Thế là cả bốn người không còn gì hết, trừ những đồ mặc trong mình. Đại tá thất vọng vô cùng. Ông nghĩ thế nào cũng phải trở về Pittsburgh để chữa máy, nhưng về cách nào? Xe cũg đã bị đốt, còn la thì tụi da đỏ dắt đi rồi. Khí giới mất hết. Mà Sam cho rằng như vậy là may vì nếu còn thì đại tá đã đâm bổ vào rừng đuổi theo tụi da đỏ để trả thù và như vậy chỉ nguy thêm tánh mạng cho ông thôi.
Trong khi đại tá tiếc cái máy quá, mắt không rời nó, thì Hoggan lẳng lặng trở về nhà ông Smith, mượn cây súng cũ của ông, đi sắn bắn để có thịt ăn vì anh đoán trước không sớm thì muộn, thức ăn sẽ hết.
Kent, kiếm được một lưỡi búa, bèn lấy dao nhỏ đẽo một cành để làm cán và bắt đầu đốn cây, cất nhà ván khác.
Sam cũng không muốn ở không, nói với đại tá:
- Tôi không đến nỗi vụng về, biết cầm búa đập đê. Tôi đã hiểu qua loa bộ phận của máy này, nếu ông tin tôi thì để tôi thử sửa nó xem sao.
Ông Drake nhìn chàng một lúc như để dò xét những khả năng của chàng rồi thình lình quyết định:
- Anh muốn làm sao thì làm. Dù sao nó cũng đã hư rồi, không thể hư hơn được nữa.
Trong mấy ngày sau, mỗi người làm việc một nơi. Hoggan đi săn, thấy ở bên bờ một dòng suối nhiều tổ hải hy và vốn thông thạo, chàng nghĩ ngay đến số tiền sẽ thu được, nếu bán bộ lông của những con vật đó. Chàng săn bắn, đặt bẫy, bắt được nhiều rái cá, chồn hương...
Kent cất nhà. Sam gỡ bộ phận của máy, chở về nhà cha, nhờ cha giúp đỡ, và rán sửa những chỗ hư hỏng. Hai cha con không phải là thợ rèn chuyên môn nhưng ông già thường nói hễ can đảm và chịu khó thì việc gì cũng thành.
Với lại ông cũg muốn giúp Sam. Mặc dầu ông đã chỉ trích dữ dội, nhưng những lời của đại tá cũng đã làm cho ông rất cảm động và ông tự nghĩ nếu một ngày kia ông Drake thành công thì cũng là nhờ ông sửa máy cho. Điều ấy làm cho ông hơi tự đắc.
Còn đại tá, không bỏ phí một phút, theo dòng suối, tính toán mực nước có dầu và dò xét tính chất của đất ở chung quanh.
Buổi tối, họ hội họp cả ở bàn ăn do cô Marjorie dọn, chỉ trừ có Hoggan là ở lại trong rừng. Sau bữa cơm, đại tá luôn luôn nói về mộng tưởng của ông và ai nấy đều thành tâm nghe như tín đồ vậy. Ông Smith không muốn mỉa mai hoặc vạch những nỗi khó khăn có thể làm cho công việc thất bại nữa. Ở gần đại tá, ông bỏ được tật yếm thế vì đại tá đã quên những sự phá phách của tụi da đỏ và nhiệt tâm làm việc lại rồi.
Nhiều tối, ông Smith xin đại tá kể cho nghe những sự tìm tòi của ông trong ngày đó, và đại tá hăng hái nói:
- Các nhà hóa học sẽ tha hồ nghiên cứu thứ dầu ấy. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ tha hồ nghiên cứu thứ dầu ấy. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ thành công. Dầu lửa ở đâu mà ra? Từ trước tới nay chưa ai biết gì hết.
Và ông đem hết những điều ông hiểu biết giảng giải cho những người chung quanh chăm chú nghe.
Theo ý ông thì dầu lửa nổi ở trên mặt nước chỉ có thể do những mỏ ở dưới đất thôi. Nhưng tại sao lại có những mỏ ấy? Ông cho rằng có vô số thảo mộc và sinh vật tan rã, biến chất đi, đóng ở dưới đáy biển, bị vùi dưới lớp đất, cát, sỏi do nước sông cuốn tới hoặc bị lấp dưới lớp đá trong những cuộc biến động lớn từ hồi tiền sử.
Vì vậy ông rất chú ý xem xét tính chất của đất.
Chưa đầy hai tháng, máy đã được, nhà đã cất xong. Hoggan đã trở về với rất nhiều da thú vật. Sam biết giá da, nói rằng Hoggan nhờ may mắn và kiên nhẫn đã có một tài sản khá.
Sắp khởi sự lại được. Ông già Smith có khiếu về máy móc, sửa máy với con, thấy vui vui, không chịu ở nhà một mình nữa vì buồn, xin bỏ công việc đồng áng để giúp đại tá.
Đại tá bằng lòng ngay, đáp:
- Làm việc mỗi gan địa cầu thì bao nhiêu người cũng vẫn thiếu. Tôi vui lòng nhận ông và cũng sẽ làm cho ông giầu, ông lão.
Và máy tiếp tục mỗi ngày đào sâu được một thước.
Cứ cái đà ấy thì theo ý ông Drake, phải sáu tháng mới tới lớp dầu...
Mà khi đoán vậy, ông còn lầm nữa!