Shannon không tìm thấy trong các thùng đồ có vật gì hết, thậm chí không có cái thiệp mời để nói cho cô biết tên nhà hàng hay một quán bar mà Rick đã đến ăn uống ở Anchorage. Giá mà cô tìm được vật kỷ niệm gì trong câu lạc bộ thoát y vũ thì hay biết mấy, vấn đề sẽ dễ dàng biết bao! Có thể anh ấy đã vui chơi với gái mại dâm cháy túi rồi. Nhưng Cody đã nói, có chuyện gì đấy đã xảy ra. Phải chăng Rick đã rộng lượng với gái làng chơi… Nghĩ đến chuyện đó, cô thở dài thườn thượt. Cô bỏ lại đồ đạc vào hai thùng, cất vào tủ khách sạn, rồi mở va li của mình.
Chiếc áo cưới do thợ may cắt màu trắng với áo sơ mi lụa có diềm xếp nếp màu xanh nhạt, và đôi giày cùng màu. Cái mũ trắng với tấm mạng che nửa mặt của mẹ cô mượn đâu đó. Bố Shannon cho cô chiếc ghim hoa cổ, chiếc ghim là đồ kỷ niệm của mẹ ông.
Khi cô vuốt chiếc áo khoác màu trắng, Shannon phân vân không biết thứ Bảy này làm đám cưới được không. Có khả năng đám cưới chỉ có cô dâu mà không có chú rể. Bỗng chuông điện thoại reo làm cô giật mình, tim như muốn văng ra khỏi ngực. Có phải Rick gọi không?
Cô vội vã chạy đến nhấc máy điện thoại trên bàn ngủ, suýt nữa té nhào trên cái vali không.
- Alô? - Cô hỏi, giọng nôn nóng, hy vọng người bên kia đầu dây là Rick.
- Chào Texas, - giọng đàn ông ồ ồ trả lời, nhưng anh ta không phải là Rick. - Cô ăn tối chưa?
Cô im lặng một lát, cố nén sự thất vọng trong lòng, và khi lên tiếng trả lời, giọng cô vẫn lộ vẻ chán ngán:
- Xin chào, Cody. Chưa, tôi chưa ăn. Tôi đang lấy đồ đạc trong vali ra thì… - Bỗng cô nhớ ra lý do khiến anh ta gọi cô. - Anh có tìm ra tông tích gì của Rick không?
- Không tìm ra được gì, - anh đáp.
Như thế anh ta đã không tìm thấy gì. Cô hỏi:
- Anh tìm như thế nào?
- Tôi mới tìm những nơi anh ấy không đến. Tôi sẽ nói cho cô biết vào lúc ăn tối, - anh nói.
- Được rồi. Tôi… - Shannon ngừng nói vì cô nhận ra cô vừa nhận lời mời của Cody Steele. Cô không biết gì về anh ta hết.
- Tôi sẽ gặp cô tại nhà hàng nằm ở tầng trên hết của khách sạn trong… 20 phút nữa.
Cô chưa kịp quyết định có nên gặp anh hay không, thì cô nghe tiếng gác máy điện thoại. Cô cắn môi dưới, nghĩ đến khả năng có nên nhận lời không. Vì cô đã có ý định sẽ ăn tối tại khách sạn, cho nên ăn với anh ta hay không chẳng có gì khác nhau. Vấn đề là nên ăn với ai đó cho vui hay là ăn một mình. Shannon nghĩ, cô thích có người cùng ăn cho vui.
Hai mươi phút không cho phép cô có nhiều thời gian để chuẩn bị. Cần phải thay áo quần mới được, nên cô cởi chiếc áo len đan tròng đầu, chỉ mặc áo sơ mi và váy. Cô tháo đôi giày có đế cao ra. Cô chải mái tóc bờm xờm hấp dẫn như kiểu cô đã chải trên máy bay mới cách đây mấy giờ. Rồi cô đeo đôi hoa tai và sợi dây chuyền bằng thạch anh tím, và thế là xong. Cần quái gì. Cô tội gì phải làm như người nữ tu chỉ vì Rick biến mất không lý do.
Khi cô bước vào thang máy, bấm nút để lên nhà hàng ở tầng trên hết, thời gian chỉ mất 5 phút. Tầng trên hết của khách sạn gồm có nhà hàng ăn uống và phòng ngồi chơi. Vách trên tầng này đều là kính, nên khách có thể nhìn xuống thành phố Anchorage và Hải Cảng Cook Inlet. Rời khỏi thang máy, Shannon dừng lại ở cửa vào nhà hàng và phòng ngồi chơi, đưa mắt tìm Cody.
Anh ngồi ở quầy rượu. Khi thấy cô, anh để ly sôđa xuống quầy, đứng dậy bước tới đón cô ở cổng vòm. Cô thấy anh đã thay bộ áo quần mặc hồi chiều. Anh thay chiếc áo len và quần lao động bằng chiếc áo vét bằng tuýt và quần màu xanh nước biển, nhưng không thắt cà vạt. Cổ áo sơ mi trắng để hở, lộ ra phần dưới cổ rám nắng. Nụ cười nửa miệng uể oải duyên dáng và ánh mắt mến mộ trong cặp mắt xanh của anh như muốn thôi miên cô. Nhưng Shannon cảm thấy nét duyên dáng hấp dẫn này không làm cho cô sợ sệt… mà chỉ khiến cô cảm thấy thích thú.
- Cô đến đúng giờ, - Cody nói, giọng hơi mỉa mai… Cám ơn. Tôi không thích cảnh bụng đói chân run.
- Dùng phép ẩn dụ hay đấy.
Anh cười toe toét:
- Xin lỗi. Cô có đói không?
- Thú thật tôi không nghĩ đến chuyện đói. Đầu óc tôi đang nghĩ đến nhiều chuyện khác. - Nói đích xác, cô đang nghĩ đến chuyện tìm ra chỗ ở của Rick.
- Lần cuối cùng cô ăn là khi nào?
- Sáng nay trên máy bay.
- Như thế tôi cam đoan là cô đói, - anh quả quyết, rồi anh nhìn chị bồi bàn đang đến gần họ.
- Hai người ăn tối phải không? - Chị ta hỏi.
- Phải, - Cody đáp. - Chúng tôi muốn có bàn gần cửa sổ.
- Xin vui lòng đợi một lát. - người đàn bà xem biểu đồ ghi số bàn đã có người đăng ký, rồi chỉ cho họ đến một bộ bàn.
Bỗng họ nghe có giọng nói khàn khàn, gay gắt cất lên phía sau họ:
- Cody, thì ra anh ở đây. Tôi đi tìm anh khắp nơi. - Cả hai người đều quay lui, họ thấy bố Cody đang đứng trước mặt họ. - Tôi thấy xe anh ở bên kia đường và không biết anh đậu xe ở đây làm gì.
- Bây giờ thì bố biết rồi. - Cody trả lời giọng gay gắt, như có ý đề nghị với bố một cách lễ phép và tôn trọng rằng ông nên lặn đi chỗ khác.
Nhưng ông già ương ngạnh tảng lờ không quan tâm đến hàm ý của anh.
- Tôi muốn hỏi anh tối nay anh muốn ăn gì để tôi mua về. - rồi ông nhìn Shannon và hỏi: - Cô đã tìm ra vị hôn phu chưa?
Câu hỏi thật kỳ cục, cô nghĩ, như thể Rick đang ngồi đâu đó trên ghế công viên để đợi cô đi qua.
- Chưa, - Cô đáp và lắc đầu, bỗng lòng cảm thấy hoang mang vì không biết Rick biến đi đâu một cách vô lý như thế này.
Cô cảm thấy cánh tay của Cody quàng quanh phía sau lưng cô, vòng tay có vẻ tự tin. Cánh tay anh áp mạnh vào lưng cô một cách tự nhiên, và cô cảm thấy hơi ấm nơi người anh tỏa sang người cô. Shannon nhìn vào một bên mặt Cody, khuôn mặt như được tạc nên, láng lẫy hơn mặt bố, không thô tháp như bố.
- Tối nay Shannon và con ăn tối ở đây, cho nên bố cứ mua cái gì bố thích, - Cody nói với bố.
- Nếu như thế thì tôi ăn với hai người cho luôn tiện, - bố anh nói. Shannon cảm thấy anh cứng người phản đối, hàm xai anh bạnh ra:
- Bố… - Anh định phản đối nhưng không làm sao nói cho hết câu.
- Người ta sẽ dị nghị nếu họ thấy anh ăn tối với cô ấy khi cô ấy đã đính hôn với người khác, - bố anh lập luận. - Tôi không muốn họ nghĩ là anh đã cuỗm người đẹp trên tay người chồng chưa cưới của cô ấy.
Nhưng Shannon biết Alaska chẳng có ai lưu tâm đến cô và trường hợp của cô. Cô nghĩ ông già chẳng qua vì cô đơn. Và bướng bỉnh. Và lo âu một cách quá đáng.
Cody hít vào một hơi đầy ngực rồi thở dài. Anh nhìn chị bồi bàn rồi nói với giọng bực bội:
- Xin chị đổi cho bàn ba người.
Cố nín cười, Shannon đi theo chị hầu bàn đến bộ bàn có bốn chỗ ngồi gần cửa sổ. Có thể bố Cody không tin con trai cư xử đứng đắn với cô, cho nên ông quyết định làm thế để cho Cody phải nghiêm túc với cô. Thật là cảm động và thích thú khi có người cương quyết bảo vệ danh tiếng cho cô thế này. Shannon không biết có phải ông già Steele này cho rằng phụ nữ thường yếu đuối, không làm chủ được cảm xúc của mình, hay ông tin rằng Cody sẽ có hành động khiếm nhã.
Sau khi Cody mời cô ngồi vào chiếc ghế gần cửa sổ, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, đối diện với bố anh. Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không thấy hai bố con nhìn nhau với ánh mắt thách thức. Mây tiếp tục giăng đầy trời nhưng đã hết mưa, cô có thể nhìn cảnh vật bên ngoài rõ ràng hơn.
- Trần nhà đã cao lên một ít, - Cody nói, nháy mắt với Shannon. - Xin lỗi, từ của giới hàng không.
- Tôi đã quen với từ này. Bố tôi mở kênh thời tiết để xem vào buổi sáng và buổi chiều. Ông không thể dựa vào hiện tượng này để phân biệt sự khác nhau giữa một luồng khí lạnh và cơ cấu của một cơn bão.
- Này, tôi có thể giải thích sự khác nhau này, - lão Steele lên tiếng. - Tôi thích kênh thời tiết.
Shannon mỉm cười. Làm sao cô không ngạc nhiên khi nghe ông già nói.
- Nhưng dù sao, cô cũng thấy được cảnh vật xa hơn hồi nãy. - Cody nói.
- Có phải đấy là vịnh Cook Inlet không? - Shannon hỏi.
- Phải, - ông Steele trả lời. - Thỉnh thoảng nước thủy triều ở đấy cao đến 29 feet.[3]
Shannon có vẻ kinh ngạc khi nghe thế, rồi cô đưa mắt nhìn dãy núi vươn lên phía trong đất liền, tạo thành bức tường bao quanh thành phố. Ánh hoàng hôn tụ lại làm cho dãy núi trông lờ mờ không rõ. Đèn phố đã sáng, đẩy lùi màn đêm đang buông xuống.
- Vào hôm trời trong sáng, cô sẽ thấy hai đỉnh của núi McKinley, nằm ở phía Bắc cách xa đây chừng 150 dặm, - Cody nói. - Đấy là hòn núi cao nhất xứ. Nó cao hơn hai mươi ngàn feet[4], đứng hàng thứ ba trên thế giới. Núi Aconragua ở Argentina cao thứ nhì, và ngọn đồi có tên Everest ở dãy Himalaya "tuyên bố" là ngọn núi cao nhất.
Nghe anh nhấn mạnh đến từ "tuyên bố" với giọng châm biếm, cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Cặp mắt xanh của anh loé lên vẻ thích thú, và nét mặt sắc sảo của anh dịu xuống một lát. Không thể nào không bị tính hài hước tế nhị của anh thu hút.
- Hòn núi "tuyên bố" như thế à? - Cô dùng từ của anh để hỏi, cặp mắt nâu của cô ánh lên vẻ thích thú.
- Nó lừa bịp, - Cody đáp, hai khoé môi của anh lún xuống nhưng miệng anh không cười.
Shannon nhướng mày ngạc nhiên.
- Nó lừa thế nào được?
- Rất dễ. - Anh chắp hai bàn tay vào nhau, nhìn cô với ánh mắt thông thái. - Hòn núi mọc trên một cao nguyên đã cao 14 ngàn feet giúp nó có sự khởi đầu rất thuận lợi. Còn đất ở chân núi McKinley chỉ cao quãng ba nghìn feet và hòn núi mọc trên ấy cao đến 17 ngàn feet. Bây giờ nếu chúng ta loại ngọn núi Aconragua ra, thì Alaska có ngọn núi cao nhất thế giới.
Shannon cười. Cô đáp lại:
- Nhưng anh sẽ không khoe khoang.
- Texas, chúng tôi không khoe khoang, - Cody đáp, nụ cười nở trên môi anh, vừa mỉa mai ý nhị vừa khêu gợi.
Khi người hầu bàn đến đứng bên cạnh họ, Shannon mới buộc lòng phải rời mắt khỏi anh.
- Quí vị có dùng cốc tây trước khi ăn không? - Chị bồi bàn hỏi.
- Cám ơn, tôi không uống, - Shannon đáp, rồi mở tờ thực đơn nằm trước mắt.
Cả Cody và bố anh đều không gọi đồ uống. Chị hầu bàn bỏ đi, để cho họ vài phút xem thực đơn, chọn món ăn rồi đến lấy sau. Theo lời giới thiệu của Cody, Shannon chọn món cá hồi nướng với xúp rau cần làm món đầu tiên. Còn hai người đàn ông thì chọn thịt bò rán và xà lách.
Khi cô đưa tờ thực đơn lại cho chị hầu bàn, Shannon biết Cody gác cánh tay trên đầu lưng ghế của cô. Anh không chạm đến người cô, nhưng bố anh nhìn động tác của anh với ánh mắt bất bình.
- Shannon, chiếc nhẫn đính hôn đẹp quá. Tôi gọi cô là Shannon được chứ? Tôi nghĩ bây giờ chúng ta gọi nhau bằng tên đầu là được rồi.
Một xô nước lạnh nữa tạt vào mặt con trai ông. Shannon và Cody lén nhìn nhau không để cho ông già thấy. Ông đưa tay qua bàn, nâng bàn tay của cô lên như thể để xem chiếc nhẫn cho kỹ, rồi nhìn Cody với ánh mắt đầy ý nghĩa. Anh ngồi dựa lưng ra ghế. Ông hỏi anh, vẻ quan trọng:
- Cody, anh đã thấy chiếc nhẫn chưa?
- Rồi, thưa bố. Con đã thấy rồi. - Cody trả lời với nụ cười mỉa mai trên môi.
- Phải, thưa ngài, chiếc nhẫn rất đẹp, - bố anh lặp lại, rồi thả tay cô ra.
Shannon bàng hoàng khi nghe bố anh nói, lời ông ta có hàm ý rằng cô là người có chủ rồi. Nhưng thái độ của ông vui vẻ, không làm cho Cody phải bực mình. Cô đáp:
- Cám ơn ông Steele.
- Gọi tôi là Noah. Mọi người đều gọi như thế, - ông yêu cầu. - Khi nào làm đám cưới.
- Thứ Bảy. Nhưng chắc là chúng tôi phải định vào ngày khác. - Cô vội nói thêm để bổ túc cho lời đáp ban đầu. Việc lo cho Rick làm vẻ mặt cô nghiêm trang trở lại, và cô nhìn Cody, ánh mắt lo âu. - Hôm nay anh có tìm ra được gì không về Rick?
Anh hạ cánh tay xuống bàn, thẫn thờ sắp bộ đồ ăn bằng bạc cho ngay thẳng. Anh đáp:
- Tôi tìm các nơi anh ấy không đến.
- Anh nói thế nghĩa là sao? - Cô hỏi.
- Nghĩa là không có anh ấy ở trong bệnh viện nào hết, và cũng không có ở trong nhà tù. - Giọng nói vô cảm của anh khiến cho Shannon sửng sốt, vì cô không nghĩ đến khả năng có thể xảy ra chuyện đáng sợ cho cô như thế. Anh liếc mắt nhìn cô, thấy thái độ sửng sốt của cô, nên anh nói tiếp:
- Có thể anh ấy bị bệnh hay gặp tai nạn gì phải vào bệnh viện, nhưng trong các bệnh viện không có ai có tên ấy, hay không có ai có vóc dáng giống anh ấy trong ba tuần qua. Còn cảnh sát họ cũng không giam giữ ai có tên ấy.
- Tôi phải mừng khi biết có lẽ anh ấy không bệnh hoạn hay bị tai nạn gì, - cô vừa thở dài vừa nói. - Nhưng tôi mong sao biết được... nơi anh ấy ở.
- Thôi, đừng nghĩ đến chuyện không hay. Cody đã nói như thế là tốt rồi, cô không nên lo làm gì. - Noah Steele hình như nhất quyết cho rằng cô nên an tâm trước một số ít tin tức mà họ đã nói cho cô biết.
- Phải - Cô nhìn Cody, ánh mắt cám ơn, và anh gật đầu đáp lại. - Nhưng dù sao, tôi cũng hy vọng anh ấy bình an vô sự. Chỉ tiếc một điều là tôi mù tịt, không biết Rick ở đâu. - Giọng cô lộ vẻ chán nản và bối rối.
- Cô chưa có đủ thời gian để tìm, - Cody bình tĩnh nhắc cho cô nhớ. - Cô chỉ mới đến Anchorage vào chiều nay thôi.
- Thế mà tôi cảm thấy lâu rồi. - Cô nhăn mặt.
- Chắc cô mệt mỏi sau chuyến đi dài, - Noah Steele lên tiếng, giọng đầy thiện cảm. - Cô cần nghỉ ngơi một đêm cho lại sức, cho nên sau khi ăn xong, cô đừng để Cody giữ ngồi lại nói chuyện lâu làm gì.
- Con không có ý định giữ cô ấy thức khuya vào đêm nay đâu. - Shannon nhận thấy ngay cả khi giận bố, anh vẫn để lộ lòng tôn trọng và yêu mến trong giọng nói.
- Bố hy vọng thế, - bố anh đáp. - Con nên đi ngủ sớm thì hơn. - Rồi ông nói với Shannon: - Cody vừa lái máy bay chở hàng đến Dutch Harbor nằm trong Quần đảo Aleutian. Chuyến bay nhọc lắm. Trong nghề bay này, anh ấy phải tỉnh táo thận trọng, nghĩa là ảnh cần nghỉ ngơi nhiều. Ngành hàng không dân dụng đã có quy định như thế áp dụng cho các phi công thương mại, nhưng tôi phải đích thân bắt buộc anh ta mới được.
Cô nhớ khi gặp anh trong văn phòng hãng Steele Air, cô thấy Cody có vẻ mệt mỏi, nhưng bây giờ khó mà tìm ra dấu hiệu mệt mỏi nơi anh. Sức khoẻ của anh đã phục hồi, anh đã lấy lại sự dẻo dai, bền bỉ, khiến cho người khác trông chờ vào anh như trường hợp của cô.
- Sự quan tâm của bố thật cảm động, bố à. - Cody mỉa mai nói, rồi dừng lại khi chị hầu bàn đem món thứ nhất đến. Khi chị ta phục vụ xong, anh ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mặt Shannon. - Thức ăn và giấc ngủ làm cho con người có phong độ tuyệt vời lắm. Sáng mai chắc tình hình sẽ không tệ như bây giờ.
- Có lẽ thế, - cô đáp, vừa khuấy tô xúp với vẻ trầm tư. - Tôi có ý định như thế này. Rick đang có công việc gì đấy - cô không nói "đã có" công việc - nếu không, thì ảnh chắc không gởi vé máy bay cho tôi. Ngày mai tôi sẽ gọi khắp các công ty hàng không để hỏi nơi nào đã thuê anh ấy làm. - Cô dừng lại, vẻ bối rối, trán nhăn li ti. - Tại sao Rick có đầy đủ bằng cấp mà anh ấy phải xin việc khó khăn lâu dài như thế?
- Vì thiếu kinh nghiệm, - Cody đáp.
Bố anh nói tỉ mỉ thêm:
- Điều kiện ở đây không giống các nơi khác ngoài bang. Anchorage, Fairbank, Juneau.... liên kết nhau, có phi trường hiện đại, tốt như bất kỳ phi trường nào ở các tiểu bang nhỏ hơn. Nhưng khi người ta ra ngoài vùng hoang dã, đường bay của họ có thể bay theo bờ cát của sông. Không có máy rađa hay hệ thống định vị tọa độ để tìm đường cho họ.
- Vâng, đúng thế, hệ thống định vị tọa độ không cần, - Cody nói.
Bố anh đưa nĩa vẫy, bác bỏ ý kiến của anh.
- Hệ thống này rất tốt khi người ta biết cách dùng nó. Từ trên trời khó mà phân biệt sông này với sông kia, núi này với núi nọ, nhất là vào mùa xuân, khe suối trở thành sông. Tôi đã làm phi công vùng hoang dã suốt 35 năm và có nhiều lúc tôi đã bị lạc đường. Nếu người ta sai lầm một lần trong vùng này, họ sẽ không có cơ hội để bay lần khác. Đây không phải là chỗ cho người mới đến khờ khạo.
- Tôi bắt đầu hiểu, - cô nói nhỏ. Thật vậy, cô đã hiểu. Cô đã có một ý niệm rõ ràng hơn về lý do tại sao bang Alaska làm cho Rick say mê như thế.
Cô đưa mắt nhìn Cody, đánh giá lại anh. Bức thư của Rick có nhiều chỗ đề cao khả năng của người đàn ông này. Đằng sau nụ cười giễu cợt và đôi mắt bạo dạn ấy là trí óc suy tính nhanh, luôn luôn cân nhắc tình hình và quyết định trong nháy mắt. Nếu anh nắm thời cơ để hành động, thì thời cơ này đã được anh suy tính rõ ràng, phân tích chi li các yếu tố của vấn đề.
- Bây giờ cứ lấy Cody để làm ví dụ thì biết, - Noah Steele nói tiếp - Anh ấy bay từ khi chân dài vừa đủ để đạp bàn đạp bánh lái. Ở đây một chú bé học lái máy bay trước khi học lái xe hơi, không có gì đáng nói. Một nửa đường sá ở Alaska không đi đến đâu, ít ra cũng hiếm khi đến được chỗ người ta muốn đến. Tôi đã dạy Cody đủ thứ anh ấy cần biết. Có vài người thường cãi lại, nhưng theo tôi thì anh ấy là người tuyệt nhất trong công việc làm ăn.
- Chắc cô cho bố tôi hơi thiên vị - Cody nói, giọng châm biếm.
- Phải, đúng thế đấy, nhưng thực tế là thực tế, - Noah bảo vệ quan điểm của mình - Tôi đã thấy nhiều phi công tài giỏi, những người lái máy bay phản lực của không lực và máy bay thương mại. Khi máy bay gặp trục trặc, họ toát mồ hôi lạnh.
- Có cần giải thích thêm không? - Cody hỏi, anh nháy mắt với cô.
- Cần chứ.
- Những nhà sản xuất máy bay đều đã ấn định tốc độ tối đa và tối thiểu của máy bay rồi. Nếu nằm ngoài giới hạn ấy, máy bay sẽ không được an toàn.
- Cô hãy tin tôi, Shannon, Cody biết giới hạn của máy bay, - bố anh nói tiếp - Anh ấy chỉ đến giới hạn ấy rồi thôi. Vì thế mà đêm nay anh ấy ngồi đây khi những người khác không làm thế được. Anh ấy biết phải làm gì từng phút từng giây.
Bỗng Noah dừng lại đột ngột, như thể ông nhận ra mình nói quá nhiều. Ông nhìn con trai rồi nhìn qua Shannon.
- Đáng lẽ tôi không nên nói những chuyện này ra làm gì. Chắc cô sẽ cho là ông bố kể công. Tôi biết bây giờ cô đang lo lắng cho vị hôn phu nên chắc cô không muốn nghe chuyện về Cody.
Cô nghĩ rằng ông ân hận, cơ bản là vì ông đã khoe khoang về con trai ông, có lẽ để đánh giá Cody cao hơn Rick. Ông ta muốn ngồi ăn chung với họ là để tách biệt hai người, cô nhận thấy thế.
- Nhưng tôi quan tâm đến những gì mà người phi công nơi hoang dã cần phải học hỏi, - cô đáp - Nói tóm lại, Rick đã muốn làm phi công nơi hoang dã, cho nên tôi cần biết những chuyện về nghề này.- Noah Steele có vẻ sung sướng khi nghe cô nói thế, ông hài lòng vì ông đã thoát nạn. - Tôi xin thú thực là tôi không biết nhiều về Alaska.
- Ngoại trừ việc cô chỉ biết bang này lớn hơn bang Texas nhiều - Cody không thể phản đối được lời nói móc thân ái này của bố anh.
- Tôi đã nghe người ta nói thế. - Cô đáp rồi nhoẻn miệng cười.
- Nếu cô muốn biết Alaska rộng bao nhiêu, - bố anh nói tiếp - thì cô cứ đặt một đầu của bang này ở bang Maine, thì đầu kia sẽ nằm ở San Diego.
Cô nhìn ông với vẻ ngạc nhiên:
- Ông nói thật không?
- Chỉ nội dãy quần đảo Aleutian thôi cũng đã dài hơn một ngàn dặm rồi, - Noah đáp. - đây là bang duy nhất có bốn đới có múi giờ khác nhau. Chỉ chừng ấy thôi cũng cho cô biết về kích cỡ của nó.
- Lớn. Lớn hơn. Lớn nhất, - Cody cười nói - Đấy là điều người ta cần biết.
- Đấy thực tế, - bố anh đáp. - Tôi không phóng đại.
- Tôi rất kinh ngạc, - Shannon nói, và cô kinh ngạc thật.
- Nhiều người ở ngoài bang có quan niệm rất sai lầm về Alaska - Noah nói. - Đa số đều nghĩ đây là bang có nhiều bão tuyết, có người Eskimo và chó kéo xe trượt băng.
- Đó là chưa kể đến tiệm "trà Texas" mà người ta có thể tìm thấy một nơi nhỏ có tên là Prudhoe Bay ở vùng North Slope, - Cody nói - Cô có chán không, Shannon? Nếu cô không biết về nguồn dầu hỏa ở Alaska, về công việc khai thác, và chuyện tranh cãi về môi trường có liên quan đến việc khai thác dầu, thì bố tôi sẽ nói cho cô biết.
- Người ta muốn bảo tồn rừng nguyên sơ và loài nai lớn ở đây, - bố anh càu nhàu.
- Cám ơn bố đã phân tích rất hấp dẫn, đầy thuyết phục. - Cody nói.
- Anh đừng quá khen tôi - Ông già có vẻ xúc phạm.
Shannon cười:
- Tôi đã nghe những chuyện mà ông cho là hơi kỳ cục, - cô nói. Cô biết đấy là đánh giá chưa đúng mức, nhưng có khả năng làm dịu bớt căng thẳng.
- Tôi vẫn không biết việc này là điều tốt cho Alaska hay là không, - bố anh nói bằng giọng trầm ngâm hơn. - Nhưng chúng tôi không chịu đựng những ai ở ngoài bang nói với chúng tôi phải làm như thế nào.
Họ ngừng nói chuyện một lát, khi chị bồi bàn dọn món ăn lên tiếp. Sau đó, Noah lại tiếp tục bàn luận về sự thay đổi đã xảy ra ở Alaska từ khi người ta khám phá ra dầu hỏa cách đây mấy thập kỷ, và sau đó họ xây dựng ống dẫn dầu Trans - Alaska. Shannon thắc mắc đưa ra nhiều câu hỏi khiến cho ông già ba hoa hăng hái đưa ra ý kiến của mình. Ông đề cập đến nhiều vấn đề trong bữa ăn, cuối cùng, khi uống tách cà phê thứ hai, ông mới dừng lại.
Trong lúc im lặng một lát, Shannon đưa tay che miệng để ngáp. Noah Steele liền nói:
- Tôi đã nói rất đúng. Múi giờ khác nhau đã làm cho cô buồn ngủ. Bây giờ thì xem như cô đã qua một buổi tối rồi.
- Đang sớm mà. - Đồng hồ cô chỉ giờ còn sớm, nhưng Anchorage ở vùng có múi giờ khác. Cơ thể của cô chưa phù hợp với múi giờ ở đây.
- Bố nói đúng. - Cody làm cho bố anh ngạc nhiên vì đồng ý với ông. Anh xô ghế đứng dậy và giúp Shannon đứng lên. - Đã đến lúc cô về phòng. - Anh nắm chặt khuỷu tay cô. - Tôi sẽ đưa cô về phòng, - anh nói. Khi anh nhìn vào mặt bố, bố anh lộ vẻ kinh ngạc, còn anh thì có vẻ tự mãn. - Bố thanh toán tiền bữa ăn được không? Con sẽ gặp bố ở dưới tiền sảnh.
Bố anh chưa kịp phản đối, thì anh đã dẫn Shannon ra khỏi bàn. Cô liếc mắt nhìn, thấy anh nhếch mép cười. Cody nhìn cô, nụ cười hiện ra rõ hơn.
- Người đàn ông tự trọng làm sao lại để bố đi theo khi đưa người đẹp về phòng? - Cody hỏi để biện minh cho hành động đi một mình với cô về phòng. Anh rất tuyệt vời khi phải chìu theo ông bố lắm chuyện, chắc chắn là như thế. Cô liền nhận ra rằng Cody hiếm khi xem việc gì một cách quá quan trọng - ít ra là ngoài mặt.
- Anh đừng quên tôi là người đã đính hôn - cô đáp.
Anh nháy mắt và nhăn mặt.
- Xin đừng nhắc lại với tôi điều này. - Anh bấm nút thang máy, cửa mở ra ngay lập tức, không để họ đợi lâu. Khi họ vào trong, hai cánh cửa đóng lại và Cody bấm số tầng.
- Bố anh biết rất nhiều chuyện - cô nói.
- Ông kể chuyện như là chiến thuật để ngăn cản chúng ta.
- Đúng thế. - Thang máy chạy xuống. - Nhưng dù sao tôi cũng thích ổng.
- Tôi cũng thế, nhưng đừng nói với ông như thế. - Anh cười toe toét - Ngoài việc ông là bố tôi, ổng còn là người phi công giỏi nhất tôi từng biết.
- Ông còn bay không?
- Ông hết bay vào mùa xuân này, vì không đủ sức khoẻ để bay - Cody nói và thở dài - Ông chưa nghĩ ra được công việc để làm, vì thế ông thường xen vào những vấn đề không liên quan gì đến ông.
Shannon nghĩ: như tối nay chẳng hạn, ông nhảy vào đảm nhận nhiệm vụ người đi kèm cặp. Thang máy dừng lại trên tầng lầu của cô. Cody để tay sau lưng cô, tự nhiên dìu cô đi trên hành lang khách sạn.
- Ông tự mình đứng ra làm người canh gác của tôi, cương quyết giữ cho tôi tránh khỏi những chuyện rắc rối.
Anh nhìn vào mặt cô.
- Khó mà nói ông đừng xen vào cuộc sống của tôi mà không chạm đến tình cảm của ông.
- Tôi nghĩ khó thật. Khó cho cả hai. - cô đáp.
- Đừng thương hại ông. Ông kín đáo như con sói và khôn lanh gấp 5 lần người khác. - Cody nói.
Cô dừng lại trước cửa phòng, mở xách lấy chìa khoá, ngước mắt nhìn anh, cặp lông nheo dài che xuống mắt. Cô hỏi:
- Cha nào con nấy phải không?
Môi anh hơi nhếch lên như muốn cười, nhưng anh không đáp mà lấy chìa khoá nơi tay cô, tra vào ổ khoá và mở khoá, đẩy cửa ra. Anh nhìn quanh vào trong và nói với cô.
- Tốt. Không có gian phi. Vào đi.
Anh để chìa khoá vào tay cô rồi nắm bàn tay cô, quay lại để xem chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay. Sự chú ý của anh làm cho Shannon nhìn vào chiếc nhẫn.
- Khi cô tìm ra anh ấy rồi, cô sẽ cưới anh ta thật à? - Câu hỏi của anh có vẻ thách thức.
Cô vừa nhìn chiếc nhẫn vừa gật đầu.
- Bố mẹ tôi sẽ bay đến đây vào cuối tuần này để dự đám cưới, nhưng có lẽ chúng tôi không thể thu xếp đúng thời gian. Có lẽ chúng tôi phải hoãn lại vào thứ Bảy tuần sau - cô đáp.
Cô nín thở khi anh úp lòng bàn tay lên má và hàm xai cô, nâng cằm cô lên để cô nhìn anh. Anh nhìn cô, ánh mắt đăm chiêu bối rối, trong khi ngón tay cái của anh thẫn thờ vuốt ve xương gò má của cô.
- Cô nói đã sáu tháng nay cô không gặp anh ta?
- Phải - Shannon đáp, cảm thấy mạch máu trong người nhảy nhanh.
Ngón tay cái của anh vuốt xuống vành môi trong khi đôi mắt xanh nhạt của anh nhìn ngón tay di động.
- Hừ, - anh trầm ngâm nói. - Đã sáu tháng đôi môi này không hôn. Thế là có tội.
Anh cúi đầu áp môi lên môi cô. Vì muốn trung thành với Rick, nên Shannon đứng yên bất động dưới đôi môi ấm áp của anh đè lên môi cô, nhưng cô cảm thấy đôi môi anh êm ái gợi dục. Nụ hôn không yêu cầu đáp lại, nhưng cô nhận ra sáu tháng trời kiêng cữ khiến cho cô khao khát môi đàn ông chạm vào, không cần phải môi của hôn phu. Cô cảm thấy vui sướng khi môi Cody chạm vào môi cô, mùi đàn ông nơi anh làm cho cô cảm thấy ấm cả toàn thân.
Nếu anh muốn, Cody có thể vượt qua được trạng thái thụ động của cô và kích thích cô, khiến cho cô đáp lại nụ hôn của anh, nhưng anh từ từ nhả môi ra. Shannon nghĩ là anh lịch sự, nhưng cô không biết có thật thế không. Đáng ra cô cảm thấy mừng rỡ vì anh không lợi dụng trên hành lang vắng vẻ chỉ có hai người để tiến tới thêm, nhưng thay vì mừng rỡ thì cô lại cảm thấy thất vọng.
Cô ngẩng mặt nhìn anh, anh nhìn cô với ánh mắt hân hoan, thoải mái, anh nói:
- Cô đừng nói chuyện này với bố tôi, được không?
- Dĩ nhiên, - cô đáp, giọng tức tối.
- Tốt, tôi muốn được bảo đảm thôi. Nếu ông biết tôi hôn cô cho vui như thế này, thế nào ông cũng nện cho tôi một trận. Hay là dạy tôi một bài học. Tôi nghĩ không có gì tệ hại hơn.
Cơ bản, anh xem nụ hôn này là không quan trọng, mà chính cô cũng xem như thế. Vậy tại sao tức giận làm gì. Phải chăng vì tự ái? Phải chăng cô muốn chinh phục, cho dù cô không quan tâm đến chiến thắng? Cô cảm thấy bực mình, vì cô không muốn có nụ hôn tình cờ cho vui như thế này.
- Không sao đâu. Tôi sẽ giữ kín chuyện này, - cô đáp, rồi cười như muốn cười cợt điều anh lo sợ.
- Tốt, - anh hình như vui thích khi nghe cô trả lời. - cô đã trải qua một ngày dài. Bây giờ nên nghỉ ngơi nhé? Tôi phải xuống dưới lầu... kẻo bố tôi vác súng lên đây.
- Cám ơn bữa ăn tối - Cô nói khi anh đi khỏi cửa - Và nhờ anh nói với bố anh, tôi xin cảm ơn ông.
- Tôi sẽ chuyển lời cô đến ông, - anh vừa đáp vừa đưa tay vẫy chào.
Ở trong phòng, cô dựa lưng vào cánh cửa đã đóng, nghĩ rằng cô thật điên. Nếu Cody hôn cô dữ dội, chắc cô sẽ bị xúc phạm. Còn bây giờ vì nụ hôn cho vui, thân ái, cô phân vân tự hỏi mình muốn cái gì đây. Ảnh kính trọng mình mà mình không muốn ảnh làm thế.
- Ôi, Rick, - cô thở dài, nhìn chiếc nhẫn trên tay - Anh ở đâu? - cô thì thào, lòng bỗng rất muốn gặp lại anh.