BÍ MẬT - CHƯƠNG 2
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Túi bùa này là Thẩm Quyến đưa cho cô, muốn cô mang theo bên người.
Cố Thụ Ca vẫn luôn nghe lời Thẩm Quyến, quý trọng mỗi món đồ chị đưa. Vì thế cô thật sự đã mang theo nó bên mình mỗi phút mỗi giây. Muốn mang túi bùa thì rất đơn giản, nhưng mang bên người thật ra không quá dễ dàng. Bởi vì bên người đồng nghĩa với cô không thể để nó trong túi xách mà phải đặt vào túi quần áo. Nhưng mà váy mùa hè rất ít khi có túi, đôi khi cô dự tiệc cũng không mặc lễ phục có túi. Vì túi bùa này, cô thật sự đã nghĩ đủ mọi cách, nhưng lại không hề cảm thấy phiền chút nào, bởi đó là đồ Thẩm Quyến đưa.
Cũng chính vì túi bùa ấy mà cô thích nhất là mùa đông. Mùa đông, cô liền tìm sợi dây, trực tiếp treo nó trên cổ, giấu trong lớp quần áo. Dây đeo vừa đủ dài để nó rũ ở vị trí gần tim, đó là nơi sát bên người nhất, cũng là nơi gần trái tim cô nhất.
Giờ đây, Thẩm Quyến lấy túi bùa đi. Thật kì quái, dù thân thể cô đã bị đụng rất khủng khiếp, quần áo đẫm máu nhưng túi bùa vẫn vô cùng sạch sẽ, một chút máu cũng không dây vào.
Thẩm Quyến ra tới cửa, lại quay người trở lại bên giường. Cố Thụ Ca thấy chị cúi người, nói gì đó bên tai thi thể. Giọng chị rất nhẹ, cô phải kề sát mới nghe được.
Chị nói: "... Em tạm thời đợi ở đây, chị sẽ đến đón em về nhà nhanh thôi."
Nói xong, Thẩm Quyến đứng dậy. Như vẫn không yên tâm, chị lại bổ sung thêm một câu với thi thể nát bấy, không còn chút hơi thở: "Em đừng sợ."
Cố Thụ Ca thấy Thẩm Quyến mím môi thật chặt, cả người căng cứng, là dáng điệu khi phải đè nén nỗi bi thương, dường như chỉ cần lơi lỏng một chút thôi thì sự đau khổ vô bờ sẽ lập tức bùng nổ.
Cô cũng cảm thấy đau, rất đau. Nhưng sự bi thương của vong dường như chỉ có thể ẩn sâu trong linh hồn. Tim cô nhói lên, vẫn cảm thụ được sự thống khổ rất lớn nhưng đôi mắt và trí óc lại vô cùng tỉnh táo, hệt như một người ngoài đang đứng nhìn bi kịch sinh ly tử biệt này.
Thẩm Quyến đi rồi.
Ngoài cửa có một người đàn ông ăn mặc rất chỉn chu cùng mấy bác sĩ khoác áo blouse trắng. Người đứng đầu trong nhóm bác sĩ mang một chiếc kính mạ vàng, nơi cổ áo blouse vẫn loáng thoáng thấy được bóng áo vest cùng cà vạt. Thấy Thẩm Quyến ra, bọn họ lập tức bước lên, thái độ rất khiêm tốn.
Thẩm Quyến nói với người đứng gần nhất: "Đi hiện trường."
Người nọ đáp: "Vâng."
Cố Thụ Ca biết người này. Cậu ta là trợ lý của Thẩm Quyến, tên Lâm Mặc, là một cậu trai rộng rãi lại có vẻ ngây thơ. Lần trước gặp nhau, cậu ta còn đùa giỡn nói với cô: "Sau này cô Cố trở về, nếu không ưng được ai thì có thể mời tôi làm trợ lý. Tôi chắc chắn sẽ không chút do dự gom đồ chạy qua."
Cô cũng vui vẻ đáp: "Được nha." Rồi lại hỏi Thẩm Quyến, "Chị, chị chịu thả đi không?"
Thẩm Quyến ngẩng đầu lên từ đống văn kiện chất chồng, nhìn cô một cái. Trong mắt chị có ý cười, khóe mắt vẫn mang theo chút dịu dàng, nuông chiều, khiến Cố Thụ Ca nhìn mà tim đánh rơi nửa nhịp.
Nhưng giờ phút này, Lâm Mặc đã không còn vẻ vui tươi từng biết mà chỉ nghiêm túc làm đúng nhiệm vụ, lấy điện thoại sắp xếp xe. Thẩm Quyến cũng chẳng còn ý cười hiền hòa khi đó. Chị quay đầu nhìn về phía các bác sĩ. Người đứng đầu trong đó lập tức lên tiếng tự giới thiệu: "Cô Thẩm, chào cô. Tôi họ Lưu, là phó viện trưởng của bệnh viện. Đột nhiên biết tin, tôi rất lấy làm tiếc."
Thẩm Quyến không có tâm trạng hàn huyên với ông ta. Viện trưởng Lưu cũng là người hiểu chuyện, không đợi cô đáp lời, ông đã lập tức biểu đạt mục đích đến: "Vì còn chưa kết án nên di thể của cô Cố tạm thời vẫn phải gửi ở chỗ này. Mong người nhà thông cảm."
Người đã mất rồi, giờ chuyện quan trọng nhất đương nhiên chính là điều tra rõ nguyên nhân cái chết để linh hồn được an nghỉ. Cho nên hành động sáng suốt chính là người nhà phối hợp với cảnh sát vô điều kiện. Đó là việc nên làm.
Nhưng việc nên làm thường do người ngoài cuộc không bị ảnh hưởng nói ra. Đối với chính đương sự đang đau khổ thì mỗi câu mỗi chữ ấy đều như lưỡi dao, đâm vào tim một cách vô cùng dứt khoát.
Nghe được hai chữ di thể, giữa mày Cố Thụ Ca nhói đau. Lại bị nhắc nhở về cái chết thêm một lần nữa, chỉ là bây giờ cô không còn cô độc, bên cạnh cô có Thẩm Quyến. Cô quay sang Thẩm Quyến, mong tìm kiếm sự an tâm.
Nhưng mà Thẩm Quyến, Thẩm Quyến vẫn luôn mạnh mẽ vô cùng, lại không nói ra bất kì từ gì có thể khiến cô yên lòng. Chị nói: "Sắp xếp hai người ở lại với Tiểu Ca."
Trái tim Cố Thụ Ca lọt thỏm xuống đáy vực. Đối mặt với cái chết, con người không cách nào giãy giụa.
Như sợ Thẩm Quyến đổi ý, phó viện trưởng Lưu vội tiếp lời: "Được, tôi lập tức sắp xếp hai người ở lại đây." Nói xong, ông ta ra hiệu ý bảo hai người đằng sau bước lên, dặn dò bọn họ nhất định phải canh giữ cẩn thận, không được rời đi dù nửa bước, "Tôi sẽ xếp thêm hai người nữa để thay phiên, bảo đảm lúc nào ở đây cũng có người gác."
Thẩm Quyến chờ ông ta sắp xếp xong đâu đấy hết mới bước ra ngoài. Tiếng gót giày nện trên nền gạch vang vọng khắp hành lang, từng bước một.
Loại bản năng từng thôi thúc Cố Thụ Ca đi theo di thể của bản thân ở hiện trường lúc này lại xuất hiện một lần nữa. Nhưng lần này, thứ lôi kéo cô không phải thi thể nằm yên trên giường mà là Thẩm Quyến.
Cố Thụ Ca quay đầu nhìn thoáng qua thi thể, rồi không chút do dự bước theo Thẩm Quyến rời đi.
Xe đỗ bên ngoài bệnh viện. Tài xế thấy Thẩm Quyến xuất hiện liền kéo cửa xe. Lâm Mặc ngồi trên ghế phụ lái, một mình Thẩm Quyến ngồi băng sau. Cố Thụ Ca lên xe theo, ngồi bên cạnh Thẩm Quyến.
Xe khởi động thật êm ái, không chút lắc lư, xóc nảy gì. Cố Thụ Ca quay đầu nhìn sườn mặt Thẩm Quyến. Ánh mắt chị rất trống trải, vẫn luôn dừng ở một khoảng hư không trước mặt. Cả người ngồi yên không nhúc nhích, bả vai căng chặt, lưng rất thẳng. Vì thế Cố Thụ Ca cũng học theo mà nhìn vào chốn hư không phía trước.
Tài xế mở radio. Cố Thụ Ca biết Thẩm Quyến có thói quen nghe tin tức trên xe. Lúc này đài đang phát tin quốc tế.
"Ngày 18 theo giờ địa phương, cảnh sát Anh quốc thông báo trên truyền thông, nhờ người dân giúp đỡ tìm kiếm hai du học sinh người Trung Quốc đã mất tích nhiều ngày. Tổng hợp tin tức từ thời báo The Times cùng nhiều tòa soạn khác trong trước thì hai học sinh Trung Quốc này..."
Lâm Mặc ngó ra băng sau qua kính chiếu hậu, rồi tắt radio.
Trong xe lại im lặng.
Cố Thụ Ca cũng cảm thấy lúc này tốt nhất là nên yên tĩnh một chút. Tuy với Thẩm Quyến mà nói thì cảm xúc sẽ không bị chi phối bởi những sự việc chung quanh nhưng Cố Thụ Ca nghĩ an tĩnh vẫn hơn.
Cô và Thẩm Quyến vẫn giữ nguyên khoảng cách ước chừng một thân người. Từ khi lên xe đến giờ, dáng ngồi của Thẩm Quyến vẫn không hề thay đổi, hệt như một pho tượng.
Cố Thụ Ca vừa lo lắng lại vừa áy náy. Cô biết cái chết của mình sẽ đả kích Thẩm Quyến nghiêm trọng đến độ nào.
Hiện trường vụ tai nạn cách không quá xa, băng qua hai ngã tư đường là đến. Đám đông giờ đã tản đi gần hết, chỉ còn một vài người qua đường đứng chỉ trỏ, cảm thán đôi câu. Cảnh sát đã kéo dây giới nghiêm quanh khu ấy, mấy chiếc xe cảnh sát đậu ngay đó, đèn hiệu trên nóc xe còn liên tục lóe sáng, tạo một bầu không khí căng thẳng mà nguy hiểm. Đối với một vụ tai nạn giao thông bình thường thì thế này đúng là có hơi quá rầm rộ.
Thẩm Quyến bước xuống xe. Cố Thụ Ca thấy chị khẽ run rẩy khi nhìn đến cảnh tượng bên ngoài, phải đỡ lấy cửa xe một phen.
Đến lúc này, cô mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật Thẩm Quyến, cô tới đây là để lấy bánh kem cho chị. Tiệm bánh này đã kinh doanh từ rất lâu, cả hai cô đều thích hương vị ở đây, cho nên trước khi ra nước ngoài thì bánh sinh nhật mỗi năm, bất luận là của cô hay Thẩm Quyến, đều được đặt tại nơi này.
Nhất định Thẩm Quyến cũng nghĩ đến điều đó.
Cô lo lắng nhìn chị, rất muốn nói đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, chị đừng tự trách. Nhưng Thẩm Quyến không nghe được. Cô bất lực, chỉ có thể đứng đực ra nhìn ánh mắt chị đỏ hoe, nhìn nó dần ngấn lệ.
Cảnh sát bên kia thấy bọn họ đến, một người trung niên đứng đầu chần chừ đôi chút nhưng cuối cùng vẫn bước tới, cố che đi sự mất tự nhiên mà bày ra thái độ công việc nghiêm túc, vươn tay phải nói: "Là thân nhân của người chết phải không? Chào cô, tôi là đội trưởng đội cảnh sát giao thông, Trần Hành Phong."
Lâm Mặc nghiêng người bước lên, xen vào giữa cả hai, bắt lấy bàn tay của đối phương, nói: "Chào anh, tôi là Lâm Mặc, trợ lý chủ tịch tập đoàn Cố thị. Nếu anh có phát hiện gì thì cứ nói với tôi là được."
Đội trưởng Trần không hề phật ý mà ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm một hơi vì không bị ngó lơ: "Đồng nghiệp của chúng tôi đã đưa tài xế gây tai nạn về cục lấy lời khai. Theo quy định thì tai nạn giao thông là do cảnh sát giao thông chúng tôi xử lý. Nếu điều tra ra có... có dấu vết nghi ngờ cố ý gây tai nạn mới có thể chuyển qua cho bộ phận cảnh sát hình sự tiếp nhận."
Anh ta vừa nói xong, Lâm Mặc đang định mở miệng thì Thẩm Quyến đã tự động lên tiếng. Đáy mắt cô còn ngấn lệ, đồng tử đen nhánh, trông như đang đè nén một trận cuồng phong nhưng nhìn kĩ lại thấy chẳng khác nào đầm nước đen không chút dao động: "Tôi muốn xem hiện trường."
Đội trưởng Trần lập tức đồng ý: "Đương nhiên là được. Người nhà có quyền được xem xét hiện trường."
Nói đoạn, anh ta nhanh chóng dẫn đường, vạch dây giới nghiêm để mọi người bước qua.
Hiện trường còn chưa được xử lý, máu thịt văng tung tóe khắp nơi. Chỗ Cố Thụ Ca từng nằm giờ là một hình người được vẽ bằng phấn trắng. Chiếc giày cao gót kia vẫn còn chỏng chơ trên đường. Hộp đựng bánh kem bị đè bẹp, bơ tràn cả ra ngoài.
Thẩm Quyến bước qua, nhặt chiếc giày lên.
Giày là do Thẩm Quyến tặng năm cô mười tám tuổi. Dáng giày cơ bản, gót màu bạc, da thuộc mềm mại bóng loáng, trên mặt giày dùng chỉ bạc thêu hoa văn trẻ trung. Cổ điển xen lẫn hiện đại, chững chạc mà không mất sự tươi trẻ. Tất cả như giao hòa mà tôn vinh lẫn nhau.
Lúc ấy cô đã có rất nhiều giày cao gót, còn cảm thấy kì quái vì sao Thẩm Quyến lại tặng mình một đôi giày vào lễ trưởng thành. Sinh nhật cô rơi vào độ cuối xuân, ánh mặt trời dịu nhẹ, ấm áp, chiếu sáng khiến người ta cảm thấy như có thể ngủ bất kì lúc nào. Cô chạy đến hỏi Thẩm Quyến. Ý cười của Thẩm Quyến cũng như ánh mặt trời hôm ấy, rất êm dịu. Chị nói: "Của em... ừm, trông có hơi trẻ con."
Cô vừa xấu hổ lại tức giận, đã dỗi chị suốt hai ngày. Nhưng món quà lễ trưởng thành vẫn được cô nâng niu như bảo bối, đã bốn năm trôi qua vẫn còn như mới.
Giờ đây, chiếc giày ấy lại về tay Thẩm Quyến, nhưng nó không còn mới mà đã dính đầy bụi bẩn cùng bùn đất, tựa cánh hoa bị nước mưa đánh rớt ngày thu, vùi dập trong bùn, héo úa mà điêu tàn.
Đội trưởng Trần đứng ngay bên cạnh. Anh ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn bước đến nhắc nhở: "Cô Thẩm, cái này là di vật mà người chết để lại ở hiện trường, phải do cảnh sát thu giữ, tạm thời không thể để cô mang đi."
Thẩm Quyến đưa giày cho đối phương. Anh ta lập tức lấy ra một chiếc túi niêm phong cỡ lớn, đặt vào, đoạn chuyển cho cậu cảnh sát đứng bên cạnh.
Ánh mắt Thẩm Quyến nhìn theo chiếc giày ấy mấy giây, mãi đến khi chiếc túi khuất sau người cậu cảnh sát, không thấy được nữa, cô mới yên lặng thu mắt, bước đến trước chiếc xe gây tai nạn.
Gây tai nạn là một chiếc xe hơi rất cũ, Cố Thụ Ca thậm chí còn chưa từng thấy hiệu này bao giờ. Từ hình dáng chiếc xe có thể nhìn ra giá bán khá thấp. Rẻ, cũ, tất cả đều nói lên sự túng thiếu về kinh tế của chủ nhân nó. Trước xe vẫn còn vương vết máu, kính chắn gió cũng nát, có thể thấy lực va chạm khi ấy khủng khiếp đến độ nào. Thật ra nó chỉ diễn ra trong nháy mắt, dù rất đau nhưng cũng không dày vò, bởi vì chẳng mấy chốc cô đã rời khỏi thân thể, thành một vong hồn.
Cố Thụ Ca nhìn chiếc xe trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy bực bội. Cô nhớ rõ ràng lúc ấy mình đi cũng không nhanh, còn chú ý quan sát xe cộ hai bên. Là chiếc xe này đột nhiên xuất hiện, vọt thẳng về phía cô. Nếu không phải nó thì cô lúc này hẳn đang ở nhà, vui vẻ mừng sinh nhật Thẩm Quyến chứ không phải nằm trong nhà xác lạnh băng.
Cô không muốn nhìn nó nữa, bèn quay sang Thẩm Quyến đứng cạnh, nói một câu: "Chị, mình đừng xem nữa."
Thẩm Quyến cúi đầu, ngón tay chạm vào vết máu trên đầu xe. Vết máu giờ đã sắp khô, biến thành dạng sền sệt, vương ánh đỏ trên đầu ngón tay.
Lâm Mặc đã chuẩn bị sẵn khăn lau, chờ Thẩm Quyến vừa đứng dậy liền đưa đến. Thẩm Quyến không nhận. Máu tươi như ngưng kết nơi đầu ngón tay cô, đỏ thẫm.
Thì ra sau khi rời khỏi cơ thể một thời gian thì máu không còn là màu đỏ tươi nữa.
Cố Thụ Ca lại càng bực bội, bèn xoay người đi ra xa một chút.
Bên kia, hai cảnh sát đang cầm sổ ghi chép gì đó. Cô quá chán, bèn mò đến gần xem thử. Một cảnh sát tuổi không lớn dùng khuỷu tay chọt chọt người bên cạnh, hỏi: "Cô gái kia là ai mà xuất hiện hoành tráng quá vậy?"
Người bị chọt lớn tuổi hơn một chút, miệng ngậm điếu thuốc, liếc nhìn đồng nghiệp bằng ánh mắt không kiên nhẫn rồi tiếp tục ngồi xổm đo đạc dấu vết trên mặt đất, sau đó ghi lại số liệu vào vở, không hề phản ứng người kia.
Cố Thụ Ca cảm thấy buồn cười.
Cậu cảnh sát trẻ tuổi rõ là người hiếu động, bị lơ cũng không ngại, tiếp tục ghi chép vài nét rồi lại bắt đầu oán giận: "Rõ ràng là một vụ tai nạn giao thông hết sức đơn giản thôi. Tài xế gây tai nạn cũng nói ông ta tái xe trong tình trạng kiệt sức, không thấy được người trước mặt. Video theo dõi cũng xem rồi, tuyến đường hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, còn phải dây dưa ở đây điều tra cái gì? Thật phiền phức."
Lần này, người cảnh sát lớn tuổi đã chịu để ý. Anh ta ngẩng đầu hừ lạnh một tiếng, nói: "Tốt nhất là sự cố ngoài ý muốn. Nếu không là phiền lớn." Anh ta tạm dừng một chút, nghiêng người nhìn Thẩm Quyến đang đứng đằng xa, cười khẩy, "Người chết là người thừa kế của tập đoàn Cố thị. Cô ta chết, cả tập đoàn đều phải sửa lại thành họ Thẩm."
Cố Thụ Ca cười không nổi. Cô lướt đi, trở lại bên cạnh Thẩm Quyến.
_____________