- Long Cương, cậu đang nghĩ gì vậy?
Khi tâm tình của Khương Long Cương không biết đã chạy đến nơi nào, một giọng nữ êm tai chợt vang lên.
Khương Long Cương nhìn người phụ nữ đi đến gần mình, hắn vội vàng đứng lên nói:
- Chủ tịch Lý.
Lý Nhị Bình năm nay hơn bốn mươi tuổi, tuy thanh xuân đã không còn nhưng dáng người được bảo trì rất khá, mắt xếch, mặt trái xoan, mỉm cười lộ ra một hàm răng trắng muốt. Mặc dù Lý Nhị Bình không còn trẻ nhưng vẫn giữ được vài phần quyến rũ, nàng khoát tay áo nói với Khương Long Cương:
- Nếu có người ngoài thì gọi tôi là chủ tịch Lý, không có ai thì cứ gọi tôi là chị được rồi.
Tuy Lý Nhị Bình nói chuyện rất thân thiết tự nhiên, thế nhưng Khương Long Cương cũng không dám mở miệng gọi bằng chị. Hắn biết rất rõ ràng, Lý Nhị Bình sở dĩ khách khí nói với mình như vậy, chỉ vì mình là thư ký của bí thư Vương mà thôi.
Lý Nhị Bình nhìn bộ dạng của Khương Long Cương, nàng cũng không muốn làm khó hắn, nàng khẽ hỏi:
- Trong phòng lãnh đạo có ai không?
Bình thường người gọi Vương Tử Quân là lãnh đạo thường là nhóm thư ký như Khương Long Cương, người phụ nữ Lý Nhị Bình này gọi Vương Tử Quân là lãnh đạo, điều này làm cho Khương Long Cương có chút khó tiếp nhận.
Nhưng dù là thế nào thì Lý Nhị Bình ngẫu nhiên nói một tiếng lãnh đạo cũng làm cho mối liên hệ giữa hai người kết gắn hơn, không những thế những khi không có người thì chủ tịch Hà cũng gọi Vương Tử Quân là lãnh đạo.
- Lãnh đạo đang gọi điện thoại.
Sau khi ve vuốt tâm tình của mình thì Khương Long Cương trầm giọng nói.
Lý Nhị Bình lập tức ngồi xuống bên cạnh Khương Long Cương, sau khi nói chuyện hai câu thì cười nói:
- Long Cương, bên người lãnh đạo chính là địa phương tụ tập nhân tài, vì vậy cậu nên chịu khó học tập thư ký trưởng Đổng một chút. Có một câu nói rất hay: Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thế hệ sau phát triển mạnh mẽ hơn thế hệ trước.
- Chị, điều này tôi cũng không dám nghĩ, tôi luôn xem thư ký trưởng là người thầy của tôi.
Khương Long Cương thầm run lên, trong lòng thầm nghĩ câu nói kia cũng không nên nói theo kiểu như vậy. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, từng lớp cát vỗ lên bờ cát rồi chết đi, nếu như lời này rơi vào trong tai của Đổng Trí Tân, mình sẽ có ngày tốt lành sao?
- Được rồi, tôi đùa với cậu một chút thôi, nhưng cậu cũng nên suy xét vấn đề của mình. Dù cậu công tác ở bên cạnh lãnh đạo chưa được nửa năm, thế nhưng lãnh đạo rất hài lòng với cậu. Lúc này cậu là phó khoa, cậu nên tranh thủ cuối năm lấy cấp chính khoa là vừa.
Lý Nhị Bình nói đến đây thì nhìn ra bên ngoài:
- Lãnh đạo đã gọi điện thoại bao lâu rồi?
- Đã khá lâu, đó chính là những cuộc điện thoại của các vị lãnh đạo doanh nghiệp.
Khương Long Cương có chút do dự, cuối cùng tiết lộ một phần thông tin.
Lý Nhị Bình cười cười nói:
- Tôi cũng đoán như vậy, cậu không biết đấy thôi, hôm nay khách sạn La Nam của chúng ta đã đầy người, phần lớn đều là khách đến tham gia hội nghị phát triển kinh tế ngày mai. Tính riêng đã có hai mươi doanh nghiệp lớn trong số năm trong doanh nghiệp lớn nhất cả nước đến tham gia, rất nhiều người cảm thấy hứng thú vì hạng mục của chúng ta, thật sự là con gái hoàng đế không sợ ế chồng.
Khương Long Cương cũng rất quen thuộc với những hạng mục của thành phố La Nam, lúc bắt đầu thì hắn thật sự còn không nhìn ra những thứ ẩn giấu bên trong, thế nhưng suy nghĩ lại cẩn thận thì biết rõ vấn đề. Bí thư Vương là người cực kỳ cao minh, người khác kêu gọi đầu tư toàn ăn suông nói suông, thế nhưng La Nam lại chọn lựa biện pháp nhập gia tùy tục. Lúc này thành phố La Nam biết kết hợp những hạng mục lớn với tiền cảnh phát triển của địa phương, thế cho nên đám thương nhân mới cảm nhận được giá trị đầu tư.
Đám thương nhân thường có tâm tư gì, không phải vì muốn kiếm tiền sao? Những hạng mục này có thể cho bọn họ nguồn lợi nhuận lớn, tất nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha.
- Vậy thì thật sự đã làm cho chủ tịch Lý phải mệt mỏi quan tâm rồi.
Khương Long Cương cũng tình nguyện làm tốt quan hệ với vị thường ủy thị ủy là nữ duy nhất của thành phố La Nam, thế cho nên mở miệng cười nói.
- Mệt mỏi cũng không là vấn đề, chỉ sợ đến lúc đó không hoàn thành được nhiệm vụ của bí thư Vương mà thôi.
Lý Nhị Bình căn bản không nhắc đến ủy ban nhân dân thành phố, trực tiếp đem phương diện báo cáo công tác ném lên người Vương Tử Quân.
Khi Khương Long Cương đang nghĩ xem nên ứng phó với những lời của Lý Nhị Bình như thế nào, đúng lúc cửa phòng mở ra, Vương Tử Quân đi vào.
- Chào bí thư Vương.
Khi thấy Vương Tử Quân thì Lý Nhị Bình và Khương Long Cương đồng thời đứng lên chào hỏi.
Vương Tử Quân thấy Lý Nhị Bình thì cười nói:
- Chủ tịch Lý, tôi đang định đi tìm chị.
Vương Tử Quân vừa nói với Lý Nhị Bình vừa quay sang Khương Long Cương:
- Cậu gọi thư ký trưởng Đổng đến đây một chuyến.
Lý Nhị Bình vốn định báo cáo công tác với Vương Tử Quân, khi thấy Vương Tử Quân đến thì nào bỏ qua cơ hội lần này? Nàng chờ Vương Tử Quân phân phó xong thì cười nói:
- Bí thư Vương, hôm nay có không ít người đến thành phố La Nam chúng ta, có những người không nhận được điện mời cũng đến. Đặc biệt là hai tập đoàn Huyền Lục và Thần Minh, bọn họ điều đến một tổ khảo sát, nếu ngài không nói chuẩn bị từ sớm, chỉ sợ chúng tôi sẽ trở tay không kịp.
Lý Nhị Bình là phó chủ tịch thường vụ của thành phố La Nam, mặc kệ là nàng hay bất kỳ vị lãnh đạo nào khác cũng phải lấy lòng Vương Tử Quân. Đáng lý ra với tư chất lý lịch của nàng, tất nhiên nàng cũng có thể tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ, thế nhưng nếu Vương Tử Quân không hết lòng thúc đẩy, chỉ sợ đó chỉ là mơ ước mà thôi.
Khi Vương Tử Quân suy xét vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam, Lý Nhị Bình vốn cũng không có cơ hội. Nhưng Vương Tử Quân lại vô tình biết Lý Nhị Bình là vợ của phó cục trưởng cục công an tỉnh Dương Chí Dương.
Dương Chí Dương cao lớn khôi ngô, là loại đàn ông khỏe mạnh đẹp trai, phù hợp với tiêu chuẩn người tình trong mộng của tất cả phụ nữ. Nói chung cũng là vì điểm này mà Lý Nhị Bình mới có thể gả cho Dương Chí Dương dưới áp lực của gia đình. Nhưng đàn ông như vậy rõ ràng là không an toàn, cô yêu anh ấy thì cung có người yêu anh ấy. Sau khi kết hôn thì Lý Nhị Bình không có chút cảm giác an toàn, đã từng có nhiều năm nàng phải sống trong lo lắng, mỗi ngày làm việc xong đều chạy về nhà, tranh thủ xem xét túi quần túi áo và cặp tài liệu của chống. Tất nhiên sau này có điện thoại di động, nàng cũng không quên lúc chồng tắm rửa để xem xét tin nhắn và danh sách các cuộc gọi, thời gian trôi qua cực kỳ khổ sở mệt mỏi.
Sau vài năm kết hôn thì Lý Nhị Bình trở nên có chút lãnh đạm, không còn yêu cầu gì với phương diện vợ chồng. Nhưng sau khi sinh con thì cảm giác giống như chợt thức tỉnh, dục vọng này chợt trở nên cực kỳ mãnh liệt. Khốn nổi chồng thường có nhiều đêm không về nhà ngủ, cho dù quay về cũng là sức cùng lực kiệt, mười ngày nửa tháng căn bản không thèm động đến chuyện chăn gối, cho dù hai bên miễn cưỡng kết hợp cũng căn bản không có bao nhiêu hứng thú.