“Chỉ có mùi nam tính thôi, ngửi thử chút không?”
***
Tháng 12 năm nay quá mức lạnh lẽo, mùa đông ở thành phố H không có trận tuyết rơi nào, thời tiết hanh khô kèm theo gió rét, chỉ mới thổi qua thôi đã khiến người ta run cầm cập.
Mạnh Thính luyện đàn gần một tháng, cô thường lặng lẽ luyện tập sau giờ học, ấy vậy mà không hề chạm mặt Giang Nhẫn lần nào. Hai người bọn họ không học cùng trường, Giang Nhẫn trong lòng có điều kiêng dè, cũng không dám trực tiếp đi tìm cô. Xe buýt đã bắt đầu hoạt động lại, Mạnh Thính không cần phải đạp xe đến trường nữa, thường thường không thể thấy cô sau giờ tan học.
Trước đêm Bình An một ngày, Giang Nhẫn đã nhớ cô đến không chịu được nữa.
Trong khoảng thời gian này anh rất ít khi cưỡi xe máy vùng núi, cũng hiếm khi lái xe.
Không còn mặc những chiếc quần Jean rách lỗ nữa, quả đầu là những sợi tóc đen nguyên bản. Ngay cả Hạ Tuấn Minh cũng phải tấm tắc bảo thật là kỳ lạ, anh Nhẫn đến cả thuốc lá cũng không hút nữa.
Tuy rằng tiếng tăm của Giang Nhẫn ở trường học chẳng ra gì, nhưng rõ ràng là Giang Nhẫn đang thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Một buổi tối trước đêm Giáng Sinh, Giang Nhẫn đi ra từ căn hộ của mình, căn hộ này gần sát bờ biển, phía đằng sau là khu vực mới được khai phá. Tuyết không rơi ở thành phố H, nhưng trời thì bắt đầu mưa.
Đã khá lâu rồi anh chưa cùng cô nói qua câu nào, cơm chiều cũng không ăn, liền chạy đến tiểu khu Mạnh Thính ở chờ cô.
Anh lái xe đến.
Cơn mưa nhỏ trong chớp mắt biến thành một trận mưa to, cần gạt nước không ngừng quét sạch nước trên cửa xe, nhưng những giọt nước mưa vẫn như cũ rơi xuống dầy đặc.
Nhà Mạnh Thính ở lầu ba, Thư ba ba vẫn chưa trở về, Mạnh Thính không nghĩ đến mưa to như vậy. Thư Lan nhốt mình trong phòng chơi game, cô ta đã vụng trộm dùng số tiền mà Thư ba ba cho đi mua một chiếc điện thoại. Còn Thư Dương thì ở trong phòng luyện đề Vật Lý, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Mạnh Thính chạy nhanh ra ban công thu gom quần áo rồi đóng cửa sổ lại.
Lúc cô nhón chân vươn đến cái sào treo quần áo, chiếc xe thể thao màu bạc bắt mắt dưới lầu điên cuồng ấn còi.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, trái lại làm giảm âm thanh tiếng còi.
Mạnh Thính ôm một chồng quần áo nhìn xuống, liếc mắt một cái liền thấy một chiếc xe quen thuộc.
Cô mím môi, tim đập nhanh chóng, không dự định sẽ đáp lại.
Mạnh Thính dọn dẹp xong xuôi đống quần áo, sợ sấm sét nên rút phích cắm của các thiết bị điện ra. Cuối cùng đi đến đóng cửa sổ.
Nhưng tiếng còi ngoài kia không ngừng vang lên.
Như thể nếu cô không ra gặp anh, anh nhất định sẽ không rời đi.
Mạnh Thính trở lại phòng mình, đóng cửa sổ, tiếng còi cuối cùng cũng nhỏ lại.
Mạnh Thính ở trong phòng sắp xếp lại trang phục vũ đạo của mình, quyết tâm sẽ đánh đàn khiêu vũ một lần nữa, những thứ này chắc chắn cần thiết cho việc sử dụng. Có một vài thứ dùng khi cô mười ba mười bốn tuổi, đã không còn phù hợp với độ tuổi hiện tại, nhưng vẫn có một vài thứ còn có thể sử dụng được.
Tiếng còi dừng lại, như thể chủ nhân của nó đã bỏ cuộc.
Mạnh Thính nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật kiếp trước đại đa số thời điểm đều là Giang Nhẫn ở xa xa nhìn mình, kiếp này anh thích cô quá sớm, khi mắt cô không được tốt, anh đã tiến vào cuộc sống của cô, mà ở kiếp trước có nhiều khi đám người bọn họ cười cười nói nói đi lướt qua người cô.
Thiếu niên kia sẽ quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người cô, chờ khi cô phát hiện ra, anh lại làm như không có việc gì quay đầu đi.
Vốn dĩ kiếp trước không hề có cơ hội nào chạm mặt nhau, ký ức của Mạnh Thính về anh dừng lại khi cô bị trận lửa lớn hủy dung, Giang Nhẫn trở về nhà họ Giang, cũng không quay về nữa.
Sự yêu thích của anh cũng chỉ hời hợt như vậy.
Lúc Thư Chí Đồng trở về thì đã hơn 11 giờ khuya, sở nghiên cứu gần đây có hạng mục mới, còn có thêm vài nghiên cứu sinh khiến người khác đau đầu mới đến thực tập, ông bận rộn đến đầu tắt mặt tối.
Mạnh Thính biết, Thư Chí Đồng nhận rất nhiều công việc không phù hợp với mình. Đỗ Lương Đống tới đòi nợ khiến cho ông không thể thở nổi, không biết lúc nào mà Thư Chí Đồng luôn liều mạng kiếm tiền.
Vậy nên việc cấp bách hiện giờ là phải thắng được càng nhiều giải thưởng càng tốt.
Đã hơn 11 giờ Thư Dương và Thư Lan đã sớm đi ngủ, dù sao cuộc sống cấp ba cũng khá nặng nề, học sinh đang trong tuổi dậy thì, luôn cảm thấy buồn ngủ.
Thư Chí Đồng nhẹ nhàng mở cửa, đặt chiếc dù dính nước mưa xuống, dự định vệ sinh đơn giản rồi đi ngủ.
Đèn trong phòng khách được thắp sáng, Mạnh Thính ra dấu với ông rồi dùng khẩu hình nói: “Thư ba ba, con có để cơm tối cho ba, ba mau ăn rồi đi ngủ.”
Cô bận bịu hâm nóng lại thức ăn, sau đó bưng lên bàn.
Thư Chí Đồng vô cùng mệt mỏi, đã khuya nhưng vẫn rất đói, sau khi ăn xong ông mới cảm giác chân tay lạnh cóng của mình có chút ấm áp.
Ngày mai là thứ bảy, vốn dĩ ông cũng định sẽ tăng ca, nhưng giờ phút này đây gương mặt của ông hiền từ, khóe mắt nho nhỏ tràn đầy dịu dàng: “Mai là sinh nhật của Thính Thính nhà ta rồi, ba không đi làm nữa, sẽ dẫn con đi chơi nha.”
Ông lấy một món quà từ trong người đưa cho Mạnh Thính, có hơi áy náy nói: “Đồng nghiệp ba nói con gái ông ấy thích thứ này, Thính Thính con nhìn xem có thích không?”
Mạnh Thính mở ra xem, là một chiếc khăn quàng cổ màu hồng nhạt.
Thật ra nó có chút hường phấn trẻ con, có lẽ thích hợp với mấy cô bé mười ba mười bốn tuổi hơn. Đoán chừng con gái của đồng nghiệp Thư Chí Đồng không lớn là bao, Mạnh Thính cười gật đầu: “Con thích lắm, cảm ơn ba nhiều ạ.”
Thư Chí Đồng thở phào nhẹ nhõm rồi bảo cô nhanh chóng đi ngủ.
Mạnh Thính dọn dẹp bát đũa, Thư Chí Đồng nghi ngờ lẩm bẩm nói: “Dưới lầu là xe ai nhỉ? Chiếc xe rất sang trọng, thân thích nhà ai đến sao?”
Mạnh Thính khẽ dừng tay lại, cũng may Thư Chí Đồng không hỏi nhiều nữa, mệt mỏi cả ngày rồi nên đã đi nghỉ ngơi.
Mạnh Thính rửa tay dọn dẹp sạch sẽ xong cũng chui vào ổ chăn.
Cô ngủ đến rạng sáng hai giờ thì bị ác mộng đánh thức, trong mơ có một chiếc xe hàng tông vào đuôi xe, mẹ theo bản năng ôm chặt lấy cô.
Cô mở to mắt, nước mắt chảy đầy cả gối đầu.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm vù vù.
Mạnh Thính đột nhiên ngủ không được, cô lau khô nước mắt, ngước mắt nhìn bầu trời đen như mực, đi dép lê ra phòng khách nhìn xuống.
Chiếc xe thể thao màu bạc vẫn yên tĩnh đậu ở đó trong đêm.
Vì sao anh còn chưa rời đi nữa, cũng đã quá lâu rồi mà.
Thời tiết này rất lạnh vào ban đêm, nhà nào nhà nấy đều đã yên giấc rồi.
Mạnh Thính mặc áo chống lạnh vào, cầm ô ra cửa.
Bên ngoài, từng trận gió lớn đang gào thét. Đêm tối tĩnh mịch, chiếc xe kia tắt máy, có một người đang ngồi trên ghế lái.
Cô lau những giọt nước mưa trên gò má, nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe.
Giang Nhẫn ngẩn người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vội vàng hạ cửa sổ xe xuống. Sau đó anh nhìn thấy thiếu nữ đứng trong màn đêm, dường như cô có chút bất đắc dĩ: “Anh về nhà đi.”
Trên màn hình di động xuất hiện thông báo nhân vật đã bị giết.
——DOUBLE KILL!
Sau đó nhóm đồng đội của anh cũng bị tiêu diệt, nam sinh đầu bên kia đang điên cuồng mắng chửi.
Giang Nhẫn đóng giao diện, cổ họng có hơi khàn khàn: “Lên xe nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm.”
Cô lắc đầu: “Anh mau về nhà đi.”
Khi còn nhỏ có vài ba cậu bé đi theo cô về nhà bị mẹ cô trêu chọc, thế nhưng sau khi lớn lên rồi, mọi người học được cách thận trọng kiêng dè, sẽ không ai mặt dày làm ra loại chuyện như thế này.
Nhưng mà Giang Nhẫn là không biết xấu hổ.
Mạnh Thính dặn dò xong muốn đi lên, Giang Nhẫn đẩy ra cửa xe chạy tới.
Trong chốc lát, cả người anh ướt đẫm.
“Mạnh Thính.”
“Ừm, anh có chuyện gì à?” Mạnh Thính ngước mắt, hành lang yên tĩnh trong đêm khuya đến kim rơi cũng nghe thấy tiếng.
Ánh mắt đen láy của Giang Nhẫn dừng ở trên người cô: “Không có gì.”
Mạnh Thính nói: “Vậy anh mau về nhà đi.”
Bởi vì là ban đêm, cô sợ người khác nghe được nên đè nén thanh âm xuống rất thấp. Giống như một chiếc lông vũ không có trọng lượng, nhưng lại rất mềm mại gãi nhẹ lên trái tim người khác.
Anh bỗng có chút bực mình, giữ chặt cổ tay cô.
Chiếc ô trong tay Mạnh Thính rơi xuống trên mặt đất.
Bốn mắt nhìn nhau trong đêm tối, anh đột nhiên cười: “Nè, có phải em không có lương tâm hay không vậy? Anh đến trường tìm em tận năm lần, em cũng không thèm để ý đến anh, chỉ biết nói nói cười cười cùng với bạn học.”
Mạnh Thính có chút xấu hổ, cô nhẹ giọng nói: “Tôi có chút việc.”
“Vậy bây giờ thì sao, bây giờ không có chuyện gì, em nói chuyện với anh đi.” Đêm tối tĩnh lặng, cảm xúc của anh bị đè nén, nhưng lại mang theo ý cười: “Anh thực sự rất nhớ em.”
Mạnh Thính cắn môi, vành tai có chút đỏ: “Nhưng giờ muốn ngủ.” Để tăng thêm độ tin cậy, cô dụi dụi đôi mắt, bày ra bộ dạng buồn ngủ vô cùng.
Anh nâng cằm cô lên, trong mắt đầy ý cười: “Mạnh Thính, sao mà em có thể đáng yêu đến vậy chứ?”
Mạnh Thính có hơi xấu hổ, cô đè thấp giọng nói, nhịn không được mắng anh: “Nửa đêm mọi người đều đã ngủ hết rồi, chỉ có đồ ngốc mới chạy lung tung thôi.”
Giang Nhẫn không nhịn được, cười đến lồng ngực run rẩy: “Phải đó, đồ ngốc mới chạy lung tung.”
Mạnh Thính nghe vậy tỉnh ngủ luôn, lúc này mới phản ứng kịp, khuôn mặt đỏ bừng.
“Đồ ngốc, làm bạn gái của anh có được không?” Trong mắt anh ngập tràn ý cười, “Anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em chịu không?”
Giang Nhẫn tiếp tục: “Anh không hút thuốc uống rượu đánh nhau, em ngửi xem, trên người anh không có mùi thuốc lá đâu.” Anh cười xấu xa, “Chỉ có mùi nam tính thôi, ngửi thử chút không?”
Ai muốn ngửi cái này!
Vành tai Mạnh Thính đỏ ửng: “Bây giờ anh đang không tỉnh táo, tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi đi ngủ đây.”
Anh thấy cô nói một cách nghiêm túc, sắp bị sự đáng yêu của cô độc chết rồi.
Anh lau nước mưa trên mặt, giọng nói mang theo ý cười: “Đúng thật là không tỉnh táo, kể cả gặp được em rồi vẫn không tỉnh xíu nào.” Mẹ nó ai bảo anh lại thích cô nhiều như vậy chứ.
Nói thế nào cũng đều không đúng, cô còn không nói lại anh nữa. Tức phát khóc luôn rồi.
Mạnh Thính mím môi, nhặt dù lên định xoay người rời khỏi.
“Đừng đi mà, anh không nói nữa được không?” Anh nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay cô, cuối cùng cười lên: “Chờ cho đến bây giờ, chỉ là muốn nói chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Mạnh Thính ngước mắt lên, mi mắt dính giọt mưa, anh muốn gạt đi giúp cô nhưng cuối cùng vẫn không dám chạm vào.
Ánh mắt Giang Nhẫn dịu dàng: “Em về ngủ đi, ngày mai anh có quà tặng em.”
Đêm nay anh bị thôi thúc mà đến đây, vốn dĩ cho rằng hôm nay sẽ không thấy được cô.
“ giờ tối mai, anh chờ em ở tiểu khu bên ngoài được không?”
Mạnh Thính giật mình, cuối cùng lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn anh. Giang Nhẫn anh về nhà đi.” 7 giờ tối mai cô phải tham gia thi đấu dương cầm.
Cô gấp lại chiếc ô, nghiêm túc nói với anh: “Tôi sẽ không làm bạn gái của anh.” Cô nắm chặt cán dù, “Cũng sẽ không thích anh, anh cứ vậy sẽ làm tôi khó xử.”
Không khí lặng im.
Cô không dám nhìn ánh mắt của anh.
Lần này khi cô rời khỏi, Giang Nhẫn không có ngăn cản.
Hồi lâu sau, anh nắm chặt tay lại, chỉ còn là một mảnh trống rỗng.
Cặp mắt đen láy của Giang Nhẫn nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của cô, thật lâu sau cười cười, không sao hết. Cô không thích anh thì anh sẽ thích cô nhiều hơn một chút, sẽ quan tâm chăm sóc cô nhiều hơn nữa, cố gắng trở thành học sinh ngoan, trở thành kiểu người mà cô yêu thích.
***
Buổi sáng ngày Giáng Sinh, Thư Chí Đồng muốn dẫn Mạnh Thính ra ngoài chơi.
Mạnh Thính lắc đầu, cuối cùng nói: “Chúng ta đi thăm mẹ đi ba.”
Thư Chí Đồng ngẩn người, cẩn thận nói: “Hay là để hôm khác đi nhé Thính Thính, sinh nhật con có muốn đi công viên trò chơi không?”
Mẹ Mạnh Thính xảy ra chuyện, người chịu nhiều cú sốc và thương tâm nhất chính là Mạnh Thính, Thư Chí Đồng rất sợ khi nhắc đến mẹ thì Mạnh Thính sẽ đau lòng, ông luôn đối xử với cô như một đứa bé.
Mạnh Thính đưa mắt nhìn màn mưa bên ngoài, Thư ba ba lúng túng nói: “Thời tiết bây giờ không thể đi công viên trò chơi được rồi.”
Ông bắt gặp trong ánh mắt Mạnh Thính có một chút nhẹ nhõm thoải mái, thế là đưa cô đến nghĩa trang cúng điếu.
Nghĩa trang lạnh lẽo, Mạnh Thính mua một bó hoa cúc trắng đặt trước mộ mẹ.
Đầu ngón tay cô chạm vào bia mộ, trong lòng có rất nhiều lời đều lặng lẽ nói với mẹ. Nếu như mẹ còn sống, nguyện vọng lớn nhất chính là Mạnh Thính có một cuộc sống vui sướng hạnh phúc.
Nếu bà biết Mạnh Thính bởi vì chuyện đó mà không muốn tiếp tục khiêu vũ đánh đàn nữa, chắc chắn mẹ sẽ cốc đầu cô: “Con thật là ngốc nghếch, uổng phí biết bao công sức của mẹ.”
Mạnh Thính nghĩ đến điều đó thì cười.
Nhất định sẽ không uổng phí công sức của mẹ đâu.
Cô muốn để một người cha hiền từ như Thư Chí Đồng sống một cuộc sống tốt hơn.
Thư Chí Đồng thấy cảm xúc của Mạnh Thính khi bước ra khỏi nghĩa trang vẫn còn ổn, thế là nhẹ nhàng thở ra. Nhiều năm trôi qua vậy rồi, tảng đá trong lòng ông cuối cùng cũng buông xuống một chút.
Mạnh Thính bảo ông đừng mua bánh sinh nhật. Người một nhà ăn bữa cơm với nhau là tốt rồi, nhưng sau khi cơm nước xong xuôi Mạnh Thính đeo túi xách ra cửa.
Cô giải thích với ông: “Con ra ngoài tham gia thi đấu dương cầm, tối nay sẽ về ạ. Cô giáo Tống ở lầu trên đã ghi danh giúp con, Thư ba ba yên tâm đi ạ.”
Thư Chí Đồng rất vui mừng, hốc mắt thậm chí đỏ lên: “Cố lên nhé! Tối nay ba ba sẽ đi đón con.”
Mạnh Thính cất giọng mũi nhàn nhạt: “Dạ.”
Thư Dương ngước mắt, trong mắt cũng có gợn sóng.
Thư Lan không thể tin nhìn về phía Mạnh Thính, cô ta không phải… có bóng ma tâm lý sao? Lần trước là do mình năn nỉ ỉ ôi lắm mới chịu đứng ra thay mình biểu diễn, bây giờ vì cái gì mà đi thi đấu chứ?
Lúc Mạnh Thính ra đến cửa thì trông thấy Từ Gia.
Thiếu niên ăn mặc giản dị, cũng không nhiều lời: “Đi thôi.”
“Cậu cũng đi?”
Giọng điệu Từ Gia bình tĩnh: “Ừ, mẹ kêu tôi đi cùng với cậu.”
Mạnh Thính vội nói không cần.
Ánh mắt Từ Gia đầy ý cười: “Hết cách rồi, nếu không đưa cậu bình an trở về thì mẹ sẽ không cho phép tôi vào nhà đâu. Tôi cũng chưa thấy qua những cuộc thi thế này, cho nên muốn đi xem thử một chút. Đi thôi, nếu không sẽ muộn mất.” Anh nói chuyện hài hước, không có tính công kích nào, cũng không hề có ý đồ gì khiến cho người khác rất thoải mái.
Mạnh Thính không nhịn được cười.
Cô vểnh môi, ánh mắt trong suốt. Khi cô cười lên, bầu không khí bỗng chợt hòa tan bởi sự ngọt ngào của cô. Từ Gia nói: “Tôi không hiểu biết lĩnh vực này, chính xác mà nói là người ngoài ngành, vậy nên cậu đừng áp lực quá.”
Ba năm qua đi, Mạnh Thính lại một lần nữa đứng ở nơi này.
Ánh đèn lấp lánh, bóng tối bất chợt biến mất trong chớp mắt, trên sân khấu chỉ có một chiếc đàn piano chất lượng cực kỳ tốt.
Từ Gia đưa mắt nhìn đồng hồ, 7 giờ 18 phút.
Mạnh Thính đi thay trang phục, dù sao đây cũng là một màn trình diễn. Trong chiếc túi cô mang theo bên mình, có một bộ trang phục biểu diễn đã được chuẩn bị trước. Cô vén mái tóc dài lên, dùng một sợi ruy băng màu xanh buộc lại.
Khi cô bước ra, hai mắt Từ Gia co rút lại.
Đã nhiều năm trôi qua, anh lại một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Khiến người ta mê muội, khiến người ta nín thở.