Đối với tôi mà nói, cậu chỉ là một cậu bé, cũng giống như muôn ngàn cậu bé khác trên thế gian này. Tôi không cần cậu, cậu cũng chẳng cần đến tôi. Đối với cậu, tôi chỉ là một con hồ li, cũng giống như muôn ngàn con hồ li khác trên đời này. Nếu như cậu chinh phục được tôi thì hai chúng ta sẽ không thể sống thiếu nhau được nữa. Lúc ấy, đối với tôi, cậu độc nhất vô nhị trên thế gian này và tôi đối với cậu cũng là độc nhất vô nhị. ”
“Tôi đã hơi hơi hiểu rồi.” Hoàng tử bé nói. “Có một đóa hoa... tôi nghĩ rằng, cô ấy đã chinh phục tôi...”
Thế nhưng con hồ li lại nhanh chóng kéo câu chuyện về đúng chủ đề: “Cuộc sống của tôi rất đơn điệu, buồn tẻ. Tôi săn bắt gà, còn con người săn bắt tôi. Lũ gà đều giống hệt như nhau, tất cả con người cũng vậy mà thôi. Cho nên, tôi cảm thấy vô cùng chán nản. Nhưng nếu như cậu chinh phục tôi thì cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ vui vẻ hơn rất nhiều. Tôi sẽ phân biệt được nhịp bước chân độc đáo, khác thường của cậu. Những tiếng chân khác sẽ khiến tôi trốn xuống dưới lòng đất, còn tiếng chân của cậu sẽ giống như âm nhạc, thôi thúc, cuốn hút tôi chui ra khỏi nơi ẩu náu của mình. Thêm vào đó, cậu xem kìa! Cậu có nhìn thấy cánh đồng lúa mạch đằng kia không? Tôi không ăn bánh mì nên lúa mạch đối với tôi không có chút ích lợi gì cả. Tôi không có tí tẹo tình cảm nào với cánh đồng lúa mạch. Nó làm tôi mất hứng. Nhưng mái tóc của cậu có màu vàng óng. Nếu cậu chinh phục tôi thì đối với tôi, chỗ này sẽ trở nên vô cùng tuyệt đẹp, diệu kì. Lúa mạch có màu vàng óng, nó khiến tôi nhớ đến cậu. Thậm chí, tôi sẽ say mê cả tiếng gió thổi trên cánh đồng lúa mạch nữa...” Nói xong, con hồ li im lặng, không nói thêm gì, cứ ngồi đó, lặng ngắm hoàng tử bé.
“Vậy xin cô hãy chinh phục tôi đi!” Chàng nói.
Trích Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry
1. Đừng tìm người đàn ông có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm
“Khi lựa chọn một người đàn ông, cần phải tìm mọi cách để tìm hiểu về người mẹ và mối tình đầu của anh ta. Bởi người mẹ và người tình đầu tiên của người đàn ông sẽ quyết định quan điểm về tình yêu của anh ta.”
*
Gần đây, Hiểu Khê đã tìm lại được sự cân bằng giữa tình cảm và công việc. Tuy vậy, dù đang phải đối mặt với nguy cơ bị người khác nói là “không chuyên nghiệp” nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn chạy ra ngoài hành lang gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho Nguyên Kiệt để giải tỏa tâm tư. Sau khi tan làm, hai người lại hẹn nhau ra ngoài uống cà phê, xem phim, cuối cùng thì lưu luyến mãi rồi mới chịu thả người kia về nhà. Cô thật giống một chú ếch nhỏ mãi đắm chìm trong dòng nước tình yêu ấm áp, dần dần đánh mất đi sự tỉnh táo và lí trí của mình. Chỉ có điều bản thân cô không nhận ra mà thôi.
Buổi tối, Hiểu Khê thường chờ cuộc gọi hoặc tin nhắn của anh, nếu hôm nào mãi tối muộn mà Nguyên Kiệt vẫn chưa liên lạc là cô lại bắt đầu cảm thấy vô cùng bất an. Chỉ có lời chúc ngủ ngon của Nguyên Kiệt mới có thể khiến cô chìm vào giấc ngủ một cách êm đềm. Tình yêu quả thật chẳng khác nào ma túy, một khi đã dính vào thì khó lòng dứt ra được.
Giai Hân lại đi công tác, lần này là đến Hồng Kông. Hiểu Khê cảm thấy rất lạc lõng. Tình yêu của cô lúc này đang cần một người biết lắng nghe và vạch kế hoạch tác chiến. Đặc biệt đối với bản thân cô, người đang chìm đắm, ngây ngất trong biển tình rộng lớn. Giờ thì cô mới thực sự thấm thía vai trò của “quân sư” hay “hội tham mưu” thời cổ đại quan trọng đến mức nào.
Để đoán xem một người phụ nữ liệu có phải đang ngây ngất trong biển tình hay không thì chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc, trang điểm của người ấy là có thể biết được rõ ràng. Trước kia, Hiểu Khê vốn dĩ đã chú trọng vào ăn mặc thì bây giờ, cô lại càng chú trọng hơn. Cô luôn hi vọng mỗi lần hẹn hò lại mang đến cho anh cảm giác mới mẻ, lạ lẫm. Có thể nói một cách chính xác là, những lúc đi hẹn hò thì tủ đồ của người phụ nữ luôn luôn thiếu một chiếc váy.
Do đó, cửa hàng quần áo trở thành “chiến địa trọng yếu” của Hiểu Khê, thẻ tín dụng cũng vì thế mà bị lấy ra liên tục, chi tiêu đến mức cực hạn.
“Xin hỏi, chiếc váy này có size M không?” Hiểu Khê chỉ tay vào chiếc váy Kashmir và hỏi. Quay đầu lại nhìn, cô liền phát hiện ra có một cô gái cũng đang chỉ vào chiếc váy đó và hỏi cùng một câu như thế.
Cô gái này để mái tóc ngắn rất đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế, mặc một chiếc áo rộng, chân đi đôi bốt ngắn cổ theo đúng phong cách Nhật - Hàn, vừa nhìn là biết thuộc tuýp phụ nữ luôn bắt kịp xu hướng thời trang mới nhất.
“Thật không ngờ gu thẩm mĩ của chúng ta lại giống nhau đến vậy.” Cô gái đó cười nói.
“Phạm Vĩ12[12] nói rất chính xác: Đúng là duyên phận.” Hiểu Khê mỉm cười, vừa tán gẫu cùng cô gái đó, vừa đợi nhân viên cửa hàng đi tìm cỡ áo phù hợp cho mình.
“Thưa hai vị, chiếc váy cỡ M này chỉ còn có một chiếc, ai sẽ thử ạ?” Cô nhân viên cửa hàng đặt chiếc váy lên giá, để cho hai người tự dàn xếp với nhau.
“Cô vào thử trước đi!” Cô gái kia ngồi xuống ghế sô pha nói.
“Vậy tôi sẽ không khách khí đâu!” Hiểu Khê vui vẻ đi vào phòng thay đồ.
“Ô, cô mặc đẹp đấy, rất có khí chất! Nhớ phối hợp với một đôi bốt cao ít nhất là năm phân và vấn tóc lên nhé! Như vậy mới có thể khoe được chiếc cổ thon dài và tôn cả dáng người của cô lên.” Cô ấy hướng dẫn Hiểu Khê tỉ mỉ như một nhà tạo mẫu. Hiểu Khê bắt đầu cảm thấy hiếu kì với cô gái đó. Cô bèn thay chiếc váy ra để cô ấy thử xem sao và ngồi đợi trên ghế sô pha.
Có lẽ do kiểu tóc và phong cách trang điểm khác nhau nên chiếc váy đó khi được cô gái kia mặc lên lại mang đến một cảm giác vô cùng thời thượng, cá tính, khác hẳn với khí chất OL13[13] của Hiểu Khê.
Cả hai đều mặc rất đẹp chiếc váy này, nhưng lại chỉ còn mỗi một chiếc. “Cô à, chiếc váy này cỡ M chỉ còn đúng một cái sao?” Hiểu Khê hỏi, cô thật không đành từ bỏ nó.
Nữ nhân viên bán hàng gật đầu khẳng định: “Thật xin lỗi, nhưng chúng tôi chỉ còn lại đúng chiếc đó thôi.”
Vậy phải làm thế nào đây? Đúng là đau đầu thật đấy! Khó khăn lắm mới chọn được một chiếc váy ưng ý, nếu nhường cho cô ấy thì tiếc đứt ruột, nếu không nhường thì bản thân hình như quá ích kỉ, trong lòng Hiểu Khê cảm thấy rối bời vì khó xử. Đây đúng là một vấn đề vô cùng khó giải quyết, còn khó hơn rất nhiều so với những phi vụ làm ăn đàm phán trên thương trường. Đặc biệt đôi với một người phụ nữ chỉ cần nhìn thấy váy áo đẹp là chẳng thể nào đi tiếp được nữa như cô.
“Cô lấy đi, ở nhà, tôi có mấy chiếc váy theo phong cách này rồi.” Cô gái kia dường như đoán ra sự lưỡng lự của Hiểu Khê, mỉm cười nói.
“Thật ngại quá đi mất!” Hiểu Khê không khỏi ngại ngùng.
“Không sao đâu, tôi vốn không thích bị đụng hàng. Đã có hai chiếc tương tự rồi thì ngay cả khi không có cô, khả năng tôi mua thêm chiếc này vẫn không lớn lắm.” Cô gái đó vừa cười nói vừa tiếp tục tìm kiếm trong dãy quần áo của cửa hàng.
“Vậy thì cảm ơn cô rất nhiều. Để cảm ơn vì cô đã nhường váy cho tôi, tôi mời cô một ly cà phê nhé!” Bên cạnh đó có một quán cà phê Starbucks, vừa hay cô đi mua sắm cả buổi, chân cũng mỏi nhừ rồi.
Cô gái đó mỉm cười đáp lễ, gật gật đầu.
Đến quán cà phê Starbucks, họ gọi hai ly cà phê Latte, rồi tiếp tục những câu chuyện phiếm không có điểm dừng của mình.
“Tôi là nhà thiết kế tạo hình tự do, thỉnh thoảng cũng viết bài về chuyên đề tình yêu cho các tạp chí.” Cô gái kia chủ động giới thiệu.
“Wow! Tuyệt quá! Công việc của cô thật năng động, nhà tạo hình tự do, nhà văn lăng mạn tự do! Chẳng bù cho tôi, hàng ngày sáng làm từ chín giờ, đến năm giờ chiều mới tan, thỉnh thoảng còn phải làm tăng ca tới tận đêm khuya nữa chứ! Ha... ha... Tôi là nhân viên công ty xuất nhập khẩu mà.”
“Công việc này được đấy, tiền đồ rất rộng mở.” Nghe giọng nói của cô gái này xem chừng cũng hiểu đôi chút về ngành xuất nhập khẩu.
“Mấy năm trước đích thực là rất tốt, nhưng bây giờ, càng ngày càng khó nhằn rồi. Cô biết đấy, vật giá đắt đỏ...” Hiểu Khê tâm sự, không giấu được chút bất mãn vì sinh không gặp thời.
“Mà thôi, không nói chuyện công việc nữa, khó khăn lắm mới có ngày cuối tuần thảnh thơi, phải nói về những chuyện ngoài công việc chứ nhỉ? Lúc nãy, cô vừa nói là có viết bài về tình yêu cho các tạp chí phải không? Vậy chứng tỏ cô là bậc thầy về tình yêu rồi.” Hiểu Khê hỏi, tràn đầy sự hứng khởi và kỳ vọng.
Cô gái đó nhấp một ngụm Latte rồi ngẩng đầu đáp: “Cũng có thể coi là như vậy.”
“Thế thì tốt quá, tôi gặp cô chẳng khác gì nắng hạn gặp mưa rào. Đây đúng là ý trời rồi!” Hiểu Khê kích động cầm tay của cô gái kia, chân thành nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui sướng.
Đúng vậy, thật quá tốt! Hiểu Khê còn đang sầu thảm vì Giai Hân đi công tác, không ngờ lại tình cờ gặp được một chuyên gia về tình yêu ở đây. Lần này coi như đã tìm được quân sư mới rồi. Để được tư vấn cụ thể về tình yêu, Hiểu Khê cam tâm tình nguyện ngày nào cũng mời cô gái này uống cà phê, ăn mì Ý.
“Nếu như có thể giúp đỡ được cô, tôi rất vui lòng.” Cô gái đối diện mỉm cười rồi quay mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc mũi thanh mảnh của cô thực sự rất đẹp.
“Cảm ơn cô nhiều nhé! Tôi sẽ thường xuyên mời cô đi uống cà phê.”
“Không cần như vậy đâu! Nói không chừng, cô lại đem đến cho tôi cảm hứng sáng tác cũng nên. Lúc ấy, tôi còn phải cảm ơn cô ấy chứ! Vậy sau này, chúng ta thường xuyên liên lạc nhé!” Nói rồi, cô gái phóng khoáng viết tên và số điện thoại của mình lên một tờ giấy.
Trác Nhiên, cái tên hay quá! Không biết đây là bút danh hay tên thật nữa. Hiểu Khê vui mừng nhập tên và sô điện thoại của cô ấy vào danh bạ điện thoại của mình.
“Vậy sau này có nhiều khả năng tôi sẽ thường xuyên làm phiền cô đấy!”
“Hoan nghênh!”
Nói rồi hai cô gái xinh đẹp vẫy tay tạm biệt nhau.
Buổi hẹn tiếp theo với Nguyên Kiệt, Hiểu Khê vô cùng sung sướng mặc luôn chiếc váy mới mua.
“Anh thấy thế nào? Có đẹp không?” Cô giống như một tiểu tiên nữ, xoay trọn một vòng, chờ đợi lời tán thưởng của anh.
“Ừm... rất đẹp! Nhưng liệu sau này, em có thể không mặc hoặc ít mặc nó được không?” Nguyên Kiệt nhìn chiếc váy chằm chằm, trong giọng nói ẩn chứa ý tứ thâm sâu.
“Sao lại thế?” Đang vui sướng như ở trên mây, chỉ trong chốc lát, Hiểu Khê đã bị lời nói của anh đẩy xuống tận đáy vực thẳm. “Anh không thích kiểu váy này sao?”
“Không phải thế...”
“Vậy thì sao chứ?”
Nguyên Kiệt suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Người yêu đầu tiên của anh cũng có một chiếc váy tương tự như thế này.”
Thế nhưng câu nói này lại khiến trái tim Hiểu Khê lập tức trở nên lạnh buốt. Cô thực sự hối hận, hối hận vì bản thân cứ nhất định phải hỏi rõ ràng căn nguyên. Sớm biết mọi chuyện sẽ như thế này thì cô thà nhường lại chiếc váy cho Trác Nhiên còn hơn. Đã mất bao nhiêu tiền để mua, không được khen ngợi thì thôi lại còn phản tác dụng đến mức độ này.
Sau đó, Nguyên Kiệt và Hiểu Khê đến một nhà hàng ăn mì Ý. Nghe nói đây là món ăn nổi tiếng của nhà hàng này nhưng trong tâm trạng chán nản cực độ, làm sao cô có thể ăn uống gì được? “Ăn không thấy ngon”, cuối cùng, cô đã hiểu được ý nghĩa của cụm từ này.
Buổi tối, khi quay về nhà, Hiểu Khê liền gọi điện cho Trác Nhiên, kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho cô ấy nghe.
“Trác Nhiên, tôi cảm thấy vô cùng hối hận, đáng lẽ tôi nên nhường chiếc váy đó cho cô mới đúng. Có lẽ đây chính là hình phạt mà ông trời dành cho tôi vì đã không đủ phóng khoáng.” Hiểu Khê vừa nói vừa nhớ lại những lời của Nguyên Kiệt.
“Khi tìm bạn trai, đặc biệt là chọn ông xã, nhất định phải tìm hiểu thời niên thiếu của người ấy như thế nào, xem xem người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời ảnh hưởng đến anh ấy ra sao. Bởi vì thời niên thiếu của một người có vui vẻ hay không? Cách thức đối xử với người mẹ khi thơ ấu thế nào? Những điều này sẽ quyết định nhân sinh quan và thế giới quan của anh ta. Bên cạnh đó người phụ nữ đầu tiên của anh ta cũng ảnh hưởng trực tiếp đến quan niệm của anh ta về tình yêu và phụ nữ.” Trác Nhiên ở đầu dây kia thao thao bất tuyệt, xem ra cô không phụ lòng kỳ vọng của Hiểu Khê, một tác giả chuyên viết về tình yêu lãng mạn, quả nhiên có quan điểm rất khác thường.
“Hồi nhỏ, cuộc sống của anh ấy rất gian khổ, khốn khó. Có điều quan hệ giữa anh ấy với mẹ cũng rất tốt. Anh ấy rất hiếu thuận với mẹ mình.”
“Thời thơ ấu có ảnh hưởng rất lớn tới tính cách và thái độ đối với cuộc sống của một con người. Nếu như vào thời niên thiếu, người ta bị ngược đãi, không đón nhận được tình yêu thương của người mẹ thì thông thường họ rất nhạy cảm và luôn thiếu cảm giác an toàn, thậm chí còn có khả năng sinh tính cực đoan, dễ dàng xảy ra các vấn đề về tinh thần. Cho nên, nếu người yêu của cô có thời niên thiếu bất hạnh, mất đi bố hoặc mẹ thì có khả năng anh ấy sẽ mềm yếu hơn những người bình thường. Thế nên cô cũng phải chú ý bởi có thể tình yêu đó sẽ rất mệt mỏi và khó khăn...” Trác Nhiên tiếp tục đưa ra lời khuyên. Còn Hiểu Khê ở đầu này điện thoại thì vừa nghe vừa đối chiếu với hoàn cảnh của Nguyên Kiệt. Mẹ của anh chắc chắn phải rất yêu thương anh, nên anh mới hiếu thuận với bà như vậy, cho nên điều này có thể tạm yên tâm. Có điều quan trọng nhất chính là nửa còn lại. Mối tình đầu của anh ấy.
“Nếu như mối tình đầu của anh ấy sâu đậm tới mức khắc cốt ghi tâm, cuồng nhiệt đắm say đến chết đi sống lại thì làm người đến sau, cô phải vô cùng chú ý, vì có thể tình yêu ấy sẽ rất mệt mỏi và nhiều gian truân hơn nữa. Nếu như mối tình đầu gây ra tổn thương lớn cho anh ấy thì nó sẽ có ảnh hưởng lớn đến cách nhìn của anh ấy về tình yêu và phụ nữ. Thậm chí, có một số người đàn ông còn không tin vào tình yêu trên đời này. Một số khác thì từ đó trở đi gặp bất cứ người phụ nữ nào cũng đem ra so sánh với mối tình đầu của mình. Những phép so sánh này thường theo phản xạ, có khi chính bản thân họ cũng không ý thức được điều đó. Thế nhưng vẫn cứ là điểm vô cùng chí mạng...”
Hiểu Khê càng nghe càng đau buồn, cảm thấy cơ thể mình như đang bị đóng băng thành khôi.
“Vậy thông thường, họ sẽ có những biểu hiện như thế nào?” Cô hỏi.
“Nếu người đã từng bị mối tình đầu phản bội thì có khả năng sau này, anh ấy sẽ không có cảm giác an toàn với tình yêu, bởi vì lo lắng sẽ lại bị phản bội thêm lần nữa, nên không bao giờ chấp nhận đắm chìm trong tình yêu sâu đậm như trước kia nữa. Vì vậy, người đến sau như cô, muốn có được tấm lòng chân thành và trái tim của anh ấy thì đã khó lại càng thêm khó.”
Đã khó lại càng thêm khó? Trời ơi, con đường tình yêu của cô với người mà cô đã chọn lại phải đối mặt với nhiều thử thách và chông gai đến như vậy sao? Giây phút này, cô bỗng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ người tình đầu của anh. Người ấy có thể ảnh hưởng tới quan điểm tình yêu cả cuộc đời của một người đàn ông, có thể khiến người đàn ông đó khắc ghi hình bóng mình cả một đời. Điều này thật vô cùng ý nghĩa. Có điều ở giai đoạn tình đầu nếu họ không biết phải yêu đương kiểu gì, cuối cùng chả phải mọi thứ đều trở thành dĩ vãng sao?
Còn cô, bản thân không phải là điểm xuất phát tình yêu của Nguyên Kiệt, liệu có thể là điểm kết thúc tình yêu của anh không? Hay cô cũng chỉ là một người khách lướt qua trên con đường tình ái của anh mà thôi? Hiểu Khê không khỏi hoài nghi chán nản.
“Trác Nhiên, vậy tôi phải làm gì đây?”
“Ngay lúc cô muốn lựa chọn một người đàn ông thì phải tìm hiểu thời niên thiếu và mối tình đầu của người ấy. Gặp phải người đàn ông như vậy, tốt nhất là cô nên tránh đi!”
Nhưng Hiểu Khê biết rõ mình chẳng thể nào tránh nổi và chính cô cũng chẳng muốn tránh.
Ngắt điện thoại rồi mà Hiểu Khê vẫn còn nghĩ ngợi rất lâu, rất lâu.
2. Nếu như em không phải là gái trinh thì hay biết mấy
“Đừng có phí thời gian vô ích với những người đàn ông thích con gái còn trinh trắng. Loại đàn ông như vậy không phải tự đại thì là tự ti.
Bởi vì đã từng có được anh nên em khác biệt với tất cả những người phụ nữ khác trên thế giới này. Có được anh là điều may mắn. Đã từng có được anh lại là một hối tiếc!
Nếu như người ấy yêu bạn thì bạn chẳng phải làm gì hết, bởi vì người ấy sẽ giúp bạn làm mọi thứ. Nếu như người ấy không yêu bạn thì bạn cũng chẳng phải làm gì hết, bởi vì dù có làm gì thì cũng vô ích.”
*
Mấy tháng cuối năm, Nguyên Kiệt ngày càng bận rộn hơn. Có lẽ bất cứ ai làm ông chủ thì đều bận rộn cả. Lúc trước, anh và Hiểu Khê vẫn còn ở giai đoạn đang qua lại, tìm hiểu nên anh dành ra một chút thời gian. Nhưng bây giờ, chiến lược tấn công đã có hiệu quả, anh lại bắt đầu bận rộn như thường lệ. “Người có tiền thì không có thời gian, người có thời gian thì không có tiền”, Hiểu Khê đột nhiên nhớ lại câu nói của Giai Hân, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng lạc lõng, chán nản.
Như mọi cuối tuần, hai người vẫn hẹn nhau đi ăn uống và xem phim - một chương trình quen thuộc kể từ hai tháng nay khi họ bắt đầu hẹn hò, tới giờ Hiểu Khê mới phát hiện những sự lãng mạn trước kia đều chỉ là giả bộ vậy thôi. Trên thực tế, Nguyên Kiệt là người đàn ông xem trọng công việc. Mong muốn anh bỏ ra chút tâm tư vào chuyện tình cảm thì chắc chắn Hiểu Khê sẽ phải thất vọng rồi.
Sau khi xem phim xong, hai người ôm hôn thắm thiết, nồng nàn, lưu luyến mãi không thôi.
“Hay là đến nhà anh đi!” Nguyên Kiệt thì thầm bên tai Hiểu Khê.
“Đã quá muộn rồi, để lần sau anh nhé!” Hiểu Khê ngập ngừng.
“Hiểu Khê, chắc không phải em vẫn còn là...” Anh dừng lại, nhìn vào đôi mắt của Hiểu Khê dưới ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo.
Thực ra, về vấn đề này, Hiểu Khê đã muốn nói với anh từ rất lâu rồi, có điều, cô không biết phải mở đầu như thế nào. Đúng vậy, cô chưa bao giờ yêu đương một cách nghiêm túc cả, đương nhiên bản thân vẫn còn là một xử nữ. Hiện nay, rất nhiều người đàn ông bất lương tìm cách hại những cô gái còn trinh trắng, cho nên cô thường che đậy bí mật này, không cho người khác biết. Cô hoàn toàn không mong rằng đàn ông chịu ở bên cạnh mình chỉ bởi vì một điều cụ thể gì đó. Cái cô cần đơn giản là một tình yêu trọn vẹn. Lúc này, đối diện với câu hỏi của người mình yêu, cô không thể không thành thật rồi thẹn thùng gật nhẹ đầu.
“Trời đất ơi, em thực sự vẫn còn trinh trắng sao?” Nguyên Kiệt vô cùng kinh ngạc.
“Đây có phải là một điều rất đáng vui mừng không?” Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn Nguyên Kiệt. Hi vọng có thể nhận được một lời tán thưởng nào đó.
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Đích thực là vậy, đúng là một bất ngờ đáng vui mừng. Anh thực sự không thể nào tưởng tượng nổi. Thông thường, các cô gái xinh đẹp đã không còn từ khi ngồi trên ghế trường đại học rồi.”
“Vậy chẳng phải anh đã nhặt được một bảo vật quý giá sao?” Hiểu Khê nhéo nhéo má Nguyên Kiệt.
“Ừm, đúng là bảo vật vô giá, bảo vật vô giá! Anh đúng là may mắn vô cùng.” Nguyên Kiệt ôm chặt lấy cô.
Hiểu Khê lúc này cảm thấy mình quả thực đã nhận được sự may mắn trước nay chưa từng có. Khoảng thời gian chờ đợi “chân mệnh thiên tử” trước kia của mình thật không hề uổng phí. Người ấy giờ đã xuất hiện trước mặt cô, trên thế gian chẳng còn gì tuyệt đẹp hơn chuyện này nữa. Nguyên Kiệt chính là Hoàng tử ếch mà cô vẫn hằng mong đợi bấy lâu nay. Hiểu Khê thầm nghĩ.
“Anh đã từng đọc truyện Hoàng tử bé chưa?” Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn Nguyên Kiệt cất tiếng hỏi.
“Cô gái nhỏ ơi, anh chưa bao giờ đọc truyện cổ tích cả.” Nguyên Kiệt dịu dàng vuốt ve mái tóc của Hiểu Khê rồi quay người đi lấy đồ uống.
Cũng đúng, một người khát khao có sự nghiệp lớn như Nguyên Kiệt sao có thể vùi đầu vào các câu chuyện cổ tích được chứ? Những cuốn sách gối đầu giường của anh chắc chắn là giáo trình MBA hoặc sách vận hành nguồn vốn hợp lí.
“Vậy hồi nhỏ, anh cũng không đọc truyện cổ tích sao?” Hiểu Khê tròn mắt hỏi anh.
“Hồi còn nhỏ, không có ai kể chuyện cổ tích cho anh nghe cả, bố mẹ anh đều bươn chải vì miếng cơm manh áo, làm gì có thời gian mà kể chuyện cho anh nghe chứ?” Giọng anh pha chút buồn bã. Cảm giác không vui này chẳng hiểu là do cô nhắc lại thời niên thiếu bất hạnh của anh hay là do anh cảm thấy bản thân quá trẻ con và ngây thơ?
Hiểu Khê không nói gì nữa, không khí bỗng trở nên vô cùng tĩnh lặng. Một lát sau, Nguyên Kiệt bước lại gần, ôm chặt lấy Hiểu Khê, thì thầm bên tai cô: “Vậy thì bây giờ, em kể cho anh nghe có được không?”
Đôi mày đang chau lại của Hiểu Khê bỗng chóc giãn ra.
“Truyện Hoàng tử bé kể về một chàng hoàng tử luôn ưu tư, buồn bã, đã rời khỏi tinh cầu của mình nhưng lại luôn nhớ nhung về một bông hoa hồng trên tinh cầu đó. Chàng thường nói, nếu như có người phải lòng đóa hoa độc nhất vô nhị mọc trên một ngôi sao nào đó trong hàng ngàn hàng vạn ngôi sao trên trời, chỉ cần người đó nhìn thấy những ngôi sao này cũng đủ khiến người đó cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Chàng thường lẩm bẩm một mình rằng: “Bông hoa mà ta yêu quý đang sinh sống trên một trong những ngôi sao kia...” Nhưng nếu như một chú cừu ăn mất bông hoa ấy, đối với chàng mà nói, việc đó chẳng khác nào tất cả các ngôi sao kia đều đã bị hủy diệt hết. Điều này chẳng lẽ lại không quan trọng sao? Cho dù trên các ngôi sao khác còn có hàng ngàn hàng vạn bông hoa hồng khác nhưng chàng vẫn cứ cảm thấy bồng hoa cao ngạo trên tinh cầu kia là độc nhất vô nhị. Chàng nói phải chịu trách nhiệm với bông hoa hồng ấy, cho nên phải nhanh chóng quay về tinh cầu của mình...”
Hiểu Khê chầm chậm kể rồi bất giác bật khóc. Cô cảm thấy chàng hoàng tử đó thật quá si tình. Cho dù trên nhân gian này có hàng ngàn hàng vạn bông hoa hồng tương tự như vậy nhưng hoàng tử bé vẫn chỉ nhung nhớ về bông hoa hồng trên tinh cầu của mình mà thôi. Đến khi bông hồng đó không còn nữa, chàng đột nhiên cảm thấy tất cả mọi ngôi sao đều mất đi sự lấp lánh vốn có. Cô tự hỏi, liệu sau này, cô có giống như vậy không? Nếu một ngày, Nguyên Kiệt không còn nữa, liệu bầu trời của riêng cô có trở thành một màu đen xám xịt không?
“Em ngốc quá, đừng có đọc những câu chuyện cổ tích khiến người ta cảm thấy buồn bã thế này nữa!” Nguyên Kiệt ôm chặt Hiểu Khê vào lòng, dịu dàng nói. Nhưng thực sự Hiểu Khê rất muốn biết, liệu trong cuộc đời của Nguyên Kiệt, mình có phải là một bông hoa hồng độc nhất vô nhị hay không?
Khi xem bộ phim Nhật kí tiểu thư Jones, cô nhớ nhân vật nữ chính thường xuyên xem chiêm tinh hàng tuần. Nghe nói những người đang yêu rất thích xem bói theo cung hoàng đạo và chơi trò chơi trắc nghiệm. Bởi vì người phụ nữ đang yêu thường cảm thấy bất an trong lòng, muốn tìm đến những thứ bên ngoài để tìm cho mình thật nhiều điểm tựa, củng cố niềm tin. Gần đây, Hiểu Khê cũng bắt đầu hay xem cung hoàng đạo, có điều phần nhiều vẫn là vì cảm thấy trò chơi này có nhiều điều thú vị để tham khảo.
Và vì thế cô biết Nguyên Kiệt thuộc cung Ma Kết.
“Về mặt tình yêu, nếu người ấy yêu bạn thì bạn chẳng phải làm gì hết, bởi vì người ấy sẽ giúp bạn làm mọi thứ. Còn nếu người ấy không yêu bạn thì bạn cũng chẳng phải làm gì hết, bởi vì dù có làm gì thì cũng vô ích mà thôi. Người thuộc cung này không yêu một cách dễ dãi, nhưng một khi đã rơi vào lốc tình thì sẽ dốc toàn tâm toàn lực để yêu. Người thuộc cung Ma Kết có thể không phải là một người bạn trai tốt, nhưng nhất định là một người chồng tốt.” Chuyên đề về cung hoàng đạo đã miêu tả về những người thuộc cung Ma Kết như vậy. Từ trước đến nay, Hiểu Khê luôn tìm một người chồng tốt. Thế nên Hiểu Khê hoàn toàn mân nguyện trước những miêu tả cung hoàng đạo này.
Nguyên Kiệt càng ngày càng bận rộn, trước kia, một tuần họ gặp nhau ba lần, dần dần giảm xuống, nay chỉ còn một lần. Tuy nhiên, ngày nào hai người cũng gọi điện thoại, nhắn tin cho nhau. Anh hay kể cho Hiểu Khê nghe hôm nay đã làm gì, gặp ai, xử lí những việc gì...
“Anh đã xuống máy bay chưa?” Hiểu Khê hỏi. Cuối cùng thì Nguyên Kiệt cũng từ Quảng Châu quay trở lại Bắc Kinh. Hiểu Khê nắm rất rõ thời gian của chuyến bay nên căn chuẩn thời gian cũng là điều bình thường.
“Ồ, anh vừa mới xuống máy bay. Em gọi điện cũng đúng lúc quá nhỉ?”
“Anh đang ở đâu?”
“Đang đợi ở chỗ lấy hành lý.”
Nguyên Kiệt xách theo một chiếc notebook, đeo tai nghe bluetooth, nói chuyện cùng Hiểu Khê.
“Anh nhìn về phía cửa ra vào đi!” Hiểu Khê vui vẻ nói.
Thấy Nguyên Kiệt quay đầu lại, ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, Hiểu Khê liền giơ tay lên vẫy rối rít. Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, cô đã đợi anh ở sân bay hơn ba tiếng đồng hồ rồi. Đợi chờ mệt mỏi quá, cô liền chạy vào hiệu sách, mua một cuốn sách để giết thời gian.
“Muộn thế này, ai cho em tới đây hả?” Nguyên Kiệt hơi bực tức, trong giọng nói trách móc còn pha chút xót xa, thương tiếc.
“Ngoài anh ra thì còn ai vào đây nữa chứ? Ai bảo anh lại có sức hút lớn đến vậy?” Hiểu Khê cười nói rồi đặt tay lên vai anh.
“Em lại còn mang theo một cuốn sách nữa, xem ra đã có chuẩn bị từ sớm. Nói xem, em đến đây được bao lâu rồi?”
“Mới ba mươi phút thôi.” Nguyên Kiệt không hề biết rằng cô đã đợi anh hơn ba tiếng đồng hồ. Vì quá chán nên cô mới vào tiệm sách mua cuốn Mặc Tích của Tăng Tử Mặc để giết thời gian. Từ trước đến nay, Hiểu Khê chưa bao giờ chờ đợi ai lâu như thế cả, trước kia chì toàn là người khác đợi cô thôi. Xem ra thời thế, vận mệnh đã xoay vần đổi chủ hết cả rồi.
Đến sân bay lặng lẽ chờ anh, sau đó cùng anh đi về nhà, Hiểu Khê cảm thấy đó là một chuyện rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh, cũng là lần đầu tiên cô đến nhà của một người khác giới. Nhà của anh bài trí khá đơn giản, màu sắc chủ đạo là đen, trắng, không có nhiều đồ gia dụng cũng như đồ trang trí xa xỉ. Phòng bếp trắng sạch, gọn ghẽ như mới, xem ra đã rất lâu không được sử dụng rồi.
“Thế nào? Định trổ tài bếp núc sao?” Nguyên Kiệt đi lại gần, ôm lấy Hiểu Khê từ phía sau.
“Em đang muốn tìm một anh bạn trai giỏi bếp núc đấy, em không muốn thành một phụ nữ suốt đời cắm mặt vào bếp đâu.” Hiểu Khê nũng nịu nói.
“Được rồi, được rồi. Dạ dày của anh thì chưa đói, nhưng thân thể anh lúc này đã đói lắm rồi.”
“Cái gì cơ?” Hiểu Khê nhất thời vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của câu nói trên.
Nguyên Kiệt lại chẳng trả lời thêm, cũng không có hành động gì.
Một lát sau, anh than thở: “Hiểu Khê, giá như em không phải là cô gái còn trinh trắng thì tốt biết mấy!”
“Tại sao chứ?” Hiểu Khê hỏi lại, trong lòng cảm thấy khó hiểu vô cùng. Những người đàn ông Trung Quốc khác đến nằm mơ cũng muốn tìm một cô bạn gái còn trinh trắng, họ còn nói rằng bây giờ muốn tìm một cô gái còn trinh thì chỉ còn nước tới trường mầm non mới thấy mà thôi. Bây giờ, đứng bên cạnh anh là một cô gái trinh trắng, dung mạo xinh đẹp, vậy mà anh lại nói ra những lời này, Hiểu Khê không những thấy nghi hoặc mà còn lạc lõng nữa.
Hiểu Khê chỉ nhìn thấy Nguyên Kiệt ngoảnh mặt sang một bên, không nói gì thêm nữa.
Một lát sau, anh bảo: “Đã rất muộn rồi, anh đưa em về nhà nhé!”
“Vâng.”
“Hiểu Khê, nếu anh giữ em lại, anh sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh không dám đảm bảo anh sẽ không gây ra chuyện gì đâu.” Vào lúc Hiểu Khê và Nguyên Kiệt trao nhau nụ hôn tạm biệt, anh khẽ thì thầm bên tai cô.
Nhìn thấy anh quay đầu xe, dần dần đi xa rồi khuất dần trong bóng đêm, Hiểu Khê đứng trước cổng tòa nhà rất lâu. Sau đó, cô quay người bước đi, tiến về phía thang máy. Giây phút này, đầu óc cô vô cùng hỗn loạn. Câu nói đó của anh, cô nghĩ mãi mà vẫn chẳng ra.
3. Muốn đi thì em cũng phải là người di trước, muốn đá thì em cũng phải là người đá anh trước
"Đàn ông là loài động vật đầy dục vọng. Thông thường, ban ngày họ che dậy dục vọng, còn đến ban đêm sẽ phóng thích những dục vọng đó. Cho nên, đàn ông luôn đi lại giữa ranh giới của đen và trắng, tìm kiếm cảm giác thăng bằng.
Có tình yêu thì sẽ có đau đớn, trừ phi là không yêu.
Những người nói câu ‘muốn đi thì em cũng phải là người đi trước, muốn đá thì em cũng phải là người đá anh trước trên thực tế không được phóng khoáng như thường ngày họ vẫn nói.”
*
Lúc đi làm, những lời Nguyên Kiệt nói tối qua cứ quanh quẩn, vang vọng bên tai Hiểu Khê. Cô cố kiềm chế để bản thân không suy nghĩ đến điều đó, nhưng dù làm gì cũng không thể quên được. Đang nghĩ mông lung, cô liền nghe thấy tiếng tay gõ lên bàn. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lưu Hiên.
“Đến phòng làm việc của anh một lát!” Nói xong câu này, anh liền quay về văn phòng của mình. Hiểu Khê lập tức thoát khỏi trạng thái u mê, thẫn thờ ban nãy.
“Anh tìm em có việc gì ạ?”
“Hiểu Khê à, theo lí mà nói, cuộc sống của nhân viên, đặc biệt là đời sống tình cảm riêng tư không nằm trong phạm vi quản lí của người cấp trên. Nhưng nếu như đời sống tình cảm của người đó ảnh hưởng tới thái độ trong công việc vậy thì đó là cả một vấn đề.” Lưu Hiên tỏ ra lo lắng đưa lời khiển trách cấp dưới.
Hiểu Khê không nói gì, bởi cô thực sự không biết phải nói gì với anh. Thẫn thờ trong giờ làm việc là lỗi của cô nhưng thực sự chẳng ai có thể giữ mãi được trạng thái tỉnh táo trong công việc cả.
“Không phải bất cứ người nào cũng có thể giữ được lí trí ở mức cao độ như anh đâu ạ. Xin anh thông cảm, em chỉ là một cô gái bé nhỏ, bình thường mà thôi. Công việc là vì cuộc sống chứ không phải cuộc sống là vì công việc.” Hiểu Khê thận trọng đáp lời.
“Cô gái bé nhỏ? Anh thực sự tò mò muốn biết người có thể hái bông hồng kiêu ngạo của chúng ta là thần thánh phương nào?” Lưu Hiên mỉm cười, hiếu kì hỏi.
Hiểu Khê không nói gì nữa. Trong lòng cô thầm nghĩ, dù sao anh cũng không quen người đó.
“The power of love. Đúng là sức mạnh của tình yêu. Cuối cùng, anh đã hiểu được ý nghĩa câu nói này.” Trong giọng nói của Lưu Hiên mang đầy ý cười nhạo.
Hiểu Khê cúi đầu, không nói gì.
“Nếu như anh thấy cần, bất cứ lúc nào, em cũng có thể nộp đơn xin thôi việc.” Hiểu Khê nói xong câu này liền quay người bỏ đi, cùng lúc trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng.
“Em, em...” Lưu Hiên sững sờ.
Hiểu Khê vẫn tiếp tục bước đi, chẳng thèm quan tâm xem tâm trạng của Lưu Hiên thế nào. Bởi lúc này tâm trạng của cô rất tồi tệ, chẳng thế nào lấy lại được tâm trạng làm việc như mọi khi.
Cô hẹn gặp Trác Nhiên ở quán cà phê Starbucks. Lúc này Giai Hân đang đi công tác, Hiểu Khê vô cùng cảm ơn ông trời đã cho cô quen biết Trác Nhiên, lại đúng ngay lúc cô cần nhất.
“Trác Nhiên, cô nhất định phải giúp tôi, có vấn đề rồi.” Trác Nhiên vừa mới ngồi chưa ấm chỗ, Hiểu Khê đã vội nói, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Cô tường thuật lại hết sự tình buổi tối hôm đi đón anh ở sân bay cho Trác Nhiên nghe.
“Không ngờ anh ấy lại bảo tôi, nếu tôi không phải là gái trinh thì tốt biết bao. Như vậy là có ý gì chứ?”
Trác Nhiên chậm rãi bỏ đường và sữa vào ly cà phê.
“Rốt cuộc là anh ấy có ý gì?” Hiểu Khê hấp tấp hỏi, khuôn mặt cũng vì gấp gáp mà đỏ bừng lên.
“Đàn ông là loài động vật tràn đầy dục vọng. Có lẽ anh ấy đang vô cùng mâu thuẫn, không ngừng tìm kiếm sự thăng bằng giữa ranh giới dục vọng và trách nhiệm. Anh ấy nói muốn cô không phải gái trinh, như vậy cho dù hai người có quan hệ tình cảm với nhau, sau này dù chia tay, anh ấy cũng không cảm thấy quá áy náy. Còn nếu như cô là một cô gái còn trinh, anh ấy phải vô cùng thận trọng.” Trác Nhiên thản nhiên giải thích.
“Vậy thì tôi phải làm gì lúc này?” Hiểu Khê nghe vậy lại càng trở nên cuống quýt.
“Cứ theo lẽ tự nhiên thôi. Những gì phải xảy ra thì sẽ xảy ra thôi. Có điều, muốn cho đi thì cũng phải chọn người xứng đáng và phải vào lúc cô đã xác định anh ấy vô cùng chân thành.” Trác Nhiên nhắc nhở.
“Vậy lúc nào mới là lúc thích hợp?”
“Thành ý biểu hiện ở rất nhiều mặt. Ví dụ như anh ấy dắt cô đi gặp bạn bè, bố mẹ, người thân của anh ấy, hoặc nói cho cô biết tình hình tài chính của bản thân... Haizz, con đường tương lai của cô còn dài lắm, cô gái nhỏ ạ.” Trác Nhiên mỉm cười, trong giọng nói xem chừng có chút than thở.
“Có phải tôi rất ngốc nghếch không?” Hiểu Khê trầm ngâm một lúc, sau đó buông lời cảm thán đậm chất u buồn.
“Phụ nữ trong tình yêu chẳng có mấy người thông minh cả.” Trác Nhiên điềm tĩnh nói, dường như tất cả mọi chuyện đều rất nhẹ nhàng, dễ dàng với cô. Đúng vậy, tình yêu của người khác dù có bão táp sóng gió tới mức nào thì cô ấy cũng chỉ bình thản đứng bên bờ xem cảnh mà thôi.
“Làm thế nào thì mới có thể trở nên thông minh hơn?” Hiểu Khê giống như một đứa trẻ hiếu kỳ thích đưa ra nhiều câu hỏi. Bộ dạng của cô lúc này giống y như bộ dạng truy vấn bố mình về kết cục của những câu chuyện cổ tích hồi còn nhỏ vậy.
“Đã từng yêu thương, đã từng đau khổ, đã tỉnh táo lại, lúc đó, cô sẽ thông minh hơn.”
“Tại sao nhất định phải đau khổ chứ? Tôi rất sợ phải đau khổ.” Hiểu Khê mếu máo, đôi chân mày cau lại.
“Có tình yêu sẽ có đau đớn, trừ phi là không yêu.”
Nghe xong những lời này của Trác Nhiên, Hiểu Khê lại càng thêm lo lắng, nghĩ ngợi. Liệu có thể nào không yêu nữa? Liệu có thể nào dừng lại ở đây được không?
Thực sự Hiểu Khê không biết nhiều lắm về những chuyện liên quan đến công việc của Nguyên Kiệt. Có điều gần đây, anh đã chủ động nói với cô về những chuyện này. Khoảng nửa năm trước, Nguyên Kiệt đã chung vốn cùng một người bạn, đầu tư mở một công ty thời trang cao cấp ở Quảng Chầu. Đây chính là nguyên nhân anh thường xuyên phải đi Quảng Châu công tác, cứ một khoảng thời gian ở Bắc Kinh, một khoảng thời gian lại ở Quảng Châu.
“Ông chủ hiện tại của anh thế nào? Có vui không? Khi anh đã dành phân nửa thời gian cho công ty của riêng mình?”
“Chắc chắn là không vui vẻ gì rồi. Có điều rất nhiều hợp đồng quốc tế là do anh đàm phán kéo về công ty. Không phải nói ngoa, nếu anh đi thì rất nhiều đối tác nước ngoài cũng sẽ bị kéo theo đấy!” Giọng nói tự tin và bá đạo của Nguyên Kiệt không hề thay đổi.
“Vậy anh định làm thế nào?”
“Cứ để mọi việc kéo dài thế này cũng không phải là cách hay. Anh cũng đã nói chuyện cùng với Chủ tịch Hội đồng Quản trị, để ông ấy nhanh chóng tìm người thay thế vị trí Tổng Giám đốc của anh. Bây giờ người của hai bên đều có ý kiến. Bởi vì bên nào anh cũng không thể đặt toàn tâm toàn sức vào đó được.” Trong lời nói nghe ra có đôi chút bất lực.
“Hiểu Khê à, bên công ty riêng của anh hiện nay vô cùng hỗn loạn, cần người không có người, cần quy tắc không có quy tắc.” Câu nói này của anh càng gia tăng thêm vẻ lực bất tòng tâm khiến Hiểu Khê bắt đầu lo lắng thay cho anh.
“Em cảm thấy lúc này, anh chưa nên đưa ra bất cứ quyết định gì. Cứ đợi xem phía Chủ tịch Hội đồng Quản trị có ý kiến thế nào đã.” Hiểu Khê nói.
“Được, vậy khi nào có thông tin mới nhất, anh sẽ nói với em.” Nguyên Kiệt nói xong rồi dập máy. Hiểu Khê bắt đầu lo lắng, căng thẳng. Nhưng những lo lắng, suy nghĩ này lại chẳng thể nào hình dung cụ thể được, cô không muốn để tâm, nhưng chẳng thể làm khác được.
Một lát sau, Hiểu Khê nhận được tin nhắn của anh, cô cảm thấy rất vui vẻ. Vì anh vẫn còn nhớ gửi tin chúc cô ngủ ngon. Nhưng khi mở tin nhắn ra, cô liền ngây thần người.
“Hiểu Khê, nếu như sau này, hai chúng ta không thể ở bên nhau, liệu em có trách anh không?” Câu nói này của anh rốt cuộc là có ý gì chứ? Hiểu Khê bỗng nổi giận ngút trời, chẳng thèm suy nghĩ nhiều, nhắn lại một tin: “Anh cứ yên tâm, muốn đi thì em cũng phải là người đi trước, muốn đá thì em cũng phải là người đá anh trước.”
Giây lát sau, Nguyên Kiệt trả lời lại một từ: “Cool!”
“Cũng chẳng có gì là cool hay không cool, tất cả là tùy duyên số thôi. Không thể trở thành người yêu thì vẫn có thể làm bạn bè, không thể là bạn bè thì chí ít cũng có thể thành người xa lạ.” Hiểu Khê giận dỗi trả lời lại.
“Anh không muốn chúng ta trở thành người xa lạ đâu.”
Đọc xong tin nhắn trả lời của Nguyên Kiệt, Hiểu Khê liền tắt máy nhưng trong lòng mãi vẫn chẳng thể bình tĩnh lại được. Liệu Nguyên Kiệt có ngủ ngon giấc không?
4. Lần đầu tiên ấy, trong giấc mộng của em, tuyệt đối không phải là lúc này
“Đối diện với tình yêu, yêu là yêu, không yêu là không yêu. Lúc lạnh lùng sẽ rất lạnh lùng, khi mềm yếu lại rất mềm yếu. Những người như vậy dễ bị tổn thương nhưng sẽ không dai dẳng.
Lần dầu tiền đối với rất nhiều người chẳng khác nào một lời nguyền dáng sợ. Bận tâm để ý đến lần đầu tiên, chi bằng hãy suy nghĩ đến lần tiếp theo.”
*
Ngày hôm sau, bỗng nhiên Hiểu Khê dậy rất sớm. Trước đây, cô ngủ say không khác gì heo nái, đồng hồ báo thức đổ chuông rồi mà vẫn còn nằm ì trên giường hơn mười phút mới chịu dậy. Thế nhưng hôm nay, không hiểu tại sao cô lại thức dậy từ lúc năm giờ sáng. Cô tự hỏi, phải chăng mình đã già rồi? Hay trong lòng có tâm sự gì đó?
Chán nản vô vị, mở to hai mắt nhìn lên trần nhà, làm cách nào cô cũng không ngủ tiếp được. Thế là cô liền ra khỏi giường, mặc lên người bộ quần áo thể thao mà hơn nửa năm trời chẳng hề động đến rồi ra ngoài chạy bộ. Sáu giờ sáng, ngoài trời vẫn còn tối đen như mực, chẳng nhìn rõ gì hết. Vừa mới bước ra khỏi cửa lớn, một cơn gió buốt lạnh đã ập tới, “dọa” cô sợ tới nỗi định quay về. Hiểu Khê mím chặt môi, nhún nhún chân, một mạch chạy ra ngoài, hòa vào làn sương sớm. Sau khi chạy xong năm vòng quanh khu nhà, cuối cùng cô mệt đến mức bước không nổi, đành phải ngồi thượt trên băng ghế dài, thở hổn hển. Đã hao phí quá nhiều sức lực như thế này, chắc hẳn buổi tối ngủ sẽ rất ngon.
Nhưng cơn buồn ngủ của cô đến rất không đúng lúc. Buổi chiều, mới vừa hai giờ, cô đã buồn ngủ đến mức không cưỡng lại nổi, đành phải đưa tay lên che mặt gật gù. Thật không may, Hiểu Khê lại bị phát hiện. Tại sao “việc tốt không truyền ra khỏi cửa, chuyện xấu đã vang xa vạn dặm”? Hiếm hoi lắm mới có một lần ngủ gật, vậy mà lại bị phát hiện. Nhà triết học Marx nói rất đúng, các nhà tư bản và tầng lớp vô sản mãi mãi là hai giai cấp đối lập!
“Đến phòng làm việc anh một lát!” Lưu Hiên gõ tay lên mặt bàn, cuối cùng Hiểu Khê cũng tỉnh táo lại.
“Hiểu Khê, anh thực sự cảm thấy rất thất vọng về em.” Giọng nói của Lưu Hiên chứa đầy sự bất lực, lại còn cho thấy cảm giác tức giận vì rèn luyện mãi cấp dưới vẫn không thành.
“Buổi tối nhân viên đi đâu tiêu khiển, người làm cấp trên không có quyền hỏi han, nhưng để ảnh hưởng đến công việc thì không đúng rồi.” Không ngờ anh lại nói chuyện ôn hòa, dịu dàng đến vậy. Vốn dĩ cô tưởng rằng anh sẽ nổi một trận lôi đình vì cô mãi không chịu sửa đổi. Lúc này, Hiểu Khê cảm thấy mình thực sự quá đáng. Nếu đổi lại cô là cấp trên thì chắc chắn cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
“Hiểu Khê, lần sau mà muốn ngủ gật, liệu em có thể tìm một góc khuất nào đó, đừng để anh nhìn thấy không? Bởi vì em hành động như vậy sẽ ảnh hưởng tới tác phong làm việc của các đồng nghiệp khác trong công ty.” Trong câu nói của anh không ngờ lại có thêm cả đôi chút thỉnh cầu. Nhớ lại câu nói “con nợ còn ghê gớm hơn chủ nợ”, thấy bản thân cũng chẳng khác gì một con nợ ghê gớm đó, Hiểu Khê bắt đầu cảm thấy ngại ngùng vô cùng.
“Lưu Tổng, anh yên tâm. Em hứa đây là lần cuối cùng. Em sẽ điều chỉnh lại tác phong làm việc của mình, sẽ không để cho anh phải thất vọng nữa.” Hiểu Khê hùng hồn thề thốt, cơn buồn ngủ bỗng chốc tan biến hết.
“Được thế thì tốt. Hi vọng em không phụ sự kì vọng của anh đối với em. Hiểu Khê, tương lai vẫn còn rất nhiều dự án lớn chờ em thử sức, em không thể cứ dậm chân tại chỗ mãi thế này được.” Giọng nói của Lưu Hiển lại bắt đầu tràn đầy lo lắng, đậm chất trưởng giả đạo mạo.
Đúng vậy, mình nhất định phải làm việc tử tế, không thể vì đàn ông mà chểnh mảng, càng không thể vì đàn ông mà buông xuôi tất cả, Hiểu Khê tự hứa với bản thân mình rồi bước ra khỏi phòng làm việc của Lưu Hiên.
Đến tôi, Hiểu Khê cố nhẫn nhịn tắt máy từ sớm để không liên lạc với Nguyên Kiệt. Ngày hôm sau, cô mở máy lên một cách đầy háo hức nhưng đổi lại chỉ toàn thấy tin nhắn quảng cáo. Ngày tiếp theo, Nguyên Kiệt gọi điện cho Hiểu Khê, nói là đang gặp gỡ khách hàng ở Thượng Hải. Ngày thứ ba, lúc gọi cho cô thì anh đang ở Quảng Châu bận rộn “chiêu binh mãi mã.” Năm ngày sau, cuối cùng họ mới gặp mặt nhau.
“Anh với Chủ tịch Hội đồng Quản trị bàn bạc với nhau thế nào rồi?”
“Chủ tịch Hội đồng Quản trị đề xuất thăng chức cho anh thành Tổng Giám đốc điều hành, bảo anh có thể đưa ra bất cứ yêu cầu đãi ngộ nào, hơn nữa, lần này để giữ chân anh lại, họ cũng đã đưa ra một ít cổ phần.”
“Như vậy không phải là quá tốt hay sao? Nói cho cùng thì đây cũng là đế quốc phần lớn do một tay anh tạo dựng. Tiếp tục ở lại đây, không những có cổ phần mà còn an toàn nữa.” Hiểu Khê thở phào nhẹ nhõm nói.
“Nhưng công ty của riêng anh thì đang bắt đầu từ con số không, tổ chức hoàn toàn mới, thể chế hoàn toàn mới, khách hàng cũng hoàn toàn mới. Tuy rằng sẽ rất mệt mỏi, nhưng anh nghĩ rằng chỉ khoảng ba năm nữa thì sẽ hình thành một vương quốc có quy mô trong giới thời trang. Điều khác biệt ở đây là công ty do chính anh sáng lập thì anh cũng có nhiều quyền phát ngôn hơn.”
“Ừm, như vậy cũng rất tốt.” Hiểu Khê nói rồi im lặng. Người đàn ông trước mặt cô là người có chí lớn, có tham vọng, anh sao có thể nhẫn nhịn dưới trướng người ta mãi được?
Hai người ngồi trong quán cà phê rất lâu. Một lát sau, Hiểu Khê uống xong cốc Latte của mình liền nói: “Vậy thì anh cứ làm những gì mà mình mong muốn, tạo lập nên một vương quốc thuộc về riêng mình đi!”
“Nhưng anh sẽ phải đến Quảng Châu.” Nguyên Kiệt nói.
“Vậy thì anh cứ đi đi!” Bắt một người đàn ông từ bỏ sự nghiệp, mộng ước của mình để ở lại đây, Hiểu Khê cảm thấy mình vẫn chưa có đủ sức lôi cuốn và ảnh hưởng lớn đến vậy. Cô ủng hộ anh ra đi, cô cổ vũ anh tới Quảng Châu gây dựng sự nghiệp. Nhưng đó chỉ là những lời nói ngoài miệng, trong đầu Hiểu Khê vẫn tồn tại một khoảng trống rỗng, cô không dám nghĩ bất cứ điều gì, càng không dám tưởng tượng đến tương lai.
Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, về đến nhà cũng là lúc tạm biệt. Nguyên Kiệt xuống xe cùng cô, không khí bên ngoài lạnh vô cùng, chỉ trong khoảnh khắc, một hơi thở cũng có thể đông kết thành băng. Hai con người trong lòng đều chất chứa đầy tâm sự trùng trùng, ôm nhau giây lát rồi nói lời chia tay.
“Về đến nhà thì em phải nghỉ ngơi cho tử tế, đừng suy nghĩ quá nhiều! Chúc em ngủ ngon!” Nguyên Kiệt vuốt nhẹ lên mái tóc kiểu bob của Hiểu Khê rồi quay lại xe. Đúng vậy, đừng suy nghĩ quá nhiều. “Chúc anh ngủ ngon!” Giọng nói của Hiểu Khê lí nhí trong miệng, cô cũng không hiểu tại sao mình chẳng còn chút sức lực nào để nói chuyện nữa. Cô quay người, đi lên lầu. Đúng vào lúc nghe thấy tiếng xe khởi động, bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, hoang mang như thể chẳng bao giờ được gặp lại Nguyên Kiệt nữa. Cô sợ anh ra đi và sẽ chẳng bao giờ quay lại.
“Nguyên Kiệt, đợi chút đã!” Cô hét to tên anh, giọng nói vang vọng, hoảng hốt, khiến mấy chú chó đã chìm vào giấc cũng tỉnh dậy sủa vài tiếng. Hiểu Khê quay người, chạy về phía Nguyên Kiệt. Nhìn thấy Hiểu Khê đứng trước ô tô của mình thở gấp, Nguyên Kiệt liền hạ kính xe xuống.
Hiểu Khê không đợi xem anh nói gì đã tranh lời nói trước: “Tối hôm nay em không muốn về nhà!”
“Em có chắc không?” Anh cảm thấy kinh ngạc.
Hiểu Khê kiên định gật đầu, sau đó nhanh chóng mở cửa lên xe ngồi. Cô muốn dùng hành động của mình để chứng minh.
“Em không nỡ rời xa anh.” Trong xe, Hiểu Khê ôm chặt lấy Nguyên Kiệt. Khoảnh khắc này khiến cô nhớ cảnh tượng biệt ly giữa hai nhân vật Jack và Rose trong bộ phim kinh điển Titanic.
“Cô bé ngốc của anh!”
Đúng vậy, Hiểu Khê là một cô gái ngốc nghếch. Đối diện với tình yêu, yêu là yêu, không yêu là không yêu. Lúc lạnh lùng sẽ rất lạnh lùng, khi mềm yếu lại rất mềm yếu. Cô không có chút nào giả tạo hay che giấu.
Vừa tới chỗ Nguyên Kiệt, cô bèn giúp anh dọn dẹp lại ngôi nhà bừa bộn. Nguyên Kiệt liền lại gần, đẩy cô lên chiếc giường gần đó, dùng tốc độ lột bỏ quần áo của Hiểu Khê. Anh bắt đầu hôn cuồng nhiệt lên đôi môi và bờ vai cô. Nguyên Kiệt không nói một lời nào, còn Hiểu Khê thì vô cùng căng thẳng, theo bản năng nói: “Đừng mà!” Thế nhưng tại sao cô lại chủ động đi theo anh về nhà, như vậy chẳng phải là đồng ý với những sự việc xảy ra tiếp đó sao?
Tâm trạng của Hiểu Khê lúc này đột nhiên rất mâu thuẫn. Lại là lần đầu tiên nên cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí. Trong giấc mộng của cô, lần đầu nhất ấy định phải diễn ra trong khung cảnh tình tứ, tuyệt đẹp, có thể ở trên một bãi biển lãng mạn, cũng có thể vào thời khắc bắn pháo hoa sáng chói. Nhưng tuyệt đối không phải vào lúc này. Vừa hay, Nguyên Kiệt đã nhanh chóng cởi nốt cả chiếc quần lót của Hiểu Khê. Thời khắc nhìn nhau trần trụi như bây giờ khiến Hiểu Khê cảm thấy run rẩy, có lẽ là do lạnh, cũng có thể là do sợ hãi. “Bảo bối” của Nguyên Kiệt đã cương cứng. Giây phút này Hiểu Khê thực sự nhận thức được rằng, mình sắp sửa phải nói lời tạm biệt với những tháng ngày ngây thơ, trong trắng. Giây lát, “bảo bối” của Nguyên Kiệt bắt đầu quanh quẩn xung quanh lãnh địa ẩn mật của cô. Hiểu Khê né tránh theo bản năng.
“Đừng có tiến vào, đừng có tiến vào!” Hiểu Khê kêu lên, suýt chút nữa thì bật khóc. Cô cứ né tránh mãi, Nguyên Kiệt cũng chẳng tìm được góc độ nào để tiến vào, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi. Sau hơn mười phút vật lộn, cuối cùng Nguyên Kiệt cũng dừng lại, nhanh chóng bước vào trong phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách từ trong phòng tắm vọng ra khiến Hiểu Khê cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Đúng vậy, không phải vào lúc này, không phải vào tối nay. Cũng giống như nhân vật Jack đã nói trong bộ phim Titanic: “You’re going to get out of here. You’re going to go on. You’re going to make lots of babies and you’re going to watch them grow. You’re going to die and old, an old lady in her warm bed, not here, not this night”14[14].
Đêm đó, cả hai người chỉ ôm lấy nhau rồi chìm vào giấc ngủ.
5. Ban ngày thực sự nhớ anh, ban đêm thực sự muốn có anh
Phụ nữ nói “em nhớ anh” thì thực sự họ đang nhớ nhung, còn đàn ông nói “anh nhớ em”, thực tế chính là “anh muốn có” em .
Tình yêu xa cách không đáng tin, trừ phi cả hai người đều có vấn đề về tinh thần. Yêu là phải chạm mặt, tiếp xúc với nhau, yêu mà không động được đến nhau thì đúng là xa rời thực tế.
*
Giai Hân cuối cùng cũng đi công tác về, chị tặng cho Hiểu Khê một bộ sản phẩm dưỡng da của hãng Estee Lauder kèm theo câu nói: “Hãy nhớ kĩ, đôi mắt sẽ tiết lộ tuổi tác của em đó.” Mặt Giai Hân cười tươi như hoa, xem ra lần công tác này đã thành công mĩ mãn.
Trước đây, nghe bạn bè bàn tán, khen ngợi rằng kem dưỡng vùng da quanh mắt của Estee Lauder rất tốt, hơn nữa Hiểu Khê đã qua tuổi hai mươi lăm, chăm sóc tốt cho đôi mắt là rất quan trọng. Còn Giai Hân luôn luôn tỉ mỉ, chu đáo, lần này mang sản phẩm xa xỉ tặng cho cô khiến Hiểu Khê cảm động đến phát khóc.
“Thế nào, hai người đến đâu rồi? Dạo này, chị mải bận rộn vào việc củng cố sự nghiệp, bận rộn kiếm tiền nên không có thời gian quan tâm đến tiến triển yêu đương của em.” Giai Hân giọng dầy quan tâm hỏi han cô em.
“Anh ấy sắp phải đến Quảng Châu phát triển sự nghiệp rồi. Chức vị Tổng Giám đốc ở Bắc Kinh anh ấy cũng không cần nữa.” Hiểu Khê mặt buồn rười rượi nói.
“Nhưng theo chị biết, lúc đó không phải anh ấy vẫn chưa quyết định sẽ phát triển sự nghiệp ở thành phố nào hay sao?” Giai Hân hỏi đầy kinh ngạc.
“Như vậy cũng có nghĩa là chị đã sớm biết anh ấy có sự nghiệp riêng ở Quảng Châu?” Hiểu Khê bắt đầu cảm thấy không vui, tại sao chị Giai Hân còn biết nhiều chuyện hơn cả cô?
“Chị chỉ biết anh ấy một nửa thời gian ở Bắc Kinh, một nửa thời gian ở Quảng Châu. Những người thành công trong sự nghiệp không phải đều bay khắp các tỉnh thành như vậy?” Giai Hân giải thích.
“Giai Hân, không phải như vậy đâu, anh ấy giờ không còn đơn giản là đi công tác như mọi khi nữa, Quảng Châu mới là nơi đặt tổng công ty của anh ấy. Còn Bắc Kinh chỉ là nơi anh ấy đi làm thuê thôi. Chị nói em phải làm sao đây? Đương nhiên là phải ủng hộ anh ấy phát triển sự nghiệp riêng của mình rồi.”
Nếu như níu giữ anh ấy ở lại Bắc Kinh, một người có lý tưởng, có chí lớn như anh nhất định sẽ oán trách cô cả đời. Hơn nữa, Hiểu Khê cơ bản không đủ tự tin để giữ anh ở lại, chi bằng giống như một người hiểu biết, thông cảm, ủng hộ anh đi gây dựng sự nghiệp bản thân.
“Đừng nghĩ nhiều quá, kiểu gì cũng ổn thôi. Cũng chẳng phải ở hai quốc gia khác nhau, bây giờ hệ thống giao thông phát triển như vậy. Hơn nữa, Bắc Kinh cũng không phải là quê hương của em, em cũng có thể suy nghĩ liệu có nên phát triển sự nghiệp ở thành phố khác không?” Giai Hân bước lại gần, vỗ vỗ lên vai của Hiểu Khê, khẽ khàng khuyên giải.
“Thế giữa hai người đã xảy ra chuyện gì chưa?” Giai Hân cười tà, Hiểu Khê biết chắc chị đang ám chỉ điều gì.
“Đúng thời khắc quan trọng thì em từ chối.” Hiểu Khê đau khổ nói.
“Thế thì tốt, thế thì tốt. Như vậy trước khi thành một cái gì đó đặc biệt hơn, có thể từ từ mà quan sát.”
Sau khi tiễn Giai Hân xuống dưới nhà, quay lại nhìn vào sản phẩm dưỡng da của hãng Estee Lauder mà cô hằng mong ước bấy lâu, Hiểu Khê không khỏi bất ngờ vì cô chẳng hề có chút hứng thú nào cả. Trước đây, cô vẫn luôn cho rằng mình là một người theo chủ nghĩa vật chất. Vào lúc này, cô nhận ra rằng bản thân mình cũng không yêu thích vật chất như mình tưởng.
Cứ như vậy, ngày hôm nay, vào lúc Hiểu Khê còn đang đi làm thì Nguyên Kiệt đã bay tới Quảng Châu công tác. Lần công tác này khiến Hiểu Khê vô cùng lo lắng. Nhưng cô không hiểu tại sao mình lại lo nữa. Tóm lại, cô cảm thấy cơ thể mình chỗ nào cũng khó chịu và mệt mỏi.
Nguyên Kiệt nói công ty anh ở Quảng Châu vô cùng hỗn loạn, phải bắt đầu lại từ con số không, anh sẽ bận rộn tới mức không có đêm ngày.
Lúc đầu, ngày nào Nguyên Kiệt cũng gọi điện hoặc nhắn tin cho Hiểu Khê, kể cho cô nghe hôm nay mình đã làm những gì, công việc ở đó có gì tiến triển. Cho nên, Hiểu Khê cũng cảm thấy an lòng hơn.
“Em rất nhớ anh.” Hiểu Khê nói. Đây là lần đầu tiên cô chủ động thổ lộ lòng mình. Nằm trong chiếc chăn ấm áp, nói chuyện điện thoại với anh, đó chính lúc mà cô cảm thấy ngọt ngào nhất.
“Vậy lúc này em đang nghĩ gì?”
“Em đọc thấy trên tạp chí họ có nói: Khi phụ nữ nói ‘em nhớ anh’ thì thực sự họ đang nhớ nhung, còn đàn ông nói ‘anh nhớ em’, thực tế chính là anh muốn có em.” Cách nói năng của Hiểu Khê bắt đầu trở nên táo bạo hơn.
“Vậy câu nói của em vừa rồi là thuộc loại nào thế?” Nguyên Kiệt truy hỏi thêm.
“À, ban ngày em thực sự nhớ anh, còn ban đêm em thực sự muốn có anh.”
“Ha ha, Hiểu Khê, em đúng là rất đáng yêu!” ở đầu dây điện thoại bên kia, Nguyên Kiệt bật cười sung sướng.
Tạo lập sự nghiệp của riêng mình, bắt đầu từ con số không, nhất định sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Bây giờ hai người cách xa nhau như vậy, cô cũng chẳng giúp đỡ được anh điều gì, khiến cho anh vui vẻ hơn một chút, là điều duy nhất mà Hiểu Khê có thể làm được.
“Hiểu Khê, nghe thấy giọng nói của em, anh cảm thấy rất khó chịu.” Giọng nói của Nguyên Kiệt đột nhiên rất quái lạ, tự nhiên trầm hẳn lại.
“Anh sao thế?” Hiểu Khê cẳng thẳng hỏi han, thực sự không hiểu tại sao đột nhiên anh lại như thế. Ở đầu dây bên kia, anh vẫn trầm lặng không nói gì, cô đã nghe thấy hơi thở nặng nề của anh. Đến lúc này, Hiểu Khê mới hiểu ra, giữa lúc đêm muộn, có lẽ khao khát của anh lại trào dâng rồi.
“Vậy phải làm thế nào?” Hiểu Khê thực sự không biết phải dùng cách gì để giúp anh dễ chịu hơn. Ở tận nơi xa xôi này, vào những lúc anh thực sự cần cô, cô lại chẳng thể làm được gì cho anh. Thảo nào, mọi người thường nói tình yêu xa cách thường rất khổ sở và không hiện thực.
“Hiểu Khê, anh rất nhớ em, anh khao khát muốn có được em. Em có nhớ anh không?” Giọng nói của Nguyên Kiệt càng thêm trầm lắng, nặng nề.
“Em nhớ anh, nhớ đến mức sắp phát điên lên đây!” Đúng vậy, Hiểu Khê nhớ Nguyên Kiệt, cô đột nhiên cảm thấy chỉ cần bản thân nghĩ cái gì thì nói luôn điều đó ra. Cho dù không thể khẳng định điều đó có thể duy trì được bao lâu, ít nhất là trong khoảnh khắc này, cô thực sự nhớ anh, nỗi nhớ từ tận đáy con tim.
“Hiểu Khê, cơ thể em có phản ứng gì không? Em thử kiểm tra xem có ướt hay không?”
Quyến luyến với Nguyên Kiệt bên điện thoại lâu như vậy, cô lấy tay thử sờ xuống và thấy cơ thể cũng có đôi chút phản ứng, nhưng chưa đến mức phản ứng mãnh liệt. Nói cho cùng, chiếc cửa dục vọng đó vẫn chưa mở ra, cho nên phản ứng mới chưa kịch liệt, mạnh mẽ đến vậy.
“Ừm, có ươn ướt.” Hiểu Khê thẹn thùng đáp lời.
“Được, vậy máy chiến đấu của anh bắt đầu khởi động nhé, em đã chuẩn bị kĩ càng chưa?”
“Rồi.”
“Được, vậy hãy mở rộng hai đùi ra! Mở rộng ra một chút, máy chiến đâu của anh tới ngay thôi. Anh phải công phá phòng tuyến của em!” Nguyên Kiệt ở đầu kia điện thoại bắt đầu phát ra những tiếng kêu rên. “Hiểu Khê, em kêu đi, anh muốn được nghe tiếng kêu của em!” Nguyên Kiệt khẽ nói.
Nói thực lòng, Hiểu Khê chưa từng trải qua những khoái cảm và cao trào kiểu đó nên không biết phải kêu thế nào. Nhớ lại trước kia đã từng xem qua một số phim, cô bèn học theo cách kêu của các nữ nhân vật chính.
“A.. a.. a...” Để cho anh cảm thấy dễ chịu hơn, cô rên lên.
“Ồ, chính là như vậy, baby, to lên một chút nữa! Em thấy dễ chịu không?”
“Ừm, dễ chịu lắm.” Hiểu Khê phát huy tối đa trí tưởng tượng của mình, tưởng tượng anh đang ở bên cạnh cô.
“Baby à, tiếp tục kêu đi, kêu nhanh lên chút nữa, anh sắp tăng tốc tấn công đây.” Giọng nói của Nguyên Kiệt càng thêm trầm lắng. Hiểu Khê của lúc này chính là một chú mèo ngoan ngoãn vâng lời.
“Á! Á! Á!” Hiểu Khê bắt đầu kêu gấp gáp hơn. Hơi thở của anh ở đầu kia lại càng thêm gấp gáp. Hiểu Khê có thể cảm nhận rằng anh tấn công càng thêm mãnh liệt. Trong lòng thầm nghĩ, chắc hẳn anh sắp qua cơn thèm khát đó rồi, sắp qua rồi...
Cuối cùng phong ba bão táp cũng lắng dịu. Lát sau, anh nói: “Được rồi.”
“Anh đã dễ chịu hơn chưa?” Hiểu Khê hỏi han một cách quan tâm.
“Ừm, Hiểu Khê, em thật quá đỗi quyến rũ. Em trong tương lai đúng là vô cùng đáng kỳ vọng đó.” Nguyên Kiệt ở đầu dây bên kia không ngừng tán tụng.
“Là do anh dụ dỗ, dẫn dắt đấy thôi.” Hiểu Khê thật thà đáp. Lúc này, cô cảm thấy toàn thân mình mồ hôi đầm đìa.
“Baby, anh phải đi tắm rửa qua một chút, em nghỉ ngơi sớm đi nhé!”
“Vâng.” Hiểu Khê dập điện thoại. Bỗng nhiên, cô nhận ra rằng quần lót của mình đã ướt. Nếu Nguyên Kiệt có ở đây thì tốt biết mấy. Nếu như có thể gối đầu lên cánh tay anh ấy thì sung sướng biết bao. Cuối cùng, cơn buồn ngủ ập tới, cô dần dần chìm vào giấc mộng.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Hiểu Khê lên mạng tra cứu mới biết ra rằng hành động tối qua của hai người được gọi là “làm tình qua điện thoại”. Tình yêu với khoảng cách xa xôi, không thể tiếp xúc thân mật, chỉ có thể thông qua những cách này mà thỏa mãn nhu cầu mà thôi. Đột nhiên nhớ lại câu nói “người yêu không động được vào nhau”, những người yêu nhau mà không được ở gần nhau, thực sự không phải là gian khổ thông thường. Đột nhiên Hiểu Khê cảm thấy như trước mặt mình là cả một hòn núi lớn, nhưng bản thân cô đâu phải là Ngu Công15[15]?
Để duy trì tình yêu, hai người tiếp tục quyến luyến mấy lần như vậy qua điện thoại. Nhưng sau khi trải qua vài lần, dần dần cũng cảm thấy tẻ nhạt, vô vị, nghe thấy tiếng mà chẳng chạm đến được, Hiểu Khê có thể cảm nhận được sự khó chịu nơi anh. Những ngày sau đó, Hiểu Khê gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nghe máy. Anh đang làm gì nhỉ? Đang đi tắm? Hay đang trong nhà vệ sinh? Hiểu Khê không ngừng đưa ra những lí do. Cô không dám tự mình đoán mò, nhưng càng không dám đoán biết thì càng cảm thấy khó chịu. Tình cảnh này của Hiểu Khê thật ứng với câu thơ: “Mới nhíu đầu mày đã trĩu nặng tim”.
6. Anh ấy đang trốn tránh, công việc bận rộn chỉ là một cái cớ mà thôi
“Đàn ông nói bận chỉ là một cái cớ, quan trọng là có lòng hay không thôi. Phụ nữ thường lấy sự bận rộn của đàn ông làm cớ để tự dối mình, dối người.
Nghi ngờ, đoán mò, chi bằng tin tưởng. Cứ tra hỏi, gặng tìm chi bằng dịu dàng quan tâm.
Trên thế giới này có rất nhiều việc khiến ta lực bất tòng tâm, ví dụ như những bệnh nhân trong phòng trị liệu, mắt nhìn mình dần dần đi về cõi vĩnh hằng, hay như những cô gái đắm chìm trong biển tình đang bất lực nhìn tình yêu dần dần tuột khỏi tầm tay.”
*
Cầu người không bằng cầu mình, Hiểu Khê đặt hết kì vọng, mong muốn gửi gắm vào mạng Internet, có gì nghi ngờ hay khó khăn, cô bắt đầu thử giải quyết thông qua mạng. Làm phiền Giai Hân hay Trác Nhiên mãi cũng không phải là một phương pháp lâu dài, bọn họ đều có những việc riêng của mình.
“Làm thế nào để duy trì tình yêu trong xa cách?” Hiểu Khê đánh dòng chữ này trên mạng Baidu, sau đó nhận được hơn mười trang hồi đáp. Có trang viết theo kinh nghiệm bản thân, có trang nói theo lí luận. Hiểu Khê đọc kỹ từng câu từng chữ nhưng cuối cùng trong đầu vẫn cứ trông rỗng, hỗn loạn.
“Trác Nhiên, cô bảo tôi phải làm gì đây? Anh ấy mới đi có hơn nửa tháng nhưng tôi gọi điện thoại đã bắt đầu không nghe máy.” Mặc dù Giai Hân đã trở về nhưng Hiểu Khê vẫn đem tâm sự của mình kể cho Trác Nhiên. Có những lúc người ngoài cuộc nhìn nhận, xem xét về tình yêu, về bản thân cô và Nguyên Kiệt có lẽ sẽ khách quan hơn đôi chút. Hiểu Khê lại hẹn Trác Nhiên gặp mặt ở quán cà phê, may mà thời gian làm việc của Trác Nhiên khá tự do, thoải mái.
“Tình trạng hiện nay rất bất lợi cho cô, không có thiên thời, địa lợi gì cả, thêm vào đó, nền tảng tình cảm của hai người còn khá mỏng manh, chưa sâu đậm. Cho nên thực sự rất nguy hiểm.” Đúng vậy, tình yêu xa cách chính là kiểu tình yêu từ sớm chiều quyến luyến bên nhau thành kiểu trên tinh thần của Plato. Mặc dù, cô luôn tự an ủi mình phải tin tưởng bản thần, phải tin tưởng anh nhưng vào thời đại vật chất làm mờ mắt con người, hai người hàng ngày mặt đối mặt với nhau có khi còn thay lòng đổi dạ, chứ nói chi đến tình yêu xa cách?
Trác Nhiên vừa dứt lời, Hiểu Khê liền cảm thấy vô cùng căng thẳng. “Cô đừng chỉ nói mỗi vấn đề, tôi biết đó là một vấn đề lớn. Nhanh chóng vạch ra sách lược cho tôi đi, làm thế nào mới giải quyết được vấn đề này?”
“Tóm lại là không mấy lạc quan, tôi cảm thấy cô nên nói chuyện với anh ấy xem sao. Nếu không, tình trạng hiện nay đôi với hai người chỉ làm lãng phí thời gian của nhau mà thôi. Khoảng cách xa xôi chính là một vấn đề rất lớn, có rất nhiều cách không thể dùng, không thể phát huy tác dụng được. Càng gấp gáp vội vã lại càng có nhiều yếu tố không thể khống chế.”
“Nhưng bây giờ anh ấy rất bận rộn nên ít khi liên lạc với tôi.”
“Rõ ràng anh ấy đang trốn tránh, công việc bận rộn chỉ là một cái cớ mà thôi.” Đúng thế, trước đây, anh vừa phải lo lắng giải quyết việc ở Bắc Kinh, lại phải bận rộn thêm công chuyện ở Quảng Châu, nhưng hàng ngày anh đều rất tích cực, nhiệt tình, từ xa chạy đến trước khu nhà đợi cô. Bận rộn chỉ là cái cớ, quan trọng là có lòng hay không? Chẳng phải có câu nói đó sao? Thời gian cũng giống như tuyến sữa của người phụ nữ, nặn đôi chút kiểu gì chẳng có!
Đúng vậy, phải nói chuyện tử tế với Nguyên Kiệt. Hiện tại đối với Hiểu Khê mà nói đó là một cảm giác đau khổ, vừa mới bắt đầu yêu đương, vậy mà Nguyên Kiệt đã ở cách xa vạn dặm. Trác Nhiên nói, bây giờ mọi suy đoán, nghi ngờ đều chỉ là vô ích, nó thậm chí đẩy anh ấy ngày càng ra xa hơn. Nghi ngờ, đoán mò, chi bằng tin tưởng. Cứ tra hỏi, gặng tìm chi bằng dịu dàng quan tâm.
“Nếu như cô không thể từ bỏ được anh ấy, vậy hãy đến Quảng Châu một chuyến để chứng minh tình cảm của bản thân!” Trác Nhiên nói xong rồi đi luôn. Chỉ còn Hiểu Khê ngồi đó, lặng nhìn ly cà phê trước mặt, ngẫm nghĩ lại từng câu từng chữ mà Trác Nhiên vừa nói.
Đúng vậy, tuy rằng không thể ở bên cạnh anh ấy, nhưng cũng có thể để khí chất của mình quanh quẩn bên anh. Như vậy làm sao anh có thể quên đi sự tồn tại của mình chứ? Hiểu Khê thầm nghĩ như vậy. Cô quyết định viết thư cho Nguyên Kiệt. Cổ nhân có câu: “Anh ở đầu sống Tương, em ở cuối sống Tương. Ngày ngày nhớ nhung mà không thể gặp được nhau. Cùng nhau uống chung một dòng nước.” Hơn nữa, “Hồng nhạn truyền tình yêu”, “Cá truyền tình ý”.
Nghĩ vậy, Hiểu Khê liền quyết định đi mua tập giấy viết thư đẹp nhất, tìm chiếc bút chuyên dùng để kí tên, bắt đầu ngồi dưới ánh đèn viết thư cho anh. Vào thời đại thư điện tử qua lại thần tốc, Hiểu Khê vẫn muốn dùng cách cổ xưa, nguyên thủy nhất. Tâm hồn khao khát lãng mạn này, Nguyên Kiệt nhất định có thể hiểu được. Hiểu Khê tin điều ấy.
Đã rất lâu em không viết thư cho người khác, cũng lâu lắm rồi không cầm bút viết, hôm nay mới nhận ra rằng chữ của mình thật quá xấu. Anh đọc được thì đừng có cười em đấy!
Hai chúng ta đã chia xa hơn nửa tháng nay, nhưng từng giây từng phút em đều nhớ đến anh, nghĩ xem anh đang làm gì, nghĩ xem liệu anh có ăn ngon, ngủ tốt hay không. Cũng giống như con hồ li chờ đợi tình yêu trong câu chuyện cổ tích Hoàng tử bé, vô cùng khát khao nhưng cũng luôn luôn lo lắng không yên.
Là con người trước kia luôn theo đuổi sự hoàn mĩ, em không bao giờ tin rằng có một ngày mình lại có thể nhớ nhung một người đến vậy, lo âu về một người như thế. Tuy nhiên bây giờ, cuối cùng em đã tin. Em rất cảm kích vì chúng ta đã gặp gỡ rồi yêu nhau, để cho em có thể được nếm mùi vị nhớ da diết một ai đó. Tuy rằng hiện nay chúng ta xa cách ngàn dặm, nhưng em cảm thấy mọi thứ xung quanh đều in đậm hình bóng của anh.
Lúc anh còn ở bên cạnh, em chưa từng nhận ra anh quan trọng đối với em như vậy. Giờ đây, khi anh đã đi tới một chân trời xa vời vợi, em mới chợt phát hiện ra, anh đã chiếm trọn cả trái tim em từ lúc nào chẳng hay.
Cho dù kết cục có thế nào đi chăng nữa, cũng phải tin tưởng rằng, cuối cùng chúng ta nhất định sẽ được ở bên nhau mãi mãi. Cho dù khó khăn, khổ sở, trở ngại đến thế nào, em cũng sẽ đợi anh, đợi đến ngày chúng ta trùng phùng. Bởi vì anh chính là người mà em mãi mới tìm được, anh chính là tình yêu, khó khăn lắm em mới dám đặt niềm tin vào.
Em chờ anh.
Chúc anh bình an!
Hiểu Khê
Đêm muộn, ngày 03 tháng 12”
Lúc viết xong bức thư này đã hơn mười hai giờ đêm, cô lặng nhìn đống giấy bị vò nát bên cạnh bàn. Nguyên Kiệt chẳng thể nào biết rằng bức thư này Hiểu Khê đã viết đến lần thứ năm mới xong. Đến khi anh nhận được, không biết sẽ có cảm giác gì đây? Để cho Nguyên Kiệt không quên hình bóng mình tại môi trường hoàn toàn mới mẻ, Hiểu Khê còn đến hiệu ảnh rửa năm kiểu đẹp nhất. Bản thân cô không thể ở cạnh anh thì anh vẫn có thể nhìn thấy những bức ảnh của cô, như vậy thì không thể nào nhanh chóng quên cô được.
Hiểu Khê thận trọng để phong thư cùng mấy bức ảnh vào trong bao bì chuyển phát nhanh EMS. Trên đường quay về, đi qua tiệm quần áo, cô nhìn thấy rất nhiều quần áo và đồ lót của nam giới. Cô vào trong đi dạo rất lâu, đột nhiên muốn mua tặng cho Nguyên Kiệt. Nhưng lúc ấy, cô lại phát hiện mình chẳng biết anh mặc cỡ nào, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định. Lúc rời khỏi tiệm, cô liên tục quay đầu nhìn lại một cách đầy tiếc nuối.
Trên đường về, cô nhớ tới con hồ li trong câu chuyện cổ tích Hoàng tử bé. Lúc nhỏ, nghe bố kể còn ngây ngô mơ màng, thế nhưng từ khi lên đại học, lúc đọc lại, cô bất ngờ bật khóc đến ướt hết cả gối, rất đau thương, rất xót xa cho con hồ li đó. Bản thân cô lúc này cũng giống con hồ li ấy biết bao, cũng giống như khi con hồ li nói với Hoàng tử bé: “Buổi chiều bốn giờ cậu tới thì bắt đầu từ ba giờ, tôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Thời gian càng đến gần, tôi lại càng cảm thấy hạnh phúc. Đến khoảng bốn giờ, tôi bắt đầu đứng ngồi không yên, tôi nhận ra được cái giá của hạnh phúc. Nhưng nếu cậu đến tùy tiện đến thì tôi sẽ chẳng biết phải chuẩn bị tốt tâm lí của mình từ lúc nào...”
Nguyên Kiệt hiện đang ở phương Nam xa xôi, liệu có hiểu được tâm tình lúc này của Hiểu Khê chăng?
7. Tình yêu của mình, một khi đã bắt đầu thì không muốn dừng lại nữa
“Thực sự từ bỏ, thực sự chia tay, không phải nói chuyện là có thể phân định rạch ròi được. Thực sự chia tay không cần phải nói ra, không vì lý do gỉ mà kết thúc, dần dần tan biến không để lại chút dấu vết. Nếu người đó thực sự yêu thương, không nỡ rời xa cô, làm sao có thể nói ra những lời như kiểu bảo cô hãy thử suy nghĩ đến những người đàn ông khác chứ?
Tĩnh yêu cũng giống như một dòng sông, chảy đến đâu thì biết đến dấy. Những gì chúng ta có thể làm được chỉ là chảy theo.
Đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Phụ nữ nói chia tay có đôi khi chỉ là lời nói lúc tức giận, hoặc để chờ đợi phản ứng của người kia. Còn đàn ông nói chia tay tức là anh ta đã suy nghĩ một cách kỹ càng.”
*
Hiếu Khê nhẫn nại chờ đợi phản ứng của Nguyên Kiệt sau khi nhận được bức thư đó. Nhưng đã hơn một tuần nay, Nguyên Kiệt vẫn chưa có bất cứ hồi ầm gì. Anh chưa nhận được sao? Không thể nào, EMS nhất định sẽ phái nhân viên đưa thư tới tận tay người nhận. Hiểu Khê vô cùng lo lắng, buổi tối cô gọi điện cho Nguyên Kiệt, không phải máy bận thì là tắt máy. Hiểu Khê cảm thấy vô cùng lạc lõng. Hàng ngày, cô phải đối mặt với hai tình trạng, một là đã rất muộn mà vẫn không ngủ được; hai là tỉnh dậy từ khi còn rất sớm. Phải chăng trong thư cô đã viết điều gì không thỏa đáng? Hay là anh gặp phiền phức gì trong công việc? Hoặc giả anh đã phải lòng người phụ nữ khác? Cuối cùng, Hiểu Khê đã cảm nhận được sự lãnh đạm của anh, sự lạnh lùng hơn cả tiết trời đông giá giữa đêm khuya ở Bắc Kinh này, điều ấy khiến người ta càng thêm khó chịu.
“Tại sao mình lại như thế chứ? Con người phóng khoáng trước kia của mình đâu rồi? Tại sao mình lại phải như thế? Anh ấy lãnh đạm, tại sao mình không thể làm y như vậy được chứ?” Hiểu Khê không ngừng chất vấn bản thân. Sau khi tắm xong, cô bỗng thấy mình tinh khiết, trong trắng tựa nữ thần. Cô đột nhiên cảm thấy cứ để mọi chuyện tiếp tục diễn ra thế này, đôi với cô sẽ vô cùng bất lợi. Cho dù tâm trạng của mình có thể nào thì vẫn phải giữ vững khí thế của bản thân. Vì vậy, cô quyết định dừng lại, suy ngẫm cho thật kĩ càng.
Hiểu Khê kiềm chế bản thân, không để mình tiếp tục nghĩ đến anh mà liên lạc với anh nữa. Cô cứ thế vượt qua đau khổ. Sau hơn mười ngày trời, Nguyên Kiệt vẫn chẳng buồn chủ động liên hệ gì với cô hết. Lúc này, họ thật giống như hai con người xa lạ, chưa từng quen biết. Hiểu Khê quyết định tìm hiểu thông tin từ chỗ Giai Hân, có lẽ chị sẽ biết nhiều chuyện liên quan đến công việc của Nguyên Kiệt hơn, biết đâu anh thực sự gặp vấn đề gì quan trọng cần phải giải quyết nên không có thời gian để tâm đến những chuyện khác. Cô tự vẽ ra hàng ngàn hàng vạn khả năng. Nhưng rồi câu trả lời của Giai Hân cũng không rõ lắm. Bởi vì sau khi anh đến Quảng Châu, hai người họ cũng chẳng liên lạc gì nữa.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, em vẫn còn trẻ trung, còn rất nhiều cơ hội mà. Hà tất phải đặt quá nhiều tâm tư tình cảm lên Nguyên Kiệt thế? Hãy lấy lại sự phóng khoáng trước kia của mình đi!” Giai Hân khuyên giải Hiểu Khê.
“Em chẳng thể tìm lại được em của trước kia nữa rồi. Em đã không còn là cô gái nhỏ bé, vô ưu vô lo như trước, suốt ngày chỉ biết có công việc, chỉ biết mơ mộng về tình yêu qua những bộ phim Hàn nữa.” Hiểu Khê ôm chầm lấy Giai Hân, bật khóc.
Giai Hân vỗ nhẹ lên hai vai của Hiểu Khê, giống hệt như mẹ ngày xưa vẫn dỗ dành cô đi ngủ: “Đừng khóc, đừng có khóc, đừng quá bi quan! Em đau buồn như vậy, chị sẽ cảm thấy vô cùng áy náy. Nói cho cùng thì cũng vì chị mà em mới quen biết Nguyên Kiệt. Chị cảm thấy vô cùng áy náy.”
“Đâu có liên quan đến chị chứ!” Hiểu Khê gạt nước mắt trả lời. Có lẽ mọi chuyện không hề bi quan như mình vẫn nghĩ. Cô cố gắng nở nụ cười, dù gì thì Giai Hân cũng chỉ vì không muốn cô cứ mãi lãng phí tuổi thanh xuân. Giai Hân chỉ có ý tốt thôi.
“Em xem, hai người đều suy nghĩ kĩ càng cả rồi, tại sao em không chủ động hỏi anh ấy xem rốt cuộc là có ý gì? Như vậy ít nhất cũng không lãng phí thời gian của cả hai bên.” Giai Hân nói xong, sau đó tiếp tục làm việc. Đúng vậy, những ngày tháng như thế này khác gì ngồi tù chung thân đâu! Cô không đáng bị trải qua những ngày tháng lạnh lẽo đau thương thế này. Cho dù có chết thì cũng phải chết một cách dứt khoát rõ ràng. Có lẽ Nguyên Kiệt, anh ấy có thể làm việc quên mình, chứ Hiểu Khê thì không thể. Cô nhất thiết phải có một đáp án rõ ràng hoặc là một thái độ chân thực đôi với tình cảm của hai người.
Mười giờ tối, công việc của Nguyên Kiệt dù có bận đến đâu thì giờ này chắc cũng đã nghỉ ngơi rồi. Hiểu Khê nghĩ vậy tuy trong lòng có chút bồn chồn bất an nhưng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho anh: “Chúng ta nói chuyện chút đi!”
“Đợi anh khoảng một tiếng nữa!” Anh trả lời.
Một lúc sau, có một số điện thoại lạ gọi tới, Hiểu Khê nhấc máy, là Nguyên Kiệt.
“Đây là số điện thoại mới của anh sao?” Hiểu Khê hỏi.
“Đây là số anh dùng ở đây, số điện thoại cũ bây giờ anh ít khi sử dụng lắm.”
“Ồ, vậy chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề chính nhé, bàn một số chuyện đi! Rốt cuộc anh định thế nào?” Hiểu Khê mỏ đầu dứt khoát, thẳng thắn, đơn giản.
Đầu dây bên kia, anh im lặng một hồi rồi nói: “Chúng ta hãy làm một thỏa thuận nhé!”
“Thỏa thuận gì vậy anh?”
“Lúc anh không ở bên em, nếu bên cạnh em có một người đàn ông khác tốt hơn, em có thể suy nghĩ xem sao. Nếu bên cạnh vẫn không có ai thích hợp thì chúng ta lại duy trì tiếp hiện trạng như bây giờ.”
“Vậy còn anh thì sao?”
“Anh bây giờ vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp mới, chẳng còn thời gian suy nghĩ đến những việc gì khác.”
“Vậy cũng được.” Hiểu Khê cố tỏ ra như không có chuyện gì, sau đó dập máy.
Ngày tiếp theo, Hiểu Khê đem thỏa thuận này kể cho Giai Hân và Trác Nhiên nghe, đáp án nhận được từ hai người đều giống nhau, vừa bất ngờ lại vừa đáng sợ. “Thỏa thuận này của anh ta nhìn bề ngoài thì có vẻ như là suy nghĩ cho em, ý là không muốn lãng phí thời gian của em, nhưng trên thực tế thì anh ta đang tìm một cái cớ cho những tâm tư khác của bản thân mình. Em có thể suy nghĩ đến người đàn ông khác thì anh ta cũng có thể nghĩ đến người phụ nữ khác. Em hiểu không?”
“Tại sao cô lại phải đến tìm anh ta để nói chuyện chứ?” Trác Nhiên hỏi.
“Tôi muốn có một đáp án rõ ràng. Nếu như đó là một đáp án bất hạnh thì tôi có thể hoàn toàn dập tắt mọi hi vọng, như vậy mới có thể từ bỏ được.” Hiểu Khê nói ra suy nghĩ của bản thân.
“Thực sự từ bỏ, thực sự chia tay, không phải cứ nói chuyện là có thể phân rạch ròi được. Chia tay không cần phải nói ra, không vì cái gì mà kết thúc, dần dần sẽ tan biến mà không để lại dấu vết. Thực ra phương pháp tốt nhất chính là án binh bất động, âm thầm chiến đấu. Có điều, cô là một người còn non nớt trong tình trường, anh ta lại là cao thủ. Thực tế, cô không phải là đối thủ của anh ta. Cô tìm anh ta nói chuyện thực chất là đang ép anh ta phải cho mình một đáp án. Cái thỏa thuận này của anh ta cũng có thể coi là suy nghĩ sâu xa. Ngoài mặt thì có vẻ đàng hoàng, tử tế, trên thực tế thì đã có lòng khác rồi. Thử hỏi xem, nếu người đó thật lòng yêu thương, không nỡ rời xa cô, làm sao có thể nói ra những lời như bảo cô hãy thử suy nghĩ đến người đàn ông khác chứ?” Trác Nhiên phân tích rõ ràng từng từ từng chữ một, tất cả những điều này đều vô cùng chính xác.
“Đúng vậy, nếu Nguyên Kiệt thực sự yêu thương mình, thực lòng thích mình, làm sao có thể nói ra những lời như thế? Nếu như anh ấy đã muốn bản thân mình nghĩ tới người đàn ông khác, vậy mình sẽ cho anh ấy toại nguyện. Đích thực phải mở rộng tầm nhìn mới được.” Hiểu Khê thầm nghĩ.
“Hiểu Khê, em phải thật tỉnh táo, hãy thử suy nghĩ đến những người đàn ông khác xem sao. Có lẽ anh ta cũng chỉ là một điểm khởi đầu, đằng sau nhất định sẽ còn có những người đàn ông khác còn tốt hơn.” Lời khuyên nhủ của Giai Hân và Trác Nhiên không hẹn mà gặp đều giống nhau.
“Khi một người đàn ông lần đầu tiên nói lời chia tay thì cô nên phóng khoáng rút lui. Đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Phụ nữ nói chia tay đôi khi chỉ là lời nói lúc tức giận hoặc để chờ đợi phản ứng của người kia. Còn đàn ông nói chia tay là anh ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Khổ sở, si tình, suy sụp vì người ta chỉ làm cho bản thân mình trong mắt anh ta trở nên rẻ mạt hơn. Đàn ông đều rất thích thách thức và chinh phục, khi anh ta đã bắt đầu coi nhẹ cô cũng có nghĩa là cô sẽ chẳng bao giờ nhận được cơ hội có lại tình yêu của anh ta được nữa. Còn một số người đàn ông, dù anh ta không còn yêu cô nữa, nhưng vẫn cho phép cô tiếp tục ở bên cạnh anh ta. Chỉ có điều, khi nào anh ta thực sự tìm được “chân mệnh thiên nữ” của đời mình, cũng chính là lúc cô phải biến mất. Đến lúc đó mới ra đi, e rằng không thể nào nho nhã, kiêu sa được nữa.” Trác Nhiên nói.
Hiểu Khê nhẹ gật đầu, cô không thể nào tiếp tục những ngày tháng chẳng khác nào ngồi tù chung thân thế này được nữa. Ai ai cũng là cao thủ chốn tình trường, chỉ có mỗi mình cô là kẻ ngốc trong tình yêu. Hiểu Khê bỗng cảm thấy xót xa vô cùng.
Mấy ngày trước, Hiểu Khê có đọc được một câu: “Tình yêu thuộc về những người dũng cảm tìm kiếm, dũng cảm hi sinh.” Hiểu Khê của trước kia phải chăng đã quá bị động, đã quá trốn tránh? Còn bây giờ, cô quyết định sẽ không chờ đợi, không làm đà điểu nhát gan nữa. “Tình yêu của mình, một khi đã bắt đầu thì không muốn dừng lại nữa. Nhiều khi, tình yêu cũng giống như một dòng sông, chảy đến đâu thì biết đến đấy. Vậy mình cứ nghe theo ý trời, tuân theo vận mệnh vậy”, Hiểu Khê nhắm mắt tự nhủ với bản thân.