Họa sỹ đề phòng, hồn ma phát hiện thiếu nữ đã thay đổi
Trời chập choạng tối, Đào trong vòng tay anh, chỉ lúc nãy thôi tay cô còn quàng ngang ngực anh. Khi nàng ngủ say, tay nàng khẽ buông lơi hờ ngang sườn. Anh đã nằm yên như thế thật lâu, thời gian như muốn dừng lại, anh nghe được cả tiếng gõ lách cách rất nhỏ của chiếc đồng hồ Omega đang bên cổ tay trái anh đang nhẹ đỡ bàn tay nàng. Anh cảm nhận cả từng nhịp của quả tim, đôi lúc anh mảy may có ý nghĩ xem tiếng lách cách kia có nhịp với từng tiếng đập của quả tim không. Nhưng không thể giữ mãi suy nghĩ đó, thỉnh thoảng anh lại liếc mắt xem nàng đã ngủ say chưa.
Long khẽ nhấc tay nàng đặt lên gối, anh yên lặng mặc quần áo trở lại. Anh tránh tiếng động sẽ làm nàng tỉnh giấc. Theo linh cảm, anh nghĩ thà anh bỏ đi yên lặng sẽ có ý nghĩa hơn một lời chào đầy khách sáo. Đặc biệt, để anh kiểm tra lại xem mình có thật sự yêu nàng chưa, và nàng thì sao? Anh dự đoán ngày hôm sau, hay ngày khác sẽ quay lại, liệu nàng có còn đứng bên cửa nhìn ra phía con đường nhỏ chờ anh không.
Cánh cửa mở nhẹ, anh đi ra xe. Đẩy được một đoạn, anh mở máy từ từ trở ra. Nghe tiếng máy nổ, Đào chợt tỉnh giấc, cô thấy tay mình chỉ quàng trên chiếc gối. Trong tích tắc, cô cảm giác một điều luyến tiếc khôn xiết. Chàng vừa đi mất. Cô khoác vội chiếc áo ngủ lên người, kéo cửa chạy vù ra chỗ hàng cây, thấy chàng đang lao xe ra phía ngõ. Dưới ánh trăng mờ, chỉ mới ló sau rặng núi, bóng nàng chạy từng bước, chiếc áo ngủ chỉ được cài dây tại eo, tung bay đôi chân trần mềm mại nhả bước, hai cổ áo lất phất theo làn gió khi cô chạy. Tà áo xẻ thành hình tam giác, xẻ ở trên rộng chéo lại tại eo, rồi từ đó lại xẻ rộng xuống chân. Mái tóc, hình dáng, dáng nàng chạy trong cảnh chiều tà như con chim thổn thức chợt nhận ra bao điều cô vừa hiểu ra nhưng khó định hình. Cô vừa thú nhận tình yêu đầu đời của mình với một chàng trai, nhưng không thể níu chân chàng. Giờ này người vừa đi, tim cô như nghẹn lại muốn chàng ở lại, còn tâm trí rối bời, khi cô nghĩ đến số phận và khuôn mặt ma quái của mình. Định cất tiếng gọi nhưng lại thôi, cô cứ đứng đó một lúc.
Khi Long vừa rẽ xe ra đường cái, đi một đoạn khá xa, anh không thể ngờ rằng anh bắt đầu có một cái đuôi đang lặng lẽ bám phía sau anh, đó là một chiếc Suzuki Satra. Hai thanh niên khác cũng mặc đồ sậm màu, che kín cả mặt bằng nón bảo hiểm. Đó là hai trinh sát cùng đội Long đã bí mật bám theo anh từ sáng đến giờ.
Trọng Dương nói:
- Nam, nhất định là cậu Long vào đây từ trưa đến giờ để thăm con bé hôm qua.
- Em cũng nghĩ vậy - Nam nói
- Thằng Long này quái thật, tranh thủ mấy ngày tạm nghỉ cậu ta đi cưa gái! - Dương nói
- Hay anh Long bị con yêu kia quyến rũ rồi? Anh Long không dễ sa ngã như vậy. - Nam nói
Dương hơi ngạc nhiên song cũng cố bám theo suy nghĩ đó:
- Nó làm gì mà quyến rũ cậu ta? Tiếp tục thêm một người nữa mất tích sao? Mà lần này là một đặc vụ.
- Sao, đặc vụ mà mê gái thì cũng sa bẫy chứ sao? -Nam nói
- Nếu vậy, thật đáng xấu hổ cho cái Sở cảnh sát ta? Thà không vào cuộc còn hơn. - Dương nói mỉa mai.
- Thật đáng tội nghiệp cho anh Long, trang nam tử không thoát khỏi chốn mỹ nhân! -Nam nói.
Cả hai lại im lặng. Dương phải cho xe tăng tốc đuổi theo, vì đi được một đoạn thì Long đột nhiên chạy nhanh hơn.
Được một lúc, đến ngã rẽ vào thị trấn huyện Kiên Thành, Dương cảm nhận nói:
- Thôi rồi, thằng Long này nó về khách sạn nghỉ, chứ có đi đâu. Cả ngày trời trong ổ người đẹp, hẳn mệt mỏi mà trở về. Ta đang lãng phí thời gian nãy giờ bám theo cậu ta.
- Vâng, hình như vậy, Long về khách sạn thì cần gì bám theo anh ta nữa. - Nam nói.
- Anh mày đang nghĩ ta có nên quay lại tìm hiểu xem cô ả kia là ai, ở đâu. Giờ là vừa lúc, nãy ta mà vào sớm quá, đúng lúc cô ả tiễn anh chàng kia về mà thấy ta đi vào thì cũng không được. - Dương nói
- Vâng, vậy quay lại đi anh! -Nam đáp lại.
Đào đi vào nhà. Cô khép cửa lại, thắp một cây nến mang lại bàn gương. Cô lấy tất cả can đảm ngồi ngắm nghía bộ mặt sần sùi đen loang lổ của mình. Thỉnh thoảng trong những ngày có trăng sáng, cô sẽ không giữ được nguyên dạng khuôn mặt đẹp đẽ kia. Đó là một hận thù mà cô đã tự đem lại cho mình sau những biến cố đến với gia đình cô. Người đã cho cô ân huệ để tiếp tục sống mà khoác lấy khuôn mặt mới chính là con yêu nữ kia.
Đào rơi vào tâm trạng tan nát cả lòng. "Một chàng trai vừa đem lòng yêu mình, giờ này có lẽ chàng đã ra về mang theo những hình ảnh đẹp nhất về mình, chuyện gì sẽ xảy ra khi vô tình anh chứng kiến thấy khuôn mặt ghớm ghiếc này. Tình yêu của chàng có đủ chế ngự để ngồi nghe mình giãi bày không hay chàng bỏ chạy vì quá sợ. Không biết chừng chàng còn cho là mình đang yêu phải một con yêu tinh. Mình không muốn mất chàng mà cũng không thể cho chàng biết điều này".
Ngoài xa lúc này, hai thanh niên trên chiếc xe đang lù lù tiến vào. Đó là Hải Nam và Trọng Dương. Hai người đi vào ngõ mà Long vừa rẽ ra ban nãy. Con đường dẫn vào trong vắng vẻ tối om dù dọc theo ngõ có vài căn nhà. Trời quá tối vì không có đèn đường trong ngõ, Dương vội tắt đèn xe ngay từ khi vào, nổ máy chạy thật êm máy, đề phòng khi cô gái kia sẽ nhận thấy ánh đèn xe mà lảng đi mất.
Thấy quang cảnh rất hoang vắng lại tối om như không có người ở, Dương nói:
Quái thật, ở đây không thấy có nhà nào sáng đèn. Nhà nào cũng đóng cửa tối om, mà chỉ mới khoảng 7g tối.
Hay họ đi đâu hết! – Nam trả lời
Không hẳn thế. Tao nghĩ khu này là khu bỏ hoang! – Dương đáp
Nam ngạc nhiên hỏi:
Khu bỏ hoang sao? Vậy Long vào đây gặp ai? Rõ ràng Long vào đây từ trưa đến tận chiều tối mới trở ra. Anh em mình đã nằm chờ Long cả vài tiếng ngoài đường đằng kia còn gì?
Dương mới nói:
Ý tao muốn nói, chính điều đấy mới khả nghi. Nếu đây là khu đông dân, thằng Long vào đây đi ăn uống vui chơi như bình thường thì bọn mình mất công theo dõi chờ nó cả chiều nay làm gì. Có điều, khu nhà bỏ hoang mà nó lại đến thăm ai ở đây. Hiển nhiên vị khách này cũng không kém phần bí ẩn.
Vâng, chí phải, chí phải! Anh đang nói đến cô gái hôm qua phải không? Nam trả lời
Cô ta cũng không phải loại dễ chơi! – Dương nói
Cả hai đi sâu vào trong con đường, rồi ngoằn ngoèo theo những lối mòn nhỏ hơn. Càng đi sâu họ càng lòng vòng trong mấy bụi cây. Sợ tiếng máy xe nổ ồn ào. Dương đậu xe tại một góc tường đổ làm dấu. Anh nói: “Nam, trong này rộng mà cây cối um tùm vầy, chia nhau ra tìm, nếu đi xe, e rằng tiếng máy nổ sẽ đánh động cả khu vực này.” “Vâng” Nam trả lời. “Tôi đi theo hướng rẽ sang phải, cậu đi sang hướng trái, khi nào quay lại đụng mặt nhau thì thôi. Lấy đèn pin ở thùng sau!” Dương nói. “Rõ!”.
Thế rồi mỗi người mỗi ngả lần dò mở đèn pin theo từng bụi cây mà đi tìm. Trời tối lại không ánh đèn, trên đầu họ chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu sáng lối đi. Những lùm cây cao hơn đầu người, rất khó để có thể nhìn xa hơn. Khi trời còn sáng, Long đi vào đây mà còn mắc kẹt không biết kiếm thứ gì nói chi hai trinh sát quay lại nơi này vào buổi tối.
Long như sống trong cơn mơ giữa thực tại. Anh không còn để tâm mình là một đặc vụ đang làm nhiệm vụ. Về đến khách sạn, Long mới sực nhớ lại công việc. Anh sục sạo lấy mấy thứ tư liệu và mẫu đêm hôm qua thu được tại nhà Đào cuối thị trấn. Cái lọ nhỏ đựng mẫu hoa lá khô khiến cho anh chú ý. Anh mở lọ ra, đưa lên mũi ngửi lại mùi thơm đã ủ trong lọ khá lâu. Một mùi thơm khô hanh nhưng khá dịu, anh cảm giác dễ chịu, anh đang ngồi phán đoán nếu mùi thơm này có thêm độ ẩm thì sẽ ra mùi gì. Chợt anh giật mình nhớ lại “Phải rồi, mùi này gần giống với mùi có trên quần áo, giường, chăn, gối của nàng, và trong lúc ôm nàng mình cũng cảm nhận được mùi từ cơ thể, kể cả khi hôm gặp nàng tại Viện bảo tàng. Ba mùi này là một, vậy là Đào chính là người đã dùng loại thảo mộc phơi khô này để tắm. Có điều tại sao Đào vừa ở nơi vừa rồi, lại vừa hay ghé đến nhà cuối thị trấn?”. Rồi anh lại cầm đến cái lọ có mẩu thuốc lá. Thứ này chắc chắn làm cho anh phát điên lên vì ghen. Đã có đàn ông từng ghé lại căn phòng sau nhà cô. Điều này làm Long hoa mắt lảo đảo một lúc. Anh ném nhẹ chiếc lọ lên bàn, không chịu được anh móc đâu từ túi sau ra một gói Marlborrow đã hơi nhàu nát, rút một điếu ra châm, đi ra mở cửa sổ, Long nhìn về phía trời tối om phía trước. Trong đầu anh nhạt nhòa hình ảnh khi anh đang ôm nàng, thật say đắm và nồng cháy, và cả những hình ảnh do anh mường tượng ra khi nghĩ nàng cũng từng trong vòng tay người khác tại căn buồng ở nhà kia của cô. Anh thấy hơi khó thở.
Được lúc khi điếu thuốc tàn, Long quay lại mở máy ảnh ra xem, phóng to lên anh nhìn kỹ và phán đoán. Theo hướng những hình vết dép để lại trên sàn, anh phỏng đoán ai đó đi ra đi vào từ phía cửa, rồi hướng về chiếc gương. Có dấu hiệu cho thấy giống như người nào đó trèo vào gương, vì chỉ có một chiếc dép nằm gần gương. “Không thể!” Long tự nói lẩm bẩm, anh tỏ vẻ khó hiểu. “Chẳng lẽ, người này trèo vào gương hay bước vào gương?” Đến đây Long cũng không thể tìm ra lý do nào khác.
Lúc này, hai trinh sát đã dò dẫm được khá lâu. Họ vẫn như lạc lối trong cái mê cung xây bằng các lùm cây như vầy. Giữa hai trinh sát, Dương già đời và tỏ ra có kinh nghiệm nhiều hơn Nam. Anh đi sang hướng ngã phải, theo hướng này càng lúc anh càng đi sâu vào các lùm cây, chẳng thể tìm thấy gì. Còn Nam, người ít kinh nghiệm hơn, vô tình lại đi sang hướng trái, đi một đoạn anh sắp ra sườn núi, không còn có cây, từ đây cho anh tầm nhìn lên toàn dãy núi và một đèo phía xa. Vô tình hôm nay, Nam may mắn hơn Dương khi được chứng kiến điều có lẽ anh không muốn.
Lại nói chuyện, Đào ngồi trầm ngâm bên gương ngắm nhìn mình được một lúc. Cô cảm thấy bải hoải sầu não. Cô mở cửa, đi lững thững ra ngoài, tâm trạng đầy rối bời cô cũng chẳng để tâm ban nãy có tiếng người vào, tuy vậy, tiếng xe máy rất nhỏ vào đến trong này đã tắt nên cô cũng không nghe. Cô cứ đi như vậy, mang khuôn mặt đen xì ghớm ghiếc trong bộ áo ngủ xẻ chỉ để lộ phân nửa hai ngực kéo xuống tận bụng và hở chân. Lúc này cô không xóa được bộ mặt này mà phải mang nó. Cô đi qua một bụi cây, đưa tay hái một chiếc lá. Toàn cảnh tượng này đã được một người đứng phía dưới chứng kiến là trinh sát Nam. Thoạt đầu, anh thấy cô gái kia rất thú vị, qua cách ăn mặc, và phong cách thư thái. Chỉ đợi khi cô vừa vô tình quay mặt nhìn về phía anh đứng, nhưng cô không thấy anh. Nam đã vội rụt xuống lùm cây, miệng còn lẩm bẩm “Ối chết, cô ta là ai sao mặt mũi đen đúa như nhọ nồi thế? Chẳng lẽ Long vào đây gặp cô gái xấu như ma này sao?” Vì trông từ xa anh không thể thấy rõ hết khuôn mặt, mà chỉ nhìn thấy khuôn mặt cô ta rất đen.
Nam vội thụt xuống và cứ ngồi bất động quan sát. Cô gái kia vẫn cứ nhìn về phía anh. Thật ra, cô không nhìn thấy anh, mà tâm trạng buồn chán nên cô đứng dõi mắt về phía thị trấn nhìn trời xa xăm, cô đang buồn nhớ người tình của mình. Nhưng Nam không biết, cứ cho là cô ta nhìn mình nên anh vẫn ngồi im.
Lát sau, cô gái kia cũng đi mất, Nam thấy nhẹ nhõm ngồi dậy. Anh đang lầu bầu “Cô kia, sao đêm hôm trét kem nhọ nồi lên mặt lại ra đứng hóng gió lâu thế. Long ở đội mình cũng không hiểu có phải si mê cô ta hay không?”. Vừa nói xong, anh há hốc mồm không tin vào mắt mình khi anh thấy từ trên núi cao bóng một cô gái khác ăn mặc như tiên nữ, áo lụa vải nhiều tà, mặt mày trắng toát, tóc mai dài qua lưng đang bay lướt thướt. Cô tiên này đang bay tựa hồ nhẹ như không khí vèo vèo vòng từ sau núi đến ngôi nhà trên kia và đáp xuống rất khoan thai. “Ối! Ma, ma, nhất định nơi này có ma, người thường làm sao phi thân như vậy được” Nam đang tự hỏi mình. Anh vốn còn trẻ lại sợ nên anh nghĩ tốt hơn hết là bỏ đi tìm Dương dù sao cũng có thêm người, mà thứ hai anh có thể báo lại tình hình cho Dương nghe. Nam lấy máy bộ đàm nhỏ ra gọi, nói: “Anh Dương!” – “Nghe đây” – Dương mở máy nói. “Anh có thấy gì không? Còn em bên này em thấy nhiều chuyện lạ đời lắm. Khu này có ma, có ma, thảo nào không có người ở? – “Sao, chú nói gì? Có ma à?” Dương làm bộ ngạc nhiên. “Thế thằng Long nó vào đây chơi với ma à?” Dương nói tiếp. “Anh không tin. Nhưng em vừa thấy chuyện lạ lắm.” Nam nói.
Hai người cứ cầm cái bộ đàm nói qua nói lại chỉ đường, cuối cùng thì họ cũng trở lại và đụng nhau. Dương vừa trông thấy Nam hớt hơ hớt hải. Anh vột lấy tay che ngang miệng ra hiệu phải im lặng. Nam hiểu ý gật gật. Cậu chạy sán lại phía Dương. “Có chuyện gì, mà chú mày réo ầm lên thế?” – Dương nói. “Không xong rồi anh Dương, quanh khu này đầy yêu tinh!” Nam khẽ nói vào tai Dương. “Thật không? Mày thấy cái gì”. – “Khi em đi ra phía sườn núi, lúc đầu em thấy một cô gái rất đẹp, trong bộ đồ ngủ mỏng tanh, nhưng kỳ lạ mặt cô ta đen như nhọ nồi…” nghỉ một hơi Nam nói tiếp “Vì em nấp ở dưới, cô ta đứng phía xa bên triền núi, lại cách quá xa nên em không thể thấy rõ mặt cô ta. Nhờ cái váy trắng dưới ánh trăng nên em mới thấy mặt cô ta đen xám xịt.”. “Còn thấy gì nữa?” Dương hỏi. Nam im lặng khẽ nuốt nước bọt ực trong cổ, rồi anh mới nói chuyện ban nãy anh âm thầm theo dõi “Em trông thấy cô ta chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng tanh hở ngực phong phanh bên trong. Chỉ thắt hờ dây ngang eo, phía dưới cũng để chân trần … À đúng rồi, cô gái này có hình dáng y hệt hình cô gái mà hôm nọ anh em mình được xem cô gái tại căn nhà ở bên huyện, rất giống cô ta”. “Rồi sao nữa?” Dương nóng lòng hỏi. “Theo em phán đoán, nếu xét thời điểm lúc anh Long ra về, và lúc chúng ta rẽ vào đây, và khi cô gái kia đang ăn mặc như trần, chính xác cô ta và Long đã có lên giường với nhau cả buổi chiều nay, đúng lúc anh Long về thì cô gái đi tìm nên chưa kịp thay quần áo.”. Dương vẫn im lặng suy nghĩ. Ngừng một lúc, Nam nói tiếp “Cô ta cứ đứng nhìn em trơ trơ được một lúc. Khi em nhổm đầu dậy, không thấy cô ta đâu, nhưng em chưa kịp hiểu ra chuyện gì lại thấy một cô gái khác đang phi thân như khinh công từ trên núi bay xuống nhà.” Nam nói. “Nhà nào?” Dương thắc mắc. “Em quên mất, là nhà cô ta, hình như nằm phía sau chỗ cô ta đứng. Trên đó giống như một cái đèo vậy.”
Nghe đến đây, Dương đưa tay ôm miệng, anh suy tư tổng hợp ý kiến. Dương nói với Nam:
Chi tiết thằng Long ngủ với cô gái ban đầu khá chính xác, vì ta đã thấy hình cô ta hôm họp báo, và bắt gặp Long đưa cô ta đi ăn nhà hàng hôm trước.
Thế còn cô gái đi khinh công từ trên núi xuống là ai?
Nam nói ngạc nhiên:
Em cũng không biết. Nhưng tận mắt em thấy!
Dương hỏi:
Chú có chắc không? Hay là trên đấy chỉ có một con yêu tinh rồi bay qua bay lại … cũng có khi là cả đàn yêu tinh không chừng …!?
Ờ - Nam khẽ thốt lên
Dương vội đưa tay bịt miệng Nam nói thì thào “Im! Chỗ này rất nguy hiểm. Bọn chúng mà nghe động, xuất hiện, anh em mình rắc rối đấy.”. Nam cũng trợn mắt lên hỏi “Thế bây giờ làm sao hả anh Dương? Thú thật từ nhỏ đến giờ, kể cả từ khi vào ngành cảnh sát, em chưa bao giờ gặp phải những vụ án bí ẩn ma quái”. “Biết rồi, ai chả thích chọn cho mình cái an toàn. Nhưng đây là vụ án mà ta đang làm nhiệm vụ, vô tình cậu phát giác ra chuyện này thôi. Ta không thể bỏ về không, còn thằng Long ngày mai nó lại đến đây vui thú chơi đùa với mấy con trên kia được”. Nam vội hỏi “Thế sao anh Long cũng là người trần nhưng lại chơi với lũ yêu quái được, anh ta không sợ chết hả”. Dương đã có ngay câu trả lời “Chú mày nên nhớ thằng Long nó đẹp mã, yêu tinh cũng có khi nó có thân xác của con người cũng thèm hưởng lạc thú, ăn ngon mặc đẹp đùa giỡn. Chuyện thằng Long ngủ với gái là bình thường. Nên nhớ, Long đã từng đột nhập vài lần vào nhà cô Đào tại cuối huyện này. Không chừng nó cũng bị ma ám rồi, nên cả bọn lại rủ rê nhau về đây chơi bời múa hát”. Nam nghe thấy thế gật đầu cho là phải “Ừ nhỉ, ừ nhỉ, chuyện cổ tích xưa cũng từng nói nhiều con yêu nữ hóa thân thành thiếu nữ cám dỗ những kẻ háo sắc, làm tình mê mệt xong rồi giết chết những gã kia, hút máu…” Dương nghe đến đây cũng phì cười, vội đưa tay che miệng nói “Cậu cũng từng nghe qua, biết thế sao còn ngạc nhiên thế. Không khéo có con yêu tinh nào đêm nay cũng chú ý cậu đấy!”. “Hề hề hề, cái đó nếu biết trước em cũng không dám …” Nam nói.
Cả hai lại nói với nhau vài câu, họ cúi khom người từ từ di chuyển lại chỗ nấp ban nãy của Nam. Đi lom khom được một lúc, cả hai đã đến chân núi. Nhìn sang bên kia là một đèo phía xa, để lên đó sẽ có một con đường mòn nào đó nằm lẩn trong bụi cây ngoài kia. Dương thì thầm tay liên tục chỉ trỏ ra hiệu cho Nam những chiến thuật và hành động sắp tới. Cả hai định áp sát vào căn nhà nhỏ mà theo họ là nằm khuất trên đèo.
Đào đã đi vào nhà, bữa tối trên bàn, cô gắng gượng ăn, trong lòng sầu muộn. Lúc này cũng như mọi ngày, cô cũng không hay biết từ lúc nào khuôn mặt cô đã trắng đẹp trở lại. Sự thay đổi đó cô không thể kiểm soát được, nó đến rồi đi biến đổi cô từ con người nhan sắc dưới bộ mặt kinh dị hay một cô gái đẹp. Đào chuẩn bị đi ngủ. Khi cô mở cửa ra vườn. Cô giật mình vì phía sau bếp chỗ gian tắm có ánh sáng từ cây nến, khói bốc nghi ngút trong bếp ra, mùi hương thơm thảo mộc. Cô hiểu ngay vị khách kia hôm nay đã thân chinh đến đây thăm cô, mà không cần biến hình nữa. Cô rón rén đi vào, khép nép đứng sau gian nhà tắm, thấy cô gái kia đang ngồi trong bồn nước hơi nóng bốc lên nghi ngút, tay vẩy nước, cầm gáo múc kỳ cọ. Người kia đã biết cô đi vào vội dừng lại. Đào nói:
Mẫn Châu sư tỷ! Sao hôm nay ghé đến thăm em bất ngờ quá!
Đào nói từ tốn mà muốn lảng quên đi chuyện hai đêm hôm qua cô đã gặp người này. Nhưng lúc ấy, cô gái kia về nhà tàng hình và nhân lúc cô đang thiêm thiếp ngủ nên thôi.
Mẫn Châu đáp:
Ta với muội, là tình chị tình em, sao em lại khách khí với ta vậy!
Em không dám – Đào đáp.
Ta dạo này có chút chuyện bực bội, nên về đây nghỉ ngơi! Chuyện ở nhà đằng kia, có mấy người đến thuê, nhưng tình hình ồn ào quấy phá. Chẳng lẽ muội không biết?- Mẫn Châu hỏi, mắt liếc về phía Đào, tay cô ta còn đang kề sẵn bên ngực mình thoa bóp.
Trong cái liếc đó, Đào chỉ đón lấy phân nửa cái nhìn, nửa cái nhìn còn lại Đào tránh và cúi đầu nhìn xuống đất. Vẫn đứng đó, Đào trả lời:
Em chưa về nhà kịp mấy hôm nay. Mong sư tỷ đừng trách! Thật sự có chuyện gì?
Mẫn Châunói:
Đã có người đến thuê; nhưng không phải một, mà là một đám.
Không biết em làm việc với bà già nhà bên ra sao? Chỉ nhận một người vào thuê, thì giờ lại nhiều người vào.
Đào trả lời
Vậy hả chị? –
Em sẽ gặp lại bà Mừng hỏi lại chuyện ra sao?
Mẫn Châubực tức nói:
Thôi đừng hỏi nữa. Bà ta không có gì sai. Chẳng qua, lần này ta gặp phải nhóm người không vừa, bọn chúng có cả bùa mà ta không sao vào được.
Mẫn Châuvừa nói xong, vẫn còn hậm hực, thở hồng hộc, cô vẫn ngồi trong bồn. Nói đến đây, Đào hiểu một hai đêm qua tại sao Mẫn Châulại về nhà thăm mình giữa đêm hôm.
Lúc này, ngoài sườn núi, hai trinh sát Trọng Dương, và Hải Nam do thấy có ánh đèn sáng hắt ra từ phía xa. Họ cho rằng mọi người trên đó đã vào nhà, nên tìm cách tiếp cận căn nhà trên đèo. Hai anh sau một hồi lần mò đã tìm được một con đường lạch nhỏ men theo bụi cây đi lên đèo. Hai anh đã tiếp cận ngôi nhà từ xa, tuy nhiên, với ống nhòm trong tay, lại thấy phía sau có bóng người đang nói chuyện nên cả hai nấp bên ngoài.
Mẫn Châunghỉ một lúc, nói Đào:
Sao em không thay áo, cùng vào đây hưởng thú tắm nước ướp hương thơm với ta.
Dạ! Xin chị đợi chút! – Đào đáp gọn gàng. Mắt nhắm nghiền, trong giây lát cô cảm thấy sự tủi nhục ê chề dẫu ngụy trang dưới khuôn mặt thản nhiên.
Đào đi ra phía trước bồn tắm. Cô từ từ cởi bỏ áo, áo yếm, quần … như một sự thách thức với con yêu kia. Nó vẫn nhìn cô một cách đầy chiêm ngưỡng. Đào tự tin nhìn vào mắt nó, ra ý rằng dù cho phải làm vì cô bị nó sai khiến, nhưng cô không hề thua kém về tài sắc với nó. Cô nhấc chân dài bước nhẹ vào bồn. Ngồi xuống. Con yêu tinh đỡ lấy cô, đưa tay lấy gáo dội cho cô. Nó sà lại đưa hai tay vuốt nhẹ môi Đào, rồi bờ vai, đưa tay xuống một tay cầm gàu nước dội, tay còn lại mân mê hai vú Đào. Cảm giác khoái trá hiện lên trên mặt Mẫn Châu. Trái lại, ở Đào là sự chịu đựng ngoan cường, cô dù có thấy cảm giác êm ái dâng lên trên hai ngực mình nhưng khuôn mặt cô không hề tỏ vẻ đó. Cô vẫn im lặng thản nhiên ngồi vẫy nhẹ tay trong làn nước. Chính sự “ngoan cường” này làm cho Đào càng trở nên hấp dẫn, khó chinh phục mà Mẫn Châu dù đã ân ái với cô bấy lâu vẫn chưa một lần mất cảm hứng.
Ngoài kia, hai trinh sát đã tiến sát hơn. Hai người ống nhòm trong tay, đưa lên nhìn. “Ối!” Nam thốt lên. “Mẹ! Cảnh này hay thật” Dương cũng nói. Nam lo lắng gỡ ống nhòm ra thúc nhẹ Dương hỏi “Anh Dương, có đúng là ta gặp yêu tinh không, lát nữa bọn nó tắm xong, ra gặp ta dụ dỗ rồi bóp cổ chết thì sao?”. Dương gỡ ống nhòm ra cáu gắt nói “Mày chỉ quá lo xa. Bọn nó đang tắm không thấy hay sao. Lát nữa nó tắm xong thì mới tính tiếp, ừ mày …tao đang xem”
Lại cảnh Mẫn Châu sau khi tắm cho Đào xong, nó ra hiệu bằng ánh mắt muốn Đào tắm rửa cho nó. Đào hiểu ý, cô sán lại, cũng làm như Mẫn Châu, đưa tay kỳ cọ hai ngực của nó. Mẫn Châu đê mê lộ rõ ra mặt. Đào lại thụp xuống nước, ngụp lặn mà bú, xoa vùng kín của Mẫn Châu. Có vẻ Đào cũng đang điên lên và cô ở giai đoạn phản công, cô muốn “chơi” cho con yêu kia phải sung sướng đến quằn quại. Trong thâm tâm Đào nghĩ “Ngươi tưởng chỉ ngươi biết hành hạ ta hay sao? Không khác gì đâu. Chỉ có tâm hồn ta khác thôi. Ngươi dâm dục, bệnh hoạn…” Đào lại trồi lên để lấy hơi, đầu cô ướt sũng. Cô bực bội đưa tay xuống cứ thọc mạnh từng cái một, con yêu kia giờ chỉ còn biết ngã ngửa đầu lên thành bồn, hai tay dang rộng, hai chân dạng ra gác lên thành bồn, thốt lên từng tiếng thật to theo những cú đẩy tới của Đào.
Ngoài kia, Dương lại chép lưỡi nói, “Tiếc quá, không ở gần mà nghe được họ”. Nam quay sang Dương vừa sợ vừa ngạc nhiên mà hỏi “Anh Dương, lại gần cho chúng thấy ta rồi đuổi ta sao?”. Dương vẫn nói nhanh theo cảm tính “Mày thấy đó, bọn nó đang quấn lấy nhau chứ biết gì bên ngoài này!”. “Ừ, thì cũng được! Nhưng ta làm gì để đối phó bọn chúng?” Nam lại cẩn thận hỏi, một phần Nam nhát hơn Dương, đầu anh lúc này tự thêu dệt thêm những chi tiết rùng rợn trong những chuyện ma mà anh từng nghe kể. Còn Dương, dù biết hết những chuyện này, nhưng trước cảnh tắm tiên của hai cô gái đẹp như mơ, mà quên hết bất chấp mọi thứ.
Chốc lát Dương nói, tay vẫn cầm chiếc ống nhòm quan sát.
- Tao không thể ngờ nổi giữa cái đèo hẻo lánh này lại có căn nhà mọc lên, mà toàn gái đẹp. Rồi thằng Long lại sa vào chốn này!
Nam đáp:
Cô gái đang tắm cho cô kia chính là người hôm nọ Long đưa vào nhà hàng!
Dương nói tiếp:
Đúng vậy, trông cũng giống như hình cô Đào ta đã thấy
Từ đây có thể nói, Long đi điều tra tội phạm nhưng đã yêu phải tội phạm. Ta trực tiếp hỏi, Long nhất định sẽ chối, thứ hai ta chưa có bằng chứng. Tình hình thật gay go, lực lượng bị phân tán.
Nam hỏi:
- Còn cô gái kia là ai? Ta chưa bao giờ thấy.
Dương nói:
Tao cũng hoàn toàn bất ngờ trước cô gái này.
Cô ta có khuôn mặt và thân hình trắng muốt, nhìn đầu tóc, tưởng chừng như không giống người thời này.
Nam nói:
Theo anh, cô Đào có khả năng khinh công bay lượn như cô kia?
Dương trả lời, anh hơi nhăn phía đuôi mắt:
Không thể biết hết, chỉ có cách ngồi chờ xem cô ta tắm xong rồi có bay đi đâu không!
Nhưng tao đang có suy nghĩ, cô gái kia là con yêu nữ đã thành tinh đến cả ngàn tuổi, do vậy nó mới ăn mặc kiểu thời xưa. Và khu vực này là nơi có nhiều yêu tinh hoạt động.
Nam thắc mắc, lúc này anh đã bỏ hẳn ống nhòm ra, chỉ nói chuyện với Dương:
Tại sao cô Đào là người trần lại chơi đùa vui vẻ với yêu quái?
Dương bỏ ống nhòm ra, đưa tay gãi đầu mà nói:
Chuyện này đang làm tao bực mình!
Có rất nhiều giả thiết, thứ nhất cô Đào đã được báo là mất tích, có thể đã đi nơi khác, và giao du với yêu tinh như ta đang thấy tại đây
Giả thiết khác, hiển nhiên Đào không còn là người, mà là một con yêu tinh đội lốt người, dễ hiểu vì sao lực lượng cảnh sát tỉnh Long Hà đã sớm bỏ cuộc, do họ cũng như chúng ta, vào cuộc điều tra rồi gặp ma quỷ, yêu tinh hù … sợ mà bỏ cuộc. Và hôm nay ta tận mắt chứng kiến bọn chúng hội họp nhau. Nếu cảnh này dự đoán đúng, thì không chỉ có hai con mà có một bầy yêu tinh. Vấn đề là chúng đang ở đâu và làm cách nào phát hiện được chúng.
Nam vừa lo âu vừa sợ nói:
Không lẽ sở cảnh sát ta chỉ đi sau dọn rác cho sở cảnh sát Long Hà. Vụ việc mà người ta đã tránh né, khép lại, có thể do nhiều nguyên nhân … nay ta lại đi khều ra.
Khốn khổ, lần này ông Danh, Giám đốc sở lại đang chạy đua chức Giám đốc Sở Hoàng Gia. Áp lực đè nặng lên vai tất cả anh em, cả Long nữa, dù chưa biết.
Dương bần thần nhưng quả quyết:
Các sếp đã tính chuyện lập thành tích vậy, ta cũng không có cách nào khác.
Lần này, được thua sẽ ngã ngũ, thắng phen này, anh em bọn mình thế nào cũng lên chức, lương thưởng cũng tăng. Tháng này, mày còn bao tiền?
Nam buồn bã nhìn xa xăm chút, cười gượng gạo nói:
Chẳng giấu anh, em phải vay người nhà ít tiền trước kỳ lương. Đi xa vầy, chỉ có công tác phí. Em chưa thể nghĩ đến gia đình.
Dương cũng chép lưỡi nói:
Thế tưởng anh mày có gia đình là sướng lắm sao, cũng thường cháy túi như cậu. Lương ngành cảnh sát chỉ mới đủ sống, mà vật giá khá cao, làm nghề trinh sát, đôi khi chi tiền túi cho công việc hơn là tạm ứng. Như thế mới có thành tích về báo.
Nam ngần ngại lại hỏi:
Hay ta rút lui như bọn họ, báo với cấp trên là Long không dính dáng đến ai. Mặc cậu ta, nó chơi với ma, ma bóp cổ thì kệ. Đến khi sự việc không điều tra được thì rút lui. Đừng hé với cấp trên chuyện ma quái ở đây. Em … em thấy cứ lo lo ra sao đấy. Bọn chúng có cả bầy, phía ta chỉ có hai anh em mình, anh Long thì giờ này chắc lơ mơ yêu đương … Liệu vào cuộc lần này có nguy hiểm cho anh và em?
Dương nói:
Ta không còn cách khác, nếu Long lơ là, chẳng có gì để nói. Anh Tuấn chỉ đạo ta đi theo dõi thằng Long. Mà kết quả báo về cũng chung chung, thì hỏng việc hết. Và bọn yêu tinh vẫn hoành hành ở cái cái căn nhà khỉ gió kia.
Ông Danh rớt chức Giám đốc Sở Hoàng Gia lần này, thì tụi mình có mà dậm chân ở vị trí này đến chục năm nữa. Lương bổng mãi như vậy.
Vì đồng lương, có khi ta phải làm dù cho hiểm nguy…
Nam nhìn mắt Dương, cả hai nhìn nhau:
- Anh Dương, đúng là nghề nào cũng khổ, nghề cảnh sát này gian nan mà nguy hiểm luôn rình rập!
Hai người mải nói chuyện. Ở đằng kia, hai cô gái đã tắm xong. Đào đã thực hiện xong nhiệm vụ chung vui với cô gái kia. Hoàn toàn mãn nguyện, cô đang nằm xoài hai tay trên thành bồn, đầu ngã ngửa. Đào khéo léo thu dọn lại, cô đứng lên đi lấy khăn lau cho mình, rồi đưa cho cô kia. Khi cô kia đứng dậy, làn nước trên người chảy nhanh xuống, khói vẫn bốc từ bồn, để lộ đôi vai trần mảnh mai, cô gái đó có ngực nhỏ hơn của Đào, tuy vậy có phần săn và nở nhiều hơn sau khi ngâm trong làn nước ấm, và vừa qua cơn mê khoái lạc, cổ nhỏ dưới búi tóc quấn có phần hơi rối do cô lắc lư đầu ngã ngửa tỳ lên thành bồn. Da trắng muốt, khuôn mặt nhỏ, cằm cong chếch nhẹ rất cân đối, đôi mắt đen lay láy, hơi xanh. Mẫn Châu đỡ lấy chiếc khăn từ tay Đào, quấn ngang người khi vừa bước ra. Xung quanh chỗ nhà tắm của hai người, sương hay khói trắng vây quanh.
- Tuyệt, tuyệt thật, cảnh đẹp như trên cõi tiên. Chỉ có bọn yêu tinh mới đưa ta đến quang cảnh thần tiên ghê rợn. – Dương cứ nói lảm nhảm khi tay đang cầm ống nhòm.
Trong phút chốc, hai người đã thu dọn xong chỗ nhà tắm. Họ đi vào trong căn nhà nhỏ bên cạnh. Cửa đóng lại, ánh sáng yếu ớt hắt ra ngoài cửa sổ.
Đằng này, Dương cũng vừa hạ ống nhòm xuống. Nam hỏi anh:
Anh Dương nghĩ sao? Ta có nên tiến sát lại đó không?
Dương quay sang nói ngắn gọn:
- Đây là nhiệm vụ!
Mẫn Châu theo Đào vào nhà trong, cô cảm nhận ngay một khác biệt trong căn nhà này bấy lâu. Cô đưa mắt nhìn quanh, chiếc giường với tấm chăn, gối còn vương vãi. Chúng có biểu hiện cuốn và bị xéo khác thường, từ linh cảm Mẫn Châu nghi ngờ một cô gái không thể nào quấn chăn rối tung rối mù trên giường được. Khi cô lại gần hơn, khứu giác nhạy bén đã giúp cô đánh hơi ra mùi của đàn ông còn phảng phất trên giường. Quả thật chính xác, mùi mồ hôi đàn ông trong cuộc luyến ái cũng tiết ra thứ tiết tố không kém đàn bà. Tất cả đã theo mồ hôi quyện lên tấm nệm trên giường Đào, chiều nay Long đã nằm lưng trần trên đó. Mắt Mẫn Châu quắc lên khi mũi đã ngửi thấy thứ mùi đó. Đào lo đi thay áo, cô không hề tiết lộ chuyện chiều nay. Người tình của cô bỏ về quá bất ngờ, làm cho chính Đào cũng không kịp xếp gọn lại các thứ trên giường. Rồi cô thấy như trầm cảm kiểu si tình cứ thẫn thờ đứng trông về hướng thị trấn. Khi trở lại nhà, cô thấy Mẫn Châu đã ghé đến tự lúc nào. Cô đã quá mệt mỏi, sau những cơn khoái cảm với người tình cả chiều nay. Đào lại bị Mẫn Châu mân mê kích động. Lúc này, Đào chỉ mong sớm được đi ngủ.
Khi trở lại, Đào đã ăn mặc lại bộ đồ ngủ kín đáo hơn, cô nói Mẫn Châu:
Chị đi thay lại đồ đi, em treo quần áo trong góc đằng kia
Trời đã tối, chị không ngại đường về có thể ở lại đây với em
Lời mời kia quả thật khách sáo, Đào không biết là nên yêu hay ghét cô gái này. Cũng vì cô ta, Đào đã chứng kiến thêm bao chuyện cho gia đình mình. Rồi vì oán trách cho số phận, cô tự hủy hoại nhan sắc của mình, khi bình phục, mãi mãi cô mang một khuôn mặt đen xì sần sùi. Đào vẫn đứng trầm ngâm nhớ lại những tháng ngày qua, chỉ vì khuôn mặt khả ái, mang kiếp hồng nhan, mà Đào sớm đón nhận những bi thảm cho bản thân. Giận ông Trời đã không cho cô sự yên ổn, khi hiểu chính sắc đẹp là nguồn gốc của bao tội lỗi đến với cô, ngày đó Đào đã tự mình đứt đoạn với nó muốn chấm dứt vĩnh viễn những đau thương, trốn mình sống trong cô độc ẩn náu mà ôm mối đau lòng. Tưởng chừng như cô gái với khuôn mặt đáng sợ sẽ mãi mãi sống lẩn khuất trong căn phòng nhỏ phía sau và bên dưới núi. Chỉ màn đêm xuống, một mình cô mới lần mò ra ngoài quanh nhà. Sau những cái chết của cha mẹ, hai người anh lớn, người anh thứ ba hằng tuần một lần đem lại các thứ cần dùng thức ăn thức uống cho cô em gái với khuôn mặt ghớm ghiếc đó đã xa lánh cuộc sống con người. Rồi một ngày kia, cô gái bí ẩn tên Mẫn Châu kia cũng xuất hiện. Mẫn Châu vì có mối liên kết thâm tình với Đào nên đã chấp nhận hứa sẽ giúp Đào thoát khỏi khuôn mặt kinh dị kia để khoác lấy vẻ mặt mới hoàn toàn đẹp đẽ đến mức đầy mê muội, ma lực. Điều kiện đi chung, từ ngày đó trở đi Đào như người hai tâm hồn, như người nửa cõi trần, nửa cõi âm.
Mẫn Châu không vội đáp lại, cô lẳng lặng đi vào trong thay áo. Cô mặc lại chiếc áo cung nữ ngày xưa. Rồi đi ra ngồi chải quấn lại tóc. Thấy vậy, Đào đi lại gần giúp chị mình chải tóc.
Chờ đợi đủ lâu, bên ngoài, hai trinh sát bắt đầu tiếp cận. Họ chia ra, Dương ra dấu cho Nam đi vòng phía sau, còn mình sẽ từ từ tiến đến căn nhà và áp sát cửa sổ. Súng lăm lăm trên tay. Anh đã đứng kề cận dưới hàng hiên. Từ ánh sáng heo hắt bên ngoài cửa sổ, Dương nhòm vào trong chỉ thấy mỗi mình Đào đang ngồi trước gương. Hóa ra, Mẫn Châu đã ra về từ rất sớm, cô muốn tránh sự chú ý của Đào để đón xem người đàn ông nào đã đến đây. Lúc nãy, quan sát cử chỉ Đào, Mẫn Châu biết Đào có phần tư lự, cô biết Đào vẫn đợi người kia ghé đến trong nay mai. Cô biến đi mất trước khi hai trinh sát kịp đến nơi.
Căn nhà nhỏ, chỉ có một phòng dùng chung để bàn, giường và bàn gương. Trong góc nhỏ là nơi thay quần áo. Dương lấy làm lạ không hiểu cô gái kia đã đi đâu. Anh nhìn kỹ khắp nơi, kể cả trên giường không thấy cô gái kia. Nam lúc này đang đi lần mò phía sau chỗ nhà tắm và bụi cây. Anh cũng không phát giác gì thêm. Bất chợt, dưới ánh trăng mờ, Nam thấy phía sau hiên nhà có đám sương mù mờ bốc lên, anh ngước mắt lên thì thấy cô gái nãy đang bay vụt lên cao ra phía sau dãy núi. Anh giật mình hốt hoảng, cố trấn tĩnh. Nam hiểu một con yêu vừa đến lại bỏ đi. Anh đi vòng ra phía cửa trước, ra dấu cho Dương. Dương kéo Nam sát vào một góc trước nhà gần bụi cây, cả hai thì thào.
Dương nói:
- Chú mày có tìm thấy gì không? Ở đây sao tao chỉ thấy mỗi một đứa, còn đứa kia biến đâu mất.
Nam khẽ trả lời:
Phải rồi, nãy em vừa thấy con yêu tinh kia bay lên ra phía sau dãy núi rồi. Đúng lúc anh em mình vào thì con kia đi mất.
Phải không? Thôi đúng là gặp bọn yêu quái rồi! – Dương nói
Nam lại hỏi:
Thế còn con trong kia? Nó làm gì, anh thấy gì không?
Dương nói:
Nó đang ngồi bên gương chải tóc. Tao từng nghe kể giờ mới thấy đúng, khiếp quá, bọn yêu tinh chúng thường đội lốt những cô gái cực kỳ nhan sắc, hay ngồi chảy tóc mải miết suốt đêm.
Vậy chúng ta làm gì với nó? – Nam hỏi
Đêm nay thế tạm đủ, tao chỉ ngồi canh xem nó có biến hóa ra khuôn mặt đen xì như chú mày nói thôi. – Dương nói
Nam gật gật, Dương nói tiếp:
Giờ chưa thể động tĩnh gì được, chưa muốn nói nó là yêu tinh, có nhảy vào tóm, nó biến mất!
Ngày mai kia, ta phải bắt quả tang thằng Long thực sự có dính dáng đến bọn này không, có chứng cứ mới báo tiếp lên cấp trên.
Trong nhà, Đào vẫn ngồi như tượng trầm ngâm ngắm mình trong gương. Khuôn mặt cô càng thêm đẹp ra, ánh mắt đen láy, những giọt lệ ứa ra không đủ trào ra ngoài càng làm mắt thêm long lanh. Đào đang khóc nhớ tình nhân. Khóc vì tình yêu nhiều và dễ dàng hơn khóc vì bất cứ thứ gì khác kể cả đau khổ, nghèo hèn, tuyệt vọng, vì về bản chất, khi yêu người ta thường cảm thấy tâm hồn trùng xuống, sự yếu đuối nhen nhóm, những giọt lệ thường mượn cớ chúng mà xuất hiện. Bên ngoài, hai trinh sát vẫn kiên nhẫn ngồi đợi người bên trong. Vô tình, trên bầu trời một tảng mây đen bay ngang qua che mất ánh trăng, toàn khu vực trở nên tối. Ánh sáng duy nhất là từ chiếc cửa sổ hắt ra, và nhìn về phía phải xa xa bừng lên ánh sáng điện nơi thị trấn.
Khi trời xám xịt, khuôn mặt Đào đã biến dạng sang hình thù xấu xí. Mắt xanh thẫm, da mặt thâm xì, dưới làn tóc mai uốn lượn môi thâm, hai gò má đào ửng hồng thay vào đó là những vết lõm loang lổ hằn sâu của thứ thuốc độc đã hủy hoại da thịt. Đào vẫn ngồi đó, cô đưa tay lên sờ đôi môi đen nứt nẻ, cô không thể hình dung môi này đã đón nhận cái hôn của chàng. Nỗi đau khổ dâng lên, cảm xúc không ngăn được những giọt nước mắt đã hoen đầy trong khóe mắt, chảy ra, lăn xuống gò má qua những vết lồi lõm, chúng liền bị thấm nhanh vào đấy như những giọt nước gặp phải hố đất trên đường. Đây chưa phải lần đầu cô tuyệt vọng, nỗi buồn, và một tương lai phía trước không còn hy vọng đã nhiều lần đến với cô. Nhưng hôm nay, sự tuyệt vọng dường như mang một khuôn mặt mới, cô đau khổ vì tình, mọi đau khổ lại được làm mới lần nữa dưới tâm trạng khác.
Dương đã kéo Nam tấp sát vào phía cửa sổ. Cả hai lom khom, cúi sát, từ từ nhổm lên xem, họ có dịp nhìn tận mắt cô gái ban nãy đang ngồi bên gương. Chỉ tiếc bàn gương đặt ngay cạnh tường, chiếu thẳng sang tường đối diện, Đào ngồi xõa tóc nên từ phía cửa sổ hướng đến, do vô tình nằm chếch so với gương, Dương và Nam không thể nào nhìn vào gương mà cũng không thể nhìn thấy mặt Đào. Họ cứ im lặng quan sát. Bên trong, Đào không còn tâm trạng của cô gái nữa, cô đang ở trạng thái bị nhập, nửa người trần nửa người cõi âm, cô vẫn kiểm soát được tâm hồn mình, đau nhói theo cảm xúc, nhưng cũng hoa tay chân như vô cảm. Bản năng tính dục lại trào lên, vì cô không còn là Đào người trần mắt thịt nữa, tay cô muốn di chuyển, nơi cổ thấy nong nóng, toàn bộ thân người thấy có một luồng cảm giác chạy len lỏi, từ ngang đầu gối chạy lên qua hông, lên lồng ngực, trào lên cổ rồi lại chạy xuống, tay cô muốn di chuyển để đẩy chúng đi hay xua đuổi chúng đi. Nếu không, luồng cảm giác này cứ sẽ chạy vòng vòng mãi như vậy cho đến về sáng còn chưa tan. Đào bắt đầu từ từ đưa tay xuống cổ, tay phải ôm lấy cổ, tay trái từ từ tự tháo nút áo của mình. Khi tháo đến chiếc nút cuối cùng, phanh tà áo ra, trước tiên cô thò tay tự bóp bên vú phải, nịt ngực bằng vải bông thô do cô tự may cô vẫn chưa tháo ra, qua lớp vải dầy vừa đủ, tay cô như tạo ra cảm giác khác đánh nhẹ vào ngực. Cứ như thế, khi thì thoa thoa, khi thì gãi nhẹ, rồi vẽ những vòng tròn vòng vòng quanh đầu ngực để tự tạo cảm giác cho mình. Rồi lại chuyển sang bên vú phải. Mắt lim dim, đầu khẽ ngẩng cao, tự nhiên thôi, khi ngẩng cao đầu trong lúc đó, vô hình trung Đào đã nâng phần cơ ngực lên chút, và mở thêm ngõ thông thoáng cho luồng cảm xúc chạy đều hơn. Giả sử nếu cúi xuống nhìn, thì không gian sẽ bị bó hẹp lại, mà hình ảnh từ chính mắt mình sẽ giảm đi cảm giác. Một điều nữa, trong ánh mắt lim dim, Đào cảm tưởng như tâm hồn bay đi, Đào sẽ nghĩ đến ai, bất kỳ người đàn ông nào đã từng làm cho nàng liếc nhìn, bất kỳ người đàn ông nào từng ôm nàng ôm hôn mà cho nàng cảm giác sung sướng tê tái. Những cảm giác đó hằn sâu vào da thịt, đi bên cạnh những trí nhớ hình ảnh. Nếu người con gái có nhiều tâm hồn, cô ta có thể tự thỏa mãn mình hơn bất cứ người đàn ông nào, đơn giản chính cô lắng nghe cơ thể mình rõ nhất, và phản ứng theo chúng rất ăn khớp. Rồi tay trái cô tháo bung phần áo ngực xuống, tiếp tục bóp mạnh vào hai bên vú, tay phải trườn xuống thật sâu phía dưới chỗ háng, động tác như gãi nhẹ. Môi cô trề ra, hai chân dạng ra đôi chút. Tuy vậy, Đào đang nhớ đến Long, mà quên hẳn hai người đang nấp bên ngoài quan sát cô.
Nam ngồi phía ngoài, nên anh không thể nhìn được rõ cơ thể Đào. Dương ngồi phía trong, tư thế vừa đủ để anh nhìn thấy một chút phần ngực bên phải Đào, toàn bộ động tác như đập vào mắt anh.
- Trời ơi, trời ơi, cô ta đẹp quá! Từ cơ thể cho đến động tác, quả thật thiên thần! – Dương nói lẩm nhẩm.
Môi anh như bất động. Ngồi bên cạnh, Nam không nói gì, anh như muốn ngừng thở, anh nghe cả được tiếng tim đập khe khẽ trong lồng ngực. Nam chưa lập gia đình, nên những cảnh như vầy kích động anh mạnh mẽ hơn. Anh ngồi cảm thấy chân tay bồn chồn. Khẽ dịch tay sang trái, Nam vô tình va phải một thanh củi nhỏ dựng trên vách tường, nó đổ xuống gõ vào vách tạo thành tiếng lục đục. Bất thình lình, Đào nghe được, buông tay xuống, tay kia kéo lên, Đào liền quay ra phía cửa sổ. Khuôn mặt đen xịt, mắt xanh lè, cô khẽ nhe nanh nhìn vào hai cái đầu đang lụm chụm bên dưới.
Hai người bên ngoài chỉ kịp nhìn thấy một cô gái thân thể quyến rũ như tiên nữ với một khuôn mặt ma quái. Nó còn nhe nanh hăm dọa. Sợ quá, Nam thốt lên “Ối trời, ma, ma, nó thấy chúng ta kìa anh Dương!”. Tiếng lục đục ngoài cửa sổ đã cho Đào biết là có người rình mò cô. Cô kéo áo kéo quần lên che lại phân nửa phần hở hang, định đi ra phía cửa.
Nam nói với Dương:
Nó ra kìa. Định tấn công ta đấy!
Anh Dương, chạy thôi …
Chưa nói hết lời, Nam đã bỏ chạy ra phía ngoài, cậu còn không quên một câu:
Em còn có cha mẹ gia … a… à!
Dương vẫn không nói gì, có vẻ anh còn tiếc cảnh tượng được ngắm nghía thân thể lõa lồ của Đào, nên anh còn nán lại. Song con yêu tinh đã bước gần đến cửa, anh lại ở thế cô, nghĩ là dù sao nó cũng là yêu tinh chứ không phải người. Nên anh cũng bỏ chạy theo Nam. Khi Đào ra mở cửa nhìn, cô không thấy ai, cô nhìn quanh, tưởng là một con cáo hay chó hoang đi lạc qua đây vướng phải cành củi.
Hai trinh sát đã nhanh chân chui vào một bụi cây, nên Đào không thấy. Nằm im một lát, Dương mới nghe tiếng nói khe khẽ “Anh Dương, anh lăn sang một bên được không, anh đang nằm đè lên người em!” Hóa ra, Nam biết thế nào con yêu tinh cũng ra cửa, nên anh không thể chạy một mạch hết cái đường ven đèo được. Dương đuổi theo, vốn cũng cùng trong nghề trinh sát với nhau, hiểu ẩn ý của Nam, anh cũng lao theo vào bụi cây, gấp đến nỗi anh phóng qua đầu và rơi xuống người Nam. Dương vẫn không trả lời. Nam mới nói “Nặng quá, anh đang đè lên không thở được”. Dương lí nhí nói “Sụyt, từ từ đã, để xem con yêu tinh kia có đi ra đây không?” Được một lúc, Dương mới lăn sang phía phải, Nam lồm cồm ngồi dậy.
Đào cũng ra mở cửa nhìn quanh, cô đứng ở cửa, rồi lại nhìn xuống cái áo đang phanh phân nửa để hở hơn hai phần ba bầu ngực, nên thôi, cô không đi ra ngoài. Cô cho rằng đúng là vừa có một con chồn chạy ngang qua vướng phải khúc gỗ tại cửa. Đào lại trở vào nhà, cô thổi tắt nến, bước lên giường kéo chăn ngủ. Dù sao, ngày hôm nay cô cũng đã hưởng nhiều khoái lạc, và vừa rồi tiếng động bên ngoài đã làm cô cụt hứng. Cô nghĩ ngay đến giấc ngủ sẽ tạm đưa cô đến sự bình yên.
Từ trong bụi rậm, quan sát thấy căn nhà đã sập cửa, đèn trong đã tắt, cả hai mới yên chí cựa quậy. Nam cười nói “Em thì chẳng nói làm gì! Anh Dương xem ra cũng sợ ma ghê nhỉ.” Dương hơi đỏ mặt giấu đi sự xấu hổ anh cũng trầm tư rồi trả lời đầy triết lý “Hãy chọn một ngày khác để chết nếu được. Làm trinh sát vào sinh ra tử, có chết hãy chết cho xứng đáng, có đi đời vì ba cái lũ yêu quái này, thì chẳng ai biết ta bị ai giết mà chết cũng lãng nhách”. “Thế anh đã tin căn nhà kia có yêu quái chưa?” Nam hỏi lại. “Rồi, sau khi tao quan sát tận mắt”. “Mà con ma nữ đó đẹp thật!” Nam nói tiếp. Dương không trả lời, anh chỉ đưa tay xoa miệng, nuốt nước bọt trong cổ.
Hai người lại rón rén đi ra, đến chân núi, họ trở lại chỗ nhiều lùm cây tìm chỗ xe đậu. Dương thận trọng đẩy xe đi một đoạn xa mới nổ máy, Nam nhảy lên, xe phóng đi. Họ không biết từ một góc xa trên núi, cô gái kia nãy giờ đứng quan sát tất cả. Đó là Mẫn Châu. Vì từ lúc ra đi, Mẫn Châu giả vờ bỏ về để Đào không nghi ngờ nữa, cô bay lên phía sau núi nghỉ sau các rặng cây, mà quan sát ngôi nhà bên dưới.
Mẫn Châu, đang đứng trên cây, mặt cô xanh tê tái, từ phía cổ trở xuống vẫn thơm tho, đầy đặn và gọn gàng hết sức quyến rũ. Đàn ông mấy ai có thể không ngoái nhìn thêm, nếu một lần thấy hình thể Mẫn Châu, áo xẻ, yếm thít chặt nâng ngực lên, eo thon gọn, chiếc cổ nhỏ ngay ngắn. Chỉ có khuôn mặt cô, hai chiếc răng nanh khẽ rít lên trong miệng.
Hai tên vừa về là ai, nhất định bọn chúng không phải là kẻ đã vào nhà ngủ với Đào!!!
Tại sao Đào lại để cho bọn kia theo dõi? Mọi chuyện gần đây ra sao? Ở nhà kia cũng một đám đến quậy phá đêm ngày hò hét đánh bạc, còn ở đây Đào lại lơ là với tình nhân, và những kẻ đến đây theo dõi? Chúng liên quan gì với gã kia?
Nói đoạn, Mẫn Châu đưa tay lên che ngang miệng ngáp ngáp, lẩm bẩm “Ta thèm uống máu tươi quá. Đã lâu lắm chưa bắt được tên nào làm bữa tiệc thiết đãi đại huynh và đồng đảng cũng như các muội của ta! Ái chà! Ái chà!”. Với tác phong đã quen thói tìm lạc thú, sau bao năm tù túng với bọn lâu la, Mẫn Châu lại cảm thấy nong nóng, ran rát, ngưa ngứa trong người. Sẵn đang ngồi bắt chéo chân trên một cành cây đào gỗ mềm mịn, Mẫn Châu vội nhấc chân qua tạo thành thế như cưỡi ngựa rồi xê dịch thân thể để cho chỗ kín cạ vào cành gỗ phía dưới, lớp gỗ đã mịn lại qua lớp vải quần mỏng, cảm giác vừa dịu vừa cứng gây ra không kém hoan lạc. Cô cứ thế ngồi giật liên hồi, hai tay tháo dây áo yếm luồn vào trong tự xoa bóp vú mình tìm cảm giác… Mồ hôi vã ra sau gáy ướt đẫm tấm lưng, mùi quyện bay theo gió, một đàn dơi đã đánh hơi được thứ mùi đó bay về gần chỗ cô ngồi, treo mình lơ lửng trên những cành cây xung quanh, im lặng tưởng như để chúng có thể nếm thứ mùi đó. Một tay bám lấy cành cây tạo thế cheo leo lơ lửng, tay kia di chuyển, hai chân vẫn kẹp trên nhánh cây, Mẫn Châu cứ diễn thật tự nhiên như không, thứ cô đã quen làm cả trăm năm qua. Sự tù túng, cảm giác gò bó sẽ thăng hoa thêm cảm xúc, do vậy những lúc ngẫu nhiên Mẫn Châu vẫn thường thích tự tìm cho mình những phút hoan lạc, có khi đang tắm, có khi lạc lõng giữa đêm thâu, có khi đang ở trong hầm sâu.
Tại phòng mình trong khách sạn Hải Vân, Long định sẽ báo cáo tình hình cho cấp trên mấy ngày nay. Những thứ anh tìm được tại nhà Đào thật tình với anh còn quá ít ỏi, trong đầu anh lại đang xáo trộn mọi thứ, anh điên đảo, phải làm cách nào để vừa hoàn thành nhiệm vụ mà vừa tránh né cho Đào, nếu anh thực sự có ý nuôi dưỡng tình cảm với cô. Chỉ mới ba ngày tiếp xúc nàng, anh thấy như chưa bao giờ cảm nhận, chưa có cô gái nào anh từng tiếp xúc lại có thể làm anh trầm tư đến thế. Nghĩ sao rồi Long quyết định không báo cáo nữa. Thật nan giải cho bất kỳ ai ở tình trạng anh, nhưng dường như cuộc sống luôn trái khoáy, chỉ cho người ta gặp những thứ đáng mong ước trong những hoàn cảnh không ngờ.
Còn hai trinh sát kia cũng vừa về phòng mình tại khách sạn Hoàng Hà. Ngồi nghỉ chút lát, Dương điện thoại về cho ông Tuấn. Bên kia có người trả lời máy:
Cậu Dương phải không, có tin gì không? – Ông Tuấn nói
Bọn em vừa đi theo dõi Long về, quả đúng như anh đoán, Long có dính dáng đến hung thủ trong vụ án này. – Dương nói
Chuyện là sao?
Ngày hôm kia, khi bọn em đang đứng hóng gió nói chuyện tại ban công khách sạn, tình cờ thấy Long chở một cô gái trông rất giống như trên hình chụp mà anh cho xem đi vào nhà hàng đối diện khách sạn em đang ở.
Sao nữa? Cậu chắc không?
Chính xác, cả em và Nam đều thấy tận mắt Long trên chiếc Honda Razor đúng của Sở cảnh sát ta. Họ vào ăn uống khoảng bốn lăm phút, rồi Long lại chở cô ta chạy ra hướng ra ngoài thị trấn.
Ừhm, ừhm …! Ông Tuấn vẫn trầm ngâm trên điện thoại
Dương nghỉ một lát nói tiếp:
Ngày hôm sau, và hôm nay bọn em cố gắng theo dõi Long, thấy cậu ta đi về hướng cuối huyện, nhưng giữa đường đi rẽ vào một ngõ nhỏ chạy vào một khu vực núi non. Sáng hôm nay, bọn em cũng thấy Long vào đó, một hồi rồi không thấy đi ra, cậu ta ở đến tận chiều tối mới về, vẻ mặt bải hoải, trông dáng vẻ mệt mỏi.
Cậu có đoán Long làm gì không? – Ông Tuấn hỏi
Bọn em nghi ngờ Long vào trong tìm cô gái và có nán lại lâu, nên sau đó, cũng vào trong đấy. Tuy nhiên không tìm thấy gì chung quanh. Vô tình, Nam chứng kiến thấy có yêu tinh bay trên ngọn đèo trước mặt. Bọn em đã tiếp cận khu vực đó, và xác nhận có một căn nhà nhỏ trên đó, thấy cô Đào và một cô gái khác rất lạ. Đáng ngạc nhiên, chúng là yêu tinh. Và một con yêu tinh đã đuổi bọn em chạy ra. – Dương nói
Yêu tinh à? Ý cậu muốn nói, cả Đào và cô gái kia đều là yêu tinh? – Ông Tuấn hỏi lại
Vâng, đúng vậy, cô gái kia có thể bay lượn đi khinh công như trong các phim thời xưa, còn Đào, tận mắt em và Nam thấy cô ta là một con yêu tinh đội lốt một cô gái có nhan sắc. Quả thật, với vẻ ngoài đầy thu hút, cô ta đã dụ dỗ được rất nhiều đàn ông. – Dương nói
Cả cậu Long nữa chứ gì? – Ông Tuấn hỏi
Vâng, hiện giờ có thể cho là vậy- Dương nói
Sau một lúc, ông Tuấn ậm ừ rồi nói ngắn gọn trên điện thoại:
Các cậu đã làm rất tốt. Trong vài ngày nữa tiếp tục theo dõi xem Long làm gì. Cố gắng không tham gia can thiệp, tránh để cậu ta phát hiện. Tôi sẽ có chỉ đạo cho các cậu sau.
Rõ, thưa sếp! – Dương nói