Giang Nhẫn tựa như một vị thần, vĩnh viễn sẽ luôn che chở cho cô.
--------------------
Buổi sáng ngày hôm sau Giang Nhẫn bay đến nước Mỹ, anh không cho Mạnh Thính đi cùng, Mạnh Thính nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn quyết định tự mình đi theo anh.
Cô không hy vọng khi anh cần có một người bên cạnh thì cô lại không ở bên anh.
Mạnh Thính chỉ nói riêng cho Cao Nghĩa về quyết định này của cô.
Cô cảm thấy mặc dù Giang Nhẫn không cho cô đi cùng, nhưng chỉ cần cô thật sự xuất hiện ở đó thì nhất định anh sẽ cực kỳ vui mừng cho mà xem.
Cao Nghĩa khi nghe nói về quyết định này của Mạnh Thính thì chỉ biết lắc đầu cười nói, tuổi trẻ thật là tốt quá.
Nhưng khi cô chưa kịp lên máy bay thì nhận được một cuộc điện thoại đến từ Thư Dương.
Thư Dương đang thu dọn đồ đạc, hàng mày nhíu lại rất chặt: “Em phải về thành phố H một chuyến, Vinh Lâm phản cung* rồi.”
(*) Phản cung: Đưa ra lời khai lần sau ngược lại hoàn toàn, phủ nhận một phần hay toàn bộ lời khai trước đây mà bị can, bị cáo hoặc những người tham gia tố tụng khác đã cung cấp trong quá trình điều tra, xét xử vụ án hình sự. (Nguồn: ngân hàng Pháp Luật)
Mạnh Thính suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra Vinh Lâm kia là ai.
Đó là kẻ mà Thư Lan đã khai ra khi nhận tội danh phóng hỏa, lúc ấy hai người bọn họ đều nhận lấy hình phạt, Vinh Lâm phạm tội xúi giục trẻ vị thành niên phạm tội lúc ấy đã rất thành thật thú nhận.
Tuy nhiên vào ngày hôm qua, sau khi hắn ta bị giam vào ngục rồi bị một đám đàn ông nhấn đầu vào bồn cầu thì hắn đã bắt đầu phản cung.
Khoảng thời gian ở trong trại giam có thể tưởng tượng được nó trôi qua khó khăn như thế nào.
Vinh Lâm ở trong đó nhịn được hai năm, rốt cuộc tinh thần cũng sắp sửa sụp đổ. Lúc hắn mới vào trại giam thì vẫn còn là một tên thư sinh lịch sự, nhã nhặn. Cho đến thời điểm hiện tại, hắn đã cạo trọc cả đầu, gầy gò đến mức chỉ còn là da bọc xương.
Con người đôi khi cứ tưởng mình vĩ đại lắm, hắn vì muốn cho người nhà của mình có cuộc sống tốt hơn nên đã đi ngồi tù. Nhưng giờ đây hắn lại ích kỷ hơn so với tưởng tượng của mình, sau khi tinh thần suy sụp đã có suy nghĩ muốn giảm nhẹ hình phạt.
Bây giờ hắn ở trại giam dù chỉ một ngày thôi cũng không thể nào chịu được.
Cuộc sống hỗn loạn trong ngục tù hơn một năm qua hoàn toàn đảo ngược với lối sống bên ngoài.
Vinh Lâm phản cung, lúc hắn khai ra danh tính người đứng sau là Văn Duệ thì Thư Lan trong ngục giam cũng gần như là sụp đổ.
Đàn ông ở đây còn không thấy dễ chịu thì một đứa con gái làm sao có thể chịu nổi. Thư Lan cũng đã sắp hai mươi tuổi rồi, nhưng nhìn cô ta càng giống với một người đã ba mươi tuổi hơn. Cô ta vẫn cho rằng đều là do Vinh Lâm hại mình, nhưng khi Vinh Lâm phản cung, cảnh sát đến thẩm tra đối chiếu bằng chứng, cô ta mới biết được mình chỉ là một con cờ mà thôi, bây giờ bản thân cô ta vẫn còn có cơ hội được giảm hình phạt nên cô ta nổi điên náo loạn ầm ĩ cả lên.
Thư ba ba lặn lội suốt đêm để đến đây, đối với chuyện này thì Thư Dương cũng quyết định quay về thành phố H một chuyến.
Thư Chí Đồng kêu Thư Dương đừng nói chuyện này cho Mạnh Thính biết, dù sao mối quan hệ giữa hai chị em từ lúc bắt đầu đã không tốt rồi. Nhưng chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, năm đó Mạnh Thính còn là người bị hại nữa, nên Thư Dương cảm thấy cô có quyền được biết.
Thư Dương nói: “Vinh Lâm phản cung khai ra được một người tên là Văn Duệ, hẳn là chị cũng biết người này là ai rồi. Em muốn về đó một chuyến, chị có muốn về cùng không?”
Đương nhiên là muốn rồi, cô vẫn còn nhớ rất rõ sự tuyệt vọng khi bị mắc kẹt trong cơn hỏa hoạn khi ấy, nhớ rõ cuộc sống lang thang đầu đường xó chợ, càng thêm nhớ rõ sự đau đớn, thống khổ trong khoảnh khắc Thư Lan buông sợi dây thừng kia ra.
Mạnh Thính chưa bao giờ thôi nghĩ về kiếp trước, nhưng Vinh Lâm phản cung, Thư Lan sụp đổ, khiến cho cô cảm nhận được đã đến lúc rồi.
Nhưng khi cô nhớ đến Giang Nhẫn thì chợt do dự.
Cô phải bắt buộc đưa ra lựa chọn giữa việc đi tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến Giang Nhẫn phải giết người ở đời trước hay là ở bên cạnh Giang Nhẫn sau khi anh làm xong phẫu thuật. Cô chỉ có thể chọn một, Mạnh Thính chợt nghe thấy bản thân mình điềm tĩnh nói với Thư Dương: “Em cứ về trước đi, đợi Giang Nhẫn làm phẫu thuật xong rồi thì chị và anh ấy sẽ cùng nhau trở về.”
Thư Dương ngẩn người, hồi lâu sau mới đáp: “Được.”
Dù sao thì Thư Lan cũng là em gái của cậu, dù cho ngàn lần không đúng đi chăng nữa, thì cậu cũng không thể mặc kệ mà không quan tâm đến được.
Hóa ra những sự việc xảy ra ở kiếp trước không biết từ lúc nào đã trở nên quá đỗi xa vời.
Từ khi cô mới bắt đầu sống lại thì mọi sự chú ý đều tập trung hết vào ác ma Giang Nhẫn, nhưng bây giờ đây chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi cô đã vì anh mà từ bỏ việc tìm tòi nghiên cứu về những sự việc diễn ra ở kiếp trước.
Cô không kịp yêu và thấu hiểu Giang Nhẫn của kiếp trước, nhưng lại yêu Giang Nhẫn của kiếp này.
Xuyên suốt toàn bộ thanh xuân Mạnh Thính đã nhìn anh từ một thiếu niên rồi trở thành một người đàn ông.
Khi nghĩ đến quãng đời từ nay về sau có thể ở bên cạnh anh thì trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp dịu dàng. Tuy nhiên chuyến bay đi cùng Giang Nhẫn của cô bởi vì một cuộc điện thoại của Thư Dương mà bị bỏ lỡ, Mạnh Thính không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chờ chuyến bay tiếp theo.
Mạnh Thính gọi điện cho Cao Nghĩa nói rõ tình hình của mình, Cao Nghĩa lập tức nói: “Cô Mạnh xin chờ một chút nha, để tôi đi sắp xếp.”
Cao Nghĩa rất đáng tin cậy, rất nhanh sau đó ông đã sắp xếp xong xuôi vé máy bay vào buổi chiều.
Mạnh Thính không thể bay cùng chuyến với Giang Nhẫn, cô sắp xếp lại những vật dụng cần thiết để mang theo vào trong va li hành lý.
Khi cô thuận lợi tiến đến nước Mỹ, Cao Nghĩa còn trêu chọc cô: “Lúc giải phẫu thì hãy đến bên cậu ấy, nói cho cậu ấy biết là cô đã đến rồi.”
Mạnh Thính cười gật đầu một cái.
So với thù hận thì tình yêu luôn luôn khiến cho con người ta được hạnh phúc.
Khi cô vừa xuống máy bay thì đã có người đến đón. Đó là một cô gái trẻ người Trung Quốc khoảng chừng 24-25 tuổi, tên là Đặng Cẩm Sắt, cô ấy du học đến nước Mỹ, tiếng Anh nói rất tốt, vậy nên được chọn chăm sóc cho Mạnh Thính. Vừa trông thấy Mạnh Thính, Đặng Cẩm Sắt cực kỳ ngạc nhiên trước vẻ đẹp và sự trẻ trung của cô.
Tuy là vừa mới đặt chân đến mảnh đất này nhưng Mạnh Thính nói tiếng Anh cực kỳ lưu loát và đúng tiêu chuẩn khi giao lưu cùng người khác khiến cho Đặng Cẩm Sắt hoàn toàn nể phục: “Tiếng Anh của em rất tốt, còn tốt hơn cả phiên dịch viên chuyên nghiệp của chị nữa.”
“Em cảm ơn ạ, em cũng học qua được mấy năm.”
“Chẳng trách.” Đặng Cẩm Sắt thở dài, cô Mạnh này hoàn toàn không cần người khác chăm sóc cho đâu.
Giang Nhẫn vừa đến Mỹ thì bắt đầu tiến hành kiểm tra.
Bác sĩ nói có thể tiến hành phẫu thuật vào buổi tối, tình trạng của anh so với người bệnh trước kia cũng không khác biệt lắm, chỉ có điều là Giang Nhẫn hơi nghiêm trọng hơn một chút.
Giang Nhẫn chỉ bình tĩnh mà gật đầu một cái.
Anh đứng trên dãy lầu cao tầng của bệnh viện quan sát khắp thành phố đầy xa lạ này.
Kiểu kiến trúc phương Tây so với những kiến trúc ở đất nước nơi mà anh đã lớn lên từ nhỏ là hoàn toàn khác biệt, những cô y tá trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh cười đùa vô cùng quyến rũ, bọn họ còn quan sát anh rồi xì xào bàn tán.
Phiên dịch viên là một người đàn ông, không nhịn được cười nói: “Giang tổng, bọn họ đều nói cậu rất đẹp trai rất đàn ông.”
Giang Nhẫn ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt anh lạnh lẽo, mấy cô y tá kia chỉ biết cười rồi bỏ đi.
Phiên dịch viên “chậc” một tiếng, thật ra thì bọn họ còn nói thế này…
Người đàn ông trẻ tuổi kia vừa cứng rắn vừa cuồng dã, vóc dáng cũng rất tuyệt vời.
Phiên dịch viên không dám nói, sợ Giang tổng sẽ nổi điên mất.
Giang tổng không phù hợp với thẩm mỹ của mấy cô gái Trung Quốc nhưng thật bất ngờ lại nhận được sự ưu ái của mấy cô gái ngoại quốc.
Thời gian bên nước ngoài bây giờ đã là bảy giờ rưỡi.
Bác sĩ tường thuật đại khái quá trình giải phẫu cho Giang Nhẫn nghe, anh chỉ khẽ gật đầu. Lúc đầu bác sĩ còn định trấn an anh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông lạnh nhạt không một gợn sóng thì cảm thấy không có gì đáng nói nữa.
Lúc Mạnh Thính đi cùng Đặng Cẩm Sắt sang đây thì đã thấy cảnh tượng như vậy.
Cô đẩy cửa ra, Giang Nhẫn ngước mắt nhìn.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Thính, biểu cảm lạnh lùng của anh đều vỡ tan: “Sao em cũng tới đây?”
Bác sĩ ngoại quốc nhíu mày, khẽ cất tiếng nói hai người nói chuyện đi.
Đặng Cẩm Sắt và nam phiên dịch viên đi ra ngoài, khép cửa lại.
Mạnh Thính đi đến bên cạnh anh: “Buổi tối phải tiến hành phẫu thuật rồi, anh có lo lắng không?”
Giang Nhẫn chỉ ngắm nhìn cô.
Cô mỉm cười nắm chặt tay anh: “Em ở bên anh, em sợ anh đau không biết nói cùng ai.”
Anh mím môi, nhắm mắt lại: “Sẽ không đau.” Mạnh Thính kéo lấy bàn tay lạnh lẽo của anh chạm vào gương mặt mềm mại của mình: “Cho anh sờ đó, thả lỏng chút, dù sao thì em cũng đã đến rồi, anh không thể đuổi em đi được đâu.”
Anh quay đầu sang, đôi con ngươi đen nhánh nhìn cô, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt non mềm của cô.
Anh rất muốn trách cô không chịu nghe lời, cũng không hi vọng cô lại một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ vô lực kia của anh. Giang Nhẫn cũng không mong chờ cô sẽ cùng mình qua đây, nhưng trong khoảnh khắc cô đẩy cửa bước vào, lúc ấy anh thực sự cảm thấy thế giới như tràn ngập ánh nắng rực rỡ.
Thật ra anh vẫn luôn cho rằng mình không cần tình yêu thương cũng có thể tồn tại. dù sao thì anh cũng đã sống như thế rất nhiều năm rồi.
Khi còn bé bị người khác đánh thì anh sẽ đánh trả lại, khi bị người khác vu khống thì không có một ai nói thay anh, bị người khác bài xích anh cũng chỉ có một mình.
Trên người Giang Nhẫn từ lâu đã không còn cảm xúc yếu ớt, mỏng manh nào.
Nhưng bây giờ đây có một cô bé ngốc nghếch đang thấp thỏm dỗ dành anh giống như dỗ dành mấy đứa trẻ con vậy.
Trong lòng luôn có cảm thấy trống rỗng, nhưng sau đó một lần nữa được lấp đầy.
Trước khi Giang Nhân được đẩy vào phòng phẫu thuật, anh đột nhiên hỏi: “Nếu như chân của anh không trị khỏi được thì sao?”
Cô nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của người đàn ông, mỉm cười dịu dàng: “Vậy thì chờ đến khi anh hai mươi hai tuổi, chúng ta kết hôn.”
Hô hấp của anh ngưng trệ một giây.
Sau khi nhịp thở dồn dập qua đi thì chợt từ từ từ từ tăng tốc.
Giang Nhẫn không nghĩ thông được, cô là bởi vì muốn bù đắp nên mới cùng anh ràng buộc cả một đời sao?
Nhưng cô lại nhẹ nhàng ghé giọng vào lỗ tai anh: “Nếu như chân anh được chữa khỏi, em lập tức gả cho anh nhé?”
Giang Nhẫn đột nhiên ngước mắt nhìn cô.
“Vậy nên anh phải tốt lên nhé Giang Nhẫn.” Cô thật sợ anh uy hϊế͙p͙ bác sĩ làm loạn.
Hốc mắt Giang Nhẫn có chút ẩm ướt, cười đáp: “Được.”
Anh sẽ tốt hơn thôi.
Mặc kệ là thân thể hay tâm lý, Giang Nhẫn đều có thể vì cô mà trở nên không trọn vẹn, cũng có thể vì cô mà trở nên hoàn chỉnh. Từ khi gặp được cô, anh đã vượt mọi chông gai, không sợ hết thảy thứ gì.
Sau khi Giang Nhẫn được đưa vào phòng phẫu thuật, Mạnh Thính lại bắt đầu ngâm mình trong những giây phút chờ đợi dài đằng đẵng.
Cô đan hai tay vào nhau, một lần lại một lần cầu nguyện.
Cô chưa từng ở bên anh trong những lúc anh thống khổ, tuyệt vọng.
Bắt đầu vào đêm Giáng Sinh khi ấy, anh chạy trong gió tuyết rồi ho ra máu, sau này bị bỏng, xương vỡ vụn nằm ở bệnh viện. Cô đã luôn không ở bên anh rồi.
Nhưng Giang Nhẫn tựa như một vị thần, vĩnh viễn sẽ luôn che chở cho cô.
Người con trai này có thể xông vào biển lửa, cũng sẽ lau nước mắt cho cô trong ngôi nhà ma. Dường như chỉ cần trong lòng cô nghĩ đến Giang Nhẫn một chút thôi thì anh nhất định sẽ xuất hiện ngay trước mắt cô chỉ trong một khắc.
Anh là chàng trai tốt nhất trên thế gian này.
Sau đó anh đã vì cô mà trở thành một người đàn ông trưởng thành đầy chín chắn và trách nhiệm.
Mỗi một vết thương trên người anh đều là một huy chương bất diệt cho sự cố chấp bền bỉ của anh.
Cô đau lòng đến trái tim thắt chặt lại.
Ca phẫu thuật chỉnh hình sẽ không mất nhiều thời gian, nhưng mỗi một phút giây trôi qua đối với cô mà nói đều rất khó mà chịu đựng.
Khoảng chừng hơn hai tiếng đồng hồ sau, ca phẫu thuật của Giang Nhẫn kết thúc.
Bác sĩ nhẹ nhàng nói bằng tiếng Anh, cô bé xinh đẹp đừng lo lắng, ca phẫu thuật đã thành công.
Sau đó cũng chỉ dặn dò vài thứ liên quan đến tịnh dưỡng.
Lúc Mạnh Thính vào thăm anh, Giang Nhẫn vẫn còn chưa tỉnh vì tác dụng của thuốc mê. Ngón tay Mạnh Thính khẽ mơn trớn khuôn mặt của anh, nhẹ nhàng mỉm cười.
Dường như cả một đời này, Giang Nhẫn chưa bao giờ để cô phải thất vọng.
***
Hai người bọn họ ở bên nhau cùng nhau trải qua đêm Giáng Sinh lần thứ ba.
Hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi của Mạnh Thính, Giang Nhẫn đã trở lại Trung Quốc vài ngày sau khi phẫu thuật. Anh thích môi trường trong nước hơn nên kiên quyết quay về nước tịnh dưỡng.
Tổn thương xương cốt phải nghĩ dưỡng một trăm ngày, thời gian anh dưỡng thương còn dài đằng đẵng.
Nhưng công trình mới vẫn đang được xây dựng, anh không yên lòng buông tay không quản.
Trở về nước rồi mới nhìn thấy Giang Quý Hiển suy sụp cỡ nào.
Văn Duệ đã bỏ trốn.
Hắn cự tuyệt tiếp nhận cảnh sát điều tra, việc Vinh Lâm phản cung khiến hắn bất ngờ ngoài ý muốn. Chuyện như vậy vốn là có thể tránh khỏi, dù sao thì có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Nhưng bây giờ hắn không có một đồng tiền cắc bạc nào.
Một năm trước vì muốn hủy hoại Giang Nhẫn mà hắn đã tiêu sạch hết toàn bộ số tiền có trong tay.
Tòa nhà Thiên Nga là một dự án đã được xây dựng trong hơn một năm, nhưng cho dù nó có thu được bao nhiêu lợi nhuận, thì cũng không đủ để hắn ta xoay sở.
Khi Văn Duệ tìm Giang Quý Hiển lấy tiền để xoay sở, hắn phát hiện có người nhìn chằm chằm hắn, ghi lại hết tất cả mọi động tĩnh của hắn.
Thì ra Giang Nhẫn ở một nơi mà hắn không nhìn thấy được, sớm không còn là thiếu niên trước kia khi chịu thiệt thòi chỉ biết bất lực đi đánh người nữa.
Hắn cầm lấy số tiền mà Giang Quý Hiển cho rồi bỏ chạy.
Lúc Mạnh Thính biết được chuyện này thì rất ngạc nhiên, cô tựa người vào giường bệnh của Giang Nhẫn. Anh đang xem một quyển sách nào đó.
Là sách liên quan đến bất động sản, anh cụp mắt, lật từng trang từng trang.
Kể từ khi anh trưởng thành thì ngập tràn sức hấp dẫn của một người đàn ông. Bình thản tự tại, nhưng cũng có lúc tàn nhẫn cực kỳ.
Mạnh Thính lặng lẽ nhìn anh: “Anh đã biết hết rồi sao?”
Anh cười sờ sờ tóc cô.
Đúng vậy, anh đã biết từ lâu rồi. Nhưng anh không đoán được Mạnh Thính sẽ đến nước Mỹ mà không trở về thành phố H. Chuyện Vinh Lâm phản cung, phần lớn là do một tay anh mà ra. Miệng của tên kia cũng rất cứng, nên chuyện này bây giờ mới xảy ra.
Giang Nhẫn không thích đấu đá cùng Văn Duệ như mấy đứa nít ranh, anh chỉ muốn cho hắn ta chết. Vậy nên Văn Duệ không chỉ cõng trên lưng tội danh xúi giục phóng hỏa giết người mà còn có rất nhiều chứng cứ đằng sau đó nữa, anh đều đưa hết cho bên công tố.
Văn Duệ bỏ trốn, người suy sụp buồn bã nhất chỉ có mỗi mình Giang Quý Hiển.
Văn Mạn chết trong vòng tay của một người đàn ông khác, cuối cùng lúc nhìn Giang Quý Hiển thì rơi lệ: “Đời này tôi có lỗi với anh, nếu có thể, xin anh hãy chăm sóc cho Văn Duệ, kiếp sau tôi sẽ bù đắp cho anh.”
Đó là những lời nói sau cùng của Văn Mạn.
Bà ta chết khi đang trên đường xuất ngoại cùng một người đàn ông khác, lúc Giang Quý Hiển chạy đến, bà ta chỉ còn lại một hơi cuối cùng.
Văn Mạn không yêu Giang Quý Hiển dù chỉ một ngày, nhưng bà ta lại hứa hẹn ở kiếp sau. Vì cái “kiếp sau” kia mà Giang Quý Hiển đã dùng hết tất cả sức lực của mình nâng đỡ cho Văn Duệ.
Nếu như con người sống trên đời vì một chấp niệm nào đó thì chấp niệm của Giang Quý Hiển rõ ràng chính là Văn Mạn.
Vốn dĩ từ lúc bắt đầu Văn Mạn đã thích một nhà nghệ thuật gia, chưa từng yêu thương ông và Giang Nhẫn.
Vẻ ngoài của Giang Nhẫn không hề giống với Văn Mạn, tính cách lại càng không.
Đứa trẻ này từ nhỏ đã lãnh đạm, trời sinh phản nghịch từ trong xương cốt. Giang Quý Hiển đã dẫn dắt anh một thời gian, nhưng ông thường xuyên vì Văn Duệ mà răn dạy Giang Nhẫn.
Hơn hai mươi năm trôi qua, Giang Quý Hiển đều mong chờ cái “kiếp sau” kia.
Nhưng sau khi Văn Duệ bỏ trốn, ông mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng mà mình không hề muốn tỉnh lại, nhìn thấy được hiện thực.
Ông đã làm tổn thương đến đứa con trai ruột thịt của mình biết bao nhiêu lần chỉ bởi vì một cặp chị em vốn dĩ chỉ có lòng thù hận với ông và gia đình ông.
Bé con Giang Nhẫn lúc hai, ba tuổi mặc dù lạnh lùng không nói, nhưng vẫn muốn ba ba mình vuốt ve, bế bồng. Nhưng sau này khi lớn lên, ánh mắt ấy chỉ còn lại sự lạnh lẽo không ngừng.