Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 4

BÍ MẬT - CHƯƠNG 4
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
A Phiêu.
Trong đầu Cố Thụ Ca toát ra hai chữ ấy. Trước kia khi còn học cao trung, cô đã từng đọc một số tiểu thuyết thần quái. Những quyển tiếu thuyết ấy đã đặt cho quỷ hồn đủ loại xưng hô, như là "anh em tốt", "u linh", "A Phiêu", vân vân... A Phiêu phù hợp với trạng thái hiện tại của cô nhất. Lơ lơ lửng lửng mà phiêu đãng trong không trung.
Cố Thụ Ca ngẫm nghĩ rồi ngả người sang trái, nằm nghiêng trên sô pha. Kết quả, cả người cô lơ lửng sát mặt ngoài ghế, hình thành một tư thế nằm. Cô lại trở mình, nằm thẳng chân tay. May mà sô pha đủ dài, vóc dáng cô mét bảy cũng vừa lọt.
Lần này có chuẩn bị, phát hiện mình không bị lún vào trong mà vẫn giữ được tư thế nằm thẳng, cô cũng không cảm thấy lạ.
Nằm xong, Cố Thụ Ca vẫn chưa dừng lại mà muốn nếm thử càng nhiều. Vì thế, cô vươn chân trái một cách vô cùng bất nhã, toan chạm vào chiếc bàn trà ở gần đó.
Chân duỗi ra, Cố Thụ Ca lại sợ sệt nhìn Thẩm Quyến một cái. Cô xuất thân tốt đẹp, gia giáo đương nhiên cũng không tệ, bình thường ngồi, nằm, ăn, uống đều vô cùng nghiêm chỉnh. Hơn nữa, trước mặt Thẩm Quyến, cô vẫn luôn rất chú ý dáng vẻ, chưa bao giờ dám thất lễ dù chỉ một chút, chỉ sợ phá hỏng hình tượng mình trong lòng chị.
Nhưng hiện giờ Thẩm Quyến đang ngồi ngay trước mặt, cô lại làm ra động tác bất nhã như vậy.
Cố Thụ Ca vừa lo sợ vừa buồn bã. Bất luận cô có làm thế nào, Thẩm Quyến cũng nhìn không tới.
Vụt đưa chân đụng vào bàn trà, vẫn xuyên qua, vì thế, cô lập tức rút về, cũng không dám nằm nữa mà nhanh chóng bật dậy, ngồi thật ngay ngắn, sau đó nhẹ nhàng thở phào.

Cô im lặng ngồi một lúc rồi thấp giọng nói: "Em chỉ muốn thử xem bây giờ em có thể làm được gì, em với con người... có gì khác biệt." Thử xong, cô có thể làm được hành động "ngồi" cùng "nằm" trên sô pha, nhưng vẫn không cách nào chạm vào vật thể khác.
Thẩm Quyến không có bất kì phản ứng nào. Chị không nghe được tiếng cô, cũng không cảm nhận được cô đang tồn tại. Cho dù cô vẫn còn nhìn thấy, vẫn còn cảm giác, nhưng đối với Thẩm Quyến, cô thật sự đã chết.
Sống lưng thẳng tắp của Cố Thụ Ca dần còng xuống. Sau khi rời khỏi thân thể được một ngày, chuyện tử vong cuối cùng cũng khiến cô đau khổ, bối rối. Cũng như Lâm Mặc và bác tài xế vừa rồi, cô không biết phải theo ai. Cô nên đi đâu, nên làm gì? Phải chăng cô sắp hoàn toàn rời khỏi Thẩm Quyến?
"Chị, em không muốn đi." Cố Thụ Ca nhẹ giọng nói với Thẩm Quyến.
Thẩm Quyến không nhìn về phía này. Chị ngồi trên sô pha, không tựa vào lưng ghế, dáng ngồi cũng không thẳng, là một loại tư thế cô độc mà yếu ớt. Ánh mắt chị không có tiêu cự, như đang nhìn mặt đất trước người Cố Thụ Ca mà cũng như đang trông về một nơi xa xăm nào đó, cả người không chút sức sống.
Cố Thụ Ca hoảng loạn, cảm giác được một áp lực đang đè ép tinh thần mình. Cô thở hổn hển, lên tiếng xin giúp đỡ như bao lần gặp phải khó khăn trong quá khứ: "Chị, chị giúp em với."
Thẩm Quyến vẫn không nhúc nhích. Cố Thụ Ca biết chị hẳn đang suy nghĩ chuyện gì đó. Mỗi khi trầm tư suy ngẫm, chị đều thích yên lặng, không muốn ai quấy rầy. Cô biết thói quen ấy nên mỗi lần chị trầm tư, cô cũng im lặng không đi làm phiền. Giờ cô thành quỷ, thói quen ấy vẫn được giữ lại.
Cố Thụ Ca không nói nữa. Trong lòng cô rối như tơ vò, không muốn tiếp tục ngồi đây chịu đựng sự hoảng loạn bất lực, cô dứt khoát dứng dậy, tiếp tục thử thăm dò như vừa rồi.
Đã có thể "nằm" và "ngồi" trên sô pha, ánh mắt cô lại chuyển sang phòng ăn, nơi đó có ghế dựa. Cô bước qua, dừng lại bên một chiếc ghế gỗ được kê sát tường, hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống.
Dừng lại. Như có một lá chắn không khí nâng lấy thân thể cô, để cô có thể làm ra một tư thế ngồi sát mặt ghế.
Cố Thụ Ca lại ngả ra sau, tựa vào lưng ghế, không bị xuyên qua. Cô thành công bày ra tư thế ngồi tựa lưng. Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại rút hai chân, thử ngồi xếp bằng trên ghế. Vẫn được.
Thẩm Quyến không có ở đây, Cố Thụ Ca không cần lo lắng vấn đề hình tượng nên cũng thoáng hơn đôi chút. Cô tiếp tục nếm thử mà bước đến bên bàn ăn.
Bàn ăn nhà bọn họ đã khá lâu đời, là một chiếc bàn dài có thể chứa tám mười người cùng nhau dùng bữa. Trên bàn không có chén đĩa, ở giữa đặt một giá cắm nến, những vật trang trí như bình hoa này nọ cũng không, cả bàn vô cùng sạch sẽ.
Cố Thụ Ca định ngồi lên đó. Cô không dùng tay chạm vào mặt bàn, bởi vì chắc chắn sẽ xuyên qua. May mà chiều cao mét bảy khiến cô không cần phải mượn lực chống mà chỉ hơi kiễng chân đã có thể ngồi tới.
Thất bại.
Mông trực tiếp xuyên qua, cả người như bị kẹt trong chiếc bàn.
Cố Thụ Ca dừng một lúc, bước ra khỏi chiếc bàn, lại thử thêm vài lần, tất cả đều không thành công.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi dứt khoát cong chân, định sẽ nằm dài trên mặt đất. Phần lưng tiếp xúc với sàn nhà, sau đó thân thể cô từ từ chìm xuống, nửa thân mình khảm vào trong.
Cố Thụ Ca: "..."
Cô rút tay khỏi lòng đất, đưa ra trước mắt quan sát. Cũng không phải quá trong suốt, có thể thấy được hình ảnh hoàn chỉnh nhưng vẫn không phải thực thể. Lòng bàn tay che trước mắt tựa như lớp màng nhựa mỏng mang màu da. Có thể xuyên qua lòng bàn tay nhìn đến vật phẩm đằng sau nhưng không quá rõ ràng, chỉ thấy được hình dáng đại khái.
Cô lại co gập các ngón tay, không có trở ngại gì, khớp xương vẫn linh hoạt như khi còn sống.
Cố Thụ Ca không ngồi dậy mà thử thăm dò chìm sâu xuống dưới. Thân thể không bị cản trở, đầu tiên là chân, tiếp đến là cả người, rồi đến đầu, từng bộ phận dần chìm vào lòng đất, tựa như lặn xuống mặt nước khi bơi. Điểm khác biệt chính là không cảm nhận được sức nổi gì.
Trước mắt là một khoảng tối đen, Cố Thụ Ca cứ chìm mãi, chìm mãi, bóng tối ngày càng dày đặc.
Có khi nào sẽ chìm đến tận địa ngục, sau đó bị các tiểu quỷ túm lấy đưa vào đường luân hồi không nhỉ? Cố Thụ Ca suy nghĩ mông lung.
Nhưng điều đó cũng không xảy ra. Bóng tối dường như kéo dài vô tận. Không biết đã qua bao lâu, trong bóng đêm, khái niệm thời gian luôn rất mơ hồ. Cố Thụ Ca không thấy có gì khác biệt, bèn dùng hai châm giẫm xuống, cả người lại bắt đầu bay lên trên.
Cuối cùng, như thuật độn thổ hay thấy trong các tác phẩm điện ảnh, đầu tiên là đầu, tiếp đến là thân thể, cuối cùng mới đến chân, từng bộ phận lần lượt trồi ra khỏi mặt đất. Cố Thụ Ca lại quay về phòng, trong phòng vẫn không sáng đèn.
Cô khẽ thở dài. Nếu có ai bảo tất cả những điều này chỉ là một giấc mộng, nhất định cô cũng sẽ tin. Những gì vừa trải qua thật sự quá mức ly kỳ.
Đáng tiếc sự thật chính là không ai thấy được cô, cũng không ai có thể cùng cô nói chuyện. Cô thật sự đã chết.
Lại nghĩ đến điều gì đó, Cố Thụ Ca xòe bàn tay, thổi nhẹ lên.
Không có cảm giác gì.
Cho nên dù là thở dài hay hô hấp, tất cả đều không phải thật sự. Cũng như hình thái "nằm", "ngồi", đều là thói quen và tư thế còn giữ lại khi từng làm người.
Để chứng thực suy nghĩ ấy, Cố Thụ Ca làm động tác ngừng thở, sau đó đứng yên bất động. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô chậm rãi chớp mắt, khôi phục "hô hấp". Vừa rồi khi ngừng thở, cô không thấy có chút khó chịu nào, phổi cũng không cảm nhận được áp lực gì.
Hơi hiểu rồi.
Những chuyện cô làm bây giờ đều là thói quen lúc còn sống lưu lại chứ không phải thật sự. Thậm chí ngay cả đi đường, chỉ sợ đó cũng là hành vi quán tính. Cô hoàn toàn có thể bay lơ lửng, tựa như lúc chìm dưới lòng đất.
Cô cũng đã hiểu vì sao mình có thể ngồi trên ghế, trên sô pha nhưng lại không thể ngồi trên bàn. Bởi vì ghế và sô pha là để ngồi. Khi những người thợ làm ra chúng thì cũng đã dung nhập ý thức vào đó. Có lẽ mỗi đồ vật đều có một thứ tương tự như linh hồn. Cho nên cô có thể "ngồi" trên ghế. Sô pha vốn dĩ đã có tác dụng để nằm, nên cô cũng có thể "nằm".
Như vậy sự hoảng loạn, và cả nỗi đau lòng, áy náy khi nhìn đến Thẩm Quyến nữa, phải chẳng cũng là giả, chỉ là thói quen của cô mà thôi?
Nghĩ vậy, ngực lại nhói đau. Cố Thụ Ca cúi đầu, đưa tay ấn lên nơi trái tim, lần này tay không bị xuyên qua thân thể. Đây là vì tay cô không thể xuyên qua vật chất tương đồng hay vì trái tim cô thật ra vẫn còn tồn tại?
Cố Thụ Ca không biết.
Cô lại nhịn không được mà làm ra một động tác chỉ con người mới có, thở dài. Mới thành quỷ lần đầu, bỡ ngỡ một chút cũng là bình thường thôi.
Đã không còn tâm tình tìm hiểu nữa, cô quay lại phòng khách, vẫn dùng tư thế bước đi.
Nương ánh đèn leo lét ngoài sân, Cố Thụ Ca thấy Thẩm Quyến đang cúi đầu nhìn thứ gì đó trong tay. Cô bước đến gần, dò đầu qua, phát hiện thứ Thẩm Quyến nhìn chính là túi bùa được tháo xuống từ trên người cô. Chị quan sát rất tập trung, tựa như trong túi bùa ấy có ẩn chứa bí mật gì đó.
Cố Thụ Ca khó hiểu.

Túi bùa này là Thẩm Quyến đưa cho cô hai năm trước, cô mang theo bên người cũng đã ngần ấy thời gian. Mới đầu hay lấy ra xem, còn lét lút mở ra thử. Miệng túi không dán kín, muốn mở ra rất dễ dàng. Bên trong là một bức tượng Phật và một lá bùa. Bùa không khác gì những lá bùa bình thường hay thấy, thứ kì quái chính là bức tượng Phật kia.
Tượng Phật không biết bằng chất liệu gì, màu đen, trông như ngọc, sờ vào hơi lạnh, vô cùng trơn láng. Nhưng nhìn kĩ lại không phải ngọc mà giống một loại đá chưa gặp bao giờ hơn. Vẻ ngoài của bức tượng cũng rất kì lạ. Tượng Phật bình thường đa số đều là vẻ mặt hiền hòa, mang ý từ bi, nhưng pho tượng này lại như Kim Cương trừng mắt, không chỉ không từ bi mà còn có vẻ hung hăng, dữ tợn.
Cố Thụ Ca cũng từng thắc mắc. Thẩm Quyến không phải người tin vào tín ngưỡng tôn giáo, vì sao lại đưa cô một túi bùa như vậy, còn dặn cô phải luôn mang theo bên mình? Nhưng cô đã quen tin tưởng Thẩm Quyến, cũng không đi tìm hiểu sâu xa.
Bây giờ túi bùa lại về tay Thẩm Quyến.
Cố Thụ Ca ngồi xổm trước người Thẩm Quyến, cũng nhìn vào túi bùa mình từng mang theo bên người suốt hai năm. Vẫn là bộ dáng cũ. Chủ nhân đã tử vong nhưng nó vẫn vô cùng sạch sẽ, không dính máu me cũng không vương tro bụi. Vải dệt màu vàng hơi thô ráp nhưng vậy lại tạo cho người ta cảm giác siêu trần thoát tục.
"Không đúng."
Cố Thụ Ca nghe được hai chữ ấy. Là Thẩm Quyến nói.
Cô ngẩng đầu, nhìn đến sự thống khổ cùng tuyệt vọng hòa trong nước mắt chị.
Cái gì không đúng? Cố Thụ Ca mờ mịt. Nháy mắt, trong đầu cô chợt lóe, đoạn hồi ức cất giấu ở nơi sâu thẳm trong trí óc hiện lên. Cô nhớ ra rồi. Hôm ấy, Thẩm Quyến đưa túi bùa này cho cô đã nói: "Nhất định phải mang theo bên người. Ngay cả lúc ngủ cũng không được bỏ ra."
Lúc ấy cô đáp: "Cái này là thứ con nít mang để trừ tà. Em mới không cần đâu." Nhưng nói thì nói vậy, cô vẫn nhận lấy, cẩn thận cất vào túi.
Thẩm Quyến bất đắc dĩ nhìn cô, lại nói thêm một câu. Câu nói kia giờ đây hiện lên hết sức rõ ràng, vang vọng trong đầu. Thẩm Quyến nói:
"Nó có thể giúp em chắn một lần tử kiếp."
_____________
Đọc thì buồn mà tưởng tượng cảnh ẻm làm đủ trò con bò trước mặt người ta lại buồn không nổi...