Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện

Phần VII - Chương 19

1- Tình cảm lâu năm đến lúc nảy nở, quen người mới, chàng lòng càng rối bời

Tình địch gặp tình địch, chưa ngã ngũ kẻ thắng người thua, đặc vụ bất tín nhiệm 

 

Đợi cho đến lúc hai người chàng và nàng ngủ say, A Xuân mới phóng từ trên cây xuống, nó rón rén đi lại gần, vẫn thấy anh chàng đang ôm nàng trong giấc ngủ, chiếc quần và vài đống lá khô được gom lại thành một manh chiếu vừa đủ cho hai tấm lưng, áo sơ mi, áo khoác và áo của nàng dùng làm khăn lau đầu cho hai người xong phủ hờ khắp người để giữ ấm, đã khô quăn queo, trong vòng tay, họ càng cảm nhận thêm tình ấm áp, cả hai trần truồng, nằm thò chân ra khỏi lớp áo mỏng phủ ngang người. A Xuân đã tiến rất sát họ, nghi ngờ xem một trong hai có tỉnh giấc hay không, nó nhặt một cành cây nhỏ khẽ ném lại chỗ hai người nằm, không thấy gì nó mới yên tâm lại gần chỗ quần của Long lục lọi một số thứ. Nãy giờ quan sát, nó thấy Long tháo giày ra để một bên và khéo léo cất bóp da, mấy thứ khác trong túi và cả súng dưới một cành cây. Tuy nhiên, đứng chần chừ, A Xuân không khỏi nghĩ thầm “Chà, chà! Tên thanh niên này có thân thể cũng khá hấp dẫn, hắn tuy là người thời này, ít luyện binh đao, nhưng trông ra dáng võ nghệ,  thân thể đẹp quá, hãy trông đôi chân trần dài, săn chắc của hắn kìa! Chao ôi! Hấp dẫn, còn chân cô nàng cũng trắng thon săn ghê thật. Chà! Đúng là con mã đẹp tầm con mã đẹp.” Rồi A Xuân khẽ đến chỗ Long giấu giày, một số vật dụng trong túi và súng. Nó rút ra xem một số thứ, nó mở ví ra lấy một số giấy tờ đọc và bàng hoàng khi nhận ra tên thanh niên kia là một cảnh sát mật khi vừa nhìn thấy chiếc mề-đai của ngành cảnh sát. “Úi chà, hắn là đặc vụ, mà “đặc vụ” nghĩa là gì nhỉ? Khó hiểu nghề nghiệp hắn quá, nhưng xem hình đây, trông như cảnh vệ thời xưa, nhất định hắn làm việc trong lực lượng an ninh, rồi xem nào tên Trần Hoàng Long, đến từ Phúc An.” Rồi nó ngẩn ngơ suy nghĩ “Sao một tên đặc vụ lại bỏ nhà đi chơi lang thang, rồi lại cặp bồ với con Đào nửa người nửa yêu quái này. Có điều gì đáng chú ý? Ối cha! Khó hiểu, nhức đầu thật!” làm động tác đưa tay bó trán suy tư. A Xuân xốc vài thứ còn nằm bên dưới, nó lấy được một khẩu súng, vội nghĩ “Thứ này là loại súng cầm tay thời này đây, xưa kia, nó to bằng cột nhà, còn loại của quân triều đình thì dài như cây chổi, làm gì có cây nào ngắn như cây này! À, biết đâu ta giấu thứ này về cho chị Mẫn Châu thế nào cũng nghĩ ra cách với tên này!” A Xuân vội giắt khẩu súng Colt loại mới của Long vào trong tay áo, nó lại với lấy một chiếc hộp đen nhỏ có đèn nhấp nháy – vốn là chiếc remote điều khiển từ xa cho chiếc Honda thông minh của Long, trông không khác kiểu của xe dân chơi nhưng đặc chế có nhiều tính năng, nó khẽ reo lên “Ôi, hay quá, đèn chạy vòng vòng đẹp quá, đây là cái hộp đèn gì sao đẹp ghê! Ta thử nhấn những cái nút này xem sao!”. Nói chưa dứt, A Xuân đã bấm loạn xạ nhiều nút trên cái remote, A Xuân lại khẽ im lặng, ngồi hẳn ra phía sau mải bấm vì thấy có nhiều đèn chạy qua lại.

 

Chiếc Razor của Long đang đậu cách đó không xa, trước cửa căn nhà, nó nhận tín hiệu, thật tình cờ con yêu quái đã nhấn nút khởi động xe trở lại, chiếc xe tự mở khóa và khởi động máy tại chỗ. Đèn chớp liên hồi lúc tắt lúc bật theo các tín hiệu từ chiếc remote, thiết bị trên xe hoạt động kiểm tra mọi thứ. Vô tình, con yêu quái nhấn nút làm sao đặt lệnh “Tìm chủ nhân”, đây là một thứ lệnh đặc biệt thiết kế cho xe chuyên dụng trong quân sự, khi người điều khiển xe rời khỏi xe đi tác chiến ở cách xa chiếc xe giả dụ có bị trọng thương không thể tiếp tục trở lại có thể yêu cầu xe tự đi tìm chủ nhân của nó hoặc đi tìm chủ nhân của chiếc xe khác để chuyển thông điệp cầu cứu. Chiếc xe nhận được tín hiệu cấp cứu “Tìm chủ nhân” lập tức rú ga một hồi để tăng công suất điện, nó bắt đầu hạ dần một chiếc bánh phụ bên chống, tự nâng xe lên, đứng trên ba bánh, khớp lái bằng tay quay tại cổ xe bắt đầu hoạt động, tự bẻ lái theo hệ thống dò dường có camera ẩn ở gầm xe khởi động phát hiện chỗ nào có chướng ngại hay hố sâu, xe sẽ tìm cách tránh hay đi vòng qua. Chỉ sau khoảng 3 phút đồng hồ, xe đã đi vào chế độ tự vận hành, nó vẫn chạy máy mạnh để hoạt động trong chế độ này, thiết bị dò dường phát hiện remote của người điều khiển nằm cách xa đó chừng 600m, nó đi vào phía sau nhà tắm và cũng tìm được lối đi nhỏ len lỏi vào trong rừng. Khi gởi đi lệnh “Tìm chủ nhân” từ remote, hệ thống xe sẽ tự hoạt động độc lập và không nhận tiếp tín hiệu nào từ remote nữa, do vậy con yêu quái lúc này không biết nó vẫn ngồi bấm bấm. Một lúc sau đột nhiên từ từ nó nghe thấy có tiếng động gầm gầm rất đều từ phía xa đang đến gần. Nó giật mình sợ tên thanh niên và cô Đào sẽ tỉnh dậy thấy nó tại đây. A Xuân sợ quá liền vứt vội chiếc remote xuống đất và nhảy lên cây biến mất.

 

Một lúc sau, chiếc xe vẫn gầm gừ lúc thì đi lùi, lúc đi tiến, lúc tránh bên trái, lúc quẹo bên trái tìm đường đến nơi có chiếc remote. Long vẫn không hay, nhưng anh dần dần nghe được tiếng ù ù của động cơ quanh đây, anh vội mở mắt nhìn, thấy nàng vẫn ôm anh trong vòng tay. Hơi ấm của hai người lan tỏa cho nhau. Sau cơn ân ái, cả hai mệt mỏi, suối nước ấm thiên nhiên từ trong vách đá ngấm vào da thịt càng làm cho họ thấy muốn ngủ say sưa. Chiếc xe đã đến gần chỗ anh, khi còn cách chiếc remote chừng chục mét, nó nhá đèn và kêu tiếng “bíp bíp bíp” vài tiếng. Long giật mình ngồi dậy, anh gỡ áo ra đắp cho nàng, giật mình thấy mình trần truồng liền kéo che đậy lại. Anh gọi nàng:

 

- Em, em … ta phải dậy thôi!

- Có chuyện gì rồi!

Đào cũng dụi mắt, tay vừa kéo áo lại che thân mình, cô hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Có ai đó đến gần chúng ta? – Long nói

- Ai? Sao anh biết?

Long chỉ vào chiếc xe, nói với Đào:

- Em nhìn kìa, chiếc xe nó tự đến đây tìm anh!

- Ôi! Lạ thật! Sao nó có thể đến đây, nó nằm trước nhà em mà!

- Đúng vậy, chỉ có ai đó đã nghịch với cái điều khiển từ xa nên xe mới chạy đến đây, xe nó không thể tự động mà đến đây! – Long nói, hai mắt trố ra ngạc nhiên giải thích cho nàng.

- Vậy, anh và em mặc quần áo vào nhanh đi, xem là ai đã ở quanh đây.

Hai người lúi húi đỡ nhau, đưa quần áo mặc lại gọn gàng trong phút chốc. Long đi lại chỗ cành cây gỡ ra để tìm các vật dụng cá nhân, anh ngạc nhiên khi thấy chúng bị xê dịch, anh lẩm bẩm:

- Súng! Ai đã lấy súng!

Đào vừa mặc quần áo xong, cũng lo ngại quay lại phía Long hỏi:

- Anh nói sao! Súng đã mất rồi ư?

- Đúng vậy, anh để tất cả dưới này, giờ không thấy súng, để xem nào …!

Long lại kiểm tra lại chỗ này, anh thấy ví bị dở ra, tiền và giấy tờ còn nguyên không mất nhưng có dấu hiệu bị kéo ra xem. Anh cất ví lại vào trong túi, nhặt cả một số vật dụng khác, cả điện thoại bỏ lại vào túi, Long nói:

- Có kẻ đã theo dõi lúc ta ngủ. Chúng lấy súng, lục lọi, nhưng lấy làm lạ là hắn cầm súng nhưng không sát hại chúng ta.

- Sao! Vậy là ai? Anh có mâu thuẫn với ai ở đây không?

 

Long nhặt remote lên cầm trên tay, Đào bây giờ mới hỏi anh:

- Anh nói sao, chuyện chiếc xe lại chạy đến đây!

Long cười và nói:

- Đây là kỹ thuật tiên tiến đưa vào trong xe, thật ra nó là thiết bị điện tử thôi, nhưng khi ở chiếc remote này nhấn nút gởi lệnh cho xe, ra hiệu nó đi tìm mình, nó sẽ tự hoạt động và chạy đến đây, em nhìn kìa, lúc này nó có ba bánh làm sao đổ được nên có thể chạy như xe hơi. Nó chỉ đi đến nơi để cái remote này, chứ không phải là xe tự động lái ngoài đường.

- Àh, em hiểu rồi, nó giống một chú ngựa chiến ngày xưa quá, khi ta huýt sáo thì nó chạy lại chỗ chủ nhân.

- Đúng vậy, có điều đây là con ngựa bằng sắt, vô tri vô giác, nó không thể vui cũng như không biết buồn cho chủ nhân đâu! Một cỗ máy mà!

- Hay thật, con người bây giờ tài giỏi quá!

- À, có lẽ em ở vùng núi non hẻo lánh này quá lâu, nên chưa bao giờ biết được thế giới bên ngoài đã đi đến đâu! Công nghệ đã thay đổi mọi thứ, trên thành phố giờ máy móc làm thay con người rất nhiều, nhiều nơi đã đưa robot vào phục vụ con người …

 

Đào tần ngần lắng nghe mà cũng không hiểu thêm nhiều về ích lợi mà Long nói ra. Ắt hẳn cô đã sống tách ly với xã hội quá lâu, cô chỉ học đến cấp hai là nghỉ học, và mọi chuyện đến, Đào không hề rời khỏi khu vực này đã nhiều năm. Đang mải đăm chiêu, cô bất ngờ khi Long hỏi:

- Em đoán kẻ lạ mặt đến đây là ai? Có phải lại một trong các cô sơn nữ ở đây.

- Anh nói sao?

- Anh nói có cô sơn nữ nào như lúc nãy theo dõi anh, đã đến đây lúc ta ngủ, vì súng của anh mất rồi, mà chúng ta không hề bị họ làm hại.

- Anh tìm lại xem …!

 

Long nhìn quanh một lần nữa, bằng kinh nghiệm trinh sát, anh hiểu và trả lời ngay

- Em thấy không, súng anh để chung với ví và mấy thứ nữa, các thứ đã tìm lại, remote bị ném đằng kia, chiếc xe chạy lại đây, còn khẩu súng không còn, thì tìm làm gì nữa, nếu ai đó giấu quanh đây anh cũng không thể mất cả buổi để lục từng bụi rậm, nhánh cây tại đây tìm súng.

- Anh chắc không!

- Chắc chứ, anh đã để vào sao lại không nhớ!

- Và một chi tiết nữa, kẻ này không phải là đàn ông, và có vẻ không phải là dân trộm cướp, mà chỉ vì tò mò thôi! Vì hắn không lấy tiền, giấy tờ của anh trong ví, mà cũng không lấy cắp chiếc xe, trừ khi hắn không biết lái loại xe này.

- Vậy hắn lấy súng anh!? Súng đó có thể bán được không? – Đào ngạc nhiên hỏi anh

Long trấn tĩnh, anh nói nhỏ nhẹ với nàng:

- Mọi chuyện ở đấy! Súng bán không bao nhiêu tiền, lại rắc rối, sao hắn không lấy ngay tiền trong ví … anh e ngại nó lấy đi làm việc gì nguy hiểm hơn.

Đào cũng lo âu hỏi anh:

- Làm gì, hắn sẽ giết ai đó bằng súng này hay sao? Anh nói cây súng đó của bác anh mà? Chắc anh đang lo cho bác ấy, rồi lại chuyện mất súng mà không có lý do nói rõ cho bác. Em … em thật không hiểu nổi chuyện này?

Long cũng hơi mất kiên nhẫn, anh nói:

- Em đừng hỏi chuyện khẩu súng đó ở đâu ra nữa! Mọi chuyện là có người lấy khẩu súng giấu đâu đó trong rừng hay là mang đi chỗ khác. Nếu hắn dùng nó để làm hại mọi người … thì, thì, thì – Long đang cố gắng giải thích, anh không thể nói rõ theo kiểu logic vụ án được, vì anh đang giấu nàng chuyện anh là đặc vụ.

 

“Tít, tít, tít” chuông từ chiếc máy điện thoại nhỏ trong túi quần anh reo. Long lại móc nó ra thật nhanh, anh thất thần khi thấy tên người gọi đến là Lan. “Thôi chết dở! Cô nàng sao dai hoi quá! Mình đã nói tối về sẽ điện thoại cô ta, giờ chưa tối mà cô nàng lại gọi mình trước. Đang có Đào ở đây, làm sao giờ?” Long thầm nhủ, vẻ mặt trốn tránh, Đào nãy giờ đã quan sát toàn bộ chuyện này, cô linh cảm rằng Long đang giấu cô chuyện gì về tình cảm, nàng hiểu vội trả lời anh “Anh nghe điện thoại đi! Ai gọi đến đấy!”. “À không, … đây là, đây là một đồng nghiệp!” Long chối quanh co, “Đồng nghiệp, sao anh không nói!”. Long đành phải trả lời điện thoại, anh bấm máy còn nghe rõ tiếng ai đang nói với vào máy anh “Sếp Lan ơi, điện thoại cho người yêu hả? Chàng nào? Có phải chàng trinh sát không? Bao giờ chị cho anh ra mắt bọn em đây? Áh, áh …”, ngay sau tiếng cười khúc khích Long lại nghe giọng Lan đang vô tình nói mà không hay anh đang nghe cô nàng “Thôi nào các cô, để yên tớ còn kiểm soát xem chàng ta đi đâu, tớ đã quyết định rồi từ giờ trở đi sẽ không cho anh chàng này bay nhảy nữa …”. Long vừa nghe thì ngạc nhiên, trố mắt lên, anh lén nhìn Đào đang nhìn anh, anh khẽ lẩm bẩm một tiếng thầm nghĩ “Ối trời, phen này cô ta bắt đầu siết vòng kiểm soát đây, chết, dù sao cũng tìm hiểu nhau gần ba năm rồi!”.

Alô, anh à, em Lan đây!

Lan à, sao em điện thoại sớm thế! Anh đã nói tối về khách sạn anh sẽ điện cho em! Giờ đã xong việc đâu!

Thế à, tại em tự nhiên thấy nôn nao không hiểu giờ này anh ở đâu, lo mới điện thôi, chẳng lẽ anh lại bực mình chuyện này, ta đã quen nhau ba năm rồi, có phải mới quen đâu. Trước đây, em cũng ít điện hỏi thăm anh, giờ thì nhiều lên chứ có gì.

À không, ý anh không phải thế. Anh còn chưa xong việc, vẫn đang bề bộn công việc đây. Anh đang đứng cạnh mấy người, thôi để tối về được không!

Thật không, anh giải quyết công việc từ trưa đến giờ chưa xong, nãy anh bảo anh đang ở gần đối phương nào đấy. Xong chưa?

Công việc … à, dài dòng phức tạp lắm. Anh đang bận chút, lát về không được sao?

Thôi, tạm bỏ qua, nhớ tối nhé! Em đợi đấy!

Ừ, nhớ, nhớ chứ …!

 

Long vừa trả lời xong, thấy mặt Đào sịu mặt, lại đỏ bừng, lúc lại hơi tím tái. Long hiểu Đào đã cảm nhận được giọng điệu trong câu chuyện của anh với người nào, có vẻ trên mức bình thường, như vậy nàng đang cảm nhận anh nói dối nàng.

 

Nghe anh nói, bây giờ Đào đã dần dần đoán ra sự tình, cô vội nói với anh:

- À, thôi, em hiểu rồi, anh nên trở về sớm đi, đúng là có kẻ đang rình rập anh đấy!

- Có lẽ vậy! Còn em thì sao? Em không sợ ai ở đây cũng chú ý em hả?

- Đừng lo cho em, anh hãy tranh thủ về trước đi, chuyện bắt đầu rắc rối!

- Đào, em có giận anh chuyện gì không?

- Thôi, đừng nói nữa, ta không có nhiều thời gian đâu, anh phải tránh khỏi đây, thời gian sau hãy lại gặp em, anh phải thận trọng đấy, em cảm giác có chuyện gì không tốt.

- Vậy hay quá, em lo cho anh quá, để anh về, gặp em sau.

 

Buổi chia tay của họ lặng lẽ, tẻ nhạt bên thác nước, trên trời trăng đã ló rạng hình chữ liềm nhỏ. Long xốc lại quần áo, anh lấy xe chạy mon men ra khỏi rừng. Đào mải đứng nhìn Long, cô bắt đầu cảm nhận có chuyện gì hỗn độn như cuộc đời cô sắp sang trang mới mà cũng như sắp chấm dứt.

Cuối cùng, Long cũng về đến khách sạn mệt nhoài, trong lòng bực bội một chuyện vừa không may vừa khó hiểu là kẻ nào đã chơi khăm lấy mất súng của anh. Công việc còn phía trước, phải nói là chưa đến lúc dùng súng chứ không phải không cần dùng, giờ đây anh đánh mất súng với một lý do vô vị, Long mải nghĩ “Mình sơ hở ngủ quên mà đánh mất súng, ai đã giấu súng mình để làm việc gì, hay chúng định tống tiền tống tình mình, Đào nói quanh khu rừng đó chỉ có một số người dân tộc, còn cô gái mình đuổi theo là ai? Phải rồi, không lẽ lúc Đào gọi mình, cô ta đã bỏ đi và nhìn trộm mình cất súng, rồi lúc mình ngủ, cô ả quay lại … thôi chết, có thể cô ta đã thấy mình ôm hôn nàng cả chiều nay, chà, chà!”

 

Buổi chiều lửng lờ trời nửa tối nửa sáng. Bầu trời về phía biên giới núi non bao phủ tối mịt. Chỉ còn hướng phía Nam trời còn hơi sáng. Long loay hoay trong suy nghĩ, anh đã chạy vào cất xe và lên lại phòng khách sạn. Nhưng bóng tối trong căn phòng nhỏ im ắng đã làm anh sợ, sợ cái im lặng trong đó, anh lại ra thang máy lên tầng thượng. Trên cao, anh có thể hướng nhìn về phía xa tít nơi hướng đến sân bay nhỏ của tỉnh Long Hà, là một tỉnh miền núi hẻo lánh, nên không có sân bay cỡ lớn, chỉ có một sân bay cho các phi cơ hạng nhỏ chở từ 5-7 hành khách bay các tuyến từ Long Hà đến trung tâm thành phố Phúc An và các tỉnh kế cận. Một đốm sáng vừa lóe lên vọt lên phía bầu trời như trái pháo sáng rồi nhỏ dần, nhỏ dần đến mất hút. Đó là chuyến khởi hành tại sân bay Long Ha Spaceship Airport. Long đứng một lúc lại thấy từ xa có một đốm sáng trên bầu trời rồi hạ xuống tận chân trời, lại một chiếc tiểu phi thuyền nữa đưa khách đến. Đứng nhìn ngắm những cảnh tàu đến đi trong lòng suy tư, Long không biết sẽ giải trình với cấp trên lý do mất súng. Trong đầu Long lại loáng thoáng những hiểu biết về lịch sử ngành hàng không nước này. Khi xã hội đến giai đoạn phát triển vượt bậc, việc đi lại trên không trở nên dễ dàng, ngoài các loại máy bay phản lực và cánh quạt, trực thăng lên thẳng, con người đã áp dụng tàu phi thuyền không trọng lực vào lĩnh vực hàng không dân dụng. Tại những thành phố lớn, khi đường sá không thể nở rộng thêm một đoạn nào trong khi vấn nạn kẹt xe, và số lượng xe xuất hiện ngày một đông, đến mức chỉ tìm chỗ đậu cho chúng không thôi đã khó, thì việc cho chúng lưu thông trên đường phố là chuyện đang đi vào bế tắc, ngoài ra trên đầu người dân, trong lòng đất đã có tàu điện ngầm, chạy quanh co, nơi dành cho xây hầm cho các nhà để xe ngày càng hiếm.  Ý tưởng Air-taxi đã thành hiện thực khi công nghệ hàng không phát minh ra loại tiểu phi thuyền không trọng lực được đem vào thực tế. Hãy tưởng tượng, khối sắt đó như một quả bóng bay trôi nổi giữa trời, chỉ cần một lực đẩy nhẹ phía đuôi và bánh lái là đống sắt đó có thể phóng đi như bay trên bầu trời, nhẹ nhàng, ít tốn sân bãi, đường băng, và có thể dừng lại hay khởi động từ bất kỳ nơi nào miễn là có đủ diện tích to cỡ hơn một chiếc xe tải để cho tiểu phi thuyền đáp xuống. Và trên trời giờ đây cũng chia tuyến giao thông quy ước hệt như dưới mặt đất. Những khu đông dân cư, nhà cao tầng, vẫn có những trạm giao thông điều khiển tự động cho lưu thông air-taxi trên trời. Tuy nhiên, ở nông thôn, cơ sở vật chất còn thiếu so với thành phố, dịch vụ Air-taxi không phổ biến, thay vào đó là áp dụng Air-taxi thành phương tiện chuyên chở sang trọng nhanh chóng liên tỉnh. Giật mình nghĩ lại chuyện bản thân, Long thấy oái oăm, sao cứ lúc rơi vào tình thế khó xử những chuyện khác anh lại có thể suy nghĩ tường tận minh mẫn, còn chuyện chính anh vẫn chưa có ý kiến gì “Mình sẽ nói là đánh rơi mất súng với cấp trên. Không, nói dối thế không hay, một đặc vụ chuyên nghiệp mà bảo đánh rơi súng thì còn ra gì nữa. Hay là bảo bị trấn lột mất súng, cũng không thể, cấp trên đã nhắc nhở mình không tham gia đụng độ trong thời gian chờ nghỉ phép. Hay là, hay là … chỉ còn một cách, là phải đi tìm mua một khẩu súng quèn của bọn xã hội đen, phá xong vụ án này về tính sau, còn hơn là khai trước mất súng cho thêm rắc rối lại bị khiển trách, ừ cũng tạm được huhm huhm huhm!”

 

Tại văn phòng công ty, Lan vẫn chưa hết giờ làm. Cô ngồi ở vị trí bàn chính giữa phòng, mà khuôn mặt buồn tẻ. Cảm giác yêu đang dâng lên, với linh cảm nhạy bén của một nữ quản lý, khi yêu cô cũng sắc sảo không kém. Không có lời nhưng giọng điệu của Long trên điện thoại hôm nay làm cô nghi ngờ, quả đúng không sai, ngày mà cô quyết định sẽ tiến một bước quan trọng trong chuyện tình cảm của mình với anh cũng là lúc anh đang say tình mới. Khi Lan mất tập trung, quơ tay với chiếc bút qua lại trên màn hình, một nhân viên chơi thân với cô đi lại nói:

Lan, tao thấy mày từ lúc điện thoại cho anh chàng kia đến giờ cứ như mất hồn ấy! Có chuyện gì không?

Thật không! – Lan trả lời

Còn phải nói! Mấy đứa kia nãy giờ nó thấy hết mà không dám nói. Mày là sếp mà làm thế bọn nó bắt chước theo, lỡ quý này mà tụt doanh số bán thì có phải lo lắng không? Đến quý sau lại chạy vắt chân lên cổ mà bán …

Mày đã thấy thế! Tao cũng không giấu, sao tao cứ lo làm sao đấy …

Thôi được, tạm hoãn ít phút, ra phía hành lang chỗ máy nước giải khát rồi nói. Mày nhớ khắp nơi có camera, thỉnh thoảng cấp trên cũng xem qua các băng ghi hình trong ngày.

Ừ nhỉ, ra ngoài thôi!

 

Cả hai đi ra ngoài hành lang, chỗ để máy pha nước giải khát. Lan và Ngọc Anh đều cùng một bộ đồng phục vét, váy ngang gối, Lan là sếp nên màu áo quần có sậm hơn. Đến nơi, cả hai lấy ly bấm nước.

Thế chuyện gì? – Ngọc Anh hỏi

Tao linh cảm anh chàng kia đi đâu mà nghe có vẻ “diễn kịch” lắm – Lan trả lời

Thế mày có hỏi anh ta đi đâu không?

Không, nhưng anh chàng cứ kêu là đang bận, đang làm nhiệm vụ, rồi thì đang gặp đối phương, nguy hiểm …

Mày! Trinh sát đi chiến đấu thì phải thế, lỡ anh ta đang vào nhiệm vụ nguy hiểm thật thì sao?

Tao không quá quắt như mày nghĩ, lúc đầu thì tao tin, nhưng từ trưa cho đến chiều, điện lại, anh ta vẫn cứ bảo đang ở gần đối phương rất nguy hiểm. Chẳng nhẽ, đuổi bắt ai mà đuổi bắt mấy tiếng đồng hồ không biết mệt! Mà tao nghe cái điệu anh chàng chối điều gì. Tao nghe qua điện thoại thấy tiếng thác nước, chim hót, rất thơ mộng cứ như đang dẫn con nào đi dạo không chừng. – Lan nói một tràng, dừng lại nghỉ lấy hơi, mặt bừng lên vì ghen.  

Mày điện cả hai lần, anh ta đều nói thế à?

Ừ, lời lẽ y hệt nhau!

Thôi chết có thể chàng ta gặp con nào rối! Nhưng bao lâu rồi mày không điện cho cậu ta.

Cũng gần hai tuần, trước đó tao vẫn điện, anh ta còn ân cần lắm mà, làm tao thấy sướng quá, tính chuyện không để cho chàng ta tự do nữa. Thế mà chỉ vừa hai tuần, đã đi đâu mất, lời lẽ thì khác hẳn.

Thế mày tính sao Lan?

Tao cũng đang rối tung lên, mày còn hỏi!

Chẳng nhẽ mày để cho chàng của mày cứ nhơn nhởn vui vẻ bên con nào, rồi đến lúc về thì mày trắng tay nghe rõ chưa, trắng tay đấy, ba năm vun đắp!

Hừ, ghớm thật, con đàn bà nào chỉ trong thoáng chốc đã làm gã này chết mê chết mệt! Tức quá, khi đi bên tao, gã này cũng có vẻ chân tình lắm mà – Lan cảm thấy nóng hừng hực, cô uống lia lịa nhiều hớp nước cam lạnh, rồi lại đẩy cái ly vào vòi nhấn lấy thêm ly nữa.

Cho mày đáng đời vì chủ quan, đàn ông một tên chân tình khôn bằng bốn lần thằng dối trá, nó lừa cả đám cho mà xem!

Thôi mày đừng nói nữa! Bày kế đi!

 

Ngọc Anh – vốn là nhân viên sales, nhưng ngang tuổi lại đĩnh đạc, sâu sắc nhất trong phòng nên chơi thân với sếp Lan như bạn, hai người hợp ý từ công việc cho đến chuyện đời, cô đi qua đi lại bên chiếc máy pha nước ngẫm nghĩ, còn Lan giờ trong đầu không kịp nghĩ kế nào vì cơn nóng giận nhất thời làm u mê. Một lát, Ngọc Anh la lên:

À, ra rồi, ra rồi!

Sao, sao, kế gì?

Mày phải nghe tao! Mày phải nghe tao từ đầu tới cuối chuyện này, phải làm theo đầy đủ!

Ừ, mà chuyện gì, nói đi!

Phải nghe … hay lắm! - Ừ, cái con này!