Bí mật quả chuông

Chương 22

Docsach24.com

ịch công từ từ tiến vào sân đầu tiên.

Trong sân đã được chiếu sáng bởi hàng chục chiếc đèn lồng giấy lớn mang dòng chữ  “ Tòa án Phổ Dương”

Dưới sự giám sát của lão Hồng và Triệu Thái, những người bộ đầu đang bận rộn mắc những cái ròng rọc dưới tháp chuông.

Khi nhìn thấy Địch công, lão Hồng vội vàng chạy đến để hỏi về những việc đã xảy ra.

Địch công hài lòng nhận thấy ông ta không có vẻ tệ hơn trước khi tham gia vào chuyến phiêu lưu của mình dưới quả chuông đồng.

Địch công kể sơ qua về việc bắt giữ Lâm Phương và các bí mật kết nối biệt thự của hắn ta với ngôi đền.

Trong khi lão Hồng giúp quan án mặc vào quần áo của mình, Địch công nói với Triệu Thái:

- Tới trang trại của Lâm Phương với năm bộ đầu! Ở đó ngươi sẽ tìm thấy bốn người lính đang canh gác tại đó và mang họ theo ngươi. Bắt tất cả những người trong trang trại. Ngoài ra bắt tất cả những người trên thuyền buồm neo tại đó. Đây sẽ là một đêm dài cho ngươi, Triệu Thái, nhưng ta muốn tất cả bọn tay sai của Lâm Phương phải được khóa lại an toàn trong nhà giam!

Triệu Thái trả lời rằng anh rất thích sự náo nhiệt. Ngay lập tức anh chọn lấy năm người đàn ông mạnh mẽ từ các bộ đầu.

Địch công đi về phía tháp chuông.

Ròng rọc đã được kéo lên. Chiếc chuông nặng từ từ được nâng lên bằng những sợi dây cáp mạnh mẽ cho đến khi nó được treo ở vị trí bình thường của nó cách sàn nhà khoảng nửa mét.

Trong một lúc, Địch công khảo sát khu vực bị giẫm đạp bên dưới quả chuông. Những khúc xương nằm rải rác khắp nơi, kết quả của nửa giờ điên cuồng họ đã trải qua khi cố gắng thoát khỏi nhà tù bằng đồng của họ.

- Triệu Thái đã cho ngươi những hướng dẫn của ta – ông nói với đội trưởng bộ đầu – Ta lặp lại lần nữa. Sau khi thu thập những khúc xương và bỏ vào quan tài, ngươi phải sàng lọc bụi bẩn dưới quả chuông thật cẩn thận. Ngươi có thể tìm thấy những manh mối quan trọng khác. Sau đó ngươi phải giúp đỡ để lục soát ngôi biệt thự của Lâm Phương. Để lại bốn bộ đầu canh gác tại đó. Báo cáo lại mọi việc cho ta vào sáng mai!

Sau đó, Địch công và lão Hồng rời khỏi ngôi đền Trí Minh. Kiệu của họ đã chờ đợi trong sân. Họ quay trở lại tòa án.

Sáng hôm sau là một ngày mùa thu nắng đẹp.

Địch công ra lệnh cho người quản lý lưu trữ tìm kiếm trong hồ sơ đăng ký đất đai các tài liệu liên quan đến ngôi đền Trí Minh và biệt thự của Lâm Phương. Sau đó ông đã có một bữa ăn sáng muộn trong khu vườn phía sau văn phòng riêng cùng với lão Hồng.

Khi quan án đã dùng xong bữa và uống trà. Mã Tông và Triệu Thái đi đến.

Địch công ra lệnh cho người hầu mang trà đến cho họ và sau đó hỏi Mã Tông:

- Có khó khăn gì trong việc bắt giữ những thuộc hạ của Lâm Phương?

- Tất cả rất thuận lợi – Mã Tông nói với nụ cười – Tôi tìm thấy tên quản lý vẫn còn bất tỉnh sau những đòn nhận được từ đại nhân. Tôi giao hắn và Lâm Phương cho những bộ đầu. Sau đó, chúng tôi lục soát toàn bộ ngôi biệt thự để tìm kiếm những người khác, nhưng chỉ tìm thấy một gã đàn ông, một tên côn đồ vạm vỡ và hắn bắt đầu có những hành động ngu xuẩn. Tuy nhiên, với sự thuyết phục của tôi, hắn đã đồng ý để bị trói gô lại như con lợn với những vết bầm tím khắp người. Như vậy chúng ta có bốn tên tù nhân: Lâm Phương, gã quản lý, tên tay sai vạm vỡ và tên gác cổng già.

- Tôi cũng góp vào bộ sưu tập của chúng ta một vài tên nữa – Triệu Thái nói thêm – ba gã nông dân ở trang trại. Tất cả bọn họ chỉ là những nông dân bình thường người Quảng Đông. Trên thuyền buồm, chúng tôi tìm thấy năm người đàn ông, đó là một thuyền trưởng và bốn thuỷ thủ. Bốn tên thuỷ thủ chỉ là những thằng ngốc, nhưng tên thuyền trưởng có tất cả dấu hiệu của một tên tội phạm lõi đời. Tôi giam tất cả những người nông dân và bọn thủy thủ vào nhà của người trương tuần, nhưng tên thuyền trưởng thì đưa đến nhà giam của chúng ta ở đây.

Địch công gật đầu.

- Gọi đội trưởng bộ đầu! – ông ra lệnh cho gia nhân – Sau đó đi đến nhà bà Lương và nói với bà ấy ta muốn gặp bà ta càng sớm càng tốt.

Đội trưởng bộ đầu cúi người thi lễ trước quan án và sau đó vẫn đứng phía trước bàn. Ông ta có vẻ mệt mỏi nhưng không khó để nhận thấy vẻ tự mãn hiện lên gương mặt ông ta.

- Theo sự hướng dẫn của đại nhân – ông ta bắt đầu với vẻ quan trọng – chúng tôi đã thu thập toàn bộ xương dưới quả chuông sau đó bỏ vào một cái giỏ và đem về tòa án. Chúng tôi cẩn thận rây bụi bẩn dưới quả chuông nhưng không tìm thấy gì cả. Sau đó, dưới sự giám sát của cá nhân tôi, toàn bộ dinh thự của Lâm Phương đã được kiểm tra toàn bộ và niêm phong lại. Cuối cùng tự tôi đích thân kiểm tra con đường ngầm dưới nước thông qua cửa sập.

Tôi phát hiện ra một chiếc thuyền đáy phẳng nhỏ neo đậu dưới cánh cổng tò vò. Tôi lấy một ngọn đuốc và đi dọc theo đường ngầm này. Nó kết thúc ở dòng sông, bên ngoài đập nước. Tại đó, tôi tìm thấy một vòm đá sát bờ sông, ẩn mình dưới những bụi cây nhô ra bên trên. Vòm đá này quá thấp để một chiếc thuyền có thể đi qua bên dưới, nhưng nếu một người nhảy xuống nước thì có thể dễ dàng lội qua.

Vuốt râu của mình, Địch công ném cho đội trưởng một cái nhìn kinh tởm:

- Anh bạn – ông nói – đã cho thấy sự nhiệt tình của mình vào cuối đêm qua! Ta rất tiếc rằng cuộc thăm dò của ngươi dưới đường ngầm không mang lại kho báu bí mật nào. Ta chắc rằng, tất nhiên, trong ngôi biệt thự của Lâm Phương có một vài món đồ nho nhỏ như thế mà ngươi không nói ra và bây giờ nó đã được chuyển vào trong tay áo của ngươi. Nhưng hãy kiềm chế bản thân, anh bạn, vì sẽ có một ngày nào đó ngươi sẽ gặp rắc rối. Ngươi có thể lui ra!

Tên đội trưởng nhanh chóng biến mất.

- Đó là tên vô lại tham lam – Địch công nói với các phụ tá của mình – bây giờ ta đã biết làm thế nào mà tên quản lý có thể rời khỏi dinh thự mà những bộ đầu gác tại đập nước không hay biết. Hắn rõ ràng đã dùng con đường ngầm này để lội qua cổng tò vò xuống sông.

Khi ông đang nói thì người lưu trữ đến. Ông ta cúi đầu và đặt một chồng hồ sơ trước mặt quan án và nói rằng:

- Theo hướng dẫn của đại nhân sáng sớm hôm nay tôi đã tìm kiếm các hồ sơ về mua bán đất đai. Tôi đem đến đây các hồ sơ liên quan đến tài sản của ông Lâm Phương.

- Tài liệu đầu tiên – ông nghiêm nghị nói – cách đây năm năm là hồ sơ của ông Lâm Phương mua dinh thự, đền thờ và trang trại. Tất cả ba thứ này trước đây là tài sản của ông Mã, chủ đất này hiện đang sống bên ngoài cổng phía Đông thị trấn.

Ngôi đền này là trụ sở của một giáo phái bí mật bất hợp pháp, đã bị cấm hoạt động bởi cơ quan có thẩm quyền. Mẹ của ông Mã là một người tin vào các loại ma thuật của đạo Lão. Bà đã mời sáu đạo sĩ trong đền cầu nguyện cho người chồng đã chết của bà. Vào lúc đêm khuya, bà đã nhờ các đạo sĩ thực hiện việc cầu hồn, trong buổi cầu hồn linh hồn của người chết được gọi lên và bà có thể nói chuyện với họ thông qua một người đồng cốt. Bà đã xây dựng một con đường bí mật giữa hai nơi để có thể đến thăm ngôi đền bất cứ lúc nào.

Sáu năm trước đây người phụ nữ lớn tuổi đó đã chết. Ông Mã đóng cửa dinh thự nhưng cho phép các đạo sĩ ở lại đền thờ vì biết rằng họ sẽ giữ gìn cho nó trong tình trạng tốt. Các đạo sĩ có thể kiếm sống bằng cách đọc kinh và bán bùa hộ mệnh cho những người mộ đạo.

Người lưu trữ dừng lại và hắng giọng. Sau đó ông tiếp tục:

- Năm năm trước đây ông Lâm Phương đã thực hiện một cuộc điều tra về khu vực Tây bắc của thị trấn. Không lâu sau đó, ông ta đã cùng một lúc mua dinh thự, đền thờ và trang trại và trả một mức giá khá tốt. Đây là một cuộc mua bán rất tốt. Đại nhân sẽ nhìn thấy tại đây bản đồ chi tiết của khu vực đó.

Quan án liếc qua các giấy tờ mua bán và sau đó mở tấm bản đồ ra. Gọi các thuộc hạ của mình tới bàn, ông chỉ tay vào bản đồ và nói:

- Có thể tưởng tượng rằng Lâm Phương đã chuẩn bị sẵn sàng để trả một mức giá cao! Khu vực này hoàn toàn thích hợp cho các kế hoạch buôn lậu của ông ta!

Ngón tay của Địch công chỉ vào bản đồ:

- Các ngươi nhìn trên bản đồ này – ông nói – tại thời điểm nó được mua con đường nối liền giữa hai nơi là một cái cầu thang, cánh cửa sắt và cửa sập bí mật sau đó đã được Lâm Phương thêm vào. Ta không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của con đường nước ngầm. Ta cho rằng chúng ta phải tham khảo bản đồ cũ trước đây.

- Tài liệu thứ hai – người lưu trữ tiếp tục – đã cách đây hai năm. Đây là một đơn kiện được viết bởi chính tay Lâm Phương gởi cho tòa án. Ông báo rằng ông đã phát hiện các đạo sĩ không giữ lời thề của họ và sống một cuộc sống phóng đãng, suốt ngày nhậu nhẹt và cờ bạc. Do đó ông đã yêu cầu tòa án trục xuất tất cả các đạo sĩ ra khỏi ngôi đền và ngôi đền này phải được niêm phong bằng con dấu của tòa án.

- Cái này – Địch công nhận xét – chắc là lúc Lâm Phương phát hiện ra bà Lương đang theo dõi ông ta! Ta giả thuyết rằng ông ta bảo các đạo sĩ rời khỏi nơi đó với một món tiền đáng kể. Rất khó để tìm thấy các đạo sĩ lang thang, và vì vậy chúng ta sẽ không bao giờ biết một chút gì về những hoạt động bí mật của Lâm Phương hoặc thông qua các đạo sĩ để biết về vụ giết người dưới quả chuông.

Quay sang người lưu trữ ông nói thêm:

- Ta sẽ giữ các tài liệu này tại đây để tham khảo. Bây giờ ông tìm cho ta một tấm bản đồ cũ của thị trấn này cho biết tình hình nơi đây cách đây khoảng 100 năm.

Khi người quản lý lưu trữ lui ra, một nhân viên bước vào với bức thư dán kín. Anh ta trân trọng đưa nó cho quan án và nói thêm rằng nó được chuyển giao từ đội trưởng của đơn vị đồn trú.

Địch công phá vỡ con dấu trên bức thư và xem qua nội dung. Đưa cho lão Hồng ông nói:

- Đây là thông báo chính thức rằng đội quân đồn trú của chúng ta đã trở về thị trấn sáng nay và đã tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Ông ngồi trở lại trên ghế bành và ra lệnh mang đến một bình trà nóng.

- Gọi Tào Can đến đây – ông nói thêm – Ta muốn thảo luận với tất cả mọi người làm thế nào để bắt đầu vụ kiện chống lại Lâm Phương.

Sau khi Tào Can đến, tất cả ngồi uống trà. Chỉ khi Địch công đặt tách trà của mình xuống thì đội trưởng bước vào và báo bà Lương đã đến.

Quan án liếc nhanh các phụ tá của mình.

- Đây sẽ là một cuộc phỏng vấn khó khăn! – Ông lẩm bẩm.

Bà Lương nhìn có vẻ tốt hơn nhiều so với lần cuối cùng Địch công gặp bà ấy. Mái tóc bà chải ngay ngắn và trong mắt bà ánh lên một vẻ cảnh giác.

Khi lão Hồng mời bà ngồi xuống chiếc ghế dựa thoải mái trước bàn làm việc, Địch công nói với bà một cách nghiêm trọng:

- Thưa bà, ta đã có đủ bằng chứng cho việc bắt giữ Lâm Phương. Đồng thời, ta phát hiện ra một vụ giết người khác mà thủ phạm là hắn ta, tại Phổ Dương này.

- Ngài đã tìm thấy thi thể của Lương Cổ Pha? Bà già kêu lên.

- Đó có phải là cháu trai của bà hay không, ta không thể trả lời được – Địch công trả lời – Chỉ là một bộ xương và không có cách nào để xác định nó.

- Chắc chắn là nó! – Bà Lương khóc nức nở - Lâm Phương đã sớm lên kế hoạch giết nó khi hắn ta phát hiện chúng tôi đã truy tìm theo dấu vết của hắn ta đến tận Phổ Dương này! Tôi sẽ cho đại nhân biết một chuyện, khi chúng tôi thoát ra khỏi pháo đài bị cháy đó, một thanh dầm nhà đã rơi trúng cánh tay trái của Lương Cổ Pha. Tôi đã bó cánh tay bị gãy đó ngay khi chúng tôi được an toàn, nhưng nó không bao giờ có thể trở lại như xưa.

Quan án nhìn bà ta với vẻ thông cảm, chậm rãi vuốt râu. Sau đó ông nói:

- Ta rất tiếc phải thông báo cho bà điều này, thưa bà, bộ xương cho thấy vết tích đã từng bị gãy xương và sau đó được chữa lành ở cánh tay phía trên bên trái.

- Tôi biết rằng Lâm Phương đã giết cháu nội của tôi! Bà Lương khóc rống lên. Bà ta bắt đầu run rẫy toàn thân, nước mắt chảy dài trên đôi má hóp của mình. Lão Hồng nhanh chóng đưa cho bà ta một tách trà nóng.

Địch công chờ đợi cho đến khi bà ta bình tĩnh lại. Sau đó ông nói:

- Bà có thể yên tâm, thưa bà, vụ giết người này sẽ được báo thù. Ta không muốn làm cho bà đau khổ khi gợi lại những kỷ niệm đau buồn nhưng ta muốn bà trả lời một số câu hỏi. Theo các đơn kiện mà bà đưa cho ta có nói rằng sau khi bà và Lương Cổ Pha thoát ra khỏi pháo đài bị đốt cháy, bà đã tìm thấy nơi trú ẩn từ một người bà con xa. Bà có thể nói chi tiết hơn làm thế nào mà bà có thể trốn thoát khỏi cuộc tấn công của bọn côn đồ đó, và làm thế nào bà đi đến được nơi ở của người bà con xa?

Bà Lương nhìn quan án với cái nhìn trống rỗng. Đột nhiên bà bắt đầu khóc dữ dội:

- Nó … nó thật là khủng khiếp! Bà nói một cách khó khăn – Tôi không…Tôi không muốn nghĩ về nó. Tôi … Giọng của bà tắt lịm đi.

Địch công ra dấu cho lão Hồng. Ông đặt tay lên vai bà ta và dẫn bà ra khỏi phòng.

- Thật là vô ích! – Địch công nói một cách cam chịu.

Tào Can vuốt ba sợi lông trên má trái sau đó hỏi một cách tò mò:

- Tại sao ngài lại quan tâm đến những chi tiết về cuộc trốn thoát của bà Lương từ cái pháo đài bị đốt cháy, thưa đại nhân?

- Có một vài điểm – Địch công trả lời – đã đánh đố ta. Nhưng chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này sau. Bây giờ chúng ta hãy xây dựng các hành động để chống lại Lâm Phương. Ông ta là một tên vô lại vô cùng sắc sảo, chúng ta phải xây dựng một kế hoạch thật kỹ càng trong trường hợp này.

- Theo ý kiến của tôi, thưa đại nhân – lão Hồng nói – vụ giết Lương Cổ Pha là bằng chứng tốt nhất. Đó là những cáo buộc nghiêm trọng nhất, nếu chúng ta có thể dùng nó để kết án ông ta, chúng ta không cần phải bận tâm về vụ tấn công của ông ta vào chúng ta hoặc về vụ buôn muối lậu của ông ta!

Ba người kia gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ý kiến trên, nhưng quan án không bình luận. Ông trầm ngâm suy nghĩ. Cuối cùng ông nói:

- Lâm Phương đã có đủ thời gian để xóa sạch các dấu vết về buôn lậu muối của ông ta. Ta không nghĩ rằng chúng ta tìm thấy đầy đủ bằng chứng để ghép tội danh đó vào ông ta. Bên cạnh đó, ngay cả nếu ta làm cho ông ta phải thú nhận tội buôn lậu, ông ta cũng trượt qua những ngón tay của chúng ta. Đối với những trường hợp vi phạm về độc quyền của nhà nước vượt quá thẩm quyền của ta, nó chỉ có thể được giải quyết ở toà án cấp tỉnh. Và nó sẽ cho Lâm Phương thời gian và cơ hội để huy động bạn bè và người thân của mình thay mặt cho mình đưa hối lộ đến bất cứ nơi nào họ có thể.

Hơn nữa, nỗ lực của ông ta ở việc nhốt chúng ta dưới quả chuông, tất nhiên, là hành hung với mục đích giết người. Và thực hiện trên một quan chức triều đình đang thi hành nhiệm vụ! Ta nhớ lại các luật lệ, nếu ta nhớ không lầm, thì việc hành hung như thế được ghép vào tội ác chống lại nhà nước. Có lẽ đây là một hướng đi tốt.

- Nhưng việc giết Lương Cổ Pha có thể là một bằng chứng tốt hơn cho lời buộc tội? Tào Can hỏi.

- Không có bằng chứng và chúng ta không thể chứng minh điều này – Địch công trả lời – Chúng ta không biết khi nào và bằng cách nào vụ giết người đã xảy ra. Các hồ sơ cho thấy Lâm Phương đóng cửa đền thờ vì những hành vi phóng đãng của các đạo sĩ. Ông ta có thể cho một lời giải thích rất chính đáng về vụ giết người, ví dụ, Lương Cổ Pha trong khi theo dõi ông ta đã làm quen với các đạo sĩ. Và có lẽ họ đã giết chết anh ta trong khi cãi vã lúc đánh bạc và giấu xác anh ta dưới quả chuông.

Mã Tông có vẻ không hài lòng.

- Kể từ khi chúng ta biết – anh nói một cách nôn nóng – hắn ta là tên trùm đã gây ra biết bao tội ác, tại sao phải bận tâm về những bằng chứng pháp lý? Hãy đem hắn ta ra tra khảo xem hắn ta có chịu thú nhận hay không!

- Ngươi quên rằng – Địch công cho biết – Lâm Phương là một người đàn ông tuổi đã cao. Nếu chúng ta tra tấn ông ta dã man, ông ta có thể chết trên tay chúng ta và sau đó chúng ta sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng. Không, hy vọng duy nhất của chúng ta là để có bằng chứng trực tiếp thì hơn. Trong phiên tòa buổi chiều, lần đầu tiên ta sẽ đặt câu hỏi với tên quản lý của Lâm Phương và tên thuyền trưởng của ông ta. Hai tên này là người mạnh mẽ, nếu cần thiết chúng ta sẽ tra tấn chúng trong khi đặt câu hỏi.

Bây giờ ngươi, Mã Tông, sẽ đi với lão Hồng và Tào Can đến biệt thự của Lâm Phương và trang trại của hắn lục soát thật kỹ lưỡng để tìm xem có tài liệu hoặc đầu mối nào khác hay không. Ngoài ra…

Đột nhiên cánh cửa bật mở và cai ngục của nhà tù vội vã chạy đến. Ông ta dường như trong cơn hoảng loạn. Ông quỳ trước bàn của Địch công và đập đầu xuống nền nhà liên tiếp.

- Hãy nói đi, cai ngục – Địch công hét lên giận dữ - Đã xảy ra điều gì?

- Kẻ hèn này thật đáng chết! – cai ngục khóc lớn – Sáng sớm hôm nay tên quản lý của Lâm Phương nói chuyện với một trong những tên vệ sĩ ngu ngốc của tôi, và trong khi nói chuyện thằng ngốc đó nói với tên quản lý rằng Lâm Phương đã bị bắt và sẽ bị xét xử về tội giết người. Bây giờ khi tôi vào kiểm tra phòng giam thì thấy tên quản lý đã chết.

Địch công đấm mạnh tay xuống bàn.

- Đồ ngốc – ông quát lớn – tại sao ngươi không lục soát tù nhân để tìm xem hắn có giấu chất độc trong người và sao không lấy dây lưng khỏi người hắn ta?

- Tất cả các biện pháp phòng ngừa thông thường đã được thực hiện, thưa đại nhân – cai ngục khóc lớn hơn nữa – nhưng hắn ta cắn lưỡi mình và bị chảy máu cho đến chết.

Quan án thở dài. Sau đó ông nói bằng giọng bình tĩnh hơn:

- Phải, ngươi không thể làm gì được. Đó là một tên côn đồ can đảm khác thường và nếu như một người đàn ông quyết định tự tử rất khó để ai có thể ngăn chặn nó. Quay trở lại nhà tù và xích tay chân tên thuyền trưởng vào tường, nhớ đặt một thanh gỗ vào giữa hai hàm răng của hắn. Ta không muốn mất thêm nhân chứng nào nữa!

Khi cai ngục lui ra người lưu trữ quay trở lại. Ông trải ra một cuộn giấy dài, đã ngã vàng theo thời gian. Đó là bản đồ của thị trấn Phổ Dương cách đây 150 năm.

Chỉ đến khu vực phía Tây bắc thị trấn Địch công hài lòng nói:

- Đoạn đường nước được đánh dấu rõ ràng ở đây! Vào thời điểm đó nó là một nguồn nước mở ăn thông từ sông vào một cái hồ nhân tạo để cho ngôi đền sử dụng. Sau đó nó được lấp lại và ngôi biệt thự của Lâm Phương được xây dựng trên đó. Lâm Phương vô tình phát hiện ra con đường thuỷ dưới lòng đất và nhận thấy rằng ngôi nhà là phù hợp cho việc buôn lậu của ông ta.

Quan án cuộn bản đồ lại. Nhìn vào những phụ tá của mình ông nói một cách nghiêm trọng:

- Tốt nhất là các ngươi lên đường ngay! Ta hy vọng mọi người tìm thấy một số đầu mối trong biệt thự của Lâm Phương vì chúng ta rất cần chúng!

Lão Hồng, Mã Tông và Tào Can nhanh chóng cáo từ, nhưng Triệu Thái không có ý khởi hành. Anh không tham gia vào cuộc thảo luận nhưng đã chăm chú lắng nghe từng lời nói của Địch công. Giờ đây anh trầm ngâm vuốt ria mép của mình và lên tiếng:

- Nếu tôi có thể thẳng thắn nói chuyện với đại nhân, tôi có cảm tưởng rằng đại nhân rất miễn cưỡng khi thảo luận về vụ giết Lương Cổ Pha.

Địch công liếc nhanh sang anh ta.

- Cảm tưởng của ngươi là chính xác, Triệu Thái – ông điềm tĩnh trả lời – Ta đã sớm suy nghĩ về vụ giết người này. Ta đã có giả thuyết về nó nhưng nó quá kỳ quái đến nổi ta không dám tin vào nó. Một thời gian sau ta sẽ giải thích cho ngươi và các người khác. Nhưng không phải bây giờ!

Ông lấy một tài liệu từ trên bàn và bắt đầu đọc nó. Triệu Thái đứng lên và từ biệt.

Ngay khi chỉ còn lại một mình ông ném tờ giấy đang đọc dở xuống bàn. Ông lấy từ ngăn kéo bàn ra một tập hồ sơ dày về vụ kiện Lương với Lâm. Ông bắt đầu đọc nó và vầng trán nhăn lại trong một cái nhíu mày.