ột nhiên Tào Can nhận thấy cánh tay của mình đã được giải thoát. Người đàn ông đang nắm giữ tay anh buông anh ra và lách qua kẻ mới tới rồi chạy vào bóng tối của con hẻm. Tên thứ ba tung một đòn dữ dội vào đầu tên cầm dao nhưng hắn cúi xuống tránh được và chạy đi như gió.
Tào Can thở ra một tiếng dài, lau mồ hôi trên trán và vuốt thẳng áo của mình. Sau đó, gã đàn ông cao lớn quay trở lại và nói bằng giọng cáu kỉnh:
- Thế đấy, anh bạn lại dùng cái trò cũ rích một lần nữa!
- Tôi luôn luôn coi trọng sự giúp đỡ của anh, Mã Tông! – Tào Can nói – nhưng hiếm khi tôi thấy giá trị của nó như vừa rồi! Anh đang làm gì ở đây trong trang phục gớm ghiết này?
Mã Tông trả lời cộc cằn:
- Tôi đang trên đường về nhà sau khi nói chuyện với anh bạn Trịnh Bá của tôi tại ngôi đền. Tôi bị lạc trong cái mê cung đáng nguyền rủa của các con hẻm tại đây. Khi đang vượt qua con hẻm tôi nghe thấy có ai đó đang kêu cứu. Vì vậy tôi chạy đến để giúp đỡ vì có vẻ như người đó đang gặp nguy hiểm. Nếu tôi biết đó là anh, tôi chắc chắn sẽ chờ đợi một thời gian để những kẻ kia cho anh một trận đòn nhớ đời. Anh hoàn toàn xứng đáng với điều đó khi luôn luôn cố gắng lừa mọi người!
- Nếu anh chờ đợi một chút – Tào Can kêu lên phẫn nộ - thì anh chỉ có đến đây mà hốt xác tôi!
Khom lưng anh nhặt con dao mà tên thứ hai đánh rơi và đưa nó cho Mã Tông.
Mã Tông cầm con dao trong tay và xem xét kỹ lưỡng con dao dài tỏa ra ánh sáng độc ác dưới ánh trăng.
- Anh bạn – Mã Tông thán phục nói – lưỡi dao này sẽ xuyên qua bụng anh ngọt sớt như cắt vào miếng bơ! Tôi rất lấy làm tiếc khi không bắt được hai tên khốn đó. Chúng phải rất quen thuộc với khu phố đáng nguyền rủa này. Chúng lẩn đi trong những con phố tối và biến mất trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao anh chọn một nơi tối tăm như thế này để tranh cãi với bọn chúng?
- Tôi không hề tranh cãi – Tào Can trả lời chua chát – Tôi đang điều tra dinh thự của tên chó Lâm Phương theo lệnh của quan án. Khi tôi đang đi trở về thì bất ngờ bị hai tên giết người này tấn công!
Mã Tông nhìn lại con dao một lần nữa rồi nói:
- Anh bạn, từ nay trở đi việc điều tra những kẻ nguy hiểm nên nhường lại cho tôi và Triệu Thái. Rõ ràng anh đã bị phát hiện khi đang theo dõi dinh thự và ông Lâm không thích điều đó. Tôi cho anh biết rằng hắn ta đã sai những tên giết người khử anh. Tôi chắc chắn điều này bởi vì hình dạng đặc biệt của con dao, nó là vũ khí của bọn côn đồ Quảng Đông.
- Anh nói tôi mới nhớ - Tào Can kêu lên – Tôi nhớ rằng một trong những tên chó đó dường như rất quen thuộc với tôi! Tuy bọn chúng dùng khăn che mặt nhưng hình dáng và cách di chuyển của một tên trong số đó nhắc cho tôi nhớ rằng đó chính là tên quản lý cáu kỉnh trong dinh thự Lâm.
- Chính xác là như thế - Mã Tông nói – chúng đang tham gia vào một mưu đồ bất chính gì đấy mà không muốn cho ai biết. Sẽ rất tệ cho ai đó cố gắng muốn tìm hiểu về những gì bọn chúng đã làm. Đi cùng với tôi quay về nhà nhanh lên!
Họ đi qua các con hẻm quanh co như mê cung và cuối cùng đã trở lại đường phố chính, sau đó họ tản bộ về tòa án.
Họ tìm thấy lão Hồng ngồi một mình trong căn phòng vắng vẻ của người thư lại cao cấp và nghiên cứu một ván cờ.
Lão Hồng rót cho mỗi người một tách trà nóng trong khi Tào Can kể lại chuyến phiêu lưu của mình đến dinh thự của Lâm và sự can thiệp kịp thời của Mã Tông.
- Tôi cảm thấy rất tiếc – anh kết luận – khi đại nhân đã ra lệnh ngưng điều tra về ngôi chùa Phổ Độ. Tôi thấy đối phó với những tên hòa thượng đầu trọc dễ chịu hơn nhiều so với những tên côn đồ Quảng Đông. Và tại chùa tôi kiếm được chút đỉnh tiền!
Lão Hồng nhận xét:
- Nếu đại nhân muốn thực hiện một vụ kiện dựa trên những lời buộc tội của bà Lương thì nó phải được thực hiện khẩn cấp.
- Tại sao phải vội vàng? – Tào Can hỏi.
- Nếu anh không bị mất bình tĩnh vì cuộc phiêu lưu đêm nay – lão Hồng trả lời – anh chắc chắn đã nhận ra điều này. Anh có thấy là nhà ông Lâm, mặc dù đó là một biệt thự to lớn, nhưng lại bỏ hoang. Điều này chỉ có thể giải thích là ông ta và thuộc hạ sắp sửa rời bỏ thị trấn này. Phụ nữ và gia nhân đã đi trước. Căn cứ theo các cửa sổ có ánh sáng đèn có thể thấy ngoài tên gác cổng chỉ còn có Lâm Phương và vài tên thuộc hạ tin cẩn là còn ở lại. Tôi không ngạc nhiên nếu những hàng hóa mà anh thấy tại trang trại của Lâm là sẵn sàng để cho một chuyến thuyền buồm đi về miền Nam.
Tào Can đập tay lên bàn và kêu lên:
- Tất nhiên ông nói đúng, lão Hồng! Điều đó đã giải thích tất cả mọi thứ! Đại nhân phải đưa ra một quyết định cấp bách để chúng ta thông báo cho Lâm Phương là có một vụ kiện chống lại ông ta và ông ta không được phép rời khỏi nơi cư trú. Và tôi rất thích được tự mình thông báo cho tên khốn đó về việc này. Tôi phải thú nhận rằng, tất nhiên, tôi không có bất cứ ý tưởng nào dù là nhỏ nhất về những hành vi bí mật mà lão ta đã làm đối với bà Lương.
- Đại nhân – viên chấp sự giải thích – đã mang những tài liệu của bà Lương theo bên mình trong cuộc hành trình. Tôi không có cơ hội đọc chúng, nhưng từ những nhận xét của đại nhân tôi hiểu rằng không có bất kỳ bằng chứng trực tiếp nào để chống lại ông Lâm. Phải, trong khi chờ đợi đại nhân chắc chắn sẽ lập ra một số kế hoạch thông minh để giải quyết trường hợp này.
- Tôi sẽ quay lại biệt thự của tên Lâm vào ngày mai? – Tào Can hỏi.
- Tôi nghĩ – lão Hồng trả lời – trong thời gian này anh tốt hơn nên bỏ mặc Lâm Phương và ngôi biệt thự của hắn ta. Chờ cho đến khi đại nhân trở về và nghe báo cáo của anh!
Tào Can đồng ý và hỏi Mã Tông những gì đã xảy ra tại ngôi đền Trí Minh
- Đêm nay – Mã Tông nói – Tôi đã có những tin tức tốt đẹp. Trịnh Bá hỏi tôi rằng có quan tâm đến một cây trâm xinh đẹp bằng vàng. Lúc đầu tôi giả vờ chẳng thèm quan tâm và nói rằng trâm cài đầu thường đi theo cặp, tôi thích một chiếc vòng tay bằng vàng hay những gì tương tự như thế để tôi có thể giấu trong tay áo của mình. Trịnh Bá khẳng định một cây trâm có thể dễ dàng làm thành một chiếc vòng tay và cuối cùng tôi giả vờ như bị thuyết phục về điều đó. Đêm mai Trịnh Bá sẽ bố trí cho tôi gặp được người bán.
Bây giờ, nếu chúng ta đã tìm thấy một cây trâm chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy cây còn lại. Nếu đêm mai tôi không gặp được kẻ sát nhân thì ít nhất sẽ có người biết hắn ta là ai và tôi sẽ tìm ra nơi ở của hắn.
Lão Hồng có vẻ hài lòng.
- Anh làm việc không tệ, Mã Tông! Sau đó còn chuyện gì nữa?
- Tôi không rời nơi đó ngay lập tức – Mã Tông trả lời – mà ở lại làm vài ván cờ bạc và cho bọn họ ăn của tôi khoảng 50 đồng. Tôi quan sát thấy Trịnh Bá và bạn bè của anh ta thực hiện một vài thủ thuật mà đối với tôi nó quá quen thuộc nhờ đã được anh bạn Tào Can đây chỉ dạy! Tuy nhiên vì tôi muốn tạo một mối quan hệ thân mật nên tôi vờ như không biết gì.
Sau đó, chúng tôi tham gia vào một cuộc trò chuyện và họ nói với tôi tất cả những câu chuyện kinh hoàng về ngôi đền Trí Minh. Tôi đã hỏi Trịnh Bá lý do tại sao ông ta và những thuộc hạ của ông phải sống trong những túp lều tồi tàn phía trước, trong khi bằng một cánh cửa phụ bí mật của ngôi đền họ có thể tìm thấy nơi trú ẩn thoải mái có thể tránh mưa gió ở bên trong ngôi đền bằng cách sử dụng những phòng bỏ trống của các đạo sĩ.
- Tôi cũng thắc mắc về điều đó! Tào Can nói.
- Phải – Mã Tông tiếp tục – Trịnh Bá nói với tôi rằng họ chắc chắn sẽ làm điều đó nếu không phải là ngôi đền bị ma ám. Vào đêm khuya thanh vắng họ thường nghe tiếng rên rỉ và tiếng xích sắt loảng xoảng sau những cánh cửa đóng kín. Một trong những người đàn ông đã từng nhìn thấy một cánh cửa sổ mở ra và một con quỷ với mái tóc màu xanh lá cây quắc mắt nhìn anh ta với đôi mắt đỏ rực. Bây giờ anh có thể tin tôi khi tôi nói rằng Trịnh Bá và băng đảng của ông ta là những tên côn đồ nhưng họ không thích đụng tới bọn ma quỷ và yêu tinh!
- Thật là một câu chuyện khủng khiếp – Tào Can nói – Tại sao các đạo sĩ rời khỏi ngôi đền? Thật không dễ dàng để làm cho những kẻ lười biếng rời khỏi một nơi chúng đang sống thoải mái. Anh có nghĩ rằng chúng bị đuổi ra khỏi nơi đó bằng bọn ma quỷ hay hồ ly thành tinh?
- Tôi không biết về điều đó – Mã Tông nói – Tôi chỉ biết rằng các đạo sĩ đã bỏ đi và có trời mới biết là họ đi đâu.
Sau đó mọi người nghe lão Hồng kể một câu chuyện dựng tóc gáy về một người đàn ông kết hôn với một cô gái trẻ đẹp. Sau đó, hóa ra cô là một con hồ ly thành tinh và cắn đứt cổ họng người chồng trong đêm tân hôn.
Khi nghe xong câu chuyện Mã Tông nhận xét:
- Tất cả những câu chuyện về ma quỷ làm cho tôi mong muốn có một cái gì đó mạnh mẽ để uống thay cho trà!
- Phải – Tào Can nói – anh nói làm tôi nhớ ra. Gần dinh thự của Lâm tôi đã mua một bịch cải chua để có cơ hội nói chuyện với ông chủ tiệm bán rau quả. Tôi dám nói rằng món này mà nhắm rượu thì không còn gì tốt hơn!
- Đúng là cơ hội trời cho – Mã Tông tuyên bố với sự hài lòng rõ rệt – để anh có thể rũ bỏ số tiền mà anh lừa đảo được tại ngôi chùa Phổ Độ. Anh có biết rằng số tiền đánh cắp từ một ngôi chùa sẽ đem lại bất hạnh cho người sở hữu nó. Điều này đã được chứng minh vào tối nay khi anh suýt bị giết bởi hai tên đeo mặt nạ.
Lần đầu tiên Tào Can chịu bỏ ra một số tiền mà không phản đối. Anh gọi một tên gia nhân ngái ngủ chạy ra ngoài mua ba bình rượu ngon. Khi nó đã được hâm nóng trên bếp lò, họ đã có nhiều vòng vui vẻ với nhau cho đến nửa đêm.
Sáng sớm hôm sau, ba người gặp lại nhau trong sân của tòa án.
Lão Hồng đi kiểm tra các nhà tù, Tào Can biến mất vào kho lưu trữ để tìm kiếm các tài liệu liên quan đến Lâm Phương và các hoạt động của ông ta tại Phổ Dương.
Mã Tông đi ngang qua khu nhà của các vệ sĩ, anh nhìn thấy các bộ đầu đang tản bộ ở đó, trong khi các vệ sĩ và người chạy việc đánh bạc. Anh ra lệnh cho tất cả bọn họ tập trung tại sân chính. Để nâng cao tinh thần của họ, anh buộc họ tập quân sự vất vả trong hai giờ.
Sau đó, anh ăn trưa với lão Hồng và Tào Can rồi trở về chỗ của mình để ngủ trưa. Anh dự kiến sẽ có một buổi tối vất vả.