Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ ngồi song song với nhau ở phía sau chiếc xe màu đen, nhưng nếu so với gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, gương mặt của Hà Khởi Duệ lại có vài phần lo lắng.
- Bí thư Vương, ngài nói xem thành phố La Nam chúng ta nắm chắc bao nhiêu phần trong lựa chọn lần này?
Hà Khởi Duệ do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói ra.
Vương Tử Quân nhìn biểu hiện không yên của Hà Khởi Duệ, hắn nào không hiểu tâm tư của đối phương. Hắn cười cười với Hà Khởi Duệ rồi mở miệng trầm giọng nói:
- Hẳn là không nhỏ.
Hà Khởi Duệ nghe được đáp án này mà không khỏi sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng hiểu, trước khi sự việc có quyết định, dù là Vương Tử Quân cũng sẽ không tuyệt đối nói mình nắm chắc một trăm phần trăm.
Trong quan trường thường không ai dám mở miệng nói chắc chắn, không ai dám làm việc quá tuyệt tình.
Khương Long Cương và Lý Đức Trụ ngồi ở hàng ghế phía trước không nói lời nào, thế nhưng lại cẩn thận nghe ngóng câu chuyện của hai vị lãnh đạo phía sau. Đặc biệt Khương Long Cương là một thư ký, khi nghe thấy Hà Khởi Duệ mở miệng hỏi Vương Tử Quân thì hai lỗ tai dỏng lên nghe ngóng. Hắn là thư ký của Vương Tử Quân, những ngày qua có nhiều người hỏi hắn về vấn đề này, tuy hắn đều trả lời không biết, thế nhưng lại cực kỳ quan tâm đến sự kiện này.
Mỗi ngày Khương Long Cương đều đi theo Vương Tử Quân, hắn biết rõ bí thư Vương mất bao nhiêu tâm sức vì sự việc này, hắn càng biết rõ sức quan trọng của sự kiện lần này.
Nếu như thất bại, chỉ sợ người khốn khổ không phải chỉ là một mình chủ tịch Hà. Khi công tác của Vương Tử Quân đang liên tục được triển khai ở thành phố La Nam, rất nhiều người mở miệng nói về phương hướng phát triển trong tương lai.
Những người kia dù mở miệng nói lời thô ráp, thế nhưng lại có một tin tức mà mọi người đều thừa nhận, chính là bọn họ cảm thấy kiêu ngạo vì mình là người thành phố La Nam.
Trong mắt đám người Hà Khởi Duệ thì Vương Tử Quân rõ ràng là cực kỳ ung dung trấn định, nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng có nhiều ý nghĩ của riêng mình. Dù sao thì thành phố La Nam cũng không có ưu thế gi quá rõ ràng so với thành phố Tam Hồ, tuy năm ngoái thành phố La Nam có tốc độ phát triển cực mạnh, thế nhưng trong mắt nhiều người thì đó là vì tổng sản lượng kinh tế của La Nam là quá thấp.
Có người còn mở miệng nói được một năm phát triển như vậy thì chẳng có gì hay, nếu như ba năm duy trì trạng thái phát triển như vậy mới coi như tài giỏi.
Một năm có tốc độ phát triển trên một trăm phần trăm, nếu như bảo trì nó trong ba năm, chỉ sợ rằng tổng sản lượng kinh tế của thành phố La Nam sẽ tiến đến con số trăm tỷ, trong tỉnh Sơn Nam thì chỉ có thành phố An Dịch và thành phố Sơn Viên nằm trong câu lạc bộ trăm tỷ này. Thành phố Đông Bộ vào thời của Tiết Diệu Tiến từng có tiếng hố lớn muốn tiến vào câu lạc bộ trăm tỷ, thế nhưng đến bây giờ vẫn chỉ là tiếp cận mà thôi.
Vương Tử Quân cũng không quá chú trọng những lời nói không hay kia, nhưng hắn thật sự không thể không coi trọng cạnh tranh thành phố trọng tâm lần này. Chưa nói đến phương diện giúp đỡ khác, chỉ cần có chích sách nghiêng, như vậy sẽ làm cho thành phố La Nam phát triển lên một bậc.
- Tút tút tút.
Điện thoại của Khương Long Cương vang lên, hắn nghe điện thoại, nói hai câu, sau đó giao cho Vương Tử Quân, trong miệng khẽ nói:
- Trưởng ban Dương của văn phòng ủy ban tỉnh.
Trưởng ban Dương chính là phó ban số hai của phòng tổng hợp văn phòng ủy ban tỉnh, ban số hai chuyên phục vụ cho phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn, tất nhiên người trong ban số hai cũng là cán bộ dòng chính của chủ tịch Trương. Vương Tử Quân đã gặp gỡ trưởng ban Dương vài lần, hai người trò chuyện khá vui vẻ.
- Chào bí thư Vương, tôi là Dương Đằng Phi.
Khi Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại, trong điện thoại chợt vang lên một âm thanh cực kỳ nhiệt tình.
Vương Tử Quân cười cười dùng giọng nhiệt tình đáp lại:
- Cậu Đằng Phi, nếu có thời gian rảnh thì đến thành phố La Nam chỉ đạo công tác, có phải cảm thấy chúng tôi là thành phố khỉ ho cò gáy nên chê không đến phải không?
- Bí thư Vương, ngài nói như vậy là quá đề cao tôi rồi, nếu nói chỉ đạo công tác, phải là lãnh đạo như ngài chỉ đạo công tác cho tôi.
Dương Đằng Phi bình thường luôn làm ra vẻ trước mặt người khác, thế nhưng lại căn bản không dám như vậy trước mặt Vương Tử Quân. Vương Tử Quân là ai? Chưa nói đến mối quan hệ mật thiết giữa Vương Tử Quân và Trương Đông Viễn, hơn nữa bí thư Vương còn là người đánh vỡ thế cục ở tỉnh Sơn Nam, ép bí thư Nhất Phong ăn quả đắng phải nuốt xuống bụng, cũng không phải là một tồn tại mà vị trí trưởng ban như hắn có thể so sánh được.
Hơn nữa Dương Đằng Phi cũng chỉ là một phó ban mà thôi.
Nhưng lời nói của Vương Tử Quân làm cho Dương Đằng Phi rất vui vẻ, dù sao hắn vội vàng gọi điện thoại cũng không phải dán mặt nóng lên mông lạnh. Vương Tử Quân cũng xem hắn là một nhân vật, điều này làm hắn vui mừng.
- Bí thư Vương, vừa rồi dựa theo chỉ thị của chủ tịch Trương, chúng tôi đã thảo luận phương án thành phố trọng tâm, trong đó thành phố La Nam và thành phố Tam Hồ cùng được đề cử làm thành phố trọng tâm của khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam.
Dương Đằng Phi lên tiếng, giọng điệu có hơi trầm thấp.
Thật ra Dương Đằng Phi căn bản không cần hạ giọng, hắn đang ở trong phòng làm việc của mình, dù lớn tiếng cũng không ai nghe thấy được. Hắn sở dĩ nói như vậy, chính là vì muốn nói cho Vương Tử Quân biết, đây là sự việc bí mật.
Vương Tử Quân tiến hành cảm tạ Dương Đằng Phi một phen, sau đó mở lời mời đối phương đến thành phố La Nam dạo chơi. Cuối cùng hắn khiêm tốn nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Thật ra tin tức này cũng không cần Dương Đằng Phi gọi điện thoại đến, Vương Tử Quân đã biết được từ Trương Đông Viễn. Nhưng dù thế nào thì người ta gọi điện thoại đến cũng có vài phần tâm ý, tuy hắn không sợ đắc tội với người, thế nưhng người ta tích cực dựa vào, hắn cũng không muốn đả thương tính tích cực của người ta.
- Bí thư Vương, có chuyện gì sao?
Nếu không nghe thấy Vương Tử Quân nhắc đến phương diện thành phố trọng tâm thì Hà Khởi Duệ cũng không mở miệng hỏi.
Vương Tử Quân cười cười thản nhiên nói:
- Thành phố trọng tâm của khu vực phía nam sẽ là cuộc cạnh tranh giữa thành phố La Nam và Tam Hồ.
Hà Khởi Duệ cười cười, thế nhưng áp lực trong lòng hắn lại tăng tiến vài phần. Thật ra điều hắn muốn được nghe thấy chính là thành phố La Nam là đề cử duy nhất cho thành phố trọng tâm khu vực phía nam.
Lúc này rốt cuộc hươu chết về tay ai?
Trong một gian phòng khách sạn ở thành phố Sơn Viên, Nguyễn Chấn Nhạc cầm trong tay một văn kiện về phương diện thành phố trọng tâm. Thật ra thành phố Đông Bộ căn bản không cần cố gắng gì ở phương diện này, bọn họ không có đối thủ ở phía đông, thế nên chỉ ngồi nhìn sự việc diễn ra mà thôi.
Nguyễn Chấn Nhạc quan tâm cũng là vì có mục đích riêng.