Quan Vĩnh Hạ hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi bấm số điện thoại của Vương Tử Quân. Những tiếng tút tút vang lên, bên kia nhanh chóng nghe máy.
- Chào thư ký trưởng, tôi là Vương Tử Quân, lúc này ngài gọi điện thoại không biết có căn dặn gì không?
Vương Tử Quân nở nụ cười tươi vui rồi nói.
Quan Vĩnh Hạ cười cười nói:
- Bí thư Tử Quân, khi làm việc gọi điện thoại chính là chuyện công tác, nhưng bây giờ là thời gian tư nhân, cậu cũng không thể nói những lời như vậy được, chỉ thị cái gì chứ? Nói vậy không phải đang đẩy quan hệ giữa hai bên đi xa sao?
Lãnh đạo xưng anh em với mình, đối với người thường thì đó sẽ là một chuyện cầu còn chưa được, nhưng bây giờ Vương Tử Quân nghe tiếng cười của Quan Vĩnh Hạ mà sinh ra cảm giác sởn tóc gáy.
Quan Vĩnh Hạ này chính là người đại biểu cho Hào Nhất Phong, đối phương gọi điện thoại cho mình và khách khí như vậy, rốt cuộc đang có ý nghĩ gì?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Vương Tử Quân vẫn dùng giọng bình tĩnh nói:
- Thư ký trưởng Quan, tôi sai rồi, sau này nhất định sẽ sửa lại, nếu như ngài phát hiện tôi sai lầm, xin ngài cứ xử phạt.
“ Tôi nào dám phạt anh, anh chính là mông hổ, sờ vào sống được sao? “
Quan Vĩnh Hạ thầm oán một câu, ngoài miệng lại cười ha hả nói:
- Tử Quân, cậu cũng đừng nói lời xa lạ như vậy, chúng ta là người một nhà, cái gì mà xử phạt hay không? Tất nhiên phạt rượu thì tôi sẽ không từ chối.
- Đúng rồi, cậu đang ở đâu vậy? Bí thư Nhất Phong còn chưa dùng cơm, muốn cùng cậu dùng cơm nhân cơ hội nói về sự việc ở thành phố La Nam.
- Ôi, thật sự là không khéo, thư ký trưởng Quan, trong nhà tôi còn nhiều chuyện, tôi vừa quay lại thành phố La Nam, điều này...
Vương Tử Quân dùng giọng tràn đầy xin lỗi nói, giống như đang cảm thấy lo sợ bất an vì mất đi cơ hội lần này.
Quan Vĩnh Hạ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy, chỉ có thể cười nói:
- Trước tiên cứ tính như vậy, tôi sẽ báo cáo cho bí thư Nhất Phong.
Quan Vĩnh Hạ cúp điện thoại mà trong đầu lóe lên một ý nghĩ, hắn khẽ bấm số điện thoại của phó thư ký trưởng Đặng Viên Điền.
- Thư ký trưởng Đặng, bí thư Vương của thành phố La Nam rời khỏi thành phố Sơn Viên từ khi nào?
Đặng Viên Điền là một trong những vị phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn không có năng lực nhưng lại có một bản lĩnh không kém ai chính là mắt nhì chung quanh tai nghe tám hướng. Đặc biệt là hắn cực kỳ linh thông tin tức, rất nhiều tin tức nhỏ nhặt được hắn thu lượm rất tốt, sau đó đưa đến bên tai Quan Vĩnh Hạ.
Chỉ cần đựa vào năng lực này cũng đủ để Đặng Viên Điền lấy được niềm vui của Quan Vĩnh Hạ.
Đặng Viên Điền ở bên kia rất náo nhiệt, bây giờ nghe Quan Vĩnh Hạ hỏi thì dùng giọng say khướt nói:
- Bí thư Vương nào có đi? Vừa rồi tôi còn thấy anh ta đang dùng cơm với bí thư Lưu.
Nếu so với Vương Tử Quân thì Quan Vĩnh Hạ tin tưởng Đặng Viên Điền hơn, hắn tin tưởng khu thường trú Đặng vì người này không dám gạt mình. Lúc này hắn chỉ cần hỏi hai câu, lời nói dối của Vương Tử Quân đã bị vạch trần.
Một vị bí thư thị ủy lại mở miệng lừa gạt mình, Quan Vĩnh Hạ chợt nổi giận, hắn nhấc điện thoại lên rồi lại thả xuống, hắn chợt cảm thấy mình không nên tự quyết định sự việc này.
Phòng làm việc của Hào Nhất Phong đèn đuốc sáng trưng, thư ký trực ban thấy Quan Vĩnh Hạ đi đến thì vội vàng đứng lên. Quan Vĩnh Hạ khoát tay với thư ký, sau đó đi vào phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong.
- Đã hẹn sẵn địa điểm chưa?
Khi thấy Quan Vĩnh Hạ đi vào thì Hào Nhất Phong trầm giọng nói.
- Vương Tử Quân nói bây giờ đã về thành phố La Nam.
Quan Vĩnh Hạ trầm ngâm giây lát, sau đó hắn quyết định che giấu tin tức lấy đượ từ Đặng Viên Điền. Dù sao thì tâm tình của bí thư Hào Nhất Phong bây giờ thật sự không tốt, chính mình cũng không nên làm cho bí thư mất hứng.
Nhưng Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, trí tuệ của lão cũng không đơn giản, lão nghe thấy vậy thì chỉ nở nụ cười chế giễu mà thôi.
Quan Vĩnh Hạ đi theo Hào Nhất Phong nhiều năm, trong lòng biết rõ lãnh đạo của mình đang nghĩ điều gì. Nhưng hắn biết thì thế nào? Lúc này hắn dù có an ủi thế nào thì cũng chỉ là thừa.
- Sắp xếp chương trình ngày mai cho tôi, tôi nghe nói công ty Bất Lão Khang sắp cho ra thị trường sản phẩm rượu Huyền Lộ Dịch, chúng ta đến thăm nom, thuận tiện nghiên cứu công tác ở La Nam một chút.
Hào Nhất Phong lại ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt vẫn thản nhiên.
Huyền Lộ Dịch của thành phố La Nam là thứ gì, Quan Vĩnh Hạ cũng không hiểu rõ ràng cho lắm. Nhưng hắn thấy Hào Nhất Phong muốn đến thành phố La Nam, trong mắt mọi người thì rõ ràng là đang cúi đầu với Vương Tử Quân, mà hành vi cúi đầu này khó khăn như thế nào đối với một vị bí thư tỉnh ủy như Hào Nhất Phong.
Quan Vĩnh Hạ nhìn Hào Nhất Phong, tuyến lệ của hắn nhiều năm qua bị chèn ép không xuất hiện, bây giờ chợt giông như có xúc động mạnh. Hắn cố gắng áp chế cảm xúc của mình, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi sẽ thông báo cho thành phố La Nam, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
Hào Nhất Phong không nói gì nhưng trong lòng cũng không chút dễ chịu. Nhưng làm sai thì luôn phải trả giá thật nhiều, dù người làm ra sai lầm có là ai thì cũng luôn là như vậy.
Vương Tử Quân và Lưu Truyền Thụy gặp nhau ở một nơi gọi là La Nam Lâu, khi nghe tên thì Vương Tử Quân cảm thấy cái này cũng không liên quan đến thành phố La Nam. Tuy cái tên La Nam Lâu rất vang dội nhưng nếu so sánh với các nhà hàng ở thành phố Sơn Viên, chỉ đạt đến cấp hai mà thôi.
Khi Vương Tử Quân chạy đến La Nam Lâu, Lưu Truyền Thụy đã chờ sẵn trên lầu. Trong một gian phòng lắp đặt thiết bị rất tao nhã, chỉ có Lưu Truyền Thụy ngồi bên trong, nhìn có chút kỳ quái và lạnh lùng.
- Tử Quân, ngồi bên này đi.
Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Lưu Truyền Thụy đứng lên khỏi ghế rồi nở nụ cười nhàn nhạt nói.
Tuy Lưu Truyền Thụy sắp rời khỏi tỉnh Sơn Nam, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không thể nào thiếu đi lễ nghi với phó bí thư tỉnh ủy cho được. Đặc biệt là càng vào lúc này thì hắn càng phải biểu hiện cực kỳ đúng chỗ nghi lễ dành cho lãnh đạo.
- Bí thư Lưu, trên đường có chút kẹt xe, tôi đến có hơi chậm.
Vương Tử Quân chậm rãi vươn tay bắt chặt tay bí thư Lưu Truyền Thụy, sau đó dùng giọng kiểm điểm nói.
Lưu Truyền Thụy tất nhiên biết trên đường không kẹt xe, thế nhưng có một số việc phải nhìn vào thái độ của người ta xem thế nào. Vì vậy sau khi nghe lời giải thích của Vương Tử Quân thì lão cười cười nói:
- Không phải cậu đến chậm, mà là tôi đến sớm. Nơi này là cứ điểm cũ của tôi, thật sự không thể nào từ bỏ được, vừa vặn cùng cậu dùng cơm ở đây, tôi cũng nhân cơ hội gặp lại một người bạn cũ.
Hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ nhanh chóng dâng thức ăn lên. Nữ nhân viên phục vụ đi ở vị trí cuối cùng dâng lên một chai rượu, có vẻ bảo tồn được khá lâu năm nhưng đóng gói cực kỳ đơn sơ, chai rượu được đặt lên bàn.