- Hơn năm trăm ngàn người?
Kim Điền Lạc nhìn con số thống kê mà thiếu chút nữa kêu lớn. Trước kia hắn từng đến thăm một thành phố du lịch, thành phố kia một tháng cũng chỉ được năm trăm ngàn người lữ khách, nhưng Cô Yên Sơn chỉ cần bảy ngày đã có được cón số này.
Dù phương diện thu vé vào cổng là hạng nhất, nhưng đối với một thành phố du lịch thì phương diện ăn mặc đi ở mua sắm mới là miếng bánh lớn, cũng là động lực kéo GDP.
Chỉ là một kỳ nghỉ mà đã kéo được năm trăm ngàn lữ khách, ngày thường chỉ cần một phần mười thế này cũng đủ là một nguồn thu nhập không nhỏ cho thành phố La Nam.
Kim Điền Lạc nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn biết rõ trước kia đi kêu gọi đầu tư thường là tự mình ra mặt mời gọi người ta, bây giờ đã khác rồi. Thành phố La Nam có lưu lượng người quá lớn, mình phải là người chủ động, không, mình chỉ cần làm tốt công tác phục vụ là được.
- Bí thư Vương, tôi đã biết nên làm thế nào.
Kim Điền Lạc cười cười với Vương Tử Quân rồi dùng giọng nghiêm túc nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đặt bản báo cáo lên mặt bàn.
Ngày đầu tiên đi làm, người đến phòng làm việc của Vương Tử Quân báo cáo là khá đông. Sau khi hắn vội vàng nghe xong báo cáo cả buổi sáng, đột nhiên điện thoại vang lên.
Vương Tử Quân lấy điện thoại nhìn thoáng qua, hắn phát hiện một tin nhắn, được gửi đến từ một số điện thoại lạ. Hắn mở ra xem, chợt thấy bên trong có nội dung: “ Anh khỏe không? “
“ Ai vậy nhỉ? “
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân trực tiếp xóa tin nhắn này đi. Hắn là bí thư thị ủy, tuy số điện thoại của hắn là bí mật, thế nhưng vẫn có nhiều người thông qua nhiều phương pháp khác biệt để lấy được số điện thoại của hắn.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông lại vang lên, vẫn là số máy kia, Vương Tử Quân chỉ nhìn lướt qua mà không mở ra xem. Nhưng số điện thoại kia có vẻ rất cố chấp, khi Vương Tử Quân đang cúi đầu sửa văn kiện thì lại tiếp tục vang lên.
- Em là Liêu An Như, anh vẫn khỏe chứ?
Vương Tử Quân xem như biết được ai là người gửi tin sau khi đọc tin nhắn thứ ba.
Là số điện thoại của Liêu An Như.
Vương Tử Quân nhìn bốn chữ “ anh vẫn khỏe chứ? “ trong điện thoại, hắn trầm ngâm giây lát rồi cũng không chú ý đến tin nhắn này. Khi ở trong khu du lịch Cô Yên Sơn thì Vương Tử Quân đã từng gặp Liêu An Như, khi đó nàng đang tham gia buổi họp báo của tổ làm phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên. Dù nói là gặp mặt thế nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua nàng từ phía xa mà thôi.
Lúc đó Liêu An Như mặc một bộ trang phục cổ trang, nàng đi dưới ánh mặt trời chói lọi giống như một tiên nữ xinh đẹp, nhưng tiên nữ này giống như đã rời xa khỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có chút cảm giác giải thoát, có chút chán nản, còn có vài phần không muốn. Nhưng tâm tình khi đó của hắn cũng chỉ có như vậy mà thôi, hắn không đi đến nói chuyện gì với nàng, chỉ nhàn nhạt bỏ đi mà thôi.
Vương Tử Quân vốn cho rằng sau này mình không còn nhiều quan hệ với Liêu An Như, lại chưa từng nghĩ Liêu An Như sẽ gửi cho mình một tin nhắn như vậy.
Gương mặt chẳng bằng không gặp, nếu hai người gặp nhau để rồi tra tấn nhau, không bàng cá quay về nước quên chuyện trên bờ.
Vương Tử Quân lại xóa đi tin nhắn của Liêu An Như, sau đó tiếp tục xem xét văn kiện, mà điện thoại vừa đặt xuống lại vang lên.
- Bí thư Vương, mười một giờ hôm nay chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố La Nam, tôi hy vọng có thể được gặp mặt ngài, có được không?
Vương Tử Quân nhìn tin nhắn này mà chợt rơi vào trầm mặc, trong lòng hắn hiểu rõ, lúc này gặp Liêu An Như thì chính mình cũng không cho nàng được thứ gì. Nhưng kiếp trước hai người có nhiều tình cảm, bây giờ hắn thật sự buông bỏ không được.
Đi hay không? Có hai lựa chọn, hắn xiết chặt bàn tay, chợt cảm thấy cực kỳ do dự.
Trong lúc do dự thì Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, lần này hắn cũng không gọi Khương Long Cương, chỉ lấy chìa khóa chiếc xe việt dã từ trong tay Lý Đức Trụ rồi chạy như bay về phía khu du lịch Cô Yên Sơn.
Cô Yên Sơn, hôm nay Liêu An Như sẽ phải rời khỏi nơi này.
- Đạo diễn, tôi nghe một người bạn học nói, bộ phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên thật sự được mọi người xem nhiều nhất.
Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi uống éo đi đến bên cạnh đạo diễn phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên rồi dùng giọng tràn đầy nịnh nọt nói.
- Tôi cũng có nghe nói như vậy, có vài đài truyền hình lén phát sóng phim của chúng ta, nếu không thì sẽ có lượng người xem cực kỳ lớn.
Một người phụ nữ mặc cáo vàng cũng dùng giọng nịnh nọt nói với viên đạo diễn.
Viên đạo diễn không nói gì thêm, thế nhưng nụ cười trên mặt đã nói rõ tất cả. Thiên Kiếm Kỳ Duyên kiếm được thành công lớn, làm cho một người không có mấy địa vị trong giới đạo diễn như hắn tiến lên như diều gặp gió, bây giờ phim của hắn đang được chiếu ở khắp nơi, có rất nhiều bộ phim nhựa đang được người ta mời chào hắn làm đạo diễn.
Làm phim tất nhiên sẽ có tiền, có lợi nhuận.
Nhưng những bộ phim nhựa căn bản không lọt vào mắt của những đạo diễn có tiếng, người này không những muốn làm bộ phim hay, còn phải tìm được đồng lương cao.
- An Như sao còn chưa đến?
Đạo diễn nhìn vài chiếc xe đang vận chuyển đồ đạc, sau đó hỏi một người phụ nữ ở bên cạnh.
- Chị Liêu đang trang điểm trong phòng, lát nữa sẽ đi ra.
Người phụ nữ kia nói chuyện ngọt hơn mật, thế nhưng hoàn toàn có thể nghe được vài phần ghen ghét trong lời nói của nàng.
Một người phụ nữ khác thấy đạo diễn không có phản ứng thì trong lòng thầm tức giận, nhưng nàng biết mình căn bản không thể nào sánh được với Liêu An Như, thế là hai mắt xoay chuyển, lại cười nói:
- Tiểu Lạc, cậu nói xem lần này Hàn công tử sẽ đưa đến cho An Như bao nhiêu hoa đây?
- Lần trước đưa đến chín trăm chín mươi chín đóa, tôi cảm thấy lần này có lẽ cũng không ít.
Khi hai người phụ nữ đang bàn luận về vấn đề này, Liêu An Như từ trong phòng đi ra. Vì bây giờ là mùa xuân nên Liêu An Như ăn mặc khá đơn giản, quần jean xanh vào áo thun ngắn tay màu trắng, xem như biểu hiện đầy đủ dáng người ra bên ngoài.
Nhưng Liêu An Như cũng không đi về phía đám người đạo diễn, nàng đi về phía một đài cao trong khu du lịch Cô Yên Sơn.
Trên đài gió khá mạnh, bình thường nếu có người thích ngắm cảnh sẽ đi lên một hai phút, các diễn viên lại càng không thích đi lên đây.
- An Như, em muốn làm gì vậy?
Đạo diễn thấy Liêu An Như leo lên đài quan sát thì vội vàng lớn tiếng hỏi.
- Không có gì, em muốn ngắm cảnh một chút.
Liêu An Như leo lên đài rồi nhìn khắp chung quanh.
Gió núi có vẻ khá mạnh, thổi tung những sợi tóc của nàng, mái tóc đen tung bay giống như dải lụa phất phơ trong gió/.
- Hì hì, bày vẽ trò gì vậy?
Tiểu Lạc nhìn thấy mọi người lúc này đều đang quan sát Liêu An Như, thế là dùng giọng mang theo vài phần ghen ghét nói.
- Bày vẽ sao? Hừ hừ, đây là nhìn tình lang, không phải đang ngóng tình lang sao? Đừng nghĩ rằng người ta giả vờ ba trinh sáu liệt trước mặt Hàn công tử, bây giờ người ta không đến chẳng phải trợn mắt há mồm rồi sao? Đúng là chờ không kịp còn giả vờ.