Vẻ mặt La Nhân Uy chợt hòa hoãn một chút, La Xương Hào cũng không quên nhân cơ hội này để tiếp tục lên tiếng:
- Bố, đối với con thì bố làm quan cũng không được thoải mái cho lắm. Con cảm thấy chức vụ của mỗi người, đặc biệt là quan càng lớn thì càng phải vùng vẫy khó khăn, suốt ngày công tác. Nếu ngài vì công tác quá độ mà sinh bệnh, chưa nói đến phương diện tỉnh Sơn Nam sẽ mất đi một vị lãnh đạo có tài, cách mạng lại khó tiến thêm một bước, thậm chí còn làm mẹ ngóng trông khổ sở. Theo con thấy thì làm quan thời thái bình chỉ nên đứng trên vị trí của mình vung gậy chỉ huy, cố gắng điều khiển đám người bên dưới làm việc là được.
Những lời nói của La Xương Hào làm cho La Nhân Uy có hơi xúc động, lão buông văn kiện ra rồi nói:
- Nếu cậu thật sự muốn tôi sống thêm được vài ngày, như vậy thì tìm cô gái nào đó để kết hôn, tôi nói cho cậu biết, tôi và mẹ cậu rất muốn có cháu nội.
- Ngài cứ yên tâm, chỉ cần ngài vui vẻ, ngày mai con sẽ kết hôn.
La Xương Hào vỗ ngực dùng giọng cực kỳ chăm chú nói.
- Được rồi, cậu nghĩ thế nào tôi còn không biết sao?
La Nhân Uy nói đến đây thì có chút chần chừ:
- Chuyện kia cậu nên rút chân ra và thu tay lại, không nên tham dự quá sâu.
- Bố yên tâm, con trai sẽ không bao giờ nhúng tay quá sâu, sau khi kiếm được vài đồng thì sẽ nhanh chóng rút ra.
La Xương Hào tuy đồng ý với lời nói của La Nhân Uy, thế nhưng vẻ mặt lại có chút mất kiên nhẫn.
Sau đi đi một vòng quanh La Nhân Uy, La Xương Hào chợt nói:
- Bố, liên quan đến nhà máy dệt số hai, anh Lưu chính là người hợp tác kinh doanh với con, trước kia đã làm không ít việc cho chúng ta, chúng ta cũng không thể vong ân phụ nghĩa chứ phải không?
La Nhân Uy trừng mắt dùng giọng hung hăng nói:
- Tôi nói cho cậu biết, phương diện liên quan đến công trình, cậu đừng nhúng tay vào.
- Bố, con không phải đang nói thay cho ngài sao? Nếu không ngài sẽ ném cho người khác.
La Xương Hào nói đến đây thì tiếp tục:
- Mảnh đất kia khá tốt, ngài nên để lại cho anh Lưu.
La Xương Hào tiếp tục lên tiếng:
- Anh Lưu là người trượng nghĩa, con trai của ngài nhìn người rất chuẩn.
La Nhân Uy trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Thành phố sẽ mở lễ hội văn hóa Thần Hoàng để xúc tiến phát triển kinh tế, sẽ có một nhóm hạng mục được ký kết trong thời gian này.
Thấy bố mình lúc đầu không nói đến chuyện này, La Xương Hào có chút không thoải mái, nhưng sau khi La Nhân Uy nói xong thì hắn chợt hiểu vấn đề.
La Xương Hào nhìn chiếc trán cao vút của bố mình, hắn thật sự có chút bội phục, thế là cười cười nói;
- Bố, con hiểu nên làm thế nào, bố cứ yên tâm, tuyệt đối không xảy ra vấn đề.
La Xương Hào đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ vài phút đã rời khỏi phòng làm việc của La Nhân Uy. Phòng làm việc khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, chỉ còn lại một mình La Nhân Uy, lão nhìn vào phương án đã chuẩn bị sẵn, trong lòng có chút không bình tĩnh.
...
Phòng làm việc của Vương Tử Quân có thể nói là bận rộn nhất thành phố La Nam, mỗi ngày đều có người chạy đến đây xếp hàng gặp mặt, có không ít chuyện cần phải có sự quyết đoán của chủ nhân căn phòng này.
- Bí thư Vương.
Trương Hợp Tuân đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn ngồi xuống rồi đưa một phần văn kiện cho Vương Tử Quân:
- Đây là văn kiện thông báo của tỉnh ủy về phương diện tăng cường và đẩy mạnh công tác xây dựng đảng, nghe nói là công tác mà bí thư Đường Cảnh Ung tự mình nắm bắt.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện nhìn vào, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng Đường Cảnh Ung cũng đã ra tay. Lúc này phó bí thư nắm công tác tổ chức là Đường Cảnh Ung cũng sẽ lộ diện trước mặt cán bộ và nhân dân trong tỉnh.
- Tuyệt đối không thể buông lỏng công tác xây dựng đảng, yêu cầu phòng tổ chức thị ủy phải chứng thực tinh thần chỉ thị của cấp trên, chúng ta không những chứng thực tinh thần, còn phải làm ra thành tích.
Trương Hợp Tuân thầm hiểu ý nghĩa lời nói của bí thư Vương, có không ít phương án để chứng thực chỉ thị của cấp trên, thế nhưng chứng thực đến mức nào thì phải nhìn vào thái độ của lãnh đạo địa phương.
Trương Hợp Tuân cũng không nói ra ý nghĩ của mình. Hắn là người chìm nổi nhiều năm trong quan trường, nếu như kế hoạch của mình thật sự cao siêu thì lãnh đạo sẽ không thích, thậm chí còn có ý chối bỏ, như vậy kế hoạch tốt căn bản khó thể nào thực hiện được. Nếu như mình nói không hay, chỉ sợ sẽ để lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo, lãnh đạo sẽ coi anh là một bao cỏ chẳng có gì ra hồn. Anh đứng ra đề nghị với lãnh đạo thì cũng phải thông minh và có kinh nghiệm, không nhiều và không ít nhưng nhất định phải đúng. Vì vậy mà Trương Hợp Tuân tuy nhìn ra thái độ của Vương Tử Quân với Đường Cảnh Ung, nhưng vẫn không dám nói nhiều.
Nếu như Vương Tử Quân tỏ thái độ đơn giản qua loa, như vậy hắn chỉ cần chứng thực văn kiện này một cách thoáng qua là xong. Bây giờ Vương Tử Quân yêu cầu chứng thực và cho ra thành tích, rõ ràng hắn cần phải bỏ lực nhiều hơn.
Nhìn vào điểm này thì Trương Hợp Tuân hoàn toàn có thể thấy được hướng đi của Vương Tử Quân. Sau khi văn kiện truyền xuống thì Trương Hợp Tuân nhận được không ít cuộc điện thoại, chủ yếu là tham khảo về phương diện thực hiện văn kiện, những người này chỉ có nói một câu, chứng thực cho xong là được.
Thái độ này đã biểu hiện đám người kia không quá coi trọng hạng mục công tác này. Mỗi đơn vị mỗi năm đều có nhiều văn kiện cần chứng thực, nếu như tất cả đều đi theo con đường xác thực chính cống, chỉ sợ sẽ chẳng có tài và lực. Những văn kiện kia rốt cuộc sẽ được chứng thực đến phương diện nào? Thường có liên quan rất lớn đến lãnh đạo cho ra văn kiện.
Ví dụ như trong tỉnh Sơn Nam, nếu là hạng mục công tác do bí thư Hào Nhất Phong đưa ra, như vậy sẽ được các địa phương chứng thực cực kỳ kiên quyết. Nhưng người ta chứng thực ngoài mặt không nói gì, chẳng qua chỉ cần anh chú tâm thì có thể nhận rõ những vấn đề ảo diệu ở bên trong.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định chứng thực thật tốt, sẽ làm cho công tác đảng ở thành phố La Nam phát triển sinh động.
Trương Hợp Tuân cười cười rồi trầm giọng tỏ thái độ với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân biết rõ Trương Hợp Tuân là người thông minh, bây giờ thấy đối phương lên tiếng đảm bảo, rõ ràng là nhìn ra sự coi trọng của mình với văn kiện của Đường Cảnh Ung.
- À, làm cho tốt, cố gắng tạo ra thành tích, để tôi cho lãnh đạo tuyến trên thấy rõ thành tích trong công tác xây dựng đảng của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân ném cho Trương Hợp Tuân một điếu thuốc rồi cười nói.
- Cốc cốc cốc.
Khi hai người nói chuyện thì Hà Khởi Duệ gõ cửa đi vào, phía sau hắn chính là Khương Long Cương.
- Bí thư Vương, bí thư Trương, tôi không quấy rầy hai vị nói chuyện đấy chứ?
Hà Khởi Duệ vừa đi đến ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân vừa mỉm cười hỏi.