- Đúng rồi, tôi còn muốn đi đến chỗ bí thư Lật Tử Đạo một chút. Chưa nói đến phương diện thiếp mời của thị ủy Sơn Viên, tôi còn phải tự mình đi một chuyến mới được.
La Nhân Uy nói xong thì khoát tay áo với Quan Quả Đống, sau đó đi về phía trước.
Nhìn bộ dạng đi lại cực kỳ tự tin của La Nhân Uy, Quan Quả Đống nhíu mày thật chặt, cuối cùng hắn mới giậm chân nói:
- Trời sập cũng không cần mình phải đẩy, con bà nó thích làm gì thì làm.
- Chào giám đốc Triệu, tôi là Phạm Hòa Long của thành phố Sơn Viên, anh đang ở nơi nào? Xe của chúng tôi đã đến cổng công ty của anh rồi.
Phạm Hòa Long ngồi trên xe nở nụ cười thật tươi nói vào trong điện thoại.
Trên nóc một tòa nhà hai mươi tầng, một người đàn ông mặc tây phục màu trắng cười nói:
- Chào chủ tịch Phạm, chào mừng anh đến công ty chúng tôi, nhưng thật sự quá trùng hợp, tôi vừa ra nước ngoài đàm phán hạng mục, thật sự không có cơ hội được tiếp đãi ngài.
Phạm Hòa Long nghe mà gương mặt trầm xuống, nhưng công ty này không phải là sản nghiệp thuộc thành phố Sơn Viên, bọn họ căn bản cũng không nể tình thành phố Sơn Viên. Hơn nữa thương nhân cần phải tự đi, mình đến mời sao có thể nói gì được?
Phạm Hòa Long thầm nghĩ, đây là thời đại gì, vì sao lại có người dám cứng nhắc với mình? Nhớ ngày trước khi có việc cần nhờ mình thì tên giám đốc Triệu chó má này có thái độ dịu dàng ngoan ngoãn đến mức nào. Chính mình khi đó chỉ dùng giọng nửa thật nửa giả nói đùa một câu là có hơi mệt mỏi, không muốn xả giao, thế là giám đốc Triệu không nói hai lời mà nhanh chóng đưa mình đến khách sạn Lãng Đào Sa ăn uống no say, thật sự xứng với tiêu chuẩn khách sạn năm sao.
Giám đốc Triệu khi đó và giám đốc Triệu bây giờ hoàn toàn là hai người khác biệt, Phạm Hòa Long rất hận loại người mặt chó, thế nhưng lại không thể nào ly khai khỏi loại người tiểu nhân này. Chưa nói gì khác, đơn cử là hắn thích đi ăn uống, mỗi lần như vậy các tiểu thư xếp hàng mời chào, ai cũng cúi đầu khom lưng bộc lộ vẻ đẹp của mình. Nhưng hắn cũng không ngốc, không vì hóc môn trong người quá dư thừa mà vứt đi mũ quan của mình.
Mỗi khi như vậy thì giám đốc Triệu thường mở lòng khuyên bảo cực kỳ khéo léo, nào là lãnh đạo Phạm, người trong tỉnh Sơn Nam chúng ta nói tiếng phổ thông không chuẩn, ngài biết người trong tỉnh chúng ta nói chữ tính mạng thành gì không? Là tánh mạng, tánh mạng và tánh mạng, không tính nào có mệnh? Vì thế mà một đám tiểu thư chung quanh nhìn Phạm Hòa Long mà cười ngã nghiêng, điều này càng không khỏi làm cho Phạm Hòa Long sinh ra cảm giác muốn ôm hương nắn ngọc, tước vũ khí đầu hàng. Thế nhưng trong lòng hắn lại thầm an ủi mình: Người đi ở bên cạnh sông sao không ướt giày? Giày ướt thì không sao, chỉ cần che giấu một chút là được.
Sau vài lần liên hệ thì Phạm Hòa Long cảm thấy giám đốc Triệu này thuộc hàng chơi được, thế nên quan hệ có chút thân thiết hơn. Hắn nghĩ đến thái độ của bí thư La trước khi đến, thế là trong lòng có chút phản cảm với giám đốc Triệu, nhưng ngoài miệng vẫn mỉm cười nhẫn nại:
- Giám đốc Triệu, dù sao các anh cũng là ông chủ lớn, mỗi ngày đều bận rộn, ngày nam trời bắc, thật sự hơn chúng tôi rất nhiều.
- Ôi, chúng tôi đều là vì chén cơm của mình, lãnh đạo ngài mới là người bận rộn ấy chứ.
Giám đốc Triệu vừa nịnh nọt vừa cười, hắn nghĩ đến những trò đánh trống lãng mà trước đó mình được người ta nói đến.
- Giám đốc Triệu, ngài mai thành phố Sơn Viên chúng tôi có lễ hội văn hóa Thần Hoàng, ngài nhất định phải đến tham gia đấy nhé, nếu không tôi thật sự không thể nào ăn nói với bí thư La được.
Giám đốc Triệu nhanh chóng trả lời:
- Chủ tịch Phạm, lần này tôi về không kịp rồi, chuyện bên này thật sự khó giải quyết, tôi cũng không thể nào quay về được.
- Tôi mặc kệ anh có trở về được hay không, nếu anh nể mặt tôi, như vậy phải làm cho tôi hoàn thành nhiệm vụ mà bí thư La giao phó.
Phạm Hòa Long nói đến đây thì thầm nghĩ, mình là một vị phó chủ tịch mà coi như mất mặt mũi, nói những lời như vậy với một tên giám đốc doanh nghiệp, thật sự xấu hổ.
Giám đốc Triệu tuy không muốn đắc tội với Phạm Hòa Long, thế nhưng hắn lại càng không muốn bỏ qua hạng mục với tương lai rực sáng. Dưới tay hắn cũng không phải không có người, nhưng nếu bỏ mặc mà không chịu đi qua, không biết có bị đối thủ cạnh tranh bỏ xa hay không?
Hành động lần này có liên quan đến hướng đi mười năm tới của xí nghiệp của mình, giám đốc Triệu tuyệt đối không dám có sai lầm. Hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Chủ tịch Phạm, anh yên tâm, dù tôi cắt da bỏ thịt cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cho anh. Anh xem thế này được không, tôi không đi được, thế nhưng tôi sẽ cho phó tổng giám đốc đi qua, anh thấy được không?
Phạm Hòa Long nghe người ta nói sẽ phái phó tổng giám đốc đến, cũng chỉ có thể đồng ý. Dù sao người ta phái người là còn nể mặt mình, hắn dù là phó chủ tịch thành phố nhưng cũng không phải kẻ quản người ta trong tay. Hơn nữa chẳng lẽ anh mời thì người ta nhất định phải đi sao? Nếu người ta trực tiếp không quan tâm đến anh, chỉ sợ anh cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.
- Được rồi, giám đốc Triệu đưa số điện thoại của vị phó tổng giám đốc kia cho tôi, tôi sẽ tự mình mở lời mời.
- Không cần đâu, chủ tịch Phạm không phải đã đến rồi sao? Tôi sẽ cho anh ấy xuống chờ.
Giám đốc Triệu nói hai câu khách khí rồi cúp điện thoại.
Sau khi phân phó nữ thư ký ở bên cạnh hai câu, một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi nhanh chóng đi đến.
- Giám đốc Triệu, anh tìm tôi sao?
Sau khi ném cho người đàn ông trung niên kia một điếu thuốc, giám đốc Triệu trầm giọng nói:
- Hợp Đường, những ngày qua anh đã bận rộn nhiều vì chuyện của công ty, vừa đúng lúc hôm nay có cơ hội tốt để nghỉ ngơi, anh đi đến tham gia một chút.
Giám đốc Triệu vừa nói vừa đưa thiệp mời sang cho người đàn ông trung niên tên là Hợp Đường.
Hợp Dường nhận lấy thiếp mời nhìn thoáng qua rồi trầm giọng nói:
- Chúng ta phải tham gia lễ hội văn hóa Thần Hoàng này sao?
Giám đốc Triệu hiểu ý của Hợp Đường, những lễ hội văn hóa giống như lần này bọn họ đã từng tham gia nhiều lần, dù nói là lễ hội văn hóa Thần Hoàng Tam Hồ, thế nhưng thực chất lại có ý nghĩa kêu gọi đầu tư.
- Công ty chúng ta muốn phát triển thì chủ yếu là phải có những hạng mục gia công thịt sống, còn những thứ khác, cũng không nằm trong suy nghĩ của chúng ta. Lần này anh đến cứ thả lỏng một chút, có gì nên uống thì cứ uống, nên chơi thì cứ chơi.
Giám đốc Triệu nói đến đây thì nở nụ cười đắc ý.