Động tác mở cửa xe của Trương Hợp Tuân làm cho Khương Long Cương đang định vươn tay làm nhiệm vụ sinh ra cảm giác hoảng sợ, khoảnh khắc này hắn thật sự không biết theo ai. Việc này vốn dành cho một người là thư ký như hắn, nhưng bây giờ phó bí thư thị ủy kiêm bí thư ủy ban kỷ luật Trương Hợp Tuân lại chiếm trước công tác của mình, điều này không khỏi làm hắn ngây người kinh ngạc.
Vương Tử Quân nhìn động tác của Trương Hợp Tuân, lại nhìn Khương Long Cương xấu hổ ở phía sau, hắn cười cười nói;
- Tiểu Khương, hôm nay bí thư Hợp Tuân mời khách, chúng ta cũng nên nhanh chóng lên xe để mài dao cắt thịt lãnh đạo.
Trương Hợp Tuân nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì lập tức mừng rỡ, hắn không khách khí mà leo luôn lên chiếc Santana của Vương Tử Quân.
Tuy Trương Hợp Tuân có ý nghĩ rất hay nhưng thế gian này người tính không bằng trời tính. Khi Trương Hợp Tuân chuẩn bị cùng Vương Tử Quân dùng một bữa cơm trưa muộn, thế nhưng lại có người cướp đoạt đi kế hoạch tỉ mỉ của hắn.
Nếu là người bình thường thì Trương Hợp Tuân nhất định sẽ mắng chửi chó má, nhưng người ra tay cướp đoạt cơ hội của hắn chính là chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân, là người mà hắn căn bản không thể dây vào. Vì vị lãnh đạo tỉnh ủy kia chỉ cần nổi giận là có thể biến hắn thành kẻ đọa đày trong quan trường.
Sau khi nhận được câu trả lời buổi tối sẽ cùng dùng cơm, Trương Hợp Tuân nhìn chiếc xe Santana chở Vương Tử Quân chạy đi như bay, trong lòng thầm nghĩ quan hệ giữa Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân là không tầm thường. Lúc này Vương Tử Quân chạy đi rõ ràng không phải chỉ là chuyện dùng cơm trưa.
Thạch Kiên Quân hẹn Vương Tử Quân không phải là ăn cơm, mà là một quán trà tên là Nguyên Trà Trang. Quán trà này sắp xếp tinh xảo, sàn nhà bằng gỗ, làm cho người ta sinh ra cảm giác thoát tục.
Sau khi Vương Tử Quân chạy đến quán trà, Thạch Kiên Quân đã đi đến, sau khi thư ký bên ngoài nhìn thấy Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng đưa Vương Tử Quân đến một phòng trà rộng lớn.
Bên cạnh bàn bát tiên đẹp đẽ là một cô gái trẻ tuổi đang biểu diễn những kỹ thuật pha trà tinh xảo, cô gái tuy không quá cao nhưng vóc người nhẹ nhàng thanh thoát, không biết có phải ăn mặc rất phù hợp hay không, thế nhưng người ta lại sinh ra cảm giác giống như nàng rất hòa hợp với không gian chung quanh.
- Tử Quân đến rồi đấy à, ngồi đi.
Thạch Kiên Quân tất nhiên sẽ không phải chú tâm lên phương diện kỹ thuật pha trà của cô gái, hắn thấy Vương Tử Quân đi vào cửa thì nhanh chóng vẫy tay, tỏ ý bảo Vương Tử Quân đến ngồi bên cạnh mình.
Vương Tử Quân đi đến ngồi bên cạnh Thạch Kiên Quân, lúc này Thạch Kiên Quân cười nói:
- Hai ngày trước tôi có được chút trà tốt từ một người bạn cũ, đang định nghĩ cách chia xẻ, đúng lúc cậu về thành phố Sơn Viên.
Tuy Thạch Kiên Quân nói đến chuyện trà nhưng Vương Tử Quân lại không cho rằng tâm tư của lãnh đạo đặt trên chuyện này, nhưng lúc này hắn cũng chỉ giả vờ hồ đồ nói:
- Cám ơn chủ tịch Thạch, tôi đang tìm chỗ nào đó để uống trà thì ngài gọi điện thoại đến, có một vị lãnh đạo như ngài thật sự là phúc lớn cho đám cấp dưới chúng tôi.
Hai người đều nở nụ cười, Thạch Kiên Quân chợt phất tay với cô gái đã pha trà xong và đặt lên bàn, tỏ ý cho cô gái ra khỏi phòng.
Cô gái khôn khéo cùng thư ký của Thạch Kiên Quân rời khỏi phòng, cũng không quên khẽ đóng cửa lại. Lúc này phòng trà yên tĩnh, hương thơm thanh thoát, thật sự rất tuyệt.
Nhưng hai người Thạch Kiên Quân căn bản không nói lời nào, không ai có tâm tư mở miệng.
Thạch Kiên Quân uống một ngụm trà, sau đó mới dùng giọng trầm bổng nói:
- Tử Quân, chúng ta quen nhau đã hơn hai năm rồi phải không?
Vương Tử Quân đã suy đoán được tâm tư của Thạch Kiên Quân, nhưng hắn vẫn không nói rõ, chỉ nói với Thạch Kiên Quân:
- Đúng ra là hai năm rưỡi, thật sự là thời gian qua nhanh.
- Đúng vậy, nói trắng ra tôi đến tỉnh Sơn Nam phải cảm tạ cậu, nếu không có cậu thì bây giờ tôi chỉ là một vị bí thư thị ủy mà thôi.
Thạch Kiên Quân lúc này căn bản không nắm lấy cái giá của một vị chủ tịch tỉnh, hoàn toàn giống như một người bạn cũ.
Trên quan trường không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, đối với Vương Tử Quân thì Thạch Kiên Quân không phải là một người bạn, hai người sở dĩ vẫn bảo trì mối quan hệ tốt đẹp, chẳng qua là vì có chung lợi ích mà thôi.
Thạch Kiên Quân đến tỉnh Sơn Nam thật sự là làm phiền Vương Tử Quân, nếu như không phải đúng thời điểm phù hợp Vương Tử Quân cho Tề Chính Hồng một đòn đau, ngăn cản khối đá lớn trước mặt Thạch Kiên Quân, chỉ sợ bây giờ vị trí chủ tịch tỉnh Sơn Nam đang là của Tề Chính Hồng.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản không muốn tranh công trước mặt Thạch Kiên Quân, hắn cười cười nói:
- Chủ tịch Thạch, ngài nói như vậy là quá đề cao tôi rồi, thành tích của ngài là quá rõ ràng, cho dù ngài không đến tỉnh Sơn Nam, cũng sẽ là người làm chủ địa phương khác.
- Ha ha ha, Tử Quân, cậu quá khiêm tốn rồi.
Thạch Kiên Quân khoát tay chặn không cho Vương Tử Quân tiếp tục lên tiếng, sau đó nói tiếp:
- Hai người chúng ta là bạn bè cũ, cũng chẳng có gì quá khách sáo, không cần phải nói những lời như vậy.
Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói gì thêm.
Thạch Kiên Quân cũng không nói gì, bàn tay trắng nõn của hắn khẽ gõ lên bàn, bộ dạng giống như đang chú ý nghe tiếng nhạc khẽ phát ra.
Làn điệu đàn tỳ bà phá ra dồn dập giống như cơn mưa rào rộn rã nện lên những tàu lá chuối, Vương Tử Quân là người chẳng có nghiên cứu gì về âm điệu, thế nhưng nghe được khúc nhạc này lại có chút cảm xúc riêng.
- Thập diện mai phục, để xem ai là người lấy thủ cấp bá vương!
Một giọng nói trầm thấp vang ra từ miệng Thạch Kiên Quân, âm thanh này kết hợp với tiếng đàn tỳ bà rót vào trong tai Vương Tử Quân như châu ngọc.
Vương Tử Quân dù có chút suy đoán về tâm tư của Thạch Kiên Quân khi mời mình đến đây, thế nhưng nghe Thạch Kiên Quân nói ra một lời như vậy, trong lòng thật sự chấn động. Xem ra Thạch Kiên Quân muốn động đến Hào Nhất Phong đã kinh doanh nhiều năm ở Sơn Nam.
Khi bày ra sự kiện lần này thì Vương Tử Quân cũng từng nghĩ đến phương diện động đến Hào Nhất Phong, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải vứt bỏ ý nghĩ này. Mục tiêu của hắn chính là làm cho Hào Nhất Phong mất đi vài phần lực khống chế tỉnh Sơn Nam, không phải là thúc đẩy Thạch Kiên Quân tiến lên đánh ngã Hào Nhất Phong.
Tiếng đàn tỳ bà càng gấp gáp, ánh mắt Thạch Kiên Quân càng nôn nóng, mục tiêu là Vương Tử Quân.
Đánh ngã Hào Nhất Phong luôn là tâm nguyện của Thạch Kiên Quân, tuy hắn cũng có thành viên tổ chức của mình trong tỉnh Sơn Nam, cũng có địa vị vững chắc, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn khi so với Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong không những có lực khống chế mạnh mẽ ở tỉnh ủy, còn có lực ảnh hưởng rất lớn trong ba vị thường ủy tỉnh ủy ở khối chính quyền tỉnh. Không nói đến Thạch Kiên Quân, có hai vị thường ủy còn lại của khối chính quyền tỉnh, một người nghe theo Hào Nhất Phong, nếu không có sự giúp đỡ của phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn thì công tác của Thạch Kiên Quân ở tỉnh Sơn Nam sẽ rất bị động.
Thạch Kiên Quân không phải không muốn động vào Hào Nhất Phong, thế nhưng mỗi lần giao thủ thì cơ bản người có hại đều là hắn, điều này làm cho tâm tư của hắn chợt sinh ra dao động.
Lúc này đột nhiên xuất hiện tình huống Hào Nhất Phong muốn đẩy Lục Ngọc Hùng lên làm chủ tịch thành phố La Nam, Thạch Kiên Quân tuy giúp đỡ Vương Tử Quân, thế nhưng lại thấy Vương Tử Quân không đủ trưởng thành chính trị. Dưới tình huống không có chứng cứ mà phản ánh và không đồng ý đề bạt trợ thủ của mình.
Nhưng Thạch Kiên Quân cũng không ngờ Lục Ngọc Hùng lại bỏ chạy.
Sau khi nhận được tin tức này thì Thạch Kiên Quân cảm thấy cơ hội của mình đã đến.
Lãnh đạo đứng đầu nói một không hai, lãnh đạo thứ hai nói hai không một, trong quan trường có ai mà không muốn tiến lên làm lãnh đạo đứng đầu?
Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh Sơn Nam, hắn rất muốn nhanh chóng tiến lên, lúc này hắn đã đứng vững gót chân, Hào Nhất Phong phát sinh vấn đề, cơ hội của hắn đã đến.