Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1040: Thật ra tôi không muốn đi, tôi muốn ở lại

Lục Ngọc Hùng nhìn thông báo nhận chức trong tay, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh. Năm xưa hắn vì muốn tiến lên mà luôn bỏ công sức níu kéo bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng khi đó bí thư Hào Nhất Phong căn bản là không thèm quan tâm. Bây giờ hắn không còn muốn mệt nhọc bò lên, đúng lúc vị bí thư tỉnh ủy kia lại coi trọng hắn.

Lục Ngọc Hùng cung hiểu rõ vì sao Hào Nhất Phong lại vừa ý mình, căn bản không phải vì mình là người uy phong sáng suốt, đối phương dùng mình chỉ là vì muốn đối phó với Vương Tử Quân. Nếu không phải hắn có khả năng đối phó với Vương Tử Quân, bí thư Hào Nhất Phong sao lại phải chọn mình?

Chính bí thư Hào Nhất Phong sẽ đưa mình đi nhận chức? Lục Ngọc Hùng nghĩ đến điều này mà cảm thấy buồn cười, cũng không biết khi vị bí thư tỉnh ủy kia đi đến La Nam và phát hiện người sắp nhận chức đã không còn, như vậy sẽ có cảm tưởng gì.

Lục Ngọc Hùng móc hộ chiếu ra xem, hắn nhìn cái tên xa lạ dưới tấm ảnh rồi nở nụ cười. Giấy chứng minh nhân dân và hộ chiếu của hắn đều là hàng thật từ trong tay cục công an làm ra, nào phải là hàng giả? Từ hôm nay trở đi hắn không còn là Lục Ngọc Hùng, một thân phận mới sẽ đưa hắn về phía cuộc sống mới.

- Các vị hành khách chú ý, các vị hành khách chú ý, máy bay đến New York. chuẩn bị cất cánh, mong các vị nhanh chóng đi ra máy bay...

Giọng nói ngọt ngào vang lên trong loa, Lục Ngọc Hùng nge thấy âm thanh này thì khẽ đứng lên, hắn đẩy kính lên mặt, sau đó đi về phía máy bay.

Lục Ngọc Hùng không phải lần đầu tiên đi máy bay, vì vậy hắn rất quen thuộc với nó. Sau khi nhân viên công tác tiến hành kiểm chứng giấy tờ, sau đó xác định không có vấn đề, chút lo lắng của hắn cuối cùng cũng biến mất.

“ Mình sẽ phải đi! “

Lục Ngọc Hùng nhìn mảnh đất dưới chân, hắn không biết vì sao lại xuất hiện cảm giác thương cảm, một câu thơ cũng xuất hiện trong lòng hắn:

- Vì sao tôi lại rơi nước mắt

Vì trong lòng vương vấn quê hương...

Lục Ngọc Hùng thật sự rất cảm khái, hắn xách vali đi về phía chiếc máy bay màu trắng.

...

- Anh hùng, chúng ta ăn cơm được chưa?

Vương Tử Quân vừa đang giúp con học nói vừa nói với Mạc Tiểu Bắc lúc này đang dùng máy tính đọc sách.

Mạc Tiểu Bắc khẽ cau mày, sau đó tiếp tục đọc sách. Vương Tử Quân rất quen thuộc tính cách này của vợ, vợ đại nhân rất không ưa xưng hô “ anh hùng “ trêu chọc của hắn.

Sau khi có con thì Mạc Tiểu Bắc có thể nói là biến hóa rất lớn, thật sự tràn đầy tình mẫu tử. Nàng bây giờ cũng không còn lạnh lùng như dĩ vãng, thế nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, tâm tư thì vẫn như cũ mà thôi. Vương gia ở La Nam là gia đình đệ nhất, không thể không có người đến thăm hỏi, rất nhiều người đến thấy Mạc Tiểu Bắc đều sinh ra cảm giác cao vời khó với tới.

Vì tiến hành cải tạo hình tượng của đồng chí Mạc Tiểu Bắc trở nên ngày càng bình dân hơn mà bí thư Vương đã liên tục cố gắng, gọi đồng chí Mạc Tiểu Bắc là anh hùng cũng là một trong những cố gắng của hắn.

Nhưng cố gắng của Vương Tử Quân căn bản là không có tính thực chất, hắn nhìn gương mặt không thèm quan tâm của Mạc Tiểu Bắc, thế là không khỏi dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn con trai. Lúc này tiểu tử đang mọc răng chợt nở nụ cười vui vẻ.

Nụ cười này giống như đang cười nhạo Vương Tử Quân là người bố vô năng.

Như vậy cũng không hay, Vương Tử Quân vì muốn thực hiện quyền uy tuyệt đối trước mặt con trai, thế là tiếp tục lên tiếng với Mạc Tiểu Bắc:

- Này anh hùng, hai người chúng ta đều đói bụng, mong ngài dùng cơm được rồi.

- Nếu anh còn tiếp tục nói hai chữ anh hùng, em sẽ không ngại diễn lại tình huống anh hùng bắt côn đồ.

Mạc Tiểu Bắc buông máy tính, nàng khẽ lên tiếng uy hiếp Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tức giận của Mạc Tiểu Bắc, hắn vội vàng ngậm miệng. Lúc này tiểu tử bảo bối vốn đang cười bố mình rất thoải mái cũng phải ngậm chặt miệng.

Mạc Tiểu Bắc nhìn hai cha con có bộ dạng giống nhau, thế là không khỏi nở nụ cười, nụ cười như hoa mùa xuân, đẹp đẽ mê người.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười động lòng của vợ, hắn không khỏi cảm thấy nóng lòng. Khi hắn đang chẩn bị tiến công giai nhân, đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên.

- A a a a...

Tiểu tử bảo bối duỗi bàn tay nhỏ bé chỉ chỉ vào chiếc điện thoại rồi lớn tiếng nói, Vương Tử Quân có tính nhẫn nại rất lớn với cậu con trai đang còn chờ đợi được dạy cách phát âm này.

- Alo, tôi là Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không nhìn dãy số mà nói theo thói quen.

- Tôi biết rõ anh là Vương Tử Quân, là bí thư Vương, cũng không cần báo danh như vậy.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của mẹ Vương Tử Quân, bà Triệu Tuyết Hoa.

Vương Tử Quân vốn cho rằng thị ủy có chuyện gì đó, bây giờ nghe thấy mẹ trệu chọc như vậy thì cười nói:

- Mẹ, ngài không đi dạo thành phố Ma Đô sao? Thế nào lại có thời gian gọi điện thoại cho con thế này?

Triệu Tuyết Hoa không chút khách khí với lời nói trêu chọc của con trai:

- Ai gọi điện thoại cho cậu? Tôi gọi điện thoại cho cháu nội, Tiểu Bảo Nhi đâu rồi, để bà nội nói chuyện với nó.

Vương Tử Quân cảm khái một câu “ cách một đời sẽ thân tình hơn “, thế là đưa điện thoại đến bên tai con trai. Tiểu bảo bối của Vương Tử Quân căn bản không xa lạ gì với điện thoại, sau khi nghe trong điện thoại vang lên âm thanh quen thuộc của bà nội, thế là bắt đầu i a loạn cả lên.

Thực tế bảo bối của Vương Tử Quân căn bản cũng không nói được gì có nghĩa, nhưng điều này làm cho Triệu Tuyết Hoa rất vui, dù sao đó cũng là cháu nội của bà.

Vương Tử Quân vừa ôm con trai vừa nghĩ đến chuyện bố mình đến thành phố Ma Đô đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thường vụ. Tuy hắn đã gọi điện thoại liên lạc với bố vài lần, ông nói công tác vẫn thuận lợi, nhưng hắn biết rõ bố mình vừa đến Ma Đô, muốn làm tốt công tác ở vị trí mới cương vị mới cũng không phải dễ dàng gì.

Vương Tử Quân chưa từng có nhiều tin tưởng vào năng lực của bố mình, nhưng hắn lại cực kỳ có lòng tin với sự kiện Lâm Trạch Viễn đến làm bí thư thị ủy Ma Đô. Lúc này Lâm Trạch Viễn đã là lãnh đạo cấp phó quốc, có thể nói là một người cực kỳ được coi trọng.

- Mẹ, bố con đâu rồi?

Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại rồi khẽ hỏi.

- Nói là có bữa cơm cần tham gia.

Triệu Tuyết Hoa vừa trả lời Vương Tử Quân vừa dùng giọng oán giận nói:

- Đi đến Ma Đô còn bận rộn hơn cả ở tỉnh Chiết Giang, sớm biết ông ấy sẽ bận rộn như vậy, mẹ cũng không đi theo ông ấy đến đây.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không nói được gì với lời oán trách của mẹ, dù sao thì đây cũng là chuyện có ảnh hưởng đến bố, hắn cần phải bảo vệ tốt rồi mới nói sau.

Sau khi nói chuyện với mẹ vài phút thì Vương Tử Quân cúp điện thoại, tuy trong điện thoại liên tục đồng ý sẽ đến thành phố Ma Đô thăm bố mẹ, nhưng hắn thấy không biết đến bao giờ mới có thời gian xuất hành.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại lại vang lên, Vương Tử Quân nhìn dãy số, là trưởng phòng tổ chức thị ủy Đảng Hằng gọi điện thoại đến. Hắn nhanh chóng bấm nút nghe không chút do dự.

- Bí thư Vương, ngài bây giờ có rảnh không?

Đảng Hằng vừa nối thông điện thoại với Vương Tử Quân thì trầm giọng nói.

Vương Tử Quân đưa con trai cho Mạc Tiểu Bắc, hắn trầm giọng nói:

- Có gì anh cứ nói.