Nhưng La Nhân Uy rõ ràng là tự làm tự chịu, trong tranh đấu giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, La Nhân Uy hoàn toàn có thể ngồi trên núi xem hổ đấu nhau, không cần phải âm thầm giúp đỡ. Lần này thành phố La Nam tổ chức hội nghị phát triển kinh tế, La Nhân Uy ra tay cản trở, coi như viện thủ cho Nguyễn Chấn Nhạc. Lúc này thì quá tốt, người ta binh hùng tướng mạnh, cờ xí rợp trời, còn La Nhân Uy anh có thể ứng phó được sao?
Nhưng Quách Tiên Vi nghĩ như vậy, lại không muốn ép Vương Tử Quân thừa nhận. Hắn biết nổi băn khoăn của Vương Tử Quân, vì vậy cũng không đi sâu mà cười cười nói;
- Lần này thành phố Sơn Viên thật sự làm ra trò khôi hài.
Sau khi nói vài câu chuyện phiếm với Quách Tiên Vi, Vương Tử Quân cúp điện thoại. Tuy hắn thật sự động tay động chân ở phương diện nào đó, thế nhưng lại không ngờ kết quả lại ảo diệu như vậy.
Hình tượng của Vương Tử Quân trong lòng Đổng Trí Tân thật sự khác biệt rất nhiều so với những gì người ta được nhìn thấy. Theo Đổng Trí Tân thì Vương Tử Quân là một bí thư quá mức trẻ tuổi, nhưng lại là một con người cực kỳ có trí tuệ chính trị. Tính cách của Vương Tử Quân cơ bản có thể dùng một câu để miêu tả: Động như thỏ chạy, tĩnh như xử nữ. Khi hắn đang tĩnh thì làm cho người ta nhìn qua giống như mặt hồ không gợn sóng, khi đã động thì lực chấp hành cực kỳ kinh người, cũng không phải là xu thế mạnh mẽ như sấm sét, rõ ràng là mềm mại như bốn lạng bạt ngàn cân. Đây là một người đại trí tuệ, trong lúc bất động có thể đánh cho người ta hoa rơi máu chảy.
La Nhân Uy lúc này căn bản rơi vào tình huống như vậy, trong lòng Đổng Trí Tân thật sự không chút gì gọi là thương cảm, đối với loại chó rơi xuống nước thì biện pháp tốt nhất chính là đánh cho một trận nhớ đời. Người ta đi lại trong quan trường, cần phải thuận thế xem xét, thuận thế làm việc. Anh nói xem, thành phố Sơn Viên và thành phố La Nam căn bản không có liên quan gì đến nhau, cũng không nên làm người ta tổn thương, lại sao cứ công khai đối nghịch với thành phố La Nam như vậy? Anh muốn đối nghịch không phải không có khả năng thủ thắng, vấn đề là thực lực của anh như thế nào. Lúc này thì quá tốt, không lên tiếng hay không làm bất kỳ điều gì khác, thế nhưng lại có thể làm cho người ta trở thành một cục bùn nhão, thật sự đáng đời.
Vốn Vương Tử Quân chỉ có ý làm giảm số lượng hạng mục đầu tư ở thành phố Sơn Viên mà thôi, không ngờ Hào Nhất Phong lại phối hợp với động tác của hắn, tiến hành gặp mặt các vị lãnh đạo doanh nghiệp ở thành phố Sơn Viên, cố ý thúc đẩy lễ hội văn hóa Thần Hoàng.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn Đổng Trí Tân, sau đó trầm giọng nói:
- Trí Tân, bây giờ có phải đã xác định được có bao nhiêu hạng mục được đầu tư vào thành phố La Nam rồi có phải không?
- Trên cơ bản đã được xác định, rất nhiều hợp đồng đã được ký kết.
- Đem những tài liệu tương quan này hợp lại thành một bản báo cáo, chúng ta báo tin vui cho tỉnh. Dù sao thì chúng ta cũng lấy được thành tích dưới sự lãnh đạo của tỉnh, cần phải làm sao cho các vị lãnh đạo tỉnh có chút vui mừng.
Vương Tử Quân nói rồi khóe miệng lộ ra nụ cười.
Dù là hội nghị phát triển kinh tế thành phố La Nam hay lễ hội văn hóa Thần Hoàng của thành phố Sơn Viên thì cũng là những sự kiện được người ta chú ý. Nếu thành phố La Nam công bố thành tích của mình ở phương diện kêu gọi đầu tư, như vậy thành phố Sơn Viên cố ý chống lại thành phố La Nam cũng chỉ có thể thông báo thành tích trong sự kiện lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này.
Còn phương diện thành phố Sơn Viên lấy được thành tích gì trong lễ hội văn hóa Thần Hoàng, điều này không những lãnh đạo thành tích Sơn Viên biết rõ, lãnh đạo tỉnh ủy cũng hiểu rõ ràng, đám thành phố trong tỉnh Sơn Nam cũng sẽ nhanh chóng nhận được tin tức mà thôi.
Dù sao giấy cũng không che được lửa, dù không nói đến người thành phố Sơn Viên, đám phóng viên chẳng lẽ ăn không ngồi rồi? Đám người này chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi.
Vương Tử Quân nói ra con số của thành phố La Nam, như vậy không khác nào ném ra một nan đề cho La Nhân Uy. Dưới tình huống của thành phố Sơn Viên vào lúc hiện tại, dù là La Nhân Uy mở miệng nói khoác cũng phải nghĩ xem người ta có tin hay không. Nếu thật sự phải làm một bản báo cáo, căn bản không dám nói khoác.
Sau khi tán thưởng lời phân phó của Vương Tử Quân, Đổng Trí Tân trầm giọng nói:
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi sẽ dùng thời gian ngắn nhất để làm báo cáo về thành tích của thành phố La Nam lần này cho lãnh đạo tỉnh.
Vương Tử Quân khẽ hạ cửa kính chắn gió xuống, một luồng khí nóng ùa vào trong xe.
Lâm Trường Công nằm nghiêng trong phòng làm việc của mình, hắn dùng ánh mắt hăng hái nhìn sự kiện lễ hội văn hóa Thần Hoàng của thành phố Sơn Viên được phát hình trực tiếp. Những bài hát cổ càng làm cho hắn cảm thấy hứng thú dào dạt.
Tuy đã đẩy sự việc sang người kẻ khác nhưng Lâm Trường Công cũng không buông tha đến những gì đang diễn ra. Chẳng qua lúc này hắn cảm thấy hai hội nghị kêu gọi đầu tư được mở ra song song, thành phố La Nam căn bản không có chút cơ hội.
- Cốc cốc cốc.
Khi Lâm Trường Công đang mê say thì tiếng đập cửa vang lên, hắn ngẩng đầu nói mời vào, đúng lúc phó chủ tịch thường vụ Hào Tử Động mỉm cười đi vào bên trong.
- Bí thư Lâm, ngài thật sự rất vui vẻ.
Hào Tử Động nhìn lên màn hình ti vi và cười tủm tỉm nói.
Lâm Trường Công cười hì hì nói:
- Chủ tịch Tử Động đến đấy à, ngồi đi, không có gì thì cứ ngồi đây xem chương trình này với tôi. Trước kia tôi cũng không có hứng thú với những trò nhảy múa này, nhưng hôm nay lại phát hiện nhảy múa cũng có cái hay của nó.
Lâm Trường Công vừa nói vừa chỉ về phía một cô gái mặc cổ trang đi đầu trong tivi:
- Cô gái này nhảy rất hay.
Hào Tử Động nhìn về phía màn hình tivi, thật sự hắn không có chút hứng thú nào với trò nhảy nhót này, nhưng hắn vẫn không quên mở miệng phụ họa:
- Vâng, rất đẹp, bí thư Lâm thật sự là ánh mắt phi phàm, tôi cảm thấy những sự kiện văn hóa như thế này phải được phổ biến rộng rãi, nếu cần cũng phải nên tổ chức thường niên hơn, hay là chúng ta cũng nên mời bọn họ đến biểu diễn?
- Thôi, cũng đừng nên động vào sự việc gì cũng phải huy động nhân lực lớn như vậy.
Lâm Trường Công khoát tay áo nói tiếp:
- Thành phố Sơn Viên có nhiều điểm mạnh mẽ hơn chúng ta, thật sự khó thể nào so sánh được, chúng ta muốn thì đến thành phố Sơn Viên mà xem.
- Chúng ta so ra kém Sơn Viên, địa phương khác lại càng kém.
Hào Tử Động cười cười rồi chỉ vào nhóm ca múa nói:
- Vừa rồi tôi thấy hình ảnh lóe lên, bên kia hình như là bí thư Nhất Phong.
- Bí thư Nhất Phong có tham gia, hơn nữa các vị thường ủy tỉnh ủy khác cũng đến tham gia.
Lâm Trường Công nói đến đây thì có chút tiếc nuối:
- Nếu như không phải điều kiện của thành phố chúng ta có hơi kém, như vậy lễ hội văn hóa Thần Hoàng tổ chức ở thành phố chúng ta cũng được. Theo như lịch sử thì Thần Hoàng đăng cơ ở thành phố chúng ta.