân cũng mở miệng bổ sung vào lời nói của Hào Nhất Phong.
Lsuc này xe vừa đến trạm thu phí đầu đường đi vào thành phố La Nam, mọi người chợt bị hấp dẫn bởi bốn tấm biển quảng cáo lớn hai bên đường, bên trên dùng một loại chữ cứng cáp có lực viết một dòng chữ:"
- Nhân dân thành phố La Nam chào đón quý khách.
Những trò tuyên truyền thế này căn bản không có gì xa lạ với người trong quan trường, không có gì gọi là quá mức chú ý, vấn đề là trên bốn tấm biển quảng cáo có vẽ những hình ảnh núi non làm cho người ta nhìn vào mà kinh ngạc.
Từ xa nhìn vào hai tấm quảng cáo có thể thấy được bốn mùa xuân hạ thu đông ở khu du lịch Cô Yên Sơn. Trên tấm biển miêu tả mùa xuân có cảnh tượng tuyết bị hòa tan, vạn vật phục hồi, bầu trời xanh lam bao la, đến nơi nào cũng thấy du khách chơi xuân; mùa hè thì nơi này biến thành một tấm thảm thiên nhiên; mùa thu có những vườn cây đỏ rực trái chín, khách du lịch vui thú ngắm cảnh thần tiên; mùa đông thì bừng bừng những dòng khí nóng của các dòng suối nước nóng.
Bốn tấm biển quảng cáo lớn hai ven đường làm cho người ta kinh ngạc, thậm chí ngay cả Hào Nhất Phong cũng không thể ngờ. Lão thầm nghĩ là vị nhiếp ảnh nào chụp được những khung cảnh trên? Thật sự có lực quảng cáo quá lớn. Lão thầm cảm thấy quá kỳ diệu, nhưng nghĩ lại thì thấy trình độ của nhà nhiếp ảnh kia là khá cao, nhưng dù sao thì cũng phải có cảnh tượng chân thật mới được. Đồng thời phải ca tụng người nào cho ra ý nghĩ quảng cáo như thế, chắc chắn đó phải là Vương Tử Quân. Người này luôn cho ra những ý nghĩ khác thường, làm việc không theo thường quy, lại thường cho ra những hiệu quả khó ngờ.
Anh nói xem, nếu như các vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam đều là bát tiên quá hải, tất cả đều có năng lực, như vậy tỉnh Sơn Nam sẽ phát triển đến dạng gì? Sẽ có hiệu quả gì? Nghĩ lại làm cho người ta không khỏi hưng phấn không thôi.
Gió lạnh thổi đến, Hào Nhất Phong chợt sinh ra một ý nghĩ kỳ lạ. Chính mình sao lại thấy đối phương không thuận mắt, cứ mãi áp chế như vậy? Đáng lý ra mình cần phải mở rộng tấm lòng mới đúng chứ?