Phía bên phải trường học có một cửa hàng bán hoa nhỏ tên là “Thiên Nhiên”. Ông chủ của cửa hàng bán hoa là một người nghiêm túc lạnh lùng. Còn anh chàng quản lý thì trông giống một vương tử vừa ưu nhã vừa quyến rũ.
“… sau đó anh ấy đã cứu tôi, còn mang tôi về nhà. Cho tôi làm công trong cửa hàng bán hoa này để báo đáp anh ấy.” Vương tử quyến rũ dựa người bên cửa sổ cạnh giàn hoa, gương mặt xinh đẹp mang theo nhàn nhạt ưu thương. Hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam bên ngoài cửa sổ.
Đằng sau y là một vài cô bé lolita vây xung quanh, khuôn mặt cảm động hàm chứa nước mắt nhìn y. Trên gương mặt hồn nhiên đều là thương cảm cùng xúc động.
Tịch Chiêu Nhiên mang theo nụ cười nhàn nhạt quay đầu lại. Y thuận tay rút một bó hoa tươi để trước mặt một cô bé đang vô cùng xúc động rơi lệ, mỉm cười nói,:”Cho nên.. cô bé ah’, em mua một bó hoa đi.”
Cô bé nước mắt đầy mặt vừa kéo ví tiền vừa tiếp nhận bó hoa. Nhìn cũng không nhìn đã rút tiền từ trong chiếc ví dễ thương ra thanh toán. Vài cô bé khác cũng không chịu thua kém, nhao nhao chọn một bó hoa tươi được gói đẹp nhất. Sau đó tranh giành nhau đưa tiền cho “vương tử gặp nạn” như hoa như ngọc trước mặt.
“Được được, xin qua bên này tính tiền.” Tịch Chiêu Nhiên nhìn tiền giấy màu sắc rực rỡ đưa ở trước mặt, cười đến híp mắt. Xoay người đưa nhóm nữ sinh đến chỗ quầy hàng, để cho cậu học sinh vừa làm vừa học giúp các cô bé thối tiền.
Các cô bé lolita thấy mình không thể tự tay giao tiền cho vương tử. Mà số tiền đó lại rơi vào tay người giúp việc của y, liền cảm thấy rất mất mát. Bất quá vương tử đồng ý mỗi ngày tới đây kể chuyện cho các cô nghe. Cho nên trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu không ít.
Cậu học sinh vừa làm vừa học tiểu Từ nhìn quản lý của mình cười tủm tỉm tiễn chân nhóm nữ sinh. Sau đó ưu nhã xoay người, ngồi vào chỗ của mình híp mắt cười như hồ ly. Không một chút xấu hổ khi vừa lừa gạt tiền của nhóm nữ sinh. Khoé miệng của cậu không nhịn được liền co rút. Quả nhiên cho dù là ở đâu, có một gương mặt hoà nhã tươi cười liền có khả năng gạt người.
“Tiểu Từ, ngày hôm nay buôn bán lời bao nhiêu tiền ah’?” Tịch Chiêu Nhiên tao nhã ngồi trên chiếc ghế dựa của mình, đột nhiên quay đầu hỏi tiểu Từ.
“Hơn một ngàn đồng, Tịch ca cần dùng sao?” Tiểu Từ vừa nhớ kỹ sổ sách vừa hiếu kỳ hỏi.
“Không.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm lắc đầu. Trong lòng dự tính kế hoạch, một lát nữa phải làm sao để kể công với Thiên Dương.
Tiểu Từ nhìn y rồi nhún vai, xoay người sắp xếp lại giàn hoa đã vơi bớt không ít. Ông chủ đã từng nói qua với cậu, nếu như quản lý cần dùng tiền thì phải đưa cho y. Cậu khi đó nhìn dáng vẻ tao nhã quý công tử của quản lý.
Còn nghĩ y xài tiền rất phung phí. Nhưng từ khi quản lý đến làm việc trong cửa hàng. Y thường xuyên hỏi cậu buôn bán lời bao nhiêu. Nhưng chưa bảo giờ bảo cậu đưa tiền cho y.
Có lẽ bởi vì nơi này gần với vùng nông thôn miền núi. Nên không khí của thành phố Y trong lành hơn so với thành phố A một chút. Là một thành phố bình yên cùng tĩnh lặng, nên ở nơi này thời gian dường như trôi qua chậm hơn, phù hợp với nhịp bước thong thả của mọi người.
Tịch Chiêu Nhiên dựa người bên cửa sổ. Y hưởng thụ làn gió mát nhẹ nhàng thổi, híp mắt lắng nghe tiếng ve kêu trên những phiến lá. Một hồi lâu y liền mở mắt, nhìn ngắm vần thái dương đang dần chuyển. Đôi mắt hoa đào của y nhìn về hướng cửa, trong lòng thầm hỏi tại sao Thiên Dương vẫn còn chưa đến.
“Đing đong.” Chuông cửa phát ra một chuỗi thanh âm thanh thuý. Đàm Thiên
Dương đẩy cửa đi vào, trong tay cầm theo hai hộp cơm lớn.
“Thiên Dương.” Tịch Chiêu Nhiên đầu tiên nở một nụ cười thật tươi, sau đó đứng lên đi đến gần nghênh đón Đàm Thiên Dương.
“Đói bụng chưa?” Đàm Thiên Dương mỉm cười vuốt tóc Tịch Chiêu Nhiên.
Có lẽ bởi vì cùng người này trải qua cuộc sống từ nhỏ đến khi thành niên một lần nữa. Nên tình cảm của hai người hiện giờ càng trở nên vô cùng sâu đậm nồng nàn. Cái cảm giác khi sinh mệnh cùng nhau giao hoà, mỗi khi nhớ đến đều khiến cho trong lòng hai người cảm thấy thật ấm áp cùng thoải mái.
“Em chưa đói.” Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc như ngày trước.
Đàm Thiên Dương cầm hộp cơm trên tay để lên bàn, sau đó nói tiểu Từ ăn nhiều một chút.
Tịch Chiêu Nhiên cũng nhân cơ hội nói với tiểu Từ.:”Em ở đây trông cửa hàng một lát, buổi chiều chúng tôi sẽ trở lại.”
“Vâng.” Tiểu Từ cầm hộp cơm trên tay, gật đầu cười. Cậu biết hai người họ muốn cùng nhau đi ăn cơm trưa. Đây là chuyện mà mỗi ngày cả hai thường làm.
Phải nói một chút, cậu biết mối quan hệ của hai người họ là tình nhân. Vì một lần tình cờ ngẫu nhiên cậu nhìn thấy quản lý hôn môi ông chủ. Trong lòng cậu lúc đó có thể nói là rất khiếp sợ. Thế nhưng khi trông thấy hai người ở cùng nhau cười vô cùng hạnh phúc. Cậu lại cảm thấy hình ảnh đó thật hoàn mỹ, đến nỗi làm cho người ta muốn rơi lệ. Vì vậy cậu liền bình tĩnh trở lại. Là nam hay là nữ có quan hệ gì đâu, chỉ cần hai người họ cảm thấy hạnh phúc là được rồi.
Tịch Chiêu Nhiên thật vui vẻ cầm theo hộp cơm của mình. Kéo áo Đàm Thiên Dương, ý bảo hắn cùng nhau rời đi.
Đàm Thiên Dương gật đầu cười với y, sau đó dặn dò tiểu Từ vài câu rồi cùng Tịch Chiêu Nhiên rời khỏi cửa hàng bán hoa.
Tịch Chiêu Nhiên dẫn hắn đi đến một công viên nhỏ cách đó không xa, hoàncảnh cùng bầu không khí nơi này rất tốt. Giữa công viên là một cái hồ nhỏ, bên cạnh hồ là một rừng cây. Chính giữa rừng cây có rất nhiều cây cối mọc um tùm ngăn ra một không gian nhỏ. Bên trong đặt bàn ghế đá, ngồi ở vị trí này còn có thể nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài hồ nhỏ.
Tịch Chiêu Nhiên kéo Đàm Thiên Dương tiến vào không gian mà mỗi ngày hai người đều chiếm giữ. Y đem hộp cơm để trên bàn đá rồi mở ra. Còn Đàm Thiên Dương cầm khăn lau ghế cùng mặt bàn cho thật sạch sẽ.
“Sao lại nhiều rau như vậy ah’?” Tịch Chiêu Nhiên nhìn hộp cơm tràn ngập một màu xanh lá liền nhíu mày. Y không phải là người đặc biệt thích ăn thịt.
Thế nhưng có lẽ gần đây ăn khá nhiều rau, cho nên y có chút chống đối.
Tịch thiếu gia đại khái bởi vì một lần nữa trải qua thời thơ ấu cùng niên thiếu rất thoải mái. Cho nên y hiện giờ có một chút bướng bĩnh. Ví dụ như thỉnh thoảng sẽ kiêng ăn hoặc thích làm nũng.. vân vân.
“Em ăn nhiều một chút, tốt cho thân thể.” Đàm Thiên Dương kéo y ngồi xuống chiếc ghế đã được lau sạch sẽ. Đem đũa cùng cơm để ở trước mặt y.
Hắn rất thích sủng Nhiên Nhiên. Nhưng cái gì đã kiên quyết, hắn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Dinh dưỡng hợp lý mới là phương pháp đúng đắn.
Tịch thiếu gia cắn môi. Hiện giờ chỉ cần không có người ngoài. Thời điểm y và Đàm Thiên Dương ở cùng nhau, toàn bộ ưu nhã thận trọng cùng cao quý của y đều vứt bỏ sạch sẽ. Chỉ còn lại dáng vẻ thoải mái đáng yêu.
Đàm Thiên Dương thấy Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn đang tỏ ra bướng bĩnh.
Liền mượn chiếc đũa gắp một ít rau bỏ vào trong bát của y. Sau đó đưa chiếc đũa ở trước mặt, ý bảo y gắp lên ăn.
Tịch thiếu gia bướng bĩnh náo loạn một hồi, thấy không được gì đành không tình nguyện tiếp nhận chiếc đũa. Đem rau cùng cơm bỏ vào trong miệng ăn.
Tuy rằng không thích ăn rau, nhưng chỉ cần là thức ăn của Đàm Thiên Dương tự tay nấu, y đều sẽ ăn hết toàn bộ. Bày ra bộ mặt bướng bĩnh bất quá cũng chỉ là một chút tính toán nhỏ trong lòng Tịch thiếu gia mà thôi. Y mong muốn lực chú ý của Thiên Dương đều tập trung ở trên người mình. Tuy hiện giờ cũng đã đủ nhiều.
“Buổi chiều em muốn đi đâu?” Đàm Thiên Dương thấy y bắt đầu ngoan ngoãn dùng bữa. Liền rót cho y một ly nước đặt ở bên cạnh, để y ăn cơm xong có thể vừa lúc uống nước.
Tịch thiếu gia vừa chậm rãi ăn cơm, vừa tranh thủ trả lời câu hỏi của Đàm Thiên Dương. “Chúng ta đi tản bộ trong thành phố đi.”
“Được.” Đàm Thiên Dương gật đầu, trong đầu suy nghĩ nên chuẩn bị cái gì.
Tịch thiếu gia nói là tản bộ, ý nghĩa của hai chữ ấy cũng không sai. Thế nhưng thời gian cùng chặng đường của hai người họ sẽ luôn kéo dài vô hạn.
Tản bộ cho đến khi cả hai không thể đi nổi, bất động mới thôi.
Chờ Tịch Chiêu Nhiên ăn xong bữa trưa, hai người ở công viên nhỏ bắt đầu xuất phát. Đi dọc theo con sông nhỏ bên ngoài công viên, nhìn phong cảnh đẹp xung quanh. Tịch Chiêu Nhiên liền lôi kéo Đàm Thiên Dương chụp ảnh.
Thành phố Y có khá nhiều danh lam thắng cảnh cùng di tích cổ nổi tiếng. Nên Tịch thiếu gia đều muốn đi đến tham quan tìm hiểu một chút.
Hai người cũng không quá quen thuộc với thành phố này. Bởi vì muốn ở lại nơi này định cư lâu dài. Cho nên cả hai đều cố gắng tìm hiểu về thành phố Y.
Thấy cái gì mới mẻ đều thảo luận một hồi. Nếu có điều gì không hiểu rõ ràng, Tịch thiếu gia sẽ phát huy mị lực hấp dẫn sự chú ý của người khác. Sau đó khiêm tốn thỉnh giáo người kia, thẳng cho đến khi giải được nghi vấn của cả hai. Bọn họ mới tiếp tục đi về phía trước.
Có đôi khi cảm thấy hai chân đều mỏi, thế nhưng Tịch Chiêu Nhiên lại không muốn dừng lại. Đàm Thiên Dương thấy thế sẽ liền dẫn y đón xe buýt, cả hai ngồi trên xe muốn xuống nơi nào liền xuống nơi đó. Thẳng cho đến khi bầu trời dần sụp tối, hai người mới ngồi xe quay trở về cửa hàng.
Ngày hôm nay cả hai đi dọc theo con sông nhỏ trong vắt. Bên bờ sông là những bụi hoa dại màu sắc rực rỡ. Tịch Chiêu Nhiên cầm máy cameras mà Đàm Thiên Dương mua cho y chụp ảnh. Suy tính mang về nhà bỏ vào cuốn album của mình —— Tịch Chiêu Nhiên ở phương diện nghệ thuật là một người có khả năng thiên phú. Cho dù y chỉ chụp những điều giản dị bình thường ở xung quanh. Nhưng y lại có thể biến nó thành một bức ảnh có cảnh sắc hữu tình. Đôi khi là rực rỡ cảm động, cũng có đôi khi lại phản phất chút ấm áp. Mỗi một bức ảnh mà Tịch Chiêu Nhiên chụp ra đều có thể mang theo một câu chuyện.
Đàm Thiên Dương nhìn vẻ mặt chăm chú hài lòng của Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng tự hỏi có nên để y đi học thêm về nhiếp ảnh chuyên nghiệp hay không. Y còn trẻ, nhưng lại si ngốc trong cửa hàng bán hoa nhỏ quả thật có chút lãng phí.
Khi hai người trở về cửa hàng đã gần chạng vạng, cũng đúng lúc tiểu Từ hết giờ làm việc.
“Em vất vả rồi.” Tịch Chiêu Nhiên ở dọc đường mua một ít quà vặt đưa cho tiểu Từ, vẫy tay tiễn cậu rời đi.
Đàm Thiên Dương ngồi phía sau quầy, đem thu nhập ngày hôm nay tính lại một lần. Tịch Chiêu Nhiên thoải mái dựa lên người hắn ngẫn ngơ.
Cửa hàng bán hoa nhỏ diện tích cũng không lớn. Ánh đèn sáng rực, lúc này lại không có khách hàng viếng thăm, nên bên trong rất yên tĩnh. Tịch Chiêu Nhiên dựa lên bờ vai rộng của Đàm Thiên Dương cảm thấy rất thư thái. Hai mắt híp lại gần như muốn ngủ.
“Nếu mệt em thì về nhà trước đi.” Đàm Thiên Dương một bên tính sổ sách, xem xét đơn đặt hàng của ngày mai. Một bên vươn tay ôm lấy Tịch Chiêu Nhiên.
“Không, em muốn cùng anh về nhà.” Tịch Chiêu Nhiên trừng mắt nhìn hắn, tỉnh táo lại một chút.
Đàm Thiên Dương không có biện pháp nào với y, đành gia tăng tốc độ của mình. Thật muốn nhanh chóng đóng cửa về nhà. —— Hai người luôn ăn cơm tối rất trễ, bởi vì Tịch Chiêu Nhiên không muốn ở nhà một mình vào buổi tối.
Hắn sợ y ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh. Liền cầm một ít đồ ăn vặt, bế Tịch Chiêu Nhiên đi đến chiếc võng, để y nằm đó chờ hắn.
Tịch Chiêu Nhiên nằm úp sấp đánh máy vi tính tính tiền. Thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Đàm Thiên Dương, trên mặt nở một nụ cười rất thần bí.
Cho đến tầm mười giờ tối, Đàm Thiên Dương rốt cuộc cũng chuẩn bị tốt mọi thứ. Bảo Tịch Chiêu Nhiên mang hoa dọn vào trong, tắt đèn cửa hàng.
Chờ hắn đem bản đóng cửa để ở phía trước xong, quay đầu lại liền thấy Tịch Chiêu Nhiên tựa tiếu phi tiếu dựa người vào cây cột được quấn một tầng vải lụa hồng. Bàn tay cầm một đoá hoa hồng đùa nghịch, áo sơ mi trắng ***.
Giống như một tiểu yêu *** nửa ẩn nửa hiện nô đùa trong rừng cây.
“Thiên Dương…” Tịch Chiêu Nhiên hơi cúi đầu, cầm đoá hoa hồng nhẹ nhàng để trên trán. Sau đó lướt qua đôi lông mày dài thanh tú, trượt qua đôi mắt hoa đào mang theo nét cười cùng cái mũi thẳng. Cuối cùng lướt xuống bờ môi xinh đẹp của y.
Tịch Chiêu Nhiên hé miệng, hàm răng trắng *** chỉnh tề nhẹ nhàng cắn cánh hoa hồng đỏ thẫm. Màu đỏ hoà lẫn màu trắng thoạt nhìn vô cùng mê người.
Đàm Thiên Dương tiến đền gần Tịch Chiêu Nhiên. Lấy đi cánh hoa hồng trên bờ môi của y, cúi đầu nhẹ nhàng hôn. Trán kề trán, mỉm cười nói với y.:”Về nhà thôi?”
“Chờ một chút đi.” Tịch Chiêu Nhiên chủ động tiến đến. Thân thể thon dài dán sát thân thể cường tráng cũng đồng dạng thon dài của Đàm Thiên Dương. Y vươn đầu lưỡi nghịch ngợm liếm lên môi hắn, rồi lại cắn một chút.
Đàm Thiên Dương bị y cắn môi có chút ngứa. Cái cảm giác ngứa ngáy này rất kỳ lạ, nó một đường tiến thẳng vào trong đáy lòng của hắn. Đàm Thiên Dương cơ bản không có sức chống cự với sự chủ động của Tịch Chiêu Nhiên. Cũng không muốn cự tuyệt sự mời gọi của y. Hắn tiến đến gần hôn lên bờ môi của Tịch Chiêu Nhiên, nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của y. Dùng bờ ngực rắn chắc của mình áp chặt y lên cây cột. Một tay ôm siết thắt lưng của Tịch Chiêu Nhiên. Một tay khác thăm dò tiến vào bên dưới lớp áo sơmi.
Dùng chút lực vuốt ve khuôn ngực cùng cái lưng thẳng.
Hai tay Tịch Chiêu Nhiên ôm lấy mặt Đàm Thiên Dương. Y nhấc chân nhẹ nhàng cọ cọ lên đùi trong của hắn.
Đàm Thiên Dương bị y khiêu khích có chút xung động. Bàn tay to trượt xuống eo của Tịch Chiêu Nhiên, lần mò nhẹ nhàng cởi nút thắt lưng, tiến vào bên trong quần lót.
“Ân.. Thiên Dương…” Tính khí của Tịch Chiêu Nhiên được hắn vuốt ve, y nhịn không được thở gấp một hơi. Đầu tựa lên bờ vai của Đàm Thiên Dương, cánh môi y hé mở ngậm lấy hầu lễ của hắn, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lên.
Đàm Thiên Dương kéo quần của Tịch Chiêu Nhiên xuống. Bàn tay khẽ bóp nhẹ hai cánh mông của y, đem đôi chân thon dài quấn lấy thắt lưng hắn. Hôn lên môi cùng gương mặt của Tịch Chiêu Nhiên, hắn thấp giọng hỏi:”Cái đó đâu?”
Tịch Chiêu Nhiên nghe hắn hỏi xong không nhịn được cười. Hai tay y ôm lấy cổ Đàm Thiên Dương, cắn lên lỗ tai hắn mơ hồ nói:”Nó ở trên người của em, anh tự tìm đi.”
Đàm Thiên Dương nhìn Tịch Chiêu Nhiên cười đến đắc ý. Liền tiến đến gần cắn y một cái xem như nghiêm phạt. Hắn nhanh chóng cởi quần áo, đem tính khí của mình cọ xát dán lên tính khí của Tịch Chiêu Nhiên, bàn tay trượt lên trượt xuống. Hắn nghĩ muốn nhanh chóng hạ hoả, sau đó về nhà trừng phạt Tịch Chiêu Nhiên sau.
Tịch Chiêu Nhiên thế nhưng lại không hài lòng, đôi chân thon dài quấn quanh thắt lưng hắn liền buông xuống. Thân thể lùi về phía sau, muốn tránh thoát tay của Đàm Thiên Dương. Thế nhưng khi y lui người lại đụng phải kệ để hoa ở phía sau. Hoa tươi chưa được gói lại để ở trên kệ liền rơi xuống, vừa vặn rơi về phía hai người.
Đàm Thiên Dương nhìn đầu Tịch Chiêu Nhiên dính đầy hoa tươi, liền nhịn không được bật cười.
Tịch thiếu gia trong lòng buồn bực muốn chết, đành thành thật đầu hàng giao ra tuýp bôi trơn.
Đàm Thiên Dương cầm tuýp bôi trơn, cẩn thận tỉ mỉ giúp y khuếch trương.
Sau đó liền đem Tịch Chiêu Nhiên áp chặt lên cây cột, cầm tính khí tiến vào bên trong hậu huyệt của y. Hắn khẽ thở ra, bắt đầu chậm rãi đâm vào rút ra.
“Thiên Dương…” Phía sau lưng Tịch Chiêu Nhiên là cây cột kiên cố, phía trước là ***g ngực rắn chắc của Đàm Thiên Dương. Thân thể Tịch Chiêu Nhiên như một miếng phomát bị hắn đè ép chặt chẽ. Đàm Thiên Dương ngày hôm nay như đang cố ý dằn vặt y hết lần này đến lần khác. Động tác đâm rút của hắn lúc thì dùng sức, làm cho y run rẫy trong khoái cảm. Lúc thì ra vào chậm rãi, khiến cho cho y cảm thấy giống như từng dây thần kinh trong thân thể mình bị hàng nghìn hàng vạn con côn trùng nhỏ gặm cắn.
Cảm giác ngứa ngáy bức rức này làm cho y thấy khó chịu.
“Thiên Dương, anh.. anh đừng như vậy… em.. em sẽ.. ngoan ngoãn…” Tịch Chiêu Nhiên không thể nhẫn nhịn thêm. Gương mặt y lộ ra biểu tình uỷ khuất, giống như khi chỉ số thông mình của y bị biến trở về năm tuổi. Tịch Chiêu Nhiên bĩu môi, hai mắt rưng rưng nhìn hắn.
Đàm Thiên Dương thở gấp một hơi. Cái tính trẻ con cùng hồn nhiên này của y giống như một luồng điện cực mạnh, trực tiếp đánh trúng thân thể hắn.
Đàm Thiên Dương bị kích thích thiếu chút nữa bắn ra.
“A..” Đàm Thiên Dương cắn một cái lên bờ môi đang phụng phịu của y. Đầu lưỡi bá đạo tiến vào bên trong khoang miệng, càn quét khắp mọi ngõ ngách bên trong. Cũng không còn khống chế được tốc độ đâm rút của mình, hắn không ngừng gia tăng tốc độ như chạy nước rút.
Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của Tịch Chiêu Nhiên đều bị tính khí của hắn hoàn toàn chiếm giữ. Khuôn mặt xinh đẹp nhuộm một tầng ửng hồng. Đôi mắt hoa đào thất thần hơi khép lại, mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt của y chảy xuống.
Hai người gần đến cao trào đều không nhịn được phát ra thanh âm. Tiếng rên rĩ cùng gầm nhẹ, tiếng da thịt va chạm. Cho đến khi Đàm Thiên Dương dùng sức đâm thật sâu vào bên trong Tịch Chiêu Nhiên. Hai người liền đồng thời bắn ra.
Sau cao trào, cả hai gắt gao ôm chặt lấy nhau hưởng thụ dư vị ái tình. Đem hô hấp của mình bình ổn trở lại.
“Sau này không được như vậy nữa.” Đàm Thiên Dương là người đầu tiên phục hồi *** thần. Đưa tay đánh lên mông Tịch Chiêu Nhiên một cái. Biểu tình ấu trĩ như vậy thật khiến cho Đàm Thiên Dương, một người đàn ông truyền thống cảm thấy rất tội lỗi. Nhưng cũng vì vậy mà dục vọng của hắn càng trở nên cuồn cuộn mãnh liệt. Khiến hắn không cách nào đè nén được.
Tịch Chiêu Nhiên tựa lên vai Đàm Thiên Dương thở gấp. Trên mặt cười như một tiểu ác ma, nhưng y lại không mở miệng nói gì.
Đàm Thiên Dương thấy y không chịu nhận sai. Liền rút tính khí ra khỏi người y, để y dựa lên người mình. Thanh âm nhàn nhạt nói:”Nếu em không nghe lời thì chúng ta tách ra ngủ.”
Tươi cười như tiểu ác ma trên khuôn mặt Tịch Chiêu Nhiên lập tức biến mất.
Y có chút không phục mà bỉu môi nói: “Em biết rồi..” Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ càng ngày càng không thích ngủ một mình. Nếu như nửa đêm nằm mơ thấy ác mộng tỉnh dậy. Lại phát hiện trên chiếc giường lớn trống không chỉ có một mình mình. Chuyện như vậy thật sự rất bi ai chua xót ah’!
Đàm Thiên Dương nhìn vẻ mặt của y liền nhịn không được lắc đầu. Lấy ra khăn tay lau sơ dịch thể trên thân thể hai người. Hắn giúp Tịch Chiêu Nhiên mặc lại quần áo, dìu y ngồi xuống ghế. Sau đó khom lưng nhặt sạch sẽ số hoa tươi rơi trên mặt đất. Hắn cũng đem cái cái kệ bị đụng trúng chỉnh lại vị trí.
Tịch Chiêu Nhiên ngồi ở trên ghế vẫn luôn nhìn bóng dáng cao to bận rộn dọn dẹp. Trái tim trống rỗng của y đột nhiên cảm thấy có một cỗ hạnh phúc nồng đậm tuôn trào ở bên trong. Làm cho hốc mắt của y có chút nóng lên.
“Được rồi, chúng ta về nhà thôi.” Đàm Thiên Dương dọn dẹp xong mọi thứ, tắt đèn trong cửa hàng. Sau đó nắm lấy tay y bước ra khỏi cửa hàng nhỏ đi ra ngoài.
Đèn đường bên ngoài đã được thắp sáng, trên đường có không ít người qua lại. Nhưng Đàm Thiên Dương lại không hề cố kỵ, ra khỏi cửa vẫn luôn nắm chặt bàn tay của Tịch Chiêu Nhiên.
Nhà của bọn họ cách nhà của La Uyển Y cũng không gần. Là bởi vì Đàm Thiên Dương không muốn Tịch Chiêu Nhiên nghĩ hắn coi trọng người khác hơn y, làm cho y cảm thấy không an toàn.
Mẹ con nhà họ Tống đối với hắn mà nói rất quan trọng. Tịch Chiêu Nhiên cũng quan trọng giống như vậy. Nhưng dĩ nhiên tình cảm của hắn đối với bọn họ bất đồng. Mẹ con nhà họ Tống quan trọng đối với hắn, là bởi vì đa phần hắn muốn thay Tống Bân gánh vát trách nhiệm. Tịch Chiêu Nhiên cũng là trách nhiệm của hắn, nhưng y càng là người yêu của hắn, là người trọn đời trọn kiếp ở bên hắn. Trong lòng Đàm Thiên Dương đương nhiên xem trọng tâm tình của y hơn hết.
Hai người nắm tay nhau, trên đường người một câu ta một câu trò chuyện cho đến khi về đến nhà. Vẻ mặt hai người bình thản, nhưng lại mang theo hạnh phúc cùng tươi cười. Trong lòng bọn họ muốn hạnh phúc bình đạm này có thể kéo dài mãi mãi, cho đến khi cả hai bách niên giai lão.
Khi hai người họ về đến tầng dưới, Đàm Thiên Dương nhìn thấy bên góc đường đậu một chiếc xe cao cấp có rèm che. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn
Tịch Chiêu Nhiên. Tịch Chiêu Nhiên cười với hắn, kéo tay hắn đi vào hành lang.
Đàm Thiên Dương nhéo ngón tay mình không nói gì.
Thật ra thời điểm Tịch Chiêu Nhiên vẫn chưa khôi phục. Đàm Thiên Dương đã phát hiện ra chiếc xe này thường đậu ở gần đây. Khi đó Nhiên Nhiên vẫn chưa bình phục, nên y không hề biết gì. Hắn cũng không muốn độc đoán thay y quyết định. Đàm Thiên Dương nghĩ, chờ khi y khôi phục sẽ quyết định sau. Nếu hiện tại Tịch Chiêu Nhiên đã cho hắn một câu trả lời, hắn đương nhiên nghe theo ý của y.
Hai người nắm tay nhau đi vào trong thang máy. Tịch Chiêu Nhiên nhìn thoáng qua bản nút ấn, ở trên cùng viết bốn chữ “Chung cư hạnh phúc” thật lớn. Y giơ ngón tay thon dài nhấn lên nút số hai mươi bốn.
Khu chung cư hạnh phúc, lầu thứ tư, số nhà 2402 là tổ ấm hạnh phúc của hai người họ.
Toàn văn hoàn