- Dù bí thư Vương có lựa chọn thế nào cũng không liên quan đến anh, anh cần phải nhớ kỹ theo sát tiến độ của bí thư Vương là được, những chuyện khác anh quan tâm làm gì?
Lữ Hâm Sâm nói làm cho Tống Ích Dân khẽ mỉm cười. Hắn cũng biết rõ mình không cần nói gì trong chuyện này, nhưng dù sao hắn đối mặt với bí thư Nhất Phong, trong lòng vẫn thấy có chút không yên.
- Anh Tống, hai người chúng ta có quan hệ khá tốt, mong anh có thể nói vài câu giúp tôi với bí thư Vương.
Lữ Hâm Sâm là một người mẫn cảm, hắn biết rõ đây là cơ hội để mình sinh tồn trong vòng xoáy hiện tại. Lúc này thành phố La Nam còn thiếu vị trí chủ tịch thành phố, thiếu cả phó bí thư nắm tổ chức, có hai chiếc ghế trống, có thể nói làm cho tâm tư của nhiều người khẽ động.
Bình thường lúc này sẽ có nhiều người ngồi không yên, bọn họ sẽ chạy lên tỉnh tìm quan hệ, nhưng bây giờ căn bản là không ai dám đi làm việc mất mặt như vậy. Bọn họ đều biết rõ ràng, lúc này sự việc ở thành phố La Nam đã không còn là sân khấu cho bọn họ có thể nhảy nhót thúc đẩy được nữa.
- Tút tút tút.
Khi Tống Ích Dân đang nhìn bí thư Hào Nhất Phong phát biểu trên đài, đúng lúc này điện thoại của hắn đổ chuông. Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó hắn nhanh chóng nghe máy.
- Bí thư Vương, tôi là Tống Ích Dân.
- Bí thư Ích Dân, bên kia tiếp đãi thế nào rồi?
Vương Tử Quân nở nụ cười khỏi Tống Ích Dân.
Chiêng trốngg nghe thanh, lời nói nghe âm, Tống Ích Dân biết rõ Vương Tử Quân đang hỏi thái độ hiện tại của bí thư Hào Nhất Phong. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó khẽ báo cáo:
- Bí thư Nhất Phong bây giờ đang phát biểu vài lời, bí thư tán thưởng cao độ với công tác của thành phố La Nam chúng ta, cũng không quên cổ vũ Thành Kiếm Xã cố gắng đẩy mạnh phát triển công ty Bất Lão Khang.
Giọng nói của Vương Tử Quân vẫn cực kỳ bình thản:
- Ngay sau đó bí thư Nhất Phong sẽ được sắp xếp đi nơi nào?
- Sẽ tiến hành dựa theo kế hoạch đã được sắp xếp sẵn, bí thư Nhất Phong cũng đồng ý với sắp xếp của chúng ta, căn bản không có gì cần thay đổi.
Bình thường lãnh đạo xuống tuyến dưới khảo sát, bên dưới sẽ chuẩn bị sẵn tất cả lộ tuyến, kế hoạch, thậm chí là gặp người nào, nói cái gì cũng đã rõ ràng. Chỉ cần lãnh đạo đi đến, tất cả nhân viên sẽ tiến hành sắp xếp theo đúng kế hoạch.
Tất nhiên nếu tất cả theo đúng kế hoạch, như vậy thượng cấp căn bản sẽ không điều tra được gì. Dân gian có một câu châm chọc hành trình thị sát của lãnh đạo, câu trên là: Thượng cấp xuống địa phương, từng bậc áp chế từng bậc, kết quả mã đáo thành công; câu dưới là: cấp dưới bịt kín từng tầng, từng tầng được trộn lẫn và che giấu, tạo nên bức hoành phi “ hài hòa xã hội “. Căn cứ vào câu nói trên thì có thể thấy dù là quan viên hay dân chúng, tất cả đều thầm hiểu sự kiện xuống tuyến dưới thị sát của lãnh đạo là gì.
Nhưng nếu là một vị lãnh đạo xảo quyệt, căn bản sẽ không tiến hành theo đúng con đường mà địa phương vạch sẵn, chỉ cần thuận miệng nói một câu sẽ phá vỡ kế hoạch của địa phương.
Hào Nhất Phong là cán bộ đi lên từ cơ sở, tất nhiên lão hiểu rõ điều này, cũng không phải chưa từng phát sinh tình huống thay đổi lộ tuyến khi xuống tuyến dưới nghiên cứu khảo sát. Nhưng bây giờ lão không cho ra chỉ thị gì, tất cả dựa theo sắp xếp của thành phố La Nam, bản thân sự việc đã nói ra vấn đề.
Vương Tử Quân nghe xong báo cáo của Tống Ích Dân, hắn chẳng những tỏ ra khinh thường bí thư Nhất Phong, ngược lại còn cảm thấy Hào Nhất Phong là một đối thủ khó đối phó. Chữ nhẫn đặt trên đầu đao, một người có thể nhẫn nại áp chế tính tình, căn bản là khó đối phó hơn một người nóng nảy rất nhiều.
- Tôi sẽ quay về dùng cơm với bí thư Nhất Phong, anh và chủ tịch Khởi Duệ đến dùng cơm với chủ tịch Thạch ở Cô Yên Sơn.
Vương Tử Quân phân phó xong thì cúp điện thoại.
Tống Ích Dân thật sự rất muốn cùng Vương Tử Quân dùng cơ với bí thư Nhất Phong, nhưng bí thư Vương đã sắp xếp như vậy, hắn cũng không dám phản đối. Hơn nữa Vương Tử Quân đã bàn bạc tốt với Thạch Kiên Quân ở phía bên kia, bây giờ dùng cơm với Thạch Kiên Quân sẽ thoải mái hơn với bí thư Hào Nhất Phong rất nhiều.
Hào Nhất Phong nói xong thì đã đến giữa trưa, Thành Kiếm Xã tràn đầy thành tâm thành ý mời bí thư Nhất Phong dùng cơm. Tuy hắn cực kỳ thành ý nhưng Hào Nhất Phong cũng không muốn dùng cơm ở chỗ này, cuối cùng lão cùng đám người thành phố La Nam chạy về khách sạn La Nam.
Khi chiếc xe ba mươi chỗ của Hào Nhất Phong dừng lại, Vương Tử Quân đã cất bước đi đến bên cạnh, đứng yên nơi đó với nụ cười cung kính. Quan Vĩnh Hạ đang suy tư về hoạt động buổi chiều của bí thư Nhất Phong, căn bản cũng không thấy Vương Tử Quân đứng ở bên kia. Mãi đến khi Hào Nhất Phong đứng lên, đúng lúc này hắn mới thấy được vị bí thư trẻ tuổi của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân nở nụ cười đứng nơi đó, nếu như căn cứ vào yêu cầu nghi lễ của một vị bí thư thị ủy, biểu hiện của hắn cực kỳ không có gì để bắt bẻ. Cho dù lúc này Quan Vĩnh Hạ có chút thành kiến với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, lễ nghênh đón của Vương Tử Quân căn bản không có gì đáng bàn.
Hào Nhất Phong đi xuống xe, vẻ mặt mang theo nụ cười nhạt. Sau khi lão bước xuống đất thì khẽ tiến lên một bước, Vương Tử Quân cũng nhanh chóng tiến lên.
- Bí thư Nhất Phong, chào mừng anh đến với thành phố La Nam.
Vương Tử Quân duỗi hai tay ra bắt tay với bí thư Nhất Phong.
Hào Nhất Phong cũng vươn hai tay dùng sức bắt chặt tay của Vương Tử Quân, ngay sau đó bốn bàn tay đã nắm chặt lấy nhau.
- Bí thư Nhất Phong, hôm nay tôi đến tiếp giá chậm chạp, kính mong lãnh đạo tha tội cho.
Vương Tử Quân buông tay ra rồi khẽ nói với Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong hiểu rõ Vương Tử Quân vì sao đến chậm, trong lòng lão thậm chí có suy đoán có phải là Vương Tử Quân đã có hiệp nghị với Thạch Kiên Quân rồi hay không? Nhưng lúc này lão không biểu hiện tâm tình của mình ra ngoài, lão nói với vẻ mặt bất động;
- Cơm ngon không sợ muộn, bí thư Tử Quân, cậu đã cho người chuẩn bị món ngon gì rồi?
Vương Tử Quân cười ha hả dùng giọng đùa giỡn nói:
- Cơm ngon trong nhà khách đang chờ được lãnh đạo kiểm duyệt, mời bí thư Nhất Phong.
Vương Tử Quân vung tay mời Hào Nhất Phong, sau đó tiếp đón thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ vừa xuống xe. Quan Vĩnh Hạ là thường ủy tỉnh ủy, tất nhiên càng phải nghênh đón cho tốt.
Nếu so sánh với bí thư Nhất Phong thì Quan Vĩnh Hạ căn bản không được thư thái, hắn bắt tay với Vương Tử Quân, sau đó mở miệng vui đùa nói:
- Bí thư Tử Quân, anh thật sự quá bận rộn.
Vương Tử Quân hiểu Quan Vĩnh Hạ đang nói đến chuyện mình không nghênh đón bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng hắn lại không dám nói điều gì ở sự kiện này. Hắn nói vài lời pha trò, căn bản không tiếp nhận câu nói của Quan Vĩnh Hạ, điều này làm cho Quan Vĩnh Hạ tuy có chút tức giận nhưng căn bản là không phát tác được.
Đám thường ủy thị ủy La Nam tuy biết bí thư Hào Nhất Phong đến làm gì, thế nhưng những người khác lại không hiểu rõ ràng, đặc biệt là đám nhân viên tiếp đãi của khách sạn, càng không biết bí thư Hào Nhất Phong đến để cúi đầu với Vương Tử Quân. Sau khi nhận được thông báo, bọn họ dùng hết sức bình sinh của mình để chuẩn bị các món ăn đặc sắc cho lãnh đạo tỉnh ủy.