Khung cảnh gặp gỡ Triệu Vĩ ban chiều ở nghĩa trang lúc nào cũng như hiện rõ trước mặt nàng.
Sau khi trở về chùa, ni cô Diệu Linh vội vàng ra trước Phật đài tụng niệm. Nàng hy vọng câu kinh lời kệ, tiếng mõ lời chuông sẽ làm tâm hồn nàng trở lại thanh tĩnh lâng lâng.
Nhưng, khi tụng niệm xong trở về phòng riêng, ám ảnh cũ lại dằn vặt tâm trí nàng, mãnh liệt hơn trước. Bão lòng nổi dậy tơi bời:
Diệu Linh cứ miên man đặt câu hỏi:
- Triệu Vĩ có lý hay ta có lý?
Những lời nói của Triệu Vĩ vẫn còn văng vẳng bên tai nàng.
Trở về với cõi tục hay tiếp tục kiếp sống tu hành?
Tình và lý. Nàng chọn bên nào đây?
Ni cô Diệu Linh không sao tìm ra được câu giải đáp dứt khoát.
Từ phía chánh điện, tiếng tụng niệm e a của sư trưởng Thích Minh Đức vẫn vọng vào đều. Tiếng mõ khua lốc cốc khô khan, thỉnh thoảng một hồi chuông ngân nga, dư âm kéo dài dằng dặc.
Ni cô Diệu Linh cố tập trung hết tinh thần, lắng nghe từng câu kinh một.
Nàng muốn quên. Nàng muốn bôi xóa hết những gì đã qua chỉ để nghĩ tới hiện tại. Nhưng hỡi ơi! Hiện tại lại là đau khổ tuyệt vọng, chán chường. Hiện tại buộc nàng phải giải quyết hai vấn đề nan giải: đạo và đời!
Bây giờ, ni cô Diệu Linh mới chợt hiểu, thì ra đi tu chưa hẳn là rũ sạch hết lòng trần. Muốn trở thành một bậc chân tu không phải là dễ. Còn biến nên kẻ si tình thật chẳng khó.
Diệu Linh vụt ngồi choàng dậy. Nàng đăm đăm nhìn ngọn đèn dầu mờ ảo. Một ý tưởng vừa thoảng qua trí nàng. Đôi mắt lóng lên sáng quắc, Diệu Linh lẩm bẩm:
- Ta không thể kéo dài tình trạng thê thảm này. Ta phải can đảm chọn lựa một con đường đi vĩnh viễn. Triệu Vĩ đã nhứt định theo đuổi ta và sẽ gây cho ta lắm chuyện phiền phức. Ta không thể nào tránh mặt chàng mãi. Nếu còn nấn ná ở Thới Bình thôn ta sẽ sa ngã mất thôi. Ta không nên làm kẻ gây sự đổ vỡ cho gia đình Triệu Vĩ. Ngọc Anh đã có con với Triệu Vĩ và ta không có quyền chia rẽ cha con, chồng vợ họ. Ta hy sinh một mình là phải hơn. Thằng bé Trần Đức đã chết, ta đừng nên bám víu vào ảo tưởng tình ái.
Ni cô Diệu Linh đã quyết định rời bỏ Thới Bình thôn. Phải! Nàng cần rời bỏ Thới Bình thôn để tránh xa Triệu Vĩ, tránh xa ám ảnh bi thảm, và cũng để quên hết cái quá khứ hãi hùng.
Diệu Linh phải can đảm lắm mới lấy được quyết định này. Rời bỏ Thới Bình thôn tức là xa lìa sông Trèm Trẹm và rừng U Minh, xa lìa tất cả những cái gì thân yêu đã buộc chặt vào cuộc đời gái quê của nàng từ bé đến lớn. Nàng sẽ không còn dịp nhìn ngắm hoàng hôn trùm phủ rừng U Minh huyền bí và cảnh đêm trăng mơ màng trên sông Trẹm.
Rời bỏ mảnh đất quê hương, xa lìa nơi chôn nhau cắt rún là chuyện khổ tâm ghê gớm của người dân xã Thới Bình. Đối với dân quê miền Tây, bỏ làng tha phương cầu thực là điều sĩ nhục.
Nhưng, ni cô Diệu Linh có bỏ làng để tha phương cầu thực đâu, mà nàng chỉ ra đi để tìm sự yên ổn cho tâm hồn. Cái điều đau khổ nhứt, hành hạ lương tâm Diệu Linh nhứt là sẽ xa cách con trai nàng. Mới đây, trước mồ con, nàng còn hứa sẽ thăm mộ con thường, sẽ chẳng bao giờ quên con.
Nếu nàng xa lìa Thới Bình, từ đây ai sẽ giẫy cỏ trên mộ thằng bé Trần Đức? Ai sẽ thắp cho nó những nén nhang? Ai sẽ đốt cho nó những tờ giấy vàng bạc? Và ai, ai sẽ nhỏ cho nó những giọt nước mắt tiếc thương?
Nghĩ đến đây, ni cô Diệu Linh cảm thấy như đứt từng khúc ruột. Nàng gục đầu xuống bàn khóc nức nở:
- Con ơi! Con hãy tha thứ cho mẹ xa con, lòng mẹ tan nát đau thương. Mẹ sẽ đến thăm con lần chót. Con ơi! Trần Đức ơi! Mẹ ra đi nhưng mẹ hy vọng một ngày gần đây mẹ sẽ trở về và mẹ sẽ ở đây mãi mãi với con trai của mẹ.
Ni cô Diệu Linh lấy khăn lau sạch nước mắt. Nàng lảo đảo bước ra chánh điện.
Thượng tọa Thích Minh Đức, sư trưởng Linh Sơn tự, vẫn ngồi gõ mõ tụng kinh.
Diệu Linh không dám làm động mạnh. Nàng rón rén đứng phía sau lưng sư cụ. Mắt nhìn về hướng tượng Phật trang nghiêm, tay chắp trước ngực. Diệu Linh kiên nhẫn chờ đợi. Giờ phút này, bôi xóa được hết những tạp niệm.
Một hồi chuông ba tiếng ngân nga chấm dứt buổi tụng niệm cuối cùng trong đêm của sư trưởng Minh Đức. Nhà sư già nua, hiền từ chậm rãi quay đầu lại.
Trước ánh mắt từ bi rộng lượng của sư già, Diệu Linh bối rối:
- Bạch thầy.
Rồi nàng im lặng, cúi mặt.
Sư trưởng Minh Đức ôn tồn hỏi:
- Giờ này con chưa đi ngủ sao?
Diệu Linh thu hết can đảm, đáp:
- Bạch thầy. Thầy tha tội cho con đến quấy rầy thầy giữa lúc thầy cần ngơi nghỉ. Con có chuyện quan trọng cầu xin với thầy.
- Được, con cứ trình bày.
Diệu Linh nói thật nhanh như sợ không đủ gan dạ nói dứt câu:
- Bạch thầy, con xin phép thầy cho con rời chùa một thời gian.
Sư trưởng Minh Đức lộ vẻ ngạc nhiên:
- Con định đi đâu?
- Con muốn đến một ngôi chùa khác tu hành, ngôi chùa nào cũng được, nhưng cần phải ở xa làng Thới Bình này. Càng xa càng tốt!
Nhà sư đăm đăm nhìn người nữ đệ tử giây lâu, như muốn tìm hiểu thấy tâm trạng của nàng.
Ni cô Diệu Linh hồi hộp lo âu.
Sư trưởng hơi cao giọng:
- Chuyện gì đấy hở con?
Diệu linh ấp úng:
- Dạ, Bạch thầy. Chuyện... ngày xưa sống dậy, ngoài ý muốn của con. Con không muốn sa ngã, con nhứt định phấn đấu. Con đã dứt khoát chọn lựa con đường tu hành, nhưng con e sợ.
Nhà sư già khẽ thở dài. Giọng nói trầm trầm của sư trưởng vang lên như lời cảnh tỉnh:
- Thầy đã hiểu. Thầy không trách con đâu! Dù sao con cũng còn trẻ và cũng cần nên trải qua nhiều thử thách nữa. Ngày xưa, trước khi xuống tóc cho con, thầy đã năm lần bảy lượt hỏi con. Ngày xưa con đã một lần can đảm. Bây giờ, con lại thêm một lần can đảm nữa. Con giỏi lắm, thầy khen ngợi con! Cuộc đời sắc sắc không không. Con người, thân xác sống nhờ tạm trên thế gian; có gì đã kể đâu. Lo lắng cho phần hồn đang quý. Thầy không ngăn cấm con. Con có quyền chọn lựa con đường sống của con. Con đã quyết tâm chưa?
Ni cô Diệu Linh đáp nhanh:
- Con đã quyết định rồi, nhưng con cần phải rời xa Thới Bình! Thầy hãy giúp con!
Sư già ra dáng đăm chiêu nghĩ ngợi. Giây lâu, sư trưởng nói:
- Tạm thời, thầy gởi con qua tu ở chùa Phước Minh ngoài chợ Cà Mau. Vị sư trưởng ở đó là đồng môn của thầy. Sau đó, thầy sẽ liên lạc với một vị thượng tọa ở Sài Gòn để gởi con lên đó vào trường Hóa Đạo một thời gian. Con cần trau dồi thêm về Phật pháp. Học xong, con có thể ở luôn trên đó hoặc trở về đây, tùy theo con chọn lựa. Con bằng lòng không?
Diệu Linh cúi đầu:
- Con xin tuân lời thầy chỉ dạy. Con chỉ xin thầy một điều.
- Điều gì?
- Sau khi con rời khỏi Linh Sơn tự, nếu có ai đến hỏi thăm con xin thầy giấu kín đừng cho họ biết con ở đâu. Đó là một điều rất hệ trọng, xin thầy ghi nhớ cho.
Sư trưởng Minh Đức thở phào:
- Thầy hiểu rồi, A di đà Phật!
Cố nén bão lòng, ni cô Diệu Linh nghẹn ngào khấn nguyện:
- Lạy Đức Phật từ bi. Ngài hãy phò hộ và cứu vớt con.