Ngày Tô Anh đến kinh thành Trường Ninh, khí trời dị thường rất tốt.
Bầu trời xanh thẳm và những tầng mây mỏng như cánh ve kéo dài đến phương xa, ánh mặt trời ấm áp, không khí nhẹ nhàng khoan khoái, hoa Lê trong viện nở rộ tản ra mùi thơm thoang thoảng.
Tô Nghiêu đang đứng dưới gốc cây hoa lê nở rộ thì nghe tin Tô Anh trở về, chân khẽ nâng lên ngửi hương hoa, tay run run, một tiếng “rắc” vang lên nhánh hoa lê liền gãy.
Tô Nghiêu không chút bất ngờ nghe tin Nhị muội muội và Thế tử con trai Nhiếp Chính vương về cùng nhau, ngoài ý muốn chính là Thế tử không về ngay phủ đệ Nhiếp Chính vương, mà lại đưa Tô Anh về Tướng phủ trước.
Quả nhiên trong này có dụng ý khác, cả Tướng phủ đều biết rõ Phong Sách tới gặp người nào.
Cẩm Diên nói xong tin này, sắc mặt có chút khó coi, giương mắt thấy Tô Nghiêu hơi cau mày, do dự nói, “Phu nhân nói, thân thể tiểu thư còn chưa khỏe, sợ gió thổi cảm lạnh nên không thể đến đại sảnh, cho nên chút nữa nhị tiểu thư sẽ tự mình đến thăm tiểu thư.”
Tô Nghiêu gật đầu, bày tỏ không có bất kỳ dị nghị gì.
Tô phu nhân cố ý ngăn nàng gặp mặt Thế tử con trai Nhiếp Chính vương, sợ khi gặp lại nhau nàng lại làm ra những chuyện tình đáng sợ khác.
Cho dù Tô phu nhân không ngăn trở, nàng cũng sẽ tìm lý do tránh gặp mặt thế tử con trai Nhiếp Chính vương.
Tô Nghiêu cảm thấy trong lòng rất bất an.
Nếu nói Tô Nghiêu có thể bình thản đối mặt với thái tử, thì Tô Nghiêu lại không biết phải đối mặt thế nào với Thế tử con trai Nhiếp Chính vương,.
Dù sao thái tử chỉ gặp mặt Tô Dao có một lần, còn Thế tử con trai Nhiếp Chính vương lại sớm chiều bên cạnh Tô Dao suốt bảy năm.
Tô Nghiêu không nghĩ ra được cách nào. Làm sao có thể lừa gạt một người bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn chứ?
Nàng thậm chí không biết rõ quan hệ giữa Tô Dao và con trai Nhiếp Chính vương có phải giống như lời người khác nói không, là bạn học đồng môn rồi sau đó nảy sinh tình yêu mập mờ với nhau.
Hay có lẽ vì muốn cự tuyệt hôn sự này nên mới bày trò chọc tức Tô Tự, rốt cuộc nguyên do là gì? Vì sao Tô Dao thà chết cũng không chịu gả cho thái tử, mà chuyện này có quan hệ với thế tử con trai Nhiếp Chính vương không?
Một người biết chuyện chính là Tô Dao đã chết, người còn lại —— là thế tử con trai Nhiếp Chính vương, nhưng nàng lại không dám thử thăm dò.
Nghĩ tới đây, Tô Nghiêu lại giơ tay xoa mi tâm.
Thấy Tô Nghiêu nhấc chân muốn đi, Cẩm Diên sốt ruột vội vàng hỏi, “Tiểu thư định đi đâu vậy?”
Phu nhân nói nếu tiểu thư cố ý muốn đi gặp thế tử con trai Nhiếp Chính vương, thì cứ liều chết giữ nàng lại không cho nàng đi, nhưng giờ kêu nàng có thể ngăn được tiểu thư không, Cẩm Diên thật sự rất khó nói.
Tô Nghiêu cũng không quay đầu lại, chỉ quơ quơ nhành hoa lê, nói “Không phải nói sợ ta bị cảm lạnh sao, cho nên phải quay về phòng thôi, ngươi mau tìm giúp ta một bình hoa, nếu để nhành hoa này héo thì thật đáng tiếc.”
Cẩm Diên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo.
Tô Nghiêu ở trong khuê phòng không ngừng giở sách ra đọc, mòn mỏi chờ Tô Anh đến thăm nàng, rốt cuộc mất hết kiên nhẫn ném sách trong tay qua một bên, cứ thế ngồi trước cửa sổ nhìn bình hoa lê ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, từ sau lưng chợt xuất hiện một đôi tay che kín mắt Tô Nghiêu.
Cùng mùi hương thơm ngát trên người thiếu nữ thổi tới.
Tô Nghiêu cười vẹt bàn tay mềm mại tinh tế của người nọ ra, quay đầu nói, “Muội tới rồi à.”
Dùng phương thức này chào hỏi, xem ra quan hệ giữa Tô Dao và Nhị muội muội này cũng không tệ lắm.
Tô Anh quả nhiên không cảm thấy kỳ lạ chút nào, lôi kéo Tô Nghiêu tới bên giường ngồi xuống, gắt gõng nói, “Tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ có nhớ muội không?”
Lúc này Tô Nghiêu mới nhìn rõ bộ dáng Tô Anh. Kém vài phần thanh tú so với Tô Dao, nhưng ngũ quan Tô Anh cũng có năm phần tương tự Tô Dao, duy nhất chỉ khác là đôi mắt to tròn đầy giảo hoạt lanh trí, vô cùng sống động.
Có lẽ vì muốn lên đường cho tiện, Tô Anh xuyên y phục của người Hồ, quần áo và ống tay áo đều bó chặt lại, trông thần sắc khá là hoạt bát, đáng yêu vô cùng.
Lòng Tô Nghiêu sinh ra mấy phần thương yêu, tay trái nắm chặt lấy bàn tay phải nhỏ bé của Tô Anh, cười nói, “Dĩ nhiên rất nhớ muội, muội không biết ta ở Tướng phủ này buồn chán đến cỡ nào đâu.”
Tô Anh bĩu môi, oán giận nói, “Ai kêu phụ thân thiên vị, chỉ đón một mình tỷ tới Trường Ninh ăn lễ mừng năm mới.”
Đúng vậy, chỉ đón mình nàng tới ăn lễ mừng năm mới, năm còn chưa qua hết nàng đã bị tứ hôn. Nói vậy chẳng phải Tô Tự đã có ý muốn kết làm thông gia với thái tử...
Tô Nghiêu mãi mê suy nghĩ nên chưa nói lời nào, Tô Anh liền mở đề tài trước, ánh mắt trong veo như nước khẽ nói, “Muội ở Bình Khê nghe nói tỷ được tứ hôn với thái tử?”
Tô Nghiêu gật đầu, không biết Tô Anh muốn nói cái gì.
“Nghe nói thái tử điện hạ tự mình khẩn xin bệ hạ tứ hôn?”
Tô Nghiêu gật đầu lần thứ hai.
Tô Anh chậc chậc lắc đầu, thở dài nói, “Thật sự không ngờ, thái tử điện hạ lại làm chuyện như vậy.”
“Có ý gì?” Tô Nghiêu không hiểu nghi ngờ hỏi.
Nàng nghe ra ý, tựa như Tô Anh đã tận mắt chứng kiến nhìn Diệp Lâm lớn lên vậy? Tô Anh rất quen thân với thái tử sao?
“Lúc trước muội đến Trường Ninh đã gặp qua thái tử điện hạ mấy lần, mặc dù phong thái Điện hạ rất xuất trần, đáng tiếc mắt quá cao lại quá tự phụ, uổng phí muội suy đoán không biết cô gái nào sẽ lọt vào mắt xanh thái tử điện hạ. Không ngờ lại bại trong tay tỷ tỷ.” giọng điệu Tô Anh nói tràn đầy kính nể, khiến Tô Nghiêu có chút ngượng ngùng.
Thái tử thua là bởi bộ dạng và gia thế của Tô Dao, với nàng lại không có chút quan hệ nào. Cái mặt nạ này của nàng không biết chừng nào sẽ bại lộ ra.
“Nếu sau này tỷ tỷ gả cho Đông cung, cơ hội A Anh gặp tỷ tỷ sẽ càng ít đi...” Tô Anh lẩm bẩm, chợt ánh mắt sáng lên nói, “Không bằng hôm nay A Anh ngủ chung với tỷ tỷ nha!”
Tô Nghiêu nhíu mày, quan hệ Tô Anh và Tô Dao tốt đến trình độ như vậy sao... Cùng nàng ta ngủ? Vạn nhất nói ra lời không nên nói, dù nàng có trăm cái miệng cũng cãi không lại.
Nghĩ tới đây, Tô Nghiêu vội vàng lắc đầu, cự tuyệt nói, “Muội muội đã phải bôn ba suốt một đường dài mới về cần phải ngủ đủ giấc, mà giường chỗ tỷ hơi nhỏ, chỉ sợ muội ngủ không ngon, ngày mai còn bị đau lưng.”
Tô Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị này thật không ổn, liền không miễn cưỡng, lại kể những chuyện thú vị ở Bình Khê trong mấy tháng nay cho Tô Nghiêu nghe.
Tô Nghiêu chẳng chút ấn tượng nào đối với Bình Khê, vì vậy cũng không dám nói nhiều, chỉ biết yên lặng vừa nghe vừa ghi nhớ, thỉnh thoảng xen vào một đôi lời.
Mắt thấy trời chiều ngã về tây, hai thân người bên cửa sổ đã nhuộm màu vàng kim, Tô Anh vẫn không đi, nói là được mẫu thân cho phép dùng bữa với Tô Dao.
Mấy ngày nay Tô Nghiêu đều tự ăn cơm một người, dù không đúng quy tắc cũng không sợ bị người nhìn ra đầu mối, lần này cùng Tô Anh ăn ngược lại có chút run như cầy sấy.
Nàng không thể nói, sau khi bị bệnh nặng ngay cả lễ nghi ăn cơm cũng không biết, này thực không phải là bị bệnh mà là bị ngốc rồi.
Vì vậy, lúc nào Tô Nghiêu cũng chú ý theo cử chỉ Tô Anh làm, vì vậy chỉ có thể ngồi nghe chứ không có tinh thần nói chuyện phiếm với nàng.
Tô Anh ăn được một nửa liền nhận ra điểm khác thường, híp mắt cười nói, “Lúc trước tỷ tỷ đâu có yên lặng như vậy, sao hôm nay lại thế?”
Tô Nghiêu ngẩn ra, qua loa nói, “Trong kinh thành Trường Ninh có rất nhiều quy củ, cả tháng nay đều phải làm theo quy tắc nên đã thành thói quen. Thế nào, ta khác lúc trước nhiều lắm sao?”
Tô Anh gật đầu một cái, nói, “Cũng không phải, tỷ tỷ hiện tại cảm thấy không giống trước kia lắm, chắc do gả vào Đông cung nên học không ít các phép tắc đi!”
Tô Nghiêu gật đầu một cái, tảng đá trong lòng coi như đã rơi xuống, Tô Anh có thể nghĩ như vậy cũng giảm bớt sự lo lắng của nàng.
Chỉ tiếc an tâm duy trì chốc lát, Tô Anh lại nói, “Mặc dù mẫu thân nhắc nhở A Anh không nên nói với tỷ, nhưng A Anh vẫn muốn nói bí mật này cho tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng nói cho mẫu thân biết.”
Bí mật à...
Trong lòng Tô Nghiêu hơi trầm xuống, quanh đi quẫn lại vẫn về khởi điểm, Tô Anh được Thế tử con trai Nhiếp Chính vương dẫn tới Trường Ninh, nói vậy quan hệ với hắn cũng không tệ. Cuối cùng vẫn phải nhắc về người này sao.
“Cứ nói đừng ngại, ta sẽ không nói cho mẫu thân biết đâu.”
Lúc này Tô Anh mới an tâm, nhìn hai bên một chút nhỏ giọng nói, “Hôm nay tỷ không đi gặp Phong ca ca, nhưng Phong ca ca vừa đến Trường Ninh thì đã tới Tướng phủ chúng ta rồi, ngay cả Phong Vương phủ cũng không chịu về không phải là muốn gặp mặt tỷ đó sao.”
Tô Nghiêu không biết nói sao, lúc do dự Tô Anh đã nói tiếp.
“Tin Tỷ tỷ tứ hôn cho thái tử được truyền tới Bình Khê, Phong ca ca liền cơm không ăn trà không uống, chỉ lo nhớ về tỷ khiến thân thể ngày một gầy đi. Theo muội thấy, nhất định Phong ca ca vẫn còn tình cảm với tỷ.”
Tô Nghiêu không biết phải tiếp lời thế nào, nàng căn bản không biết quan hệ giữa Tô Dao và Phong Sách, càng không biết quan hệ giữa bọn họ trong mắt Tô Anh là thế nào, chẳng qua ngập ngừng chốc lát, chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói, “Giờ còn tình cảm hay không không quan trọng, hôm nay ván đã đóng thuyền, dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ gả tới Đông cung.”
Tô Anh tiếc hận “Ừ” một tiếng, hồi đáp, “Đúng vậy, chuyện đã định, dẫu có nói gì cũng vô dụng. Chẳng qua là thấy tiếc cho Phong ca ca.”
Ừ, Tô Nghiêu bày tỏ, Tô Anh thật đúng là người không có lập trường, vừa rồi còn tâng bốc thái tử lên tới tận trời giờ lại đồng tình cho Phong Sách.
Hai người dùng bữa tối xong không bao lâu, Tô Anh cáo từ rời đi, Tô Nghiêu ngồi một mình lo lắng.
Nghe ý Tô Anh, ít nhất Phong Sách có ý với Tô Dao, nếu sau này nàng gặp Phong Sách càng phải cẩn thận thêm mới được.
Nghĩ vậy, bất tri bất giác đêm đã khuya, Tô Nghiêu đứng dậy duỗi thẳng lưng, kêu Cẩm Diên mang nước rửa mặt vào, sau đó đuổi nha đầu kia ra ngoài gát đêm.
Cũng may trời vào xuân nên khí hậu có vài phần mát mẻ, bằng không để Cẩm Diên gát đêm giữa đêm đông lạnh lẽo Tô Nghiêu sẽ đau lòng.
Chẳng ai ngờ, khi sắp gần đi ngủ, cửa sổ bên hông lại vang lên tiếng động rất nhỏ.
Tô Nghiêu nghe thấy tiếng động, liền thả cây lược trong tay xuống quay đầu nhìn lại, đèn trong phòng đột nhiên tắt hết.